Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cục Cưng Có Chiêu
  3. Chương 987-990
Trước /854 Sau

Cục Cưng Có Chiêu

Chương 987-990

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 987

Nghĩ đến là đi làm.

Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất sau khi rời khỏi nhà họ Lương, ở khu ngoại ô tìm thuê một căn nhà.

Lam Tử Thất muốn ở cùng Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lại bảo cô ấy ra ngoài chạy đi tìm cơ hội, một mình cô muốn ra ngoài đi dạo.

Lam Tử Thất có chút không yên tâm, nhưng không lại Thẩm Hạ Lan, chỉ đành đồng ý.

Thẩm Hạ Lan sau khi rời khỏi nơi thuê phòng, trực tiếp gọi một cuộc cho. Thẩm Niệm Niệm.

“Gặp mặt đi, có chuyện nói với cô.”

Thẩm Niệm Niệm mới đầu sững ra, hình như không tin Thẩm Hạ Lan sẽ gọi điện cho cô ta, sau khi nghe thấy lời của Thẩm Hạ Lan, cô ta cười lạnh nói: “Dựa vào đâu cô nói gặp tôi thì phải gặp mặt cô chứ?

Thẩm Hạ Lan, cô nghĩ rằng cô là ai?

“Tôi không phải là ai, cô cũng có thể không gặp tôi, có điều không biết ba mẹ của cô có biết Vu Phong hay không.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, Thẩm Niệm Niệm lập tức khẩn trương rồi.

“Thẩm Hạ Lan, cô nếu dám nói với bọn họ, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”

“Quán cà phê đường Hải Tân, tôi đợi cô.”

Nói xong Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.

Khi Thẩm Niệm Niệm đến, Thẩm Hạ Lan đã ở đó rồi.

Nói là uống cà phê, trước mắt Thẩm Hạ Lan chỉ có một ly nước lọc, mà ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa số, không biết đang nghĩ cái gì, biểu cảm có chút bi thương.

Bi thương?

Thẩm Niệm Niệm cảm thấy mình chắc chắn là nhìn nhầm rồi.

Đẳng sau cô là Diệp Ân Tuấn dịu dàng đối đãi, còn có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu bảo vệ che chở, cô bi thương cái gì chứ?

Thẩm Niệm Niệm nghĩ đến gia thế của cô, lại nghĩ đến nhiều năm như vậy cô thay mình làm thiên kim tiểu thư, trong lòng Thẩm Niệm Niệm rất không thoải mái.

“Hẹn tôi đến uống cà phê, kết quả cô lại uống nước lọc? Thẩm Hạ Lan, cô không đủ thành ý.”

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hoàn hồn, có điều sự mệt mỏi và sưng đỏ trong đáy mắt vẫn khiến Thẩm Niệm Niệm sững sờ.

“Cô đã khóc?”

“Cát bay vào mắt. Cô cảm thấy tôi có chuyện gì để khóc chứ?”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, sau đó một hơi uống hết ly nước lọc ở trước mặt.

Thẩm Niệm Niệm cũng cảm thấy mình hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

Một người phụ nữ muốn gì được nấy như vậy sao lại khóc chứ?

Huống chỉ cô bây giờ còn mang thai, chính là người phụ nữ nhà họ Diệp cần thận cưng chiều lên tận trời.

Sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm có hơi khó coi.

“Nói đi, cô tìm tôi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi tuy không biết cô làm sao biết Vu Phong, nhưng tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng trêu chọc anh ta, nếu không cô chết như nào cũng không biết đâu. Đừng tưởng có Diệp Ân Tuấn chống lưng cho cô thì cô có thể muốn làm cái gì thì làm cái gì. Thẩm Hạ Lan, nơi này là thành phố B, không phải là Hải Thành.”

Những lời này của Thẩm Niệm Niệm nói rất tự tin.

Nơi này nếu như ở Hải Thành, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối sẽ đốp lại vài câu, nhưng biết người đằng sau cô ta là Vu Phong, cô cũng không thể tính toán với Thắm Niệm Niệm.

“Căn nhà của nhà họ Thẩm ở Hải Thành cô bán bao nhiêu tiền? Đưa tiền cho tôi, căn nhà đó tôi không bán.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp nói ra mục đích của mình trong lần gặp mặt này.

Tiêu Niệm Vi có ơn đối với cô, Thẩm Hạ Lan tự nhiên sẽ không để Tiêu Niệm Vi bị Thẩm Niệm Niệm lừa.

Thầy Thẩm Hạ Lan đến đòi tiền với mình, Thẩm Niệm Niệm lập tức giở mặt.

“Cái gì mà của cô? Đó là nhà của ba mẹ tôi! Thẩm Hạ Lan, cô chỉ chút lương tâm được không hả? Ba mẹ nuôi cô lớn như vậy, cho cô ăn mặc và sự giáo dục tốt nhất, để cô gả cho người đàn ông có quyền thế nhất Hải Thành, cô không biết ơn cũng thôi đi, bây giờ còn nghĩ về căn nhà của ba mẹ? Thẩm Hạ Lan, cô thiếu chút tiền này có phải không?”

“Phải, đưa tất cả tiền cho tôi.”

Thẩm Hạ Lan cũng lười tranh luận với cô ta, trực tiếp dùng thái độ cứng rắc mà đưa tay về phía Thẩm Niệm Niệm.

Thẩm Niệm Niệm lùi lại một bước, cảnh giác nhưng lại ngang ngược hồng hách nói: “Không đưa! Tiền tôi tiêu hết rồi, muốn tiền không có, muốn mạng có một cái đó, cô xem mà làm.”

Chương 988

“Cô!”

Thẩm Hạ Lan từng nghĩ Thẩm Niệm Niệm sẽ giở trò vô sỉ, nhưng không ngờ vô sỉ như vậy.

“Thẩm Niệm Niệm, cô không thông qua sự cho phép của tôi mà bán căn nhà, đối phương lại không lầy được giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và công chứng, cô đây không phải là đang chơi khăm người ta sao?”

“Vậy cô có thể đi công chứng với người đó, làm thủ tục sang tên.”

Thẩm Niệm Niệm nói rất hiển nhiên.

Thẩm Hạ Lan biết, cô và cô ta nói nữa cũng vô dụng.

“Thẩm Niệm Niệm, tôi cho cô thời gian 3 ngày trả tiền lại cho tôi, hoặc trả lại cho người mua nhà đó, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa.”

“Được, cô đi kiện tôi đi, quay về tôi nói cho ba mẹ biết, con gái tốt họ nuôi muốn kiện đứa con gái ruột như tôi, cô nói xem bọn họ sẽ làm như nào?”

Thẩm Niệm Niệm có chỗ dựa.

Thẩm Hạ Lan nhìn vẻ mặt này của cô ta hiện nay, cười lạnh nói: “Tình cảm giữa tôi và bọn họ đều bị Diệp Ân Tuấn dùng 30 tỷ đó mua đứt rồi không phải sao? Cô cảm thấy bọn họ còn có lập trường gì tới yêu cầu tôi làm cái gỉ? Thẩm Niệm Niệm, làm người đừng quá tham lam.”

Nghe thấy những lời này của Thẩm Niệm Niệm, sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm có hơi khó coi.

“Tôi cứ không trả đấy, cô có thể làm gì tôi chứ? Thẩm Hạ Lan, cô có tiền như vậy, tại sao cứ muốn hạnh họe tôi chứ? Số tiền đó xem như là bù đắp cho tôi có được không?”

“Không được! Không hỏi tự lấy là trộm. Cô căn bản chưa từng thương lượng với tôi. Thẩm Niệm Niệm, tôi nễ mặt cô, nói trước một tiếng với cô, nhưng tôi chỉ cho cô thời gian 3 ngày. Nếu như cô thật sự xảy ra kiện cáo, tôi cảm thấy cuộc thi vĩ cầm giữa chúng ta cũng không cần so nữa, cô tất nhiên sẽ vắng mặt rồi không phải sao?”

Nghe thầy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mắt của Thẩm Niệm Niệm có chút âm trầm.

“Cô đừng hiếp người quá đáng.”

*Tôi đây là lấy lại thứ thuộc về tôi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Niệm Niệm nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt vụt qua một ánh mắt ý vị không rõ.

Ra khỏi quán cà phê, Thẩm Hạ Lan không biết bên Lam Tử Thất như thế nào rồi, cho nên gọi một cuộc cho Lam Tử Thắt.

Lam Tử Thất nói bản thân được một biên kịch mời, nói muốn nghe cô ấy hát một bài, Thẩm Hạ Lan rất vui mừng.

Cô bắt tri bắt giác phát hiện, biểu diễn của Lam Tử Thất ở quán bar đang hot ở trên mạng.

“Gửi địa chỉ cho tớ, tớ tới tìm cậu.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất vui.

Tuy chuyện của Diệp Ân Tuấn khiến cô buồn, nhưng Lam Tử Thất có thể có một bắt đầu tốt cũng là đáng vui mừng.

Lam Tử Thất gửi địa chỉ cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn địa chỉ, định vị GPS, phát hiện ở gần đây, cô cũng không có bắt xe, trực tiếp đi theo định vị.

Khi ở ngã tư đường, đèn dành cho người đi bộ trước mặt đã chuyển xanh, Thẩm Hạ Lan cất bước đi.

Vào lúc này, một chiếc xe sang đột nhiên vượt đèn đỏ, trực tiếp lao về phía Thẩm Hạ Lan.

“Cần thận!”

Người bên cạnh không biết ai hét một tiếng, nhưng khi Thẩm Hạ Lan quay đầu thì đã muộn rồi.

“Rầm” một tiếng, cô trực tiếp bị đâm bay ra ngoài với tư thế như diều đứt dây.

Xong rồi!

Đáy lòng Thẩm Hạ Lan vụt qua một suy nghĩ như vậy, hai tay vô thức ôm bụng, nhưng khoảnh khắc cơ thể đập xuống đắt, cô vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, bụng bỗng thắt lại, một chất dịch nóng ám thuận theo hai chân chảy ra.

Con! Thẩm Hạ Lan đau tới xé lòng, muốn mở miệng, nhưng một ngụm máu tươi trào ra, sau đó rơi vào trong bóng tối.

Người xung quanh nhanh chóng vây lại.

Tài xế gây tai nạn nhìn thấy đông người, trực tiếp lái xe bỏ trốn.

Thẩm Hạ Lan nằm ở giữa đường, thân dưới máu tươi từ từ lan ra, rất nhanh nhuộm đỏ một mảng, rất nhức mắt.

“Mau gọi 115, nếu không sẽ có người chết.”

“Đúng đúng đúng, bảo cảnh sát.”

Chương 989

Người xung quanh không biết ai hô lên một tiếng, sau có người nhanh chóng hành động, mà có người cũng nhanh chóng dùng điện thoại quay lại cảnh này đăng lên mạng.

Lam Tử Thất ở bên này đợi rất lâu cũng không đợi được Thẩm Hạ Lan, khi cô gọi cho Thẩm Hạ Lan đã tắt máy rồi.

“Sao vậy?”

Trái tim của Lam Tử Thất có hơi bắt an.

Bên này Diệp Ân Tuấn và Lương Thiệu Cảnh ở câu lạc bộ tư nhân bàn hợp đồng, bởi vì Tiêu Niệm Vi chữa bệnh cho Lam Dũng nên đã quấy rằầy việc nghỉ ngơi của Tiêu Niệm Vi, hợp đồng cậu Lương muốn thay đổi thì có chút phiền phức, hai người bọn họ tìm một câu lạc bộ, mời tới luật sư của văn phòng luật sư ở đây làm thủ tục.

Thời gian một buổi sáng, Diệp Ân Tuấn không ngừng nhìn điện thoại, sợ Thẩm Hạ Lan gọi điện tới anh không nghe được, nhưng đợi rất lâu, điện thoại một chút âm thanh cũng không có.

“Anh cứ nhìn điện thoại suốt làm gì? Có chuyện sao?”

Lương Thiệu Cảnh thấy anh như vậy, không khỏi hỏi một câu.

“Không có gì.”

Diệp Ân Tuấn cũng không nói cái khác, có điều vẫn cầm điện thoại mở tường facebook ra xem.

Nếu Thẩm Hạ Lan không gọi điện cho anh, vậy thì xem thử tường facebook của cô đi.

Khi tâm trạng của cô gái này không tốt thì thích viết status đăng lên tường.

Diệp Ân Tuấn mở tường facebook của cô ra, không có phát hiện Thẩm Hạ Lan cập nhật gì vào ngày hôm nay.

Anh có hơi lo lắng.

Trong vô thức lướt tới tường facebook của người khác, lập tức nhìn thấy một video tai nạn ô tô.

Mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng co lại.

“Sao vậy?”

Lương Thiệu Cảnh suýt bị khí lạnh của Diệp Ân Tuấn đông cứng.

“Tôi đi trước đây!”

Diệp Ân Tuấn đứng dậy rời đi.

“Ặc, hợp đồng còn chưa xong mà.”

Lương Thiệu Cảnh muốn kéo Diệp Ân Tuấn lại, nhưng Diệp Ân Tuấn đã chạy như bay rồi.

“Gặp quỷ rồi, sao lại chạy như vậy, lẽ nào là ai xảy ra chuyện rồi?”

Lương Thiệu Cảnh cũng cầm điện thoại lướt, đột nhiên khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm ở trong vũng máu thì cả người đơ ra.

“Sao lại…”

Lương Thiệu Cảnh nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Niệm Vi.

Thẩm Hạ Lan bên này khi được người đưa đến bệnh viện, người đã hôn mê bát tỉnh, hơi thở rất yếu.

Tiêu Niệm Vi nhận được tin tức, lập tức chạy tới, đích thân làm phẫu thuật cho cô, có điều khi nhìn thấy máu ở thân dưới của Thẩm Hạ Lan, hai tay của Thẩm Hạ Lan còn ôm chặt bụng.

Mắt của cô ta lập tức có hơi ươn ướt.

Đứa bé, chắc là không còn rồi…

Tiêu Niệm Vi đẩy Thẩm Hạ Lan vào phòng phẫu thuật.

Khi đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, Diệp Ân Tuấn chạy tới.

“Người đâu? Vợ tôi đâu?”

Người xung quanh bị Diệp Ân Tuấn dọa sợ, vội chỉ về phía phòng phẫu thuật.

Lúc này Diệp Ân Tuấn đã không vào được rồi.

Trái tim của anh lơ lửng ở cỗ họng.

“Phi, tra địa điểm nơi bà chủ xảy ra chuyện cho tôi, là ai đâm cô ấy? Bây giờ người gây ra tai nạn đâu?”

Diệp Ân Tuấn gọi điện cho Phi.

Khi Phi nghe được tin Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, cả người đều sững ra.

Anh ta căn bản không biết Thẩm Hạ Lan ra ngoài khi nào.

Có điều Phi vẫn nhanh chóng điều tra được từ video của camera lúc đó.

“Diệp tổng, tài xế gây tai nạn nhìn không rõ mặt, xe gây tai nạn là xe biển giả, không tra được thông tin cụ thể. Diệp tổng, đây không phải là một chuyện ngoài ý muốn, đây khả năng là một vụ mưu sát!”

Lời của Phi khiến mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng nheo lại.

Là ai?

Chương 990

Ai mượn gan trời hả, vậy mà dám ngang nhiên nhằm vào Thẩm Hạ Lan như vậy?

“Tra cho tôi! Mặc kệ là tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của, tôi đều phải biết người đó là ai!”

Phi đi điều tra, Diệp Ân Tuấn đứng canh ở cửa phòng phẫu thuật, lồng ngực khó chịu đến ngạt thở.

Tiêu Niệm Vi cố gắng hết sức cắp cứu cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ta không thể lấy cánh tay trên bụng cô ra được.

Đây là chấp niệm của một người mẹ.

Có lẽ khoảnh khắc bị tông bay ra ngoài, Thẩm Hạ Lan biết con của mình không có duyên đến thế giới này, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức bảo vệ đứa bé.

Lúc này, đôi mắt của Tiêu Niệm Vi đột nhiên có chút ươn ướt.

“Hạ Lan, buông tay ra thì tôi mới có thể cứu cô được, mới có thể khiến đứa bé yên nghỉ.”

Giọng của Tiêu Niệm Vi không lớn, cô ta thì thầm vào tai Thẩm Hạ Lan, cô ta biết Thẩm Hạ Lan sẽ nghe thấy.

Quả nhiên, từ trong khóe mắt Thẩm Hạ Lan chảy ra một hàng nước mắt, sức lực ở cánh tay cũng nới lỏng ra.

Trong lòng Tiêu Niệm Vi cũng rất khó chịu.

Cô ta đã từng làm vô số ca phẫu thuật, nhưng thành thật mà nói cô ta chưa từng tiếp nhận một ca phẫu thuật như vậy. Nếu đối phương không phải là Thẩm Hạ Lan thì có lẽ cô ta sẽ không nhận một ca phẫu thuật như vậy rồi.

Thật sự quá đau lòng.

Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang hôn mê, Tiêu Niệm Vi bắt đầu phẫu thuật.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Khi Thẩm Hạ Lan được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Ân Tuấn có chút đứng không vững.

“Sao rồi?”

“Người thì không sao nhưng đứa bé đã mắt rồi.”

Giọng của Tiêu Niệm Vi không lớn, nhưng lọt vào trong tai Diệp Ân Tuấn như sắm sét giữa trời quang, cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng bây giờ anh vẫn không thể chịu nỗi.

“Trước hết cứ giấu cô ấy đã, tôi sợ cô ấy không chịu nỗi.”

Khi Diệp Ân Tuấn nói câu này, giọng anh đã khàn đi.

Tiêu Niệm Vi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Giữa hai người rốt cuộc đã có hiểu lầm gì? Anh không thể cho Hạ Lan biết sao?”

“Không thể!”

“Tại sao?”

“Có thể nói tại sao thì tôi đã nói từ lâu rồi.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tiêu Niệm Vi thật muốn đánh người.

990-cuc-cung.jpg

nhưng không biết vết thương trong lòng phải cần bao lâu mới có thể hồi phục.”

Tiêu Niệm Vi thấy Diệp Ân Tuấn không muốn nói nên thở dài nói: “Đừng khiến cô ấy kích động nữa, bây giờ cô ấy rất yếu, trước khi phẫu thuật cô ấy còn cố gắng ôm chặt bụng mình. Đàn ông các anh sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được cảm giác của một người phụ nữ khi được làm mẹ đâu. Đàn ông các người chỉ mắt mười phút để tạo ra một đứa trẻ, nhưng phụ nữ cần mười tháng mang thai và chăm sóc cả đời.

Bây giờ cô ấy đã như vậy rồi, tốt hơn hết là anh đừng khiến cô ấy kích động nữa.”

Nói xong, Tiêu Niệm Vi bảo người đẩy Thẩm Hạ Lan đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút đờ đẫn.

Anh đi theo vào, tận tình chăm sóc Thẩm Hạ Lan.

Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa thì không biết mình đang ở đâu, mãi cho đến khi nhìn thấy bình truyền dịch trên đỉnh đầu và trần nhà trắng xóa thì cảnh này đến cảnh khác lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Cô vô thức sờ vào bụng mình, buồn bã nhận ra cô không còn cảm nhận được đứa bé ở trong bụng mình nữa.

Quảng cáo
Trước /854 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Vương Yếu Chủng Điền (Ma Vương Muốn Làm Ruộng

Copyright © 2022 - MTruyện.net