Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hành, vậy ta lấy 5 vại, mỡ heo thuốc dán tặng hai vại được không?”
Năm vại chính là 1 lượng bạc, chưởng quầy nhận ra không thể trông mặt mà bắt hình dong, ở trấn nhỏ này, xem như khách hàng lớn, khẽ cắn môi liền đồng ý.
“Thành! Ta sẽ tặng ngài hai vại hoa nhài mỡ heo thuốc dán!”
“Vậy lấy thêm hai vại hương cao nhỏ nữa.”
Thẩm Dịch An vừa thấy, tiết kiệm được 100 văn, chưởng quầy cũng rất tốt, vội vàng thêm vào.
“Được rồi, hương cao muốn mùi gì? Có sơn chi, hoa lan, sơn trà.”
Hiện giờ chưởng quầy đã cười mỉm mắt, thêm vào 250 văn nữa từ một khách hàng, chưởng quầy hạ quyết tâm, về sau sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, bất kể khách hàng nào cũng sẽ tiếp đãi tốt.
Ân!
“Hoa lan và sơn trà.”
Thẩm Dịch An trả lời tùy ý, nàng không biết hai người đàn ông trong nhà thích mùi gì, nhưng hai mùi này tươi mát, thanh nhã, hẳn không sai.
Chưởng quầy dùng một ít vải thô vụn, gói lại 10 bình lớn nhỏ cho Thẩm Dịch An, cẩn thận giúp nàng để vào sọt.
Thẩm Dịch An ra cửa, chưởng quầy cúi đầu khom lưng nói: “Khách quan ngài đi thong thả, lần sau lại tới nha!”
Thẩm Dịch An rời khỏi cửa hàng hương cao, hôm nay mua sắm rải rác cũng hết khoảng 5 lượng bạc, nàng cảm thấy bạc ở cổ đại này thật sự rất kinh hoa, mua sắm rất thoải mái.
Nghĩ còn nhiều tiền, nàng quyết định mua một ít dụng cụ phòng thân, mẹ ruột của nguyên chủ có thanh bảo kiếm nhưng không biết có dùng được không, lấy ra có thể gặp vấn đề.
Nàng chạy tới cửa hàng thợ rèn, mua một thanh kiếm nhẹ bằng thép mỏng, cùng 3 chiếc dao găm nhỏ mang theo người.
Vũ khí ở cổ đại đắt hơn, kim loại khan hiếm, 4 món này cũng tốn 1 lượng bạc.
Ném vũ khí nhanh chóng vào không gian, cũng đã buổi chiều, nàng đi mua 10 cái bánh bao thịt ở quán bánh bao.
Ông chủ dùng giấy dầu thô ráp gói lại, nàng nhìn, thời đại này giấy chỉ có thể như vậy.
Nàng ném vào không gian và tìm Lưu thím với chiếc xe bò để về nhà.
Vì sọt của nàng chứa toàn lương thực thô và vải thô, nên không khiến Lưu thím chú ý.
Khi xe bò rung lắc đưa nàng về Bạch Vân thôn, khoảng gần giờ Dậu.
Vừa đẩy cổng vào sân, nàng thấy Liễu Nhứ Nhi buông công việc trong tay, chạy ra đón: “Thê chủ, ngươi đã trở lại.”
“Kêu cha vào nhà chính.”
Thẩm Dịch An đóng cổng rồi vào nhà chính, đặt sọt lên bàn lớn và bắt đầu lấy đồ ra.
“Lương thực thô, ngô, dầu cải, mỗi thứ 10 cân.”
Thẩm Dịch An bắt đầu điểm số, nàng không tính lấy hết lương thực ra một lúc, vì nếu không, sẽ không giải thích được sức mang của mình.
Nhìn lương thực trên bàn, hai người mắt tròn xoe, nhìn nhau ngạc nhiên.
Thẩm Dịch An lấy đâu ra nhiều tiền mua lương thực, lại còn mua 10 cân dầu cải.
Dịch thị mắt đỏ hoe, Liễu Nhứ Nhi cũng nhìn chằm chằm lương thực trên bàn.
Xem bọn họ nghi hoặc như vậy, Thẩm Dịch An cũng tùy tiện biên ra một lý do qua loa lấy lệ:
“Hôm nay ta đi trấn trên tìm việc, kết quả không tìm được, nhưng lại thấy một lão thái thái ăn mặc sang trọng bị ngã không đứng dậy nổi.
Ta đỡ bà về nhà, con gái bà ấy vì cảm tạ ta nên cho ít tiền.
Nhà mình thiếu lương thực đã lâu, ít nhất cũng có cơm no.”
Dịch thị nghe vậy, yên lòng.
“Vải bông mịn hai cuộn, mỗi người một bộ đồ ngủ.
Vải thô hai cuộn, mỗi người một bộ đồ ngoài.
Các loại kim chỉ, có thể thêu thêm hoa văn.”
Thẩm Dịch An vừa nói, vừa lục trong sọt lấy đồ ra.
Liễu Nhứ Nhi liền phát hiện, sọt của Thẩm Dịch An như một cái động không đáy, cuộn vải lớn cứ thế lấy ra, cảm thấy không quá chân thật.