Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cực Phẩm Khí Phụ
  3. Chương 101: Thuyết khách 1
Trước /124 Sau

Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 101: Thuyết khách 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ta thở dài, ái muội chớp mắt. "Vậy tốt, Thiểm Điện cùng Phượng Thanh Hà cô nương, Liệt Hỏa cùng cung chủ Anh Hoa cung Thủy Vũ Mị..." 

"Thiểm Điện?" Đại thúc cười không ngậm được miệng. "Hắn cũng giống tính khí giáo chủ, cư nhiên có nữ nhân thích. Nghe nói Phượng Thanh Hà cô nương cũng là một bậc kì nữ, tên ngốc kia vận khí thực tốt." 

Ta cười. "Cho nên đại thúc, ngươi phải tác hợp cho bọn họ, bảo bọn họ nhanh kết hôn... không, thành thân. Phượng cô nương tâm cao khí ngạo, Thiểm Điện lại lạnh như băng, cho nên, ngươi hẳn phải thay hắn đề hôn sự với Phượng cô nương." 

Đại thúc lộ ra vẻ cười gian. "Ta hiểu." 

"Đại thúc, nếu quan hệ của người với Hàn rất tốt, về sau gọi ta Ý Vân là được." Lấy lòng một chút. 

Đại thúc há mồm ngạc nhiên. 

Sau một hồi buôn dưa, đại thúc cho hai nha hoàn tới hầu hạ ta. Ta biết Hàn không thích có người lạ, vì thế ta cho hai nha hoàn lui đi, dù sao ở cổ đại đã lâu, chải tóc, mặc quần áo ta cũng đã không cần người hầu hạ. 

Khi Hàn trở về, đã là buổi tối. Hỏi ta ăn cơm chưa, sau đó căn bản là ngẩn người. 

Hắn coi ta như không khí, vô luận ta hỏi cái gì, hắn tựa như không nghe không thấy, có lẽ thực sự là không nghe thấy? 

"Vân nhi, nàng thực hi vọng ta buông tha Y gia đúng không?" Ta vốn nhàm chán đến muốn ngủ gật, hắn đột nhiên hỏi ta. 

Ta thành khẩn nói: "Uh, không cần hại người vô tội." 

Hắn lại bắt đầu trầm mặc, năm phút sau, lạnh nhạt nói: "Được, vì sự nhân từ của nàng, cùng với công nuôi nấng của Y gia với Huỳnh nhi hơn hai mươi năm, ta tha cho bọn hắn." Nga, Huỳnh nhi cũng muốn hắn buông tha người Y gia, tiểu muội cũng không phải thù hận đến hết thuốc chữa. 

Ta còn chưa kịp nói chuyện, hắn quay đầu nhìn ta. "Vân nhi, nàng thích cuộc sống bình đạm phải không?" 

"Ân." 

"Nếu có thể cùng tám đại môn phái giải hòa, ta mang nàng đi ẩn cư được không?" Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt? Không báo thù sao? 

"Không tốt." 

Hắn kinh ngạc. "Tại sao?" 

Ta ảm đạm cười. "Ta không cần ẩn cư, ta muốn ngao du thiên hạ, tìm kiếm nơi du ngoạn." Ẩn cư, không hay lắm, ta không nghĩ làm ẩn sĩ, quanh năm luẩn quẩn một chỗ thực nhàm chán. 

Hàn bất chợt lộ ra vẻ ôn nhu. "Được, ta cùng nàng đi ngao du." 

"Được a." Gian kế đại thành, ta gật đầu mạnh mẽ. 

"Vân nhi, Huỳnh nhi đi rồi." Ta đang cao hứng, hắn lại dội ta một gáo nước lạnh. 

"Vì sao?" 

"Muội ấy nói dưới sự trợ giúp của nàng, hạ quyết tâm trọng chấn uy danh Độc Cô gia, muội ấy có nhiều việc cần làm, cho nên phải đi." Nha đầu này nóng vội như vậy. 

"Chàng đồng ý?" 

"Đồng ý." 

"Sao đột nhiên lại như vậy?" Hắn nói hắn muốn cho danh hào Độc Cô gia vĩnh viễn biến mất trên giang hồ. 

"Nếu muội ấy tâm ý đã quyết, ta nhiều lời vô ích." Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn hai má của ta. "Độc Cô gia thiếu nợ nàng, ta thiếu nợ nàng nhiều lắm, ta phải bồi thường nàng thực tốt." 

Ta cười to, "Ai nói các ngươi thiếu nợ ta?" Là ta thiếu hắn mới đúng. 

"Vì ta, nàng biến thành thân bại danh liệt, vậy mà nàng lại tìm cho ta muội muội, thậm chí giúp trọng chấn Độc Cô gia, chẳng lẽ ta không thiếu nàng sao?" 

"Không đúng, ta là thê tử của chàng, là con dâu của Độc Cô gia, ta làm như vậy là đúng." Ta trợn mắt: "Không phải vì vậy mà chàng bỏ qua thù hận, cùng ta ngao du thiên hạ?" Nếu hắn có thể buông bỏ thù hận, thực tốt, ta tình nguyện giảm thọ mười năm.

Hắn quyết đoán nói. "Thực xin lỗi, Vân nhi, ta chưa thể buông." Ách, còn chưa thể buông? Ý gì? 

"Sao..." 

"Thù lớn của sư phụ đã báo, ta không còn muốn làm giáo chủ, thầm nghĩ muốn cùng nàng làm một đôi phu thê bình phàm, nhưng, kẻ thù diệt môn của Độc Cô gia vẫn còn một tên chưa điều tra ra, ta nhất định phải báo mối thù này, Vân nhi, nàng tin ta, ta thề với nàng, chỉ cần..." 

Ta vội che miệng Hàn lại, nét mặt hoảng sợ. "Không cần thề..." 

"Được, dù sao chức giáo chủ này ta hiện đã không cần, chúng ta làm một đôi phu thê bình phàm." 

~*~ 

Ngày thứ hai, vợ chồng chúng ta đi gặp người của tám đại môn phái. Dưới đề nghị của ta, Hàn đã đem tám vị chưởng môn, ba vị trang chủ nhốt riêng để nói chuyện, toàn bộ tập trung ở phía sau thạch thất. Nói thế nào ta cũng là con gái của Mộ Dung lão nhân, lấy thân phận giáo chủ phu nhân đi gặp lão, cảm thấy có gì đó không ổn. 

Ta còn chưa đi vào, chợt nghe một thanh âm thanh thúy nổi giận. "Tỷ tỷ, tỷ đã đến mà không báo cho ta một tiếng." Âm vừa dứt, bóng dáng nàng đã hiện trước mặt ta. Ta thừa nhận trọng sắc khinh bạn, không có đi tìm nàng. 

Ta ngượng ngùng cười nói: "Muội muội, ta mệt a, cho nên không đi tìm muội, thực nhớ muội a." 

"Mệt? Tỷ quấn lấy tỷ phu, làm sao nhớ ta." Nàng một bên giận một bên nói: "Quên đi, ta biết bản thân không thể so với tỷ phu." 

Ta vội kéo tay nàng. "Ta biết muội tốt nhất." 

Nàng ngẩng cao đầu. "Ta đương nhiên tốt, vừa nghe thấy lũ tiểu nhân ti bỉ muốn đối phó tỷ phu, ta lập tức tới hỗ trợ." 

Ta cười nói: "Đáng tiếc, không giúp được cái gì." 

Nàng quệt miệng, "Ai biết tỷ phu lợi hại như vậy, bày ra trận pháp áp chế bọn chúng. Ta dẫn theo cao thủ của bổn cung, đáng tiếc không có cơ hội động thủ. Ta thiếu chút nữa đem cả sư phụ mang tới, nếu sư phụ tới đây mà không thấy náo nhiệt, cái mông ta thành hoa." Nàng nói cái gì đó? Đánh nhau tốt lắm sao? 

"Được sư phụ cho phép đến?" Ta còn nghĩ nàng lén đến. 

"Đương nhiên." 

"Được rồi, không nói với ngươi, ta muốn đi gặp mấy người kia." Thăm tỷ tỷ, còn lão cha quên đi. 

Thủy Vũ Mị vui sướng cười khi người gặp họa. "Tỷ phải nói với cha tỷ thế nào?" 

"Không biết, kì thực ta mang tới một lễ vật." 

Hàn ôm eo ta. "Đi thôi." 

Ta đi vào thạch thất, tất cả ánh mắt lập tức tập trung, cơ bản phẫn nộ nhìn ta. Tất cả ngồi xếp bằng, không động đậy, nghe nói Hàn cho bọn hắn dùng hóa công tán. 

Trong không khí quỷ dị, ta đưa tay lên, chỉ vào mặt mấy con lừa đó nói: "Hi, các vị có khỏe không? Công tác thuận lợi không? Cuộc sống có phiền não gì không?" Ta chính muốn nói cho bọn hắn tức chết, dám đến uy hiếp lão công của ta, có tám cái mạng cũng không đủ nha. 

"Ngươi sao đến được đây?" Lão cha kinh ngạc nhìn ta. 

Ta vẫn hì hì cười nói: "Cha, bát quái trận cùng mê hồn trận đơn giản của ngươi đừng hòng vây khốn ta. Xem qua trận pháp của tướng công là biết hắn là cao thủ, làm thê tử của hắn, ta không thể không biết chút trận pháp." 

Lão nhân cười nhưng trông cực kì thảm. "Ngươi hiểu trận pháp?" 

"Đúng." Ta đạm cười liếc mắt bệnh thần kinh. "Ta nhớ rõ ta từng nói với Giang trang chủ, ta có nghiên cứu đến trận pháp." Bệnh thần kinh liếc ta một cái, lại liếc Hàn, sau đó cúi đầu không nói. 

"Mộ Dung Ý Vân, yêu nữ vô sỉ ngươi, Mộ Dung tiên sinh dù sao cũng là cha của ngươi, vì sao tu nhục hắn." Chưởng môn Thái Sơn thập phần giận dữ, tựa hồ ghét ác như thù. 

"Này, đại ca nói chuyện khách khí chút, ta tốt xấu cũng là giáo chủ phu nhân, cho ta chút mặt mũi a. Nếu ngươi không cho ta mặt mũi, ta không rõ tướng công ta sẽ làm gì ngươi a." Ta cực kỳ thiện ý khuyên giải. 

"Mộ Dung Ý Vân, ngươi muốn thế nào?" Cố Mộng Tình cắn răng nhìn ta. 

Ta thu hồi khuôn mặt tươi cười. "Các vị, ta hôm nay đến là đại biểu Bách Hiểu đường." Vẫn là mượn Bách Hiểu đường làm bình phong đi. 

Hành Sơn chưởng môn hừ lạnh. "Ra là vậy, chẳng phải Bách Hiểu đường từng nói không tham dự sao?" Hành Sơn chưởng môn, đừng kích động, kích động dễ bị tăng huyết áp, không cẩn thận nhồi máu cơ tim mà chết. 

Khóe miệng ta lóe lên một tia cười lạnh. "Các vị, hiện tại đều là tù nhân của ma giáo, tính mạng đều không thuộc sở hữu của mình nữa, nhưng là, ta rất yêu hòa bình, cho nên ta muốn các vị và ma giáo giải hòa, sau này không ai xâm phạm ai, như vậy được không?" 

"Muốn hòa giải với chúng ta? Mơ đi." Côn Lôn chưởng môn gầm gừ nói. 

"Đừng kích động như vậy, các ngươi chậm rãi nghe ta nói." Ta thực kiên nhẫn nói: "Các vị, kì thực tướng công của ta không phải ma đầu gì đó, chỉ là tính tình cổ quái chút mà thôi. Các vị đều nói hắn giết người không chớp mắt, nhưng thử hỏi các vị ai biết hắn giết bao nhiêu người. Tóm lại, hắn là vũ si (Đam mê võ học) mà thôi. Không ít trường hợp, hắn là bị kẻ khác vu khống chứ hắn không có giết, về phần các ngươi nói hắn có ý hùng bá võ lâm, cái này hoàn toàn là vu khống. Hắn từng hứa với ta sẽ đem ta đi ngao du thiên hạ, từ bỏ chức giáo chủ, quy ẩn giang hồ, thử hỏi hắn làm sao có tâm thôn tính võ lâm gì đó chứ? Kì thực là như vậy, Huyết Lâu vốn có thù với ma giáo, hắn thu phục Huyết Lâu chỉ là báo thù mà thôi. Các ngươi lại đi tin lời đồn bậy, nói hắn có ý thôn tính gì đó. Cho nên đừng ai tin tưởng lời đồn, sự việc không thể nhìn một cách phiến diện, chân tướng có thể đã bị che mất. Tôn chỉ của Bách Hiểu đường chính là muốn đem sự thật bày ra ánh sáng, làm đường chủ, ta có trách nhiệm nói sự thật cho mọi người biết. Mọi người trước tiên bình tĩnh, ngẫm lại xem ta nói có hợp lí không?" Ta vừa nói xong, nhiều người nhìn nhau, rồi trầm tư... 

Vô Sắc đại sư là người đầu tiên mở miệng. "Có thể hòa giải chính là tốt, tối thiểu thương vong, thực là từ bi hỉ sả, Mục phu nhân nói vậy thực rất hợp lí, chỉ là... Mục phu nhân còn có ý gì?" Cuối cùng cũng có người hiểu được chuyện. 

"Ta không có ý gì, chỉ là đưa ra hiệp nghị, đem bản giáo liệt nhập võ lâm môn phái, sửa bát đại môn phái thành cửu đại môn phái." Ta nghiêm trang nói, vừa dứt lời, tất cả mọi người kinh ngạc, cả Hàn cũng không nghĩ ta có ý tưởng đó. 

Chưởng môn Hoa Sơn lập tức cự tuyệt. "Không được, tà ma ngoại đạo làm sao có thể đứng chung với chính đạo?" 

"Ta thấy ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, đừng trả lời nhanh như vậy." Ta châm chọc. "Đáp ứng hay không ta không quan tâm, chúng ta có thể giết sạch các ngươi, sau đó bản giáo thống nhất giang hồ, khi đó làm gì còn tám đại môn phái, mà chỉ còn ma giáo độc tôn." Ta chính muốn ép bọn hắn, xem bọn hắn làm như thế nào? 

Chưởng môn Hoa Sơn lập tức ngậm miệng, ta chân thành nói: "Các vị, phu thê chúng ta chán ghét phân tranh giang hồ, quyết thoái ẩn sơn lâm. Trước khi chúng ta ẩn cư, hi vọng có thể thấy võ lâm yên ổn, nếu các vị không muốn, ta cũng không còn gì để nói." 

"Hàn, chúng ta đi." Ta vừa chuyển thân, kéo tay hắn, hắn lại không nhúc nhích, ta ngẩng đầu, thấy hắn hai mắt đằng đằng sát khí nhìn Y Dục Thành, đây tuyệt không phải là dấu hiệu tốt, ta kéo kéo hắn. "Đi thôi." 

Mà hắn giống như không nghe thấy, người vẫn lạnh như băng, tất cả mọi người nhìn thần tình của hắn, còn không hiểu rõ chuyện, chỉ cảm thấy sát khí dày đặc, ai nấy không rét mà run, từng người từng người cảm nhận rõ rệt mối đe dọa khủng bố này. 

Ta dựa vào cánh tay hắn làm nũng, thuận tiện giữ chặt tay phải, nếu Hàn xúc động đem giết Y Dục Thành thì thực phiền toái. "Hàn, đi thôi." 

Một hồi, hắn mới khôi phục bình tĩnh, bị ta kéo ra ngoài. 

Đi ra tới cửa, ta thản nhiên nói: "Các vị chưởng môn, suy nghĩ cho cẩn thận." 

Quảng cáo
Trước /124 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net