Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Thiên nghe thấy thế, biểu cảm lập tức nghiêm túc hơn, cái gì mà yêu đương với cô chủ nhà tôi? Đợi một chút, tổng giám đốc Tô?
Tô Bảo Nhi?
Lâm Thiên lập tức nghĩ tới Tô Bảo Nhi! “Tổng giám đốc Tô mà anh nói, là cha của Tô Bảo Nhi à?” Lâm Thiên vội vàng nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục. “Xem ra cậu còn biết một chút, cậu đã biết rồi, còn dám kiêu ngạo với tổng giám đốc Tô nhà chúng tôi, cậu đây là có ý gì?” Biểu cảm của người đàn ông mặc âu phục lạnh lùng.
Lâm Thiên không khỏi lắc đầu cười.
Lâm Thiên vốn cho rằng tổng giám đốc Tô này, là biết thân phận của mình cho nên mới tới gặp mình.
Bây giờ xem ra, là cha của Tô Bảo Nhi tìm anh, ông ta không biết thân phận chủ tịch của anh, cũng không biết anh là cháu ngoại của Lê Chí Thành, cho nên mới bảo anh đi gặp ông ta.
Trong lòng Lâm Thiên không khỏi suy nghĩ, sao cha của Tô Bảo Nhi lại tìm mình? Ông ta tìm mình vì lý do gì? "Hoàng Luân, em chơi đi nhé. Anh ra ngoài có chút việc." Lâm Thiên vừa nói, vừa đứng dậy. "Lão đại, anh lại muốn gài hàng em rồi.” Hoàng Luân đùa giỡn nói.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, người đàn ông mặc âu phục dần Lâm Thiên đi về trước, đi về phía hồ Vân Nam trong trường.
Bên hồ có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, dáng người thẳng tắp, đứng khoanh tay, đang lắng lặng nhìn hồ Vân Nam, khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết ông chủ có giá trị con người rất cao.
Ông ta chính là cha của Tô Bảo Nhi, tổng giám đốc Tô. “Tổng giám đốc Tô, người đã đưa tới rồi.” Người đàn ông mặc âu phục dẫn Lâm Thiên đi tới bên cạnh tổng giám đốc Tô.
Tổng giám đốc Tô quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thiên, sau đó tiếp tục nhìn về phía hồ Vân Nam. “Cậu là tên nhóc đang hẹn hò với con gái tôi, Lâm
Thiên đúng không?"
Lúc tổng giám đốc Tô nói chuyện luôn nhìn chăm chấm hồ Vân Nam, có vẻ rất bình tĩnh, chỉ để lại bóng lưng cho Lâm Thiên. “Tin tức của tổng giám đốc Tô nhanh nhạy thật, đã biết được chuyện này rồi." Lâm Thiên không nhịn được lắc đầu cười.
Mình và Tô Bảo Nhi chỉ giả vờ làm người yêu, vậy mà cha cô ta biết rất nhanh? “Chuyện của con gái tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm.
Tổng giám đốc Tô đáp lại một câu "Không biết tổng giám đốc Tô có gì chỉ giáo." Lâm Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. “Cậu cũng biết rồi đấy, con gái tôi có gia cảnh như thế nào? Cậu cũng rõ, gia sản của nhà tôi bao nhiêu?” Tổng giám đốc Tô bình tĩnh nói. “Tôi biết." Lâm Thiên đáp. “Cậu đã biết, vậy cậu nên biết rõ ràng, cậu không xứng với con gái của tôi. Nếu cậu thức thời, mong cậu cách xa con bé." Tổng giám đốc Tô bình tĩnh nói.
Trong lúc tổng giám đốc Tô nói những lời này, ông ta chẳng buồn quay đầu nhìn Lâm Thiên, đủ để thấy ông ta coi thường Lâm Thiên cỡ nào. “Tổng giám đốc Tô, sao ông biết tôi không xứng với con gái ông.” Lâm Thiên không khỏi lộ ra tươi cười. “Tôi đã xem hồ sơ cá nhân của cậu rồi, ở khu nhà nghèo, gia đình đơn thân, gia đình nghèo khó, còn cần tôi nhiều lời à?” Tổng giám đốc Tô cười mỉa nói. “Tổng giám đốc Tô, ông nhìn hồ Vân Nam trước mắt ông, ông nhìn thấy gì rồi?” Lâm Thiên tươi cười hỏi. “Sóng xanh dập dờn, đẹp không sao tả xiết.
Tuy tổng giám đốc Tô không hiểu vì sao Lâm Thiên lại hỏi vấn đề này, nhưng ông ta vẫn đáp lời.
Lâm Thiên cũng để hai tay ra sau lưng, sau đó nhìn hồ Vân Nam, chậm rãi nói: “Đúng thế, sóng xanh dập dờn, đẹp không sao tả xiết, chỉ tiếc đây chỉ là mặt ngoài của nó, tình cảnh ở trong nước, ông không thể biết rõ được. Mà giấu ở phía dưới, mới đúng là hồ Vân Nam, giống như ông biết về tôi, chỉ dừng lại ở mặt ngoài” “Ý của cậu là, muốn tôi tổn thời gian tìm hiểu bên trong cậu sao? Thật xin lỗi, sao tôi có thể tìm hiểu một tên nhà nghèo được, hơn nữa tìm hiểu kiểu gì cậu cũng không xứng với con gái tôi!” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười mỉa. "Tôi cả gan hỏi một câu, không biết tổng giám đốc Tôi cảm thấy cấp bậc nào, mới xứng với con gái của ngài? Không phải là anh Giang đang theo đuổi con gái ông sao, vậy ông cảm thấy anh Giang xứng với con gái ông à?” Lâm Thiên cười hỏi. “Tổng tài sản của tôi gần ba nghìn năm trăm tỷ, ít nhất tổng tài sản của gia tộc cũng gần bảy nghìn tỷ, cậu Giang kia còn kém xa lắm!”
Tổng giám đốc Tô chậm rãi nói: “Phóng tầm mắt cả thành phố Bảo Thạnh, không có mấy người trẻ tuổi có thể xứng với con gái tôi, trái lại cậu Bình mới từ tỉnh thành về, với tài sản và lực ảnh hưởng, mới có thể xứng với con gái tôi." “Anh Bình sao?” Lâm Thiên cười nói.
Anh Bình kia, ngày hôm qua ở khu du lịch còn tự mình cúi đầu kh lưng, ra vẻ đáng thương với anh đấy. Lúc này tổng giám đốc Tô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lâm Thiên, “Tuy tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì mê hoặc con gái Tô Bảo Nhi của tôi, nhưng cậu ở bên con gái tôi, đơn giản là vì tiền.”
Sau khi tổng giám đốc Tô nói tới đây, ông ta lập tức lấy một tờ chi phiếu ra. “Đây là chi phiếu ba tỷ rưỡi, đủ để tên nhóc nhà nghèo cậu biến thành phú ông ba tỷ rưỡi, cầm lấy tiền, cách xạ con gái tôi ra. Cậu không xứng với con bé
Tổng giám đốc Tô đưa chi phiếu cho người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, người đàn ông đưa chi phiếu cho Lâm Thiên. “Tiền sao?”
Lâm Thiên nhìn chằm chằm tờ chi phiếu, không khỏi lắc đầu cười.
Lâm Thiên là cháu ngoại của nhà giàu số một, sẽ thiếu tiền ư?
Lâm Thiên nhận lấy chi phiếu xong, lập tức xé làm đôi. "Xoet!"
Lâm Thiên nhẹ nhàng xé, chi phiếu lập tức biến thành
Lâm Thiên tiếp tục xé chi phiếu, sau đó ném đầy xuống đất. “Cậu...
Tổng giám đốc Tô thấy Lâm Thiên xé chi phiếu, sắc mặt ông ta lập tức âm u. “Sao thế? Cậu chế ít à?” Tổng giám đốc Tô xanh mặt nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô lấy một tờ chi phiếu ra lần hai. “Đây là mười bảy tỷ rưỡi, là giới hạn cao nhất của tôi rồi, hy vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, cầm lấy tiền, vĩnh viễn cách xa con gái tôi một chút. Tổng giám đốc Tô tự mình đưa chi phiếu cho Lâm Thiên.
Bây giờ Lâm Thiên không nhận lấy, mà lắc đầu cười nói: “Tổng giám đốc Tô, nếu ông lấy mấy nghìn tỷ cho tôi, có lẽ còn có thể lọt vào mắt tôi.
Người đàn ông mặc âu phục ở bên cạnh nghe thấy lời Lâm Thiên nói, lập tức nổi giận. "Nhóc con, tôi thấy cậu muốn chết rồi! Con mẹ nó, cậu không nhìn xem mình là loại người gì!” Người đàn ông mặc âu phục hét lên. “Quốc Thiên. Tổng giám đốc Tô xua tay với người đàn ông mặc âu phục, ý bảo anh ta lui ra.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên lần hai.
Từ biểu cảm của tổng giám đốc Tô có thể nhìn ra được, lúc này ông ta hơi tức giận, nhưng mà làm buôn bán lâu năm, ông ta có thể khống chế được cảm xúc của mình. “Nhóc con, nếu cậu muốn càng nhiều tiền hơn từ người tôi, tôi chỉ có thể nói rõ với cậu, mười bảy tỷ rưỡi đã là cực hạn rồi. Hy vọng cậu biết thu tay đúng lúc.
Dừng một lát, tổng giám đốc Tô tiếp tục nói: “Tôi cho cậu ba ngày suy nghĩ, suy nghĩ xong có thể tới chỗ tôi lấy mười bảy tỷ rưỡi bất cứ lúc nào." “Ba ngày qua đi, nếu cậu không đồng ý lấy tiền. Lại không muốn rời khỏi con gái tôi, vậy tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh.
Lúc tổng giám đốc Tô nói xong mấy lời cuối, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Tổng giám đốc Tô, tôi nghĩ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, ông nhất định sẽ thay đổi thái độ." Lâm Thiên cười nói, “Quốc Thiên, chúng ta đi!”
Tổng giám đốc Tô không để ý tới Lâm Thiên, trực tiếp gọi người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, sải bước rời đi. Nhìn bóng lưng tổng giám đốc Tô rời đi, Lâm Thiên lắc đầu cười. Nếu tổng giám đốc Tô biết thân phận của Lâm Thiên, không biết ông ta có cảm thấy, Lâm Thiên không xứng với con gái mình hay không?
Bên kia.
Sau khi tổng giám đốc Tô đi xa.
Tổng giám đốc Tô, tên nhóc này đúng là không biết điều! Rõ ràng là ánh mắt của cô Tô rất cao, thật sự không hiểu sao cô chủ lại nhìn trúng loại người này.” Người đàn ông mặc âu phục nghiến răng, hung dữ nói. “Hy vọng tên nhóc kia thức thời, nếu không đừng trách tôi không khách sáo." Vẻ mặt tổng giám đốc Tô âm u, lạnh giọng nói. “Đúng rồi tổng giám đốc Tô, buổi đấu giá ngày mai, ông có gọi cô chủ đi cùng không? Nghe nói cậu Bình kia cũng đi, đến lúc đó có thể tác hợp cho cô chủ và cậu
Bình. Người đàn ông mặc âu phục nói. “Tôi sẽ nói với con bé." Tổng giám đốc Tô gật đầu.
Bên kia.
Lâm Thiên mới từ bên hồ Vân Nam trở về ký túc xá, điện thoại vang lên.
Lâm Thiên vừa nhìn, là ông ngoại Lê Chí Thành gọi tới. Lâm Thiên biết, ông ngoại gọi điện cho mình, chắc chăn là có chuyện gì đó. “Ông ngoại." Lâm Thiên vội vàng nghe máy. "Lâm Thiên, lúc này ông đang ở nhà cháu, cháu trở về một chuyến đi, ông có thứ tốt muốn cho cháu, ông nghĩ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cháu." Trong điện thoại truyền ra giọng nói hiền lành của ông ngoại. “Thứ tốt sao? Thứ gì vậy ạ?” Lâm Thiên ngớ ra.
Ông ngoại có thân phận thế nào? Đường đường là nhà giàu số một Tây Nam, tất nhiên là ánh mắt sẽ vô cùng cao, ngay cả ông ngoại đều nói là thứ tốt, Lâm Thiên không dám tưởng tượng đó là thứ gì. Hơn nữa ông ngoại còn nói muốn cho mình, còn nói thứ này sẽ trợ giúp rất lớn đối với mình?
Lâm Thiên không khỏi có chút chờ mong, rốt cuộc đó là thứ tốt gì. "Ha ha, đợi cháu trở về sẽ biết. Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của ông ngoại. "Được rồi, cháu sẽ trở lại ngay!” Lâm Thiên gật đầu. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên vội vàng trở về nhà.