Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
  3. Chương 54-12: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh! (12)
Trước /158 Sau

Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 54-12: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh! (12)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe một từ như vậy, lại nhìn những người xung quang đang thờ ơ lạnh nhạt hoặc là hả hệ, không có mấy người hiện lên ý tốt giống như Bern, đáy mắt của Tiêu Cửu Cửu thoáng hiện lên chút lạnh lẽo.

Cô vốn còn không quá để tâm tới bệnh của phu nhân bá tước, cô còn phải mượn căn bệnh của phu nhân bá tước để dương dương tự đắc, lúc này không thể không chữa khỏi nữa rồi.

Ở đây không khí đang giằng co, thì trên cầu thang có một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồng phục xanh đậm đi xuống. Die nd da nl e q uuydo n.

Ánh mắt của bà sắc bén, gương mặt cũng nghiêm nghị, sự xuất hiện của bà khiến cho mười mấy hai chục người ở đại sảnh này đều im bặt lại, không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn người phụ nữ trung niên này giống như là kiêng kỵ.

Vị này là nữ quản gia, chính là trọng thần trong nhà bá tước Alexander —— bà quản gia La Ân.

Quản gia La Ân có học vị bác sĩ, là một người có trình độ học vấn cao, IQ cao, là một quản gia đa tài nghệ kiểu mới, đối nội đối ngoại đều có thể, đủ các loại ưu tú, được bá tước và phu nhân bá tước vô cùng nể trọng, cho nên, nhưng người tài giỏi này cũng sẽ kiêng kỵ bà.

Quản gia La Ân chưa gả chồng, cả đời vì một nhà bá tước Alexander, có thể nói là cúc cung tận tụy, không sợ hy sinh.

Ở trong nhà này, có thể nói bà là người đại diện cho tiếng nói của bá tước và phu nhân bá tước.

Ánh mắt của quản gia La Ân sắc bén giống như một tia X quang quét mắt nhìn bốn phía, sau một phút ánh mắt đó liền khóa ở trên người của Tiêu Cửu Cửu, ngay sau đó bà liền đạp từng bước chân ưu nhã đi đến gần Tiêu Cửu Cửu.

Bern vừa nhìn thấy quản gia La Ân đi tới, vội vàng giới thiệu Tiêu Cửu Cửu với bà, “Quản gia La Ân, vị tiểu thư này chính là thần y Trung Hoa mà tôi mời tới để hội chẩn cho bà cố nội tiểu thư Tiêu!”

La Ân khẽ gật đầu với Tiêu Cửu Cửu, trên khuôn mặt vẫn không thể hiện nét mặt gì, giọng nói cũng nhẹ nhàng dứt khoát, “Phu nhân bá tước phái tôi xuống mời tiểu thư Tiêu đi lên! Tiểu thư Tiêu, mời đi theo tôi!”

La Ân nói xong liền xoay người đi, làm như không thèm để ú tới những ý tưởng của những người ở đó.

Từng hành động của bà, đều lặng lẽ tuyên bố một sự thật với tất cả mọi người ở đây, đó chính là —— La Ân bà chỉ nghe lời của bá tước và phu nhân bá tước, những người khác cũng không có quyền can thiệp vào công việc và hành động của bà.

Bern vội vàng ra hiệu cho Tiêu Cửu Cửu và Đông Phương Cảnh Nhiêu đi theo.

Nhưng người khác thì nhìn theo bóng lưng của bọn họ với vẻ mặt ao ước ghen tỵ và cả hâm mộ, bọn họ ai mà không ao ước có cơ hội được đến gần và lấy lòng phu nhân bá tước. leê quý d0n9

Nhưng người ở dưới đại sảnh kia, đều là con cháu truyền đời của Bá tước Alexander, mỗi ngày đều sữ không có ít người tới đây chào hỏi lấy lòng, hơn nữa có một số người quan hệ ngoại thích còn tới tham gia náo nhiệt, cho nên nhìn cũng không ít người.

Trong số không ít người này, cũng đã có những người phí tâm tư đi tìm bác sĩ tới xem bệnh cho phu nhân bá tước, đến cuối cùng đều phải bó tay hết cách, không có người nào có thể trị được bệnh cho phu nhân bá tước.

Lần này, cũng không biết là ai đã tuyên truyền chuyện Bern tìm được một vị Trung Y Trung Hoa tới chữa bệnh cho phu nhân bá tước ra ngoài, những người này liền chạy tới đây chào hỏi từ sáng sớm, mang tiếng là tới chào hỏi nhưng thực ra là muốn xem náo nhiệt.

Dĩ nhiên, điều mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất, không phải là bệnh của phu nhân bá tước được trị tốt! mà là hi vọng Bern, người con thứ dòng chính được sủng ái sẽ bị uổng phí hơi sức giống như bọn họ, tốt nhất là nhân cơ hội đó còn bỏ đá xuống giếng đối với anh, làm hòn đá kê chân cho đứa bé nhà mình. leê quý d0n9

Nhưng mà, ý tưởng tốt đẹp bao nhiêu, thì thực tế lại tàn khốc bấy nhiêu!

Lại nói Tiêu Cửu Cửu, Đông Phương Cảnh Nhiêu và Bern cùng nhau đi theo sau lưng của quản gia La Ân đi lên lầu hai, lại đi xuyên qua hành lang trải thảm đỏ, cuối cùng dừng lại trước một cảnh cửa gỗ lim được chạm trổ.

Quản gia La Ân khẽ đưa tay gõ lên cửa phòng, sau khi nghe thấy bên trong vang lên một câu ‘Mời vào’, lúc này quản gia La Ân mới mở cửa phòng ra.

Bà có ý bảo mấy người Tiêu Cửu Cửu ở đằng sau là đứng ngoài chờ một chút, bà đi vào trong xin phép trước.

Tiêu Cửu Cửu nhìn cánh cửa chính khép lại một lần nữa, trong lòng không khỏi oán thầm, trong đại gia tộc này đúng là lắm quy củ thật, nếu như cô ở lâu dài tại một nơi gò bó như vậy, vừa phải cẩn thận lại phải sống trong hoàn cảnh đề phòng, sợ rằng cái mạng nhỏ của cô sẽ bị rút ngắn tuổi thọ đi mất!

Dĩ nhiên, cũng có khả năng có người sẽ thích loại hoàn cảnh như thế này, giống như bá tước và phu nhân bá tước, hai vợ chồng bọn họ ai cũng đặc biệt sống lâu.

Đang suy nghĩ thì cảnh cửa phòng lại mở ra, bóng dáng của quản gia La Ân lại xuất hiện một lần nữa, lễ phép nói, “Bern, phu nhân bá tước mời ngài và tiểu thư Tiêu cùng với tiểu thư Đông Phương đi vào.”

Tiêu Cửu Cửu đi vào mới ngạc nhiên phát hiện ra, bên trong căn phòng rộng rãi này ngoài chủ nhân của nó ra còn có hai vị mặc áo choàng bác sĩ ngồi ở đó nữa, một già một trẻ, nhìn thấy mấy người Tiêu Cửu Cửu đi vào, bọn họ đều nhìn cô bằng thái độ không mấy thân thiện.

Tiêu Cửu Cửu cũng xem thường, người xưa đã nói: người cùng nghề chính là oan gia!

Nếu như là căn bệnh mà bọn họ thúc thủ vô sách, lại bị một nhân vật nhỏ bé không có danh tiếng gì chữa lành, đây chẳng phải đang đánh vào miệng bọn họ sao, nói thẳng bọn họ là vô năng sao?

Nếu như bọn họ chỉ là một bác sĩ không danh tiếng gì thì cũng thôi không có gì, nếu như bọn họ là bác sỹ nổi tiếng nhất chỗ này, vậy thì chuyện mà Tiêu Cửu Cửu đang làm cũng chính là chuyện đập chiêu bài của bọn họ, cho nên bọn họ không muốn gặp mình cũng là chuyện vô cùng bình thường. Taoo do leê quíy dđono.

Nhưng Tiêu Cửu Cửu lại đánh giá cao sự độ lượng của những người này.

Chỉ thấy người đàn ông khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi lên tiếng trước, lời của anh ta không phải là nói với Tiêu Cửu Cửu mà là nói với phu nhân bá tước.

“Phu nhân bá tước, tôi cả gan xin ngài suy nghĩ thêm một chút, Trung Y đối với những chuyên gia y học trong giới của chúng tôi, thì đều là những hạng người lừa bịp người khác, cả thế giới này đều công nhận Tây y, bao gồm tất cả các bệnh viện của nước Trung Hoa, tất cả đều dùng thuốc tây để trị liệu, nếu như Trung Y thật sự có hiệu quả, tại sao lại nên nông nỗi ghét bỏ cả phe mình? Thân thể của ngài trân quý, ngộ nhỡ bị bọn họ trị hư, vậy thì phải làm thế no? Phu nhân bá tước, xin ngài hãy nghĩ lại đi ạ!”

Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới ngước mắt nhìn về phía phu nhân bá tước, bà đang thoải mái ngồi ở vị trí chủ vị, lúc này quản gia La Ân đã đứng ở sau lưng của bà, hai tay để xuôi đứng rất cung kính.

Phu nhân bá tước mặc một bộ quần áo dài có những bông hoa nhỏ màu xanh da trời, da trắng nõn, gương mặt của bà đúng như lời của Đông Phương Cảnh Nhiên nói, vẫn có thể nhìn ra được lúc trẻ bà xinh đẹp quyến rũ nhường nào, ngay cả bà đã cao tuổi rồi nhưng nhìn cũng không có bao nhiêu nếp nhăn.

Phong cách trên người của bà, là sự lắng đọng qua năm tháng, lộ ra sự ung dung, khí thế của những người ở trên cao. Taoo do leê quíy dđono.

Nhưng mà khí thế này của bà lại không khiến cho người ta có cảm giác áp lưc, chỉ cảm thấy có một khí lực dịu dàng nhưng lại khiến cho người ta không thể nào kháng cự được, Tiêu Cửu Cửu tin tưởng, chỉ cần bà vừa nói, ngay cả khi nói những lời nhỏ nhẹ dịu dàng đi nữa, thì cũng sẽ khiến cho người ta tuyệt đối ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò của bà.

Quảng cáo
Trước /158 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Chia Tay

Copyright © 2022 - MTruyện.net