Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ
  3. Chương 84: Quả trứng thứ mười một
Trước /97 Sau

Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 84: Quả trứng thứ mười một

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hạ Cát đi vào thư phòng, quả trứng sắp nở chính là quả trứng cuối cùng cậu nhận được từ nhiệm vụ của hệ thống. Quả trứng này có vỏ ngoài màu đen, bề mặt sần sùi giống như một lớp giáp ngoài, nhìn qua thì có vẻ giống trứng rồng trong những bộ phim huyễn tưởng phương Tây. Bởi vì có sự liên tưởng này, cộng thêm thời gian ấp trứng tương đối dài, tiềm thức Hạ Cát vẫn luôn cho rằng đây là một bé rồng.

Cậu đến trước lồ ng ấp, quả trứng màu đen lắc lư mấy lần, ngay khi cậu tưởng vỏ trứng sẽ vỡ thì đột nhiên nó lại phát ra ánh sáng màu đỏ. Sau đó bằng một cách thần kỳ nào đó, quả trứng bay lơ lửng trên không, bồng bềnh trong chốc lát, ánh sáng nhạt dần mới chậm rãi rơi xuống.

Hạ Cát nhìn tình hình này, càng ngày càng cảm thấy giống như cảnh phá vỏ của rồng con trong phim phương Tây, chẳng lẽ là một bé rồng thật?

"Răng rắc...." một tiếng vang giòn, cuối cùng vỏ trứng cũng đã nứt ra. Hạ Cát nuốt nước miếng, không khỏi khẩn trương trong lòng.

Cậu thấy vỏ trứng vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng lại không thấy bóng dáng thú cưng của mình đâu, bên trong rỗng tuếch, bên trong lồ ng ấp chỉ còn một đống vỏ trứng.

"Cái gì thế này? Thú cưng của tôi đâu?!" Hạ Cát nhanh chóng thò tay vào lồ ng ấp, sờ vào đống vỏ trứng kia. Đúng lúc này, bên dưới đóng vỏ có thứ gì đó vọt qua, dán sát vào lòng bàn tay Hạ Cát, có hơi ngứa, cậu theo phản xạ rút tay về.

Nhìn thứ đang quấn lấy tay mình, Hạ Cát bị doạ hô lên!

[Ting! Chúc mừng ký chủ thành công ấp nở thú cưng cấp đặc biệt: Rồng Ngón Cái. Sở dĩ được gọi là Rồng Ngón Cái là do thân hình nhỏ nhắn của nó. Theo 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện', Rồng Ngón Cái có khả năng giao tiếp đa chiều, chỉ cần Rồng Ngón Cái nhớ được đối tượng, nó có thể liên hệ với đối phương ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ chiều không gian nào. Rồng Ngón Cái không biết nói chuyện, hình thể cố định và không thể hoá hình, nhưng nó thường nguỵ trang thành một chiếc nhẫn. Bởi có năng lực và thể chất đặc thù, Rồng Ngón Cái đã được sử dụng phổ biến trong các hoạt động trinh sát quân sự ở các vị diện, là một vũ khí cực kỳ mạnh!]

"Là rồng thật à! Lại còn là rồng phương Đông...." Hạ Cát quan sát cẩn thận anh chàng nhỏ bé trên tay, nhìn nó giống như giun đất hơn là rồng. Thân hình Rồng Ngón Cái vừa ngắn vừa mỏng, chiều dài chỉ bằng một ngón tay.

Hạ Cát nâng lên ngang mắt để nhìn kỹ hơn, phát hiện Rồng Ngón Cái tuy nhỏ nhưng hình dáng bên ngoài đích xác là một chú rồng phương Đông. Nó có một đôi mắt vừa sáng vừa có thần, hai chiếc râu cá trê nhỏ, nhìn vừa ngố tàu vừa dễ thương.

"Xin chào! Ta là ba con nè~" Hạ Cát nhỏ giọng chào đối phương, chào xong cậu mới nhớ ra Rồng Ngón Cái không biết nói chuyện.

Tuy nhiên biểu cảm của nó lại thay đổi rõ ràng, nó nheo mắt nhếch môi, nở một nụ cười thật lớn như thể đang đáp lại Hạ Cát: "(●˙˙●)"

Hạ Cát bị biểu cảm đáng yêu của Rồng Ngón Cái moe đến tim mềm nhũn, nhịn không được xoa xoa đầu nó. Rồng Ngón Cái như rắn nhỏ thân mật cạ đầu vào bụng ngón tay Hạ Cát.

"Con nhỏ thế này, ống thuốc tăng trưởng còn to hơn cả con, làm sao ba cho con ăn được đây nhỉ?" Hạ Cát lâm vào khó khăn, cuối cùng cậu tìm thấy một ống tiêm nhỏ trong phòng khám thú cưng, rút đầy một ống tiêm, sau đó chậm rãi đút cho Rồng Ngón Cái ăn.

Rồng Ngón Cái sau khi được ăn no, quấn quanh ngón tay Hạ Cát, lộ ra biểu cảm cực kỳ thoả mãn: "(*ˉ︶ˉ*)"

Sau đó nó ngừng chuyển động, Hạ Cát kinh ngạc nhìn cơ thể mềm mại linh hoạt vốn có của nó tạo thành một vòng tròn ở ngón giữa của mình, cơ thể từ từ cứng lại, cuối cùng biến thành một chiếc nhẫn đơn giản! Đầu rồng nhỏ trên nhẫn vẫn hết sức tinh xảo, chỉ là nhắm mắt lại ngủ một giấc thơm ngọt.

"Tiểu Sủng, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hạ Cát cẩn thận chạm đến Rồng Ngón cái, cảm giác vừa trơn vừa cứng, không khác gì với nhẫn bình thường.

[Ký chủ không cần hoảng sợ, đây là hình thức ngụy trang của Rồng Ngón Cái. Rồng Ngón Cái là loại thú cưng thích an tĩnh và cực kỳ bám người, trong tình huống không cần hoạt động, chúng thường thích lấy hình dạng chiếc nhẫn quấn quanh ngón tay người chăm sóc, mỗi phút mỗi giây đều muốn bên cạnh người chăm sóc.]

Sau khi Hạ Cát nghe xong, nhịn không được cảm thán: " Cách bám người này nghe sáng tạo đấy. Vậy hoạt động bình thường của tôi có ảnh hưởng gì đến nghỉ ngơi của nó không?"

[Xin ký chủ yên tâm, khi Rồng Ngón Cái đã vào hình thái ngụy trang sẽ không khác gì nhẫn bình thường, hoạt động bình thường không có ảnh hưởng gì đối với nó.]

Nghe hệ thống nói như vậy, Hạ Cát đã yên tâm trở lại, cậu mang theo Rồng Ngón Cái ra khỏi thư phòng, hoàn thành nốt công việc thường ngày của mình.

Buổi tối, mọi người quây quần bên mâm cơm, A Phượng tò mò muốn hạ Cát giới thiệu người 'em' mới phá vỏ của mình.

"A, ba quên mất, thú cưng mới nở là một bé rồng nhỏ, các con nhìn nhé." Hạ Cát vươn tay trái của mình ra.

Mọi người nhìn Hạ Cát bằng ánh mắt khó hiểu.

Bé Tiên Cá nói: "Ba, rồng nhỏ ở đâu ạ?"

Lúc này Hạ Cát mới nhớ tới hình thái ngụy trang của rồng nhỏ, chắc chắn mọi người sẽ không nhìn ra, vậy là cậu giải thích: "Chính là chiếc nhẫn trên tay ba này, đây là hình thái ngụy trang của Rồng Ngón Cái, các con thấy sao?"

"Ồ~" Mọi người lập tức tập trung lại, quan sát kỹ Rồng Ngón Cái.

"Ba! Rồng nhỏ hình như đang cười!" A Phượng kinh ngạc chỉ vào chiếc nhẫn.

Hạ Cát xem lại, trên gương mặt rồng bản chibi quả nhiên đã mở mắt, nhìn còn cực kỳ vui vẻ: "( ̄▽ ̄)~*"

"Oa! Ba, ba, nhìn em ấy đáng yêu quá! Ba, con có thể chạm vào em ấy không?" Bé Chuột cẩn thận duỗi đầu ngón tay ra.

Hạ Cát nhẹ nhàng gật đầu, vậy là Bé Chuột to gan đụng tay vào chiếc nhẫn.

Rồng Ngón Cái: "づ ̄3 ̄)づ"

Hạ Cát nhớ hệ thống đã từng nói chỉ cần Rồng Ngón Cái nhớ được đối tượng, về sau cho dù ở đâu cũng có thể liên lạc được. Điều này khá thực tế, cho dù điện thoại hết pin cũng có thể tìm được người, không đến mức khiến người nhà lo lắng. Hạ Cát ngẫm, điều quan trọng nhất là làm sao để Rồng nhỏ có thể nhớ được tất cả mọi người.

"Tiểu Sủng, làm sao để nhóc con này ghi nhớ được mọi người vậy?"

[Rất đơn giản, khi Rồng Ngón Cái ở hình thức ngụy trang, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận diện được đối tượng. Ký chủ chỉ cần đưa nhẫn Rồng Ngón Cái lên trước mắt đối tượng, nhẹ nhàng lướt qua là được.]

"Thế này à?" Hạ Cát duỗi ngón giữa ra, thoảng qua trước mặt tất cả mọi người.

Các cục cưng đáng yêu:.....

""Mặt rồng trên chiếc nhẫn mở to đôi mắt, vui vẻ nhận dạng các thành viên trong gia đình. Lúc quét đến Long Uý, nó phát hiện mình bị một cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, không khỏi sợ hãi: ""

"Được rồi, hẳn là đã nhận diện xong rồi." Hạ Cát thu tay, tính thử hiệu quả xem thế nào. Cậu bảo mọi người trở về phòng, thử xem Rồng Ngón Cái có thực sự liên lạc được với họ hay không.

Lúc Hạ Cát tắm rửa xong, tắt đèn, nằm trên giường nhìn nhẫn trên tay, nói: "Ừm...để ba xem nào, liên hệ với ai trước nhỉ? A Phượng đi, chắc chắn nó vẫn đang chờ đấy."

Hạ Cát nhìn mặt rồng trên nhẫn bắt đầu thay đổi ""

Cậu mở miệng thăm dò: "A Phượng? Con có nghe thấy ba nói không?"

Bên tai ngay lập tức truyền đến âm thanh kích động của A Phượng: "Oa! Con nghe được! Con nghe được! Ba, thần kỳ quá đi!"

Hạ Cát bị giọng nói max volume của A Phượng doạ cho bối rối, cậu bịt tai nói: "Ba chỉ thử xem thế nào mà thôi. Muộn rồi, ngủ đi con."

Rồng Ngón Cái cũng hết sức phối hợp cắt đứt liên lạc, căn phòng khôi phục lại sự thanh tịnh. Hạ Cát nói: "Đến ai đây nhỉ? Anh Long đi!"

Rồng Ngón Cái: ""

Hạ Cát chú ý tới, mặc dù Rồng Ngón Cái không thể nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt cực kỳ phong phú, cậu nhịn không được cười: "Tên con không nên là Rồng Ngón Cái, đáng lẽ nên gọi con là Rồng icon mới đúng, ha ha ha"

Rồng Ngón Cái miễn cưỡng kết nối với Long Uý, Hạ Cát nhẹ giọng hỏi: "Anh Long, anh ngủ chưa ạ?"

"Chưa ngủ, vẫn đang đợi cậu liên lạc, đây chính là năng lực của Rồng Ngón Cái ư?" Giọng nói trầm khàn từ tính của Long Uý vang lên bên tai Hạ Cát, cậu đột nhiên cảm thấy bủn rủn.

"Dạ. Về sau....cho dù trong trường hợp không có điện thoại di động, chúng ta vẫn có thể liên hệ với nhau, rất thuận tiện." Hạ Cát đột nhiên trùm chăn che kín nửa mặt, cảm giác này như thể hai người trốn trong chăn nói chuyện với nhau, vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ.

"Được rồi, với năng lực của Rồng Ngón Cái, sau này cho dù cậu xảy ra chuyện gì đều có thể ngay lập tức báo cho tôi biết." Long Uý nói.

Hạ Cát nghe được, trong lòng lập tức ngọt như được rót mật. Mặc dù rất muốn được trò chuyện thâu đêm suốt sáng với Long Uý, nhưng nghe giọng hắn có vẻ mệt mỏi, vì vậy cậu đáp: "Anh Long, hôm nay anh vất vả rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé. Chúc anh ngủ ngon."

Long Uý: "Ngủ ngon."

Hạ Cát hài lòng nói chúc ngủ ngon với Long Uý, sau đó lần lượt liên hệ với Bé Chuột, bé Tiên Cá, tiểu Ngọc, nói mấy câu với từng người, cuối cùng ngáp dài chuẩn bị đi ngủ.

Cậu nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng vào giấc mộng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ca hát của A Phượng: "Tôi vốn là một con chim nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ ~~~"

Hạ Cát bị dọa bật dậy khỏi giường: "Tiểu Long à, sao lại thế này?"

Rồng Ngón Cái: "....."

Hạ Cát: "...."

Lịch sử luôn lặp lại, ông bô già họ Hạ bị đàn báo con hố mãi thành quen, dù sao thú cưng của cậu vẫn còn nhỏ, năng lực khống chế vẫn chưa ổn.

"Tôi muốn bay cao cao— càng cao—-càng cao—-" Âm thanh quỷ khóc sói gào của A Phượng vẫn đang văng vẳng bên tai.

Rồng Ngón Cái: ""

Từ khi Hạ Cát nhận được phần thưởng nâng cấp và trang trí cửa hàng, hiệu quả cách âm của các phòng trên lầu cực kỳ tốt, chỉ cần cửa phòng đóng lại là đã có một không gian tuyệt đối yên tĩnh, không hề nghe thấy những âm thanh ở bên ngoài. Hạ Cát nằm trên giường nhắm mắt chịu đựng trong phút chốc, nhưng dưới ma âm xuyên não của A Phượng, cậu thực sự không nhịn được nữa, xốc chăn lên, vọt sang phòng A Phượng.

Quả nhiên A Phượng đang đeo tai nghe, gật gù đắc ý ca hát say sưa, Hạ Cát rút phích cắm, cả giận nói: "Cấm thức đêm, cấm làm ồn trong thời gian nghỉ ngơi, hiện tại con đi ngủ ngay cho ba!"

A Phượng:.....

Hạ Cát nổi giận đùng đùng trở về phòng ngủ, cuối cùng thế giới cũng đã yên tĩnh trở lại, rốt cuộc cậu có thể nghỉ ngơi được rồi.

Hạ Cát mới nằm xuống không lâu đã thấy buồn ngủ, một lần nữa mơ màng tiến vào giấc mộng đẹp, nhưng lần này cậu lại nghe thấy tiếng trò chuyện rất nhỏ. Lúc đầu cũng không nghe rõ lắm, chỉ cảm thấy giọng nói này khá quen, tập trung một hồi mới nhớ ra đây là giọng của Bé Chuột nhà mình.

"Vẫn chưa, nhưng muộn rồi, tôi phải đi ngủ đây."

"Được rồi, tôi trò chuyện với cậu thêm một lát, cậu cũng nên ngủ sớm đi."

"Ra ngoài chơi á? Bây giờ tôi chưa trả lời cậu được, tôi phải hỏi....quản lý đã."

"Muốn gặp tôi? Cậu có thể tới tiệm cà phê tìm tôi, hôm qua tôi thấy các bạn của cậu đến đấy."

"Bạn trai tôi? À...quản lý nói tôi hiểu lầm nghĩa của từ bạn trai, tôi không biết...."

...

Hạ Cát đang dần chìm vào mộng đẹp lập tức bừng tỉnh, nội dung chuyện phiếm này không đúng!

Ông bô họ Hạ lập tức nâng tinh thần lên mức 200%, lắng tai nghe trong chốc lát, cuối cùng từ câu trả lời của Bé Chuột mới khiếp sợ phát hiện ra người đang nói chuyện với đứa con nhà mình là thằng oắt con họ Tạ kia!

Trò chuyện một hồi, Chuột Chuột ngoan ngoãn tuân theo nguyên tắc ngủ sớm dậy sớm cúp điện thoại. Bên tai Hạ Cát cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, nhưng lúc này cậu lại không thể ngủ được.

Hạ Cát càng nghĩ càng giận, dứt khoát gọi điện cho Tạ Ngôn.

Chuông vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, giọng Tạ Ngon khàn khàn: "Hạ Tiểu Cát, có chuyện gì thế? Ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của tớ, cậu có tin tớ liều mạng với cậu không?"

Hạ Cát nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tạ Gia Tuấn không phải đang học lớp mười hai à? Cuối cấp mà rảnh rỗi thế à? Cả ngày nghĩ đến việc tán tỉnh trai lành, Tạ Ngôn cậu là anh họ cũng không chịu quản phải không?!"

"Hửm? Cái quái gì vậy?" Cơn buồn ngủ của Tạ Ngôn biến đi phân nửa.

Hạ Cát cười lạnh, đe doạ: "Tóm lại tớ nói cho cậu biết, đừng mơ tưởng động đến người nhà tớ! Cậu ta còn non và xanh lắm!" Nói xong Hạ Cát hung hăng cúp điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Tiểu Cát giơ ngón tay giữa: 🖕 Nhẫn đặc vụ phiên bản Long chibi, siêu nhiều icon ~

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net