Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 8: MANG TÂM SỰ RIÊNG
CHƯƠNG 8: MANG TÂM SỰ RIÊNG
"Hân Vũ, thật sự là Hân Vũ sao?" Thiên Lâm Dạ sải bước dài vào trong phòng.
"Ba..." Giọng nói của Thiên Hân Vũ có chút nghẹn ngào, để mặc cho bàn tay thô ráp của Thiên Lâm Dạ nắm lấy tay mình.
"Trở về là tốt rồi... Hôm nay cả nhà chúng ta sẽ tụ họp một hôm..." Thiên Lâm Dạ đi tới phòng bếp, sự kích động trong mắt lập tức tan biến đi một nửa.
Thiên Khê Nghiên đi bên cạnh Tân Mạc Ngôn, dịu dàng khoác tay anh, giới thiệu hai người với nhau.
"Đây là người chị đi du học ở Pháp của em - Thiên Hân Vũ, đây là vị hôn phu của em... Tân Mạc Ngôn."
Mặc dù là ba tháng nữa mới tổ chức tiệc đính hôn bây giờ vẫn chưa công khai cho bất kì ai biết nhưng Thiên Khê Nghiên vẫn khẩn cấp muốn nói rõ quan hệ của mình với Tân Mạc Ngôn.
Cô ta giống như con nhím xù lông phòng bị Thiên Hân Vũ, không để ý tới vẻ mặt không vui của Tân Mạc Ngôn, chỉ một mực kéo tay anh không chịu buông ra.
"Chúc mừng em nhé, em gái." Thiên Hân Vũ vừa nói xong liền quay người vào phòng bếp giúp cha nấu cơm, chỉ là nơi bị Tân Mạc Ngôn hôn trên mặt vẫn nóng bỏng như cũ.
Bữa cơm này có hơi gượng gạo, mỗi người đều mang một tâm sự riêng.
Tân Mạc Ngôn vội vàng ăn mấy miếng rồi nói phải quay lại công ty tiếp tục làm việc.
Anh vừa đi khỏi, Thiên Khê Nghiên và Thiên Lâm Dạ rõ ràng là thở ra một hơi thoải mái.
"May mà có Tiểu Tân, nhà chúng ta mới có ngày hôm nay, chỉ là bây giờ Nghiên không còn học y nữa, nó sẽ nhanh chóng kết hôn với Tiểu Tân, rất nhiều chuyện không thể giúp đỡ được cho Hân Vũ con nữa rồi..." Thiên Lâm Dạ sâu xa nói.
Ý bên trong lời nói của ông, làm sao Thiên Hân Vũ có thể không hiểu cho được?
Từ nhỏ ba cô đã yêu thương Thiên Khê Nghiên hơn, cô cố gắng đối xử tốt với cô em gái này, cái gì cũng nhường cho nó chỉ để hi vọng rằng ba cũng có thể yêu thương mình như vậy mà thôi.
Bây giờ chính tai nghe được lời này, mũi Thiên Hân Vũ có hơi cay cay, nhịn không được mà hỏi những điều nghi ngờ từ trong đáy lòng mình.
"Tại sao chuyển nhà không nói cho con biết? Vì sao khi con ở Pháp mọi người không quan tâm tới con?"
Thiên Khê Nghiên thấy cảm xúc của Thiên Hân Vũ trở nên kích động, cô ta vội vàng để bát đũa trong tay xuống làm dịu bầu không khí.
"Chị... Lúc chuyển nhà em đã chuyển bưu thiếp cho chị rồi chị chưa nhận được sao? Chị cũng biết mấy năm nay em đổi nghề, công việc bận rộn, ba đã già rồi... Sau này chị về nhà chơi nhiều một chút, tình cảm của chúng ta nhất định là sẽ không phai nhạt đi..."
Về nhà chơi nhiều một chút?
Thiên Hân Vũ nắm chặt nắm tay để dưới bàn, chuyện đã tới nước này, Thiên Hân Vũ cô đã trở thành người ngoài trong mắt ba và em gái rồi, may mắn là cô không mặt dày mà nói muốn về nhà ở.
Ổn định lại cảm xúc, Thiên Hân Vũ đặt bát đũa xuống nói tạm biệt với bọn họ, không thèm để ý tới sự "nhiều lần giữ lại" của bọn họ mà lập tức gọi một chiếc taxi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Thiên Khê Nghiên và Thiên Lâm Dạ, Thiên Khê Nghiên sốt sắng nhìn ba mình, trong mắt đều là hỗn loạn và lo lắng.
"Ba, có phải chị đã biết chuyện năm đó nên quay về tìm con không?"
Con người Thiên Lâm Dạ lấp lóe, không biết suy nghĩ điều gì vỗ vỗ vai Thiên Khê Nghiên : "Cái đồng hồ kia là do nó vứt bỏ, nó không có lý do gì để trách con, cũng không có tư cách đó!"
Nghe lời ba nói xong xong, tâm trạng căng thẳng của Thiên Khê Nghiên mới thoáng buông lỏng .
Vừa rồi trên bàn cơm Tân Mạc Ngôn không hề nhìn tới Thiên Hân Vũ, Thiên Hân Vũ cũng không nói câu nào với Tân Mạc Ngôn, hai người bọn họ, đã được định trước là không có duyên phận.
Tất cả mọi thứ, số phận đã định chính là mình.
Đến đêm, Tân Mạc Ngôn ngồi trước bàn làm việc nhìn chiếc điện thoại đen ngòm đến ngẩn người.
Sao còn chưa gọi điện thoại tới? Tối nay người phụ nữ kia có thể giải quyết được Thư Nha hay sao?
Tân Mạc Ngôn căn bản còn chưa ý thức được, sự chờ đợi và phân tích của mình không hề có chút logic nào, thậm chí còn làm người khác buồn cười.
"Tinh tinh..."
Một số lạ gọi tới, Tân Mạc Ngôn nhìn chăm chú một lúc lâu, trong mắt hiện lên sự vui mừng mà ngay cả anh cũng không cảm nhận được.
"Alo."
"Bố !!" Giọng nói ngây thơ của Thư Nha cất lên.