Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bạn ấy chính là......" Yến Quy Lai chậm rãi thốt ra từng chữ: "Tiêu Cửu Cửu đến từ thủ đô!"
"Hả, thật là trâu bò mà......"
"Không ngờ, Thủ khoa lại học trong lớp chúng ta, hơn nữa lại còn là nữ thủ khoa......"
"Lại còn là hoa khôi của trường...!"
Kèm theo những tiếng xôn xao là vô số ánh mắt tò mò ngâm cứu tập trung lên người Tiêu Cửu Cửu, tạo cho cô một áp lực khổng lồ.
Mới vừa rồi lúc Cửu Cửu đứng lên giới thiệu, tất cả mọi người bao gồm cả chủ nhiệm lớp Yến Quy Lai trong nháy mắt liền nhớ tên cô gái này, hết cách rồi, ai bảo Cửu Cửu có gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, thu hút người đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho dù là ở đâu chỉ cần gặp qua một lần thì không có mấy người không nhớ mặt cô cả.
Hôm nay mọi người thấy Yến Quy Lai long trọng giới thiệu, sau khi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Cửu Cửu thì lại càng thêm cảm khái.
Đặc biệt là các nam sinh, càng thêm kích động không thôi, chẳng phải đây chính là nữ thần vừa xinh đẹp vừa thông minh trong truyền thuyết sao! Hiện tại lại học cùng lớp với nhau, không biết bọn họ có cơ hội gần quan được ban lộc hay không?
Trong khi một nam sinh chà sát tay muốn chuẩn bị theo đuổi nữ thần của mình thì đúng lúc này, có người đột nhiên kêu lên: "Ý, đây không phải là người hôm qua đã xuất hiện tại khu dành cho tân sinh viên hay sao?"
"Ơ, thật sự là cô ấy ư! Xem ra nữ thần không những xinh đẹp thông minh mà còn có thân thủ siêu phàm!"
"Ôi mẹ nó chứ! Rốt cuộc gia thế ra sao mà lại bồi dưỡng ra một cô gái kinh thế tuyệt diễm như thế này?"
"Aiz! Xem ra không đùa được rồi, không biết ai mới có khả năng ôm được mỹ nhân về đây!"
Trong lúc mọi người nhỏ to nghị luận thì Tiêu Cửu Cửu phát hiện Trương Dương và La Manh cũng đầy kinh hãi nhìn mình chẳng khác nào người ngoài hành tinh.
Trương Dương cà lơ phất phơ ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Cửu muội, cậu đúng là chẳng ra sao, nữ thủ khoa tiếng tăm lừng lẫy như thế mà chẳng thông báo với chị đây một chút?"
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt liếc cô nàng một cái: "Cái này có gì hay đâu mà nói? Làm người phải khiêm tốn một chút chứ, đúng không?"
La Manh cũng ôm lấy cánh tay của cô cọ cọ làm nũng: "Cửu tỷ, về sau tớ đặt hết niềm tin vào cậu đấy! Về sau cứ ôm bắp đùi của cậu lăn lộn là được rồi."
Bọn họ vốn hiểu nhau nên xem như không có vấn đề gì, chỉ có Lâm Tiêu Ngọc, vì ghen tỵ mà bấu đỏ cả hai tay, đáy mắt đầy lạnh lẽo.
Không thể được! Cô ta không thể để cho Tiêu Cửu Cửu này tỏa sáng mãi như thế được!
Một ngày nào đó, cô ta nhất định phải đoạt lại sự chú ý của mọi người, trở thành nữ thần trong mắt bọn họ.
Yến Quy Lai thấy bên dưới một hò hét ầm ĩ, mãi vẫn chưa dừng lại bèn gõ lên bàn một cái nói: "Các bạn học, đừng bàn tán nữa, an tĩnh một chút, nghe tôi nói mấy câu."
Thầy giáo đã vỗ bàn, nên ai nấy đều biết điều vội vàng im phăng phắc.
Yến Quy Lai nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu vẫn bình thản ngồi đó, đột nhiên mỉm cười: "Hiện tại lớp chúng ta cần bầu ra một ban cán sự, cho nên tôi đề nghị, để bạn Tiêu Cửu Cửu làm lớp trưởng, các bạn có ý kiến gì hay không? Nếu đồng ý thì xin giơ tay!"
Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời, thì hầu hết cả lớp đều đồng loạt giơ tay lên, có vài nữ sinh còn hơi chần chừ chẳng hạn như Lâm Tiêu Ngọc không muốn giơ tay, nhưng vừa thấy có nhiều người đồng ý quá đành phải thuận theo số đông.
Tiêu Cửu Cửu chứng kiến Yến Quy Lai mỉm cười nhìn mình thì sau lưng liền thấy lành lạnh, hôm nay vừa nghe ông đề nghị như thế, lại thấy cả lớp đồng loạt nhất trí thì khóe môi khẽ giật giật.
Làm trưởng lớp? Chỉ vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt gì!
Chẳng những phí tâm, còn phải phí sức, cô thật sự không muốn nhận gánh nặng này đâu!
Bản thân Tiêu Cửu Cửu từ trước đến giờ vẫn ưa tự do tự tại, bảo cô phụ trách một đống người thế này chẳng khác nào cột tay cột chân lại, nhưng nếu như cự tuyệt, thì lại để lại ấn tượng xấu cho chủ nhiệm lớp, nghĩ tới nghĩ lui, đành bất đắc dĩ, nhắm mắt đứng lên.
Sau một phút, toàn bộ lớp đều bỏ phiếu thông qua đề nghị của Yến Quy Lai.
Yến Quy Lai tươi cười vui vẻ nhìn Tiêu Cửu Cửu: "Rất tốt, rất tốt! Xem ra bạn học Tiêu Cửu Cửu rất được bạn bè quý mến. Tôi xin tuyên bố, Tiêu Cửu Cửu sẽ là lớp trưởng của lớp chúng ta, về sau các bạn có chuyện gì cứ trực tiếp tìm lớp trưởng là được!"
Trương Dương và La Manh cười xấu xa không ngừng chúc mừng: "Lớp trưởng, xin chiếu cố nhiều hơn......"
Nhìn hai vị tổ tông nở nụ cười tà ác, Tiêu Cửu Cửu trừng mắt: "Chiếu cố cái đầu cậu......"
Tiếp đó, mọi người liền tiến hành bầu những ban cán sự khác.
Những ban cán sự này đều do Yến Quy Lai đề nghị, các bạn học tán thành.
Từ đó Tiêu Cửu Cửu cũng nhìn ra được Yến Quy Lai này thâm sâu vô cùng, mới có ngày đầu tiên mà ông đã moi hết lai lịch của mọi người ra rồi, ví dụ như người nào thành tích tốt, ai đó có sở trường gì, đã từng nhận được giải thưởng nào, lúc đề cử liền đánh đúng trọng tâm nên cả lớp chỉ có thể nhu thuận nghe theo!
Dĩ nhiên, cuối cùng Yến Quy Lai vẫn còn rất dân chủ nói một câu: "Nếu như sau này các bạn thấy có người nào làm được tốt hơn, thì tôi vô cùng hoan nghênh đề cử hoặc tự tiến cử vào những vị trí đó. Tôi hi vọng, dưới sự dẫn dắt của mình các bạn có thể đồng tâm hiệp lực, phát huy hết khả năng của mình một đường vượt thẳng lên dẫn đầu tòan khoa, cho tận đến khi tốt nghiệp. Các bạn học, các bạn có lòng tin không?"
"Có ——"
Ai nấy cũng đều nhiệt huyết bừng bừng trả lời, tràn đầy phấn chấn, cùng sức sống thanh xuân tất cả đều đang cố gắng hăm hở tiến lên ngày càng gần hơn với lý tưởng của mình.
Chuông tan học vừa vang lên, chẳng mấy chốc xung quanh Tiêu Cửu Cửu, Trương Dương và La Manh xán lại đầy người, ai nấy cũng đều nhiệt tình hỏi han đủ thứ chuyện trên trời dưới bể.
Đáng tiếc giờ ra chơi quá ngắn, rất nhanh tiếng chuông vào lớp lại vang lên, mọi người lại ngậm ngùi về chỗ.
Ngày đầu tiên đi học trên căn bản cũng chẳng có gì nặng nề, nhưng sau này khi bắt đầu vào học kiến thức chuyên ngành liên quan đến mạng người thì không được qua loa, ngay cả giáo sư cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Trong chớp mắt, một tuần đã trôi qua, đám Tiêu Cửu Cửu cũng nghênh đón bài học quan trọng nhất của sinh viên năm nhất —— Quân huấn.
Đối với Quân huấn, có rất nhiều người ôm tâm tình mong đợi cùng kích động, chờ đợi các anh quân nhân anh tuấn, cũng có rất nhiều người sợ sẽ phải chịu vất vả, nhưng mặc kệ bạn có tâm tình gì, cũng không thể né tránh.
Mùng chín tháng chín, từng chiếc xe quân sự lái vào trong sân trường Đại học B.
Ngày mùng mười tháng chín, tất cả tân sinh mặc quân phục màu xanh lá cây, đội mũ nồi tập hợp ở thao trường, từng lớp từng lớp xếp thành hàng chỉnh tề, chờ đợi các huấn luyện viên đến.
Tiêu Cửu Cửu bình tĩnh đứng ở trong đám người, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn hoặc lo lắng như những bạn học khác, ngay cả khi mặc đồ rằn ri, thì cô vẫn như một đóa lan xinh đẹp độc lập tỏa hương thơm ưu nhã đặc trưng vô cùng thu hút, nổi bật.
Nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, nghiêm nghị chính trực đi đến trước hàng của bọn họ thì trong nháy mắt đôi mắt đẹp liền kinh ngạc mở thật lớn, ngay sau đó liền vui mừng toét miệng cười.
"Anh Minh?"
Đôi mắt sắc bén của Hứa Hằng Minh khẽ đảo qua, rất nhanh từ trong đám người liền tìm được cô gái trong lòng vẫn luôn tâm niệm, chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của người nào đó, lại còn mấp máy môi không tiếng động gọi mình, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua ý cười, ngay sau đó, lập tức lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
Thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng chạy tới chỗ này làm huấn luyện viên quân huấn thì có khác gì lấy dao mổ trâu giết gà? Nhưng vì cô nhóc này đành tốn không ít công phu miệng lưỡi mới tranh thủ được cơ hội.
Vốn Chu Tiêu cũng muốn đến, nhưng vì chức vụ quá lớn, hiển nhiên không thích hợp đảm đương vị trí Tổng huấn luyện viên, vì thế Hứa Hằng Minh mới vợt được cơ hội về tay.
Hôm nay nhìn cô nhóc kia tươi tắn đứng ở trước mặt của mình, còn khẽ mỉm cười, nỗi nhớ trong lòng Hứa Hằng Minh cũng vơi đi ít nhiều, bình tĩnh, cũng an bình đôi phần.