Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Viên cảnh ngục này tên gọi là Cam Lập, cũng là con cháu trong quân khu. Tuy địa vị nhà họ Cam không sánh được với nhà họ Tiêu, nhà họ Chu, nhà họ Tần nhưng ở đại viện quân khu này, nhà họ Cam cũng có một vị thế nhất định.
Cam Lập và Tiêu Cẩn Chi cũng không giống bọn người Chu Tiêu và Tần Tấn. Tuy bọn họ và Tiêu Cẩn Chi là những người đáng tin nhưng dù gì cũng là người quen. Trong đại viện quân khu này, ai gặp Tiêu Cẩn Chi và ngay cả đến Cam Lập cũng sẽ gọi một tiếng "Tiêu ca".
Việc Tiêu Cẩn Chi nuôi dưỡng Tiêu Cửu Cửu, trong toàn bộ quân khu này, có thể nói là không ai không biết. Ngay chính Cam Lập cũng từng được gặp Tiêu Cửu Cửu ở khu bảo tàng Ngọc Sơn này.
Anh ngưỡng mộ Tiêu Cửu Cửu có dung nhan diễm lệ nhưng cũng tự mình biết, Tiêu Cửu Cửu là loại người bọn họ không thể chạm vào. Vì thế, anh cố gắng kiềm chế lại những rung động trong lòng nhưng trong tiềm thức Cam Lập vẫn sẽ quan tâm những tin tức có mặt Cửu Cửu.
Bên cạnh đó, anh cũng nghe nói về chuyện tranh chấp giữa Cửu Cửu và Lương Kinh Diễm, cũng chăm chú theo dõi sự tiến triển tình hình thế nào.
Hôm nay vừa đúng lúc tới phiên anh trực đêm, mới vừa giao ban không lâu thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Cửu Cửu. Trong phút chốc Cam Lập có chút bối rối, theo bản năng anh có cảm giác sẽ xảy ra việc chẳng lành.
Ngục giam này là nơi nào? Một nơi có bao nhiêu cửa chính cùng cửa phụ mà Cam Lập làm ở đây bao nhiêu năm, sao lại không rõ đường đi nước bước của nó chứ?
Tiêu Cẩn Chi xem Tiêu Cửu Cửu như châu như bảo thì làm sao có khả năng sẽ cho cô ấy tới nơi này chịu khổ? Chẳng lẽ,,Cửu Cửu bị người khác hãm hại bức ép đến nơi này?
Cam Lập không dám thất lễ, đi nhanh đến nơi vắng vẻ, lấy di động ra và lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi. Nhưng điều khiến anh nhụt chí chính là điện thoại của Tiêu Cẩn Chi lại đang trong tình trạng tắt máy.
Cam Lập lại nhanh chóng gọi một cú điện thoại khác, biết Chu Tiêu cũng thân với Tiêu Cẩn Chi nên anh liền gọi điện thoại cho Chu Tiêu. Cuối cùng cũng thông được với điện thoại của Chu Tiêu nhưng người nghe điện thoại lại là ba của anh ta – tướng quân Chu. Vừa nghe thấy Cam Lập muốn tìm Chu Tiêu, giọng nói của đại tướng quân Chu lập tức trầm xuống: "Cậu tìm nó có chuyện gì?"
Cam Lập thấy tình hình không ổn nên cũng nhanh chóng cười nói "Bác Chu, lúc trước cháu có nợ anh Tiêu một ân tình. Vì vậy, cháu muốn tìm cơ hội mời anh ấy ăn một bữa cơm, bác có thể giúp cháu chuyển lời cho anh ấy được không? Chỉ cần khi anh ấy về, bác nói anh ấy gọi điện thoại cho cháu."
Đại tướng quân Chu khinh thường hừ một tiếng: "Gần đây nó đã biến mất tăm mất tích rồi. Vậy đi, cụp!"
Cam Lập nghe được âm thanh cúp máy "tít tít tít" của đối phương. Anh sửng sốt một hồi, điện thoại của Chu Tiêu lại nằm trong tay ông già kia, anh cảm giác mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn nhiều.
Cam Lập cũng không còn cách nào, đành gọi điện thoại cho Tần Tấn. Điện thoại của Tần Tấn đúng là có thông nhưng vẫn không có ai bắt.
Lần này phải làm sao đây?
Nửa đêm canh ba, người thì tắt máy, người thì không có ở nhà, người thì không bắt điện thoại. Vậy anh có thể tìm ai để cứu Cửu Cửu ra ngoài đây?
Ngay trong lúc Cam Lập đang nghĩ cách tìm người bên trong ứng cứu, lại muốn tìm cách cứu Tiêu Cửu Cửu ra trước, thì lúc này Tiêu Cửu Cửu đã bị hai tên cảnh ngục chuyển cho một vị nữ cảnh sát.
Cửu Cửu nghe thấy một tên cảnh sát nam lặng lẽ thấp giọng bên tai vị nữ cảnh sát kia, căn dặn một câu: "Cấp trên có lệnh, phải cố gắng chăm sóc người này thật tốt."
Mà người nữ cảnh sát vừa nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm nhưng thái độ ung dung hờ hững của Tiêu Cửu Cửu thì cũng hôi run rẩy. Một cô gái có khí chất thanh quý tao nhã như vậy hẳn là được người khác nuôi dưỡng và cưng chìu thật nhiều. Vậy vì sao hôm nay cô lại bị lưu lạc đến nơi đây? Không biết cô ấy đã đắc tội với nhân vật lớn cỡ nào mà họ lại có thể ra tay tàn ác muốn hạ gục cô ấy ngay tại nơi này? Tuy rằng trong lòng vẫn còn nhiều điểm nghi hoặc nhưng cô cũng biết, có một số việc không nên hỏi, tuyệt đối không nên hỏi. Nếu cấp trên chỉ muốn cô chăm sóc cô gái này, vậy thì khẳng định là muốn đưa cô ấy đến phòng giam dành cho những kẻ cứng đầu.
Trong ngục giam, hầu hết giam giữ tất cả những kẻ cứng đầu, bướng bỉnh. Ở đây, mỗi một người phụ nữ bị xách ra ngoài đều có thể nói rằng đó là khoảng thời gian khiến người khác chua xót cũng lại khiến người ta phẫn hận đến cùng cực.
Vì lẽ đó, khi cấp trên có lệnh muốn chăm sóc tốt người nào thì trên căn bản đều đưa vào phòng này để sửa trị người đó. Thông thường, một người bình thường khi bước vào phòng này rồi, lúc đi ra, toàn thân sẽ không thể nguyên vẹn như lúc đầu.
Cửa nhà tù phát ra âm thanh "kẽo kẹt" thật lớn, Tiêu Cửu Cửu bị tên nữ cảnh sát kia nhẹ nhàng đẩy vào. Người nữ cảnh sát cũng nói lớn tiếng với cô: "Bên trong có một chiếc giường, cô hãy ngủ ở đó, tốt nhất đừng gây chuyện."
Khi sắp bước đi, người nữ cảnh sát kia cũng hơi liếc mắt nhìn vào trong ra hiệu với người quản ngục ở đó. Cửa nhà tù lại lần nữa đóng lại kèm theo tiếng "lét két" khô khốc.
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt nhìn chung quanh bốn phía, gian phòng có tổng cộng mười một người phụ nữ. Trong thời gian này các cô ấy vốn đang ngủ nhưng vì tiếng động của Tiêu Cửu Cửu khiến họ thức tỉnh. Trong lòng họ cực kỳ khó chịu, từng vẻ mặt đầy giận dữ nổi lên nhìn cô chằm chằm, cũng từng ánh mắt có tia nhìn không tốt, âm u rơi trên người Tiêu Cửu Cửu rồi lại như đánh giá cô từ trên xuống dưới, giống như con hồ ly khát khao hận không thể nuốt Tiêu Cửu Cửu xuống bụng mình.
Những người phụ nữ phạm tội vốn là mỗi người một giường, sau khi Tiêu Cửu Cửu bước vào, bọn họ đều đứng dậy, dùng thân hình cao lớn dũng mãnh, bắt đầu áp sát cô gái tóc ngắn mới bước vào. Mà hiển nhiên, người phụ nữ cao to dũng mãnh kia chính là quản ngục trong phòng này.
Tiêu Cửu Cửu lạnh nhạt bước vào, đi đến gần cửa liền ngồi xuống trên giường trống không, cũng không hề liếc mắt nhìn các cô gái kia lấy một lần.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, từ nhỏ đến lớn, cô và Phượng Thần đã từng gặp qua không biết bao nhiêu dạng người. Một quyết định của nhà họ Lương, hai tên nam cảnh vệ hèn mọn lại đứng cười trên sự đau khổ của người khác, còn có người nữ cảnh sát lúc gần đi bỏ lại câu nói, hơn nữa ngay lúc này ánh mắt trắng trợn của nhóm phụ nữ kia đang nói rõ một chuyện, bọn họ chính là muốn hại chết cô ở nơi này.
Muốn hại chết cô sao? Ha ha, cũng phải xem các người có bản lãnh hay không đã? Tốt nhất các người đừng chọc đến tôi, nếu dám chọc tôi, tôi nhất định sẽ làm cho các ngườii sống không bằng chết.
Nhóm tù nhân vừa thấy Tiêu Cửu Cửu có bộ dáng cao thâm khó dò cùng biểu hiện hờ hững, hoàn toàn không hề sợ sệt, khác xa so với những tù nhân bình thường thì mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Ngay lúc đó, trong lòng bà chị quản ngục cũng không thể ra quyết định chắc chắn được vì bình thường, một người phụ nữ có dáng vẻ như vậy như vậy, nếu không ngốc thì cũng là hạng người không dễ chọc đến.
Người phụ nữ này, tuổi còn trẻ lại xinh đẹp như hoa, cô ấy sẽ thuộc dạng người nào đây?
Cô là quản ngục cũng nhiều năm rồi nên có có thể phán đoán được, người phụ nữ này tuyệt đối có ông lớn yểm trợ ở phía sau.
Cuối cùng quản ngục ho nhẹ một tiếng, quyết định dùng biện pháp hoà hoãn để thăm dò tâm trạng Tiêu Cửu Cửu. Cô đứng đó liếc mắt ra hiệu với người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đứng cạnh đó.
Vị thiếu phụ kia liền lắc mông bước về hướng Tiêu Cửu Cửu. Cô ta khẽ tựa vào khung giường, nhìn Tiêu Cửu Cửu từ trên cao xuống, thấp giọng hỏi: "Cô gái, tên là gì vậy?"
Tiêu Cửu Cửu nâng chân mày, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một chút, nói: "Muốn hỏi tôi thì cô nên giới thiệu về mình trước đi."