Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Vạn
Lý Tưởng không nói gì, đốt một điếu thuốc hút, chậm rãi thở ra một hơi khói.
Hắn không nói lời nào, không có nghĩa là không có lời nào để nói, mà là thừa nhận suy đoán của Dương Tư Niệm.
Dương Tư Niệm nói tiếp: “Cậu biết rõ tôi sẽ đoán ra mục đích thật sự của cậu khi tới tập đoàn khải lý, cho nên cậu cố ý buông dài dây câu cá lớn, dụ dỗ tôi đem người phía sau tập đoàn khải lý đưa ra ngoài. Tôi tưởng là đang lợi dụng cậu, không nghĩ tới, là cậu đang lợi dụng tôi.”
“Cô từ lúc nào biết tập đoàn khải lý thật sự có người đứng sau?”
Dương Tư Niệm nói: “Từ khi tôi tiến nhập tập đoàn khải lý, tim đọc sổ ghi chép của tập đoàn thì tôi đã bắt đầu hoài nghi rồi. Ta đi học không phải chỉ để không, ghi chép của bọn họ làm rất tốt, muốn giấu diếm được ta, có chút không biết tự lượng sức mình rồi.”
“Cho nên qua nhiều năm như vậy, cô vẫn cứ ẩn nhẩn chính là đang đợi thời cơ, thậm chí không tiếc cùng Cục quốc an hợp tác có đúng hay không?” Lý Tưởng cười, hai mắt lãnh đạm nhìn Dương Tư Niệm.
Dương Tư Niệm cả người chấn động, giật mình nói: “Làm sao cậu biết?”
Lý Tưởng nói: “Tôi nói rồi, ở trước mặt tôi không nên làm trò gì cả, bởi vì cô làm chuyện gì đều không giấu được hai mắt của tôi. Tôi không phải là một người ngu ngốc, không phải ai muốn lợi dụng tôi thì cứ lợi dụng đâu, nếu tôi không nguyện ý, người lợi hai đi nữa cũng không lợi dụng tôi được nửa phần.” Khóe miệng giương lên, lộ ra vẻ tươi cười kiêu ngạo.
Dương Tư Niệm ánh mắt phức tạp nhìn Lý Tưởng, trầm mặc một lúc thật lâu, thở dài nói: “Cậu tại sao phải tốt với tôi như vậy? Tôi, tôi đâu có cho cậu được cái gì.” Tiềm thức cho rằng, Lý Tưởng thích nàng cho nên mới có thể vì nàng làm nhiều chuyện như vậy.
Lý Tưởng cười cười, nói: “Tôi là một lãng tử, làm việc là do tâm tình, tôi thích làm thì tôi sẽ đi làm. Tôi thích bị ai lợi dụng thì sẽ ở trước mặt họ giả ngu ngốc. Huống chi cô lợi dụng tôi, tôi cũng lợi dụng cô, mọi người huề nhau, cô cũng không thiếu tôi cái gì.”
“Cậu...” Dương Tư Niệm cảm thấy thất vọng, nói, “Vậy tại sao cậu phải làm như vậy?”
“Tại sao tôi lại phải làm như vậy đó là chuyện riêng của tôi.” Lý Tưởng dập tắt tàn thuốc, chậm rãi thở ra một hơi cuối cùng, cười cười, nói, “Tôi không hỏi cô nguyên nhân, cô cũng không cần hỏi tôi nguyên nhân. Trong toàn bộ kế hoạc, cô chỉ cần nhớ kỹ một điều, tôi đối với cô có lợi, mà cô cũng là nhân vật trọng yếu giúp tôi điều tra ra chân tướng, mọi người theo như nhu cầu, không cần dây dưa nhiều làm gì, cô nói phải không?”
“Tôi hiểu rồi.” Dương Tư Niệm thở dài một hơi, trong mắt có chút thất lạc, cười khổ nói, “Chuyện ngày hôm nay không cần nói cho người khác biết.”
“Ngay cả Thiết Thủ cũng giấu sao?” Lý Tưởng tùy ý hỏi.
Dương Tư Niệm nói: “Thiết Thủ là người Dương gia phái tới bảo vệ tôi, trên danh nghĩa là bảo vệ, thực tế có phải hay không đang giám thị tôi cũng không biết nữa.”
“Xem ra cô đối với Thiết Thủ còn không có tín nhiệm tuyệt đối.” Lý Tưởng hiểu được tâm tình của Dương Tư Niệm, bị vây trong hoàn cảnh như vậy, đối với người nào cũng phải có ba phần đề phòng trong lòng.
“Đó là chuyện của tôi, cậu phải nhớ kỹ chuyện này không được nói cho người khác là được.” Dương Tư Niệm thở một ngụm khí, bất đắc dĩ nói.
“Được, tôi sẽ không nói cho người thứ hai.” Lý Tưởng gật đầu nói.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Dương Tư Niệm mệt mỏi ngồi trở lại trong xe, nhắm mắt lại, qua một lúc, nằm ngủ thiếp đi.
Nàng thật sự là rất mệt mỏi, vỏ bọc nhiều năm làm cho nàng thở không nổi, chỉ là nàng không có lựa chọn khác, việc đã đến nước này, cho dù nàng nghĩ lùi bước cũng đành bất lực.
Lý Tưởng đưa Dương Tư Niệm trở về biệt thự của nàng, thấy xe của Thiết Thủ.
Vừa vặn Dương Tư Niệm tỉnh dậy, xuống xe thấy Thiết Thủ, cũng chỉ gật đầu một cái.
“Dương tổng, cô không sao chứ?” Thiết Thủ quan tâm hỏi.
“Tôi không sao.” Dương Tư Niệm lãnh đạm nói, “Tôi có chút mệt mỏi, ngày hôm nay xin miễn các cuộc tiếp khách.” Nói xong cũng không quản hai người, đi vào trong biệt thự của mình.
“Rốt cuộc là ai? Tại sao phải nhiều lần hạ sát thủ với nàng vậy?” Thiết Thủ trong mắt lóe lên một đạo hàn mang, âm lãnh nói, “Đừng để cho ta biết là ai ra tay với nàng, bằng không ta sẽ bằm thây vạn đoạn hắn.”
“Ngươi thích cô ấy?” Lý Tưởng đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Thiết Thủ sững sờ một chút, lập tức vội vàng lắc đầu nói, “Lý Tưởng, ngươi chớ nói lung tung, cái này, cái này sẽ tổn hại danh dự của Dương tổng.”
“Nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, tổn hại gì danh dự nàng chứ?” Lý Tưởng thấy Thiết Thủ lộ ra vẻ quẫn bách, biết hắn kiêng kị cái gì, không tiếp tục cái đề tài này nữa, nói, “Sát thủ liên tục ra tay ba lần, cũng không có thành công, xem ra có người muốn Dương tổng nhanh chết đến muốn điên rồi.”
“Kẻ này lá gan thật lớn, ngay cả người Dương gia cũng dám hạ sát thủ, chán sống cmnr.” Thiết Thủ âm trầm nói, ánh mắt lộ ra sát khí bức người.
“Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cho ngươi một chút nhắc nhở.” Lý Tưởng đốt một điếu thuốc hút, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra một làn khói, thản nhiên nói,”Dương tổng bắt đầu từ lần xe lửa, sát thủ đã nhìn chằm chằm nàng rồi, nói cách khác, lần đi công tác trước đó, nhất định uy hiếp được lợi ích của người khác, những người này là khả nghi nhất.”
Thiết Thủ nói: “Được, cảm ơn nhắc nhở của ngươi, ta biết nên làm như thế nào.”
Lý Tưởng nói: “Được rồi, ta đi trước đây, ngươi có đi hay không?”
“Ta không đi đâu, Dương tổng nghỉ ngơi, ta không muốn có người đến quấy rối nàng.” Thiết Thủ lắc đầu, đem chìa khóa xe hắn ném cho Lý Tưởng, nói, “Đi xe ta đi, nhà Dương tổng có mấy chiếc xe rất tốt, ta đều có chìa khóa dự phòng, đến lúc đó nói với Dương tổng một câu, ta lái một chiếc trở về cũng được.”
“Vậy ta không khách khí.” Lý Tưởng nhận lấy chìa khóa xe Thiết Thủ, cười haha một tiếng, nói, “Có lẽ ta nên mua một chiếc xe.” Lái xe Thiết Thủ rời đi.
Dọc trên đường đi, đầu óc Lý Tưởng đều tự hỏi chuyện của Dương Tư Niệm.
Hắn nghĩ, Dương Tư Niệm bị ám sát, nhất định cùng đám người Thành Nam Phi có liên quan.
Nếu như hắn không có đoán sai, chuyến đi của Dương Tư Niệm mấy ngày hôm trước là vì chuyện tập đoàn Khải Lý phát hành lại cổ phiếu, nếu một ngày cổ phiếu tập đoàn Khải Lý phát hành lại thành công, như vậy, cổ phần theo đó sẽ tiến hành phân phối lần nữa.
Lấy năng lực chuyên nghiệp của Dương Tư Niệm, tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp làm suy yếu cổ phần Thành Nam Phi và người Dương gia, tăng cổ phần của nàng lên, để nàng có thể chưởng khống (chưởng quản + khống chế) tập đoàn Khải Lý.
Bởi vậy tổn thất lớn nhất tất nhiên là Thành Nam Phi, tiếp đó mới là Dương gia. Nhưng Dương Tư Niệm tốt xấu gì cũng là người Dương gia, Dương gia đối với nàng có bất mãn cũng sẽ không phái sát thủ đến ám sát Dương Tư Niệm được.
Cho nên giải thích chỉ có một, sát thủ nhất định là Thành Nam Phi hoặc là người phía sau Thành Nam Phi phái ra.
Chỉ cần Dương Tư Niệm chết, kế hoạch phát hành lại cổ phiếu nàng phổ biến sẽ phá sản, kể từ đó, tập đoàn Khải Lý vẫn sẽ vững vàng nằm trong kiểm soát của Thành Nam Phi, bí mật ẩn dấu cũng sẽ không có người thứ hai biết.
Dương gia tuy rằng không biết tập đoàn Khải Lý phát sinh chuyện cụ thể gì, có điều bọn họ cũng nhìn ra việc tập đoàn Khải Lý phát hành lại cổ phiếu khẳng định liên lụy đến các mặt thế lực của tập đoàn, xử lý sẽ rất phiền phức, bởi vậy bọn họ áp dụng chiến lược làm người đứng xem, không trực tiếp nhúng tay hoặc can thiệp chuyện của tập đoàn Khải Lý.