Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Dịch An đột nhiên thò lại gần tai Liễu Nhứ Nhi, thấp giọng nói: “Chúng ta ở trong sông tìm được trai có trân châu chuyện này, không thể báo cho trong thôn bất kỳ ai, cũng không được nói cho muội muội và đệ đệ.”
Liễu Nhứ Nhi hoảng sợ, tai lập tức đỏ ửng.
“Hảo, ta...!ta đã biết, yên tâm.” Liễu Nhứ Nhi không hiểu sao giọng nói lại có chút run rẩy.
“Kia hôm nay ta đi trấn trên một chút, cơm chiều sẽ về.”
Thẩm Dịch An nói, thôn của họ cách Ngọc Hà trấn không xa.
Trước đó nàng quan sát thấy Lưu thím mỗi ngày đều lái xe bò lên trấn để giao hàng.
Thẩm Dịch An đeo sọt lên lưng, hướng đến con đường duy nhất từ cửa thôn dẫn đến trấn trên.
Thật ra trong thôn cũng có chợ, người trong thôn bán gà, vịt và rau cải thiện cuộc sống hàng ngày, cách nhà nàng không xa.
Nhưng chỉ có trấn trên hoặc trong huyện mới có hiệu cầm đồ, việc bán mấy viên ngọc trai nhỏ này chắc không thành vấn đề.
Thẩm Dịch An thuận lợi tìm được xe bò của Lưu thím, nói ngắn gọn:
“Thím, nhờ xe đến trấn trên một chuyến bao nhiêu tiền?”
Lưu thím hơi ngạc nhiên, Dịch gia tiểu ngốc tử lại nói chuyện, hơn nữa nói rõ ràng rành mạch.
Bà vội nói: “5 văn tiền.”
Thẩm Dịch An gật đầu, nhảy lên xe bò mới nhớ ra, mình không có xu nào trong túi, trước đó đã đưa hết 3 đồng tiền cho Liễu Nhứ Nhi.
Nhưng nàng là người bình tĩnh, không dễ bị khó khăn nhỏ nhặt này làm khó.
“Thím, ngươi buổi chiều bao lâu hồi thôn? Tiền xe ta sẽ trả khi về, có được không?”
Lưu thím nghĩ nghĩ, nói: “Được, ta giờ Thân sẽ về thôn.”
Thẩm Dịch An gật đầu, như vậy cũng tốt, có nhiều thời gian để dạo phố.
Nàng cõng sọt, ngồi trên xe bò.
Xe bò không lớn, đã có hai thôn dân ngồi, chỗ khác chất đầy gà, vịt và rau dưa.
Thẩm Dịch An chỉ có thể ngồi ở mép xe, động đậy không dám, mà xe bò lắc lư, không chỉ chậm mà còn rất khó chịu.
Nếu không phải nàng không rành đường và không muốn đi bộ, thì chắc nàng vẫn chọn đi bộ cho nhanh.
Sau nửa canh giờ lắc lư trên xe bò, Thẩm Dịch An thở dài, này thì quá khổ rồi, về sau có tiền nhất định phải mua xe ngựa, không thì mua con la cũng được.
Xuống xe, Thẩm Dịch An liền chào Lưu thím, hẹn buổi chiều gặp lại ở cổng trấn để về thôn.
Ngọc Hà trấn quả nhiên náo nhiệt hơn Bạch Vân thôn nhiều, bên đường đầy rẫy hàng rong, cửa hàng cũng nhiều.
Còn có quán trà, quán rượu.
Nàng nghĩ hiệu cầm đồ và cửa hàng gạo dầu chắc chắn sẽ có.
Thẩm Dịch An bước nhanh tìm một lượt, cuối cùng thấy một hiệu cầm đồ có vẻ là tốt nhất trong trấn, bảng hiệu đều rất hoành tráng, quyết định bán ở đây.
Thực ra nàng đã đói bụng, cần thiết phải có tiền để ăn chút gì đó.
Thẩm Dịch An bước vào hiệu cầm đồ, một tiểu nhị mặc áo bông tươi cười chào đón, nhìn hiệu cầm đồ này, ngay cả tiểu nhị cũng ăn mặc không tồi, chắc chắn là có của cải.
Mà tiểu nhị nghĩ thầm, tuy rằng vị khách nhân này quần áo cũ nát, nhưng thần sắc và khí chất không thể làm giả, chắc hẳn là có chút đồ quý.
“Vị này khách quan muốn bán vật gì?”
“Trân châu, ngươi ở đây có nhận không?”
Thẩm Dịch An tự nhiên hào phóng, tuy rằng nàng ăn mặc lôi thôi, nhưng trước khi xuyên không, nàng cũng từng trải qua nhiều trường hợp lớn, cố gắng giữ được phong thái tự nhiên.
“Thu, nhưng phải để sư phó kiểm tra tỉ lệ mới định giá được,” tiểu nhị cẩn thận đáp.