Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau thì Tam vương gia đã lên triều. Đường Huyền thấy hắn liền quan tâm hỏi han:
- Tam hoàng thúc, gần đây nghe nói vương phủ xảy ra chuyện, sức khỏe ngươi thế nào rồi? Trẫm thực sự là vô cùng lo lắng cho ngươi a!
Tam vương gia vội cảm kích nói:
- Đa tạ Hoàng Thượng, vi thần hiện đã khỏe!
- Vậy thì tốt, các vị đại thần có việc thì tấu, không việc bãi triều!
Dạo gần đây lắm việc ngủ ít quá, phải đi chợp mắt một chút mới được.
Các đại thần thấy bộ dáng uể oải của hắn thì nghĩ ngay tới bốn chữ: “Hoang dâm vô đạo!”
Đang lúc Đường Huyền mới đi ngủ một giấc, chợt Tư Mã tể tướng bước ra tâu:
- Khởi tấu Hoàng Thượng, gần đây trong thành xuất hiện một đám cường đạo tên là Phi Hổ đội, bọn chúng dám hoàng hành ngang ngược, giết người cướp của phóng hỏa đốt nhà không gì không làm, thực sự không coi ai ra gì. Vi thần xin Hoàng Thượng phái cấm vệ quân đi dẹp loạn.
Đường Huyền ồ một tiếng, sau đó chợt đập bàn quát:
- Đám quân thủ thành đi đâu hết rồi mà chúng dám làm loạn như vậy? Một lũ ăn hại… Cấm vệ quân của trẫm làm sao có thể đi làm những việc nguy hiểm như vậy? Lại nói dù sao đám người Phi Hổ đội đó cũng chỉ là thu một chút… phí bảo hộ, thôi thì cứ cho chúng chút lợi lộc là được rồi, đừng có xung đột với chúng rồi bắt trẫm đi dẹp loạn cho các ngươi!
Đường Huyền đập bàn đập ghế quát tháo nhìn cũng có chút uy vũ, đám đại thần lẫn Tư Mã tể tướng đều chột dạ không dám ho he gì nữa. Thôi thì tự thân ai người nấy lo vậy, trông chờ vào tên hôn quân này thì khác gì trao trứng cho ác.
Đám quan lại trong lòng lúc này liền đoán già đoán non xem đám Phi Hổ quân kia rốt cuộc từ đâu ra, là thuộc hạ của ai? Tam vương gia? Có thể lắm, mấy ngày gần đây lão ta không lên triều, biết đâu ở nhà bày mưu tính kế gì đó. Tư Mã tể tướng? Cũng có thể, gần đây kẻ vừa ăn cướp vừa la làng cũng không ít! … Nhưng dù là ai thì tốt nhất cũng không nên dây vào, bảo toàn bản thân mới là thượng sách.
…
Tần Vũ Trung hiện tại thương thế đã gần bình phục hoàn toàn. Hắn bắt đầu tiếp quản toàn bộ thủ hạ cấm vệ quân của Trịnh Chí Thông, Trương Dực cùng Hồ Sĩ cũng đã bị Đường Huyền mua chuộc.
- Ba vị sư thái, mới ba ngày không gặp mà ba người trẻ ra rất nhiều đó, nếu bây giờ đứng cạnh Diễm nhi có khi người ta còn tưởng là chị em a!
Đường Huyền hôm nay rảnh rỗi tới ngự hoa viên chơi, vừa gặp ba vị sư thái hắn đã hô to. Cũng may ba vị sư thái tuổi đã cao nên không bị lời nói của hắn làm khó dễ, chỉ cười thản nhiên:
- Hoàng thượng lại nói đùa rồi!
Đường Huyền mỗi lần tới ngự hoa viên đều tới ngồi uống trà ở một tòa đình nhỏ, sau đó ngồi xem các nữ đệ tử của Thiên Mi phái luyện công. Hôm nay cũng vậy, hắn lại ngồi chảy nước rãi ở đó, mọi người dường như cũng quen với việc này, coi hắn như không khí, chẳng thèm quan tâm.
- Tiểu di muội eo thon quá, có khi dùng bàn tay cũng ôm trọn được a! Nàng cùng tỷ tỷ nàng tính tình khác hẳn nhau, một ôn nhu như nước, một nóng bỏng như lửa, nếu có ngày có thể nhất long song phượng… Hắc hắc!
Đường Huyền nước miếng đã chảy tới tận ngực, đôi mắt hau háu nhìn về phía Tần Diễm Diễm.
- Diễm nhi tỷ, ngươi nhìn kìa, người xấu lại tới!
Một tiểu sư muội thấp giọng nói với Tần Diễm Diễm. Mỗi khi không có sư phụ bên cạnh các nàng đều gọi Đường Huyền là hôn quân, là dâm tặc, là kẻ xấu.
Tần Diễm Diễm bĩu môi nói:
- Mặc kệ hắn, ai biết hắn lại đang có suy nghĩ bẩn thỉu gì!
- Diễm nhi tỷ, ta để ý thấy hắn nhìn nhiều nhất vẫn là tỷ đó, tỷ phải cẩn thận hắn dùng âm mưu!
Tần Diễm Diễm trong lòng cũng có chút lo sợ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ta mà phải sợ con khỉ ốm đó sao? Hắn mà dám giở trò ta liền đâm hắn thành cái tổ ong!
Đường Huyền còn muốn ngắm nữa, nhưng lúc này chợt Ô thái sư chạy vào, hình như có việc gấp.
- Ô thái sư, lại có hung tin gì sao?
Đường Huyền sắc mặt bất thiện nói, hắn đúng là ngại nhất nhìn thấy mặt Ô thái sư này, mỗi lần gặp là một lần nghe hung tin.
- Có rắm mau phóng, trẫm còn phải ngắm cảnh tiếp!
Ô thái sư cười hề hề nói:
- Hoàng Thượng quả là thần cơ diệu toán. Tin này quả thực có chút xấu. Cống phẩm tới Thiên Triều khi đi quá bờ sông Hán Thủy đã bị người cướp mất, sứ thần đang ở quý phủ của vi thần nhận lỗi.
- Cống phẩm gì?
- Bên ngoài thì là một ít kỳ trân dị bảo, nhưng thực ra bên trong đều là những tinh thiết quý dùng để làm binh khí cho quân đội.
Đường Huyền cau mày thầm nhớ lại, chợt cười lạnh:
- Cống phẩm trước nay đều do Tam vương gia quản lý phải không?
Ô thái sư liền vâng một tiếng.
- Hừ! Xem ra Tam vương gia muốn tặng trẫm một món quà sinh nhật thật lớn đây!
Ô thái sư cũng lờ mờ đoán ra gì đó, vội nói:
- Hoàng Thượng, những ngày này ngài nên thận trọng…
Đường Huyền khoát tay, nhìn Ô thái sư nói:
- Về trẫm ngươi cứ yên tâm, ngược lại trẫm lo lắng thay cho ngươi đó, ngươi hiện tại là cánh tay đắc lực nhất của trẫm, nếu ngươi xảy ra chuyện thì thiên hạ nguy mất! Ngươi hay là chuyển luôn vào ngự hoa viên để đảm bảo an toàn đi!
Ô thái sư thấy Hoàng Đế quan tâm tới mình như vậy thì vô cùng cảm động, đang định tạ ơn thì Đường Huyền nói thêm:
- Ô lão, ngươi thấy ba vị sư thái thấy nào? Có thích ai trong số họ không? Trẫm thấy ngươi già mà còn cô đơn một mình, thật đáng thương a!
- Ân, sao ngươi không nói gì? A, trẫm hiểu rồi, có phải ngươi chê ba vị sư thái hơi già không. Nếu vậy thì ngươi nhìn xem có vừa ý nữ đệ tử nào không, chỉ cần không phải tiểu di muội của trẫm thì ngươi chọn ai cũng được, trẫm sẽ tác hợp cho ngươi! Ai, trâu già gặm cỏ non, sở thích của lão đầu ngươi không tệ!
- Hoàng Thượng, vi thần không có ý đó, ba vị sư thái…
- Di, ngươi muốn cả thầy lẫn trò đều thu? Ân, hơi tham một chút mà rất hợp khẩu vị của ta a…