Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Vạn
Về phần Hùng Bách Đào, trong lòng lão ta tuy rất không cam lòng nhưng vì được bồi dưỡng lâu dài trong chính giới nhạy cảm khiến lão hiểu rõ được, lúc này tốt hơn hết là bảo trì trầm mặc, việc Hùng Huy chết sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy nhưng muốn được tối đa hóa lợi ích mà cứ xông tới như mãng phu thì khẳng định là không được, nói không chừng sẽ trở thành súng bắn cho người khác.
Bởi vậy Hùng Bách Đào cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cay độc yên lặng nhìn Lý Tưởng cùng Phó Nghị.
Hai người Lý Tưởng, Phó Nghị thần sắc thản nhiên, cùng ngồi ở một góc bên đài chủ tịch, hút thuốc nhả khói, ra vẻ rất hưởng thụ. Thỉnh thoảng còn truyền ra thanh âm của Phó Nghị: “Đại ca, anh mua thuốc lá này ở đâu đấy? Mùi vị thật khác biệt, sau này ta cũng phải mua hút thử.”
Sau đó cũng truyền đến thanh âm của Lý Tưởng: “Cái tiểu tử nhà cậu, anh mày phải tốn tiền mua mà mày lại cứ đi xin mãi thế, cái tính tham món hời nhỏ này lúc nào nên sửa lại đi.”
Tiếp đó, Phó Nghị ngượng ngùng cười nói: “Vậy thì thật là xấu hổ, đây là em học từ đại ca mà, có tiện nghị mà không chiếm chẳng phải Vương bát đản sao.”
“Cút.” Lý Tưởng cười mắng một câu.
Toàn bộ phòng họp chỉ có thanh âm của hai người Lý Tưởng cùng Phó Nghị, hai tên này chỉ lo hưởng thụ hút thuốc, không lo ánh mắt ai nhìn cả, đối với bầu không khí quỷ dị của phòng họp càng không nhìn, giống như bọn họ không có ở trong phòng họp vậy.
Chu Triết sắc mặt tái xanh, Lý Tưởng cùng Phó Nghị làm như vậy rõ ràng là không để lão vào mắt, điều này làm cho lão ta không thể xuống đài được, nhất là lại bị các đại lão chính giới khác của thành phố Giang Châu nhìn chằm chằm vào, nếu không làm chút chuyện gì đó thì uy tín của Cục trưởng cục quốc an thành phố Giang Châu là lão sẽ không còn nữa.
“Nếu không ai nói gì, vậy tôi sẽ nói vài lời vậy.” Chu Triết vừa muốn nói thì một thanh âm băng lãnh cắt đứt ý tưởng của lão, người lên tiếng chính là Lý Tưởng đang ngồi hút thuốc một bên.
Lý Tưởng ngẩng đầu thở ra một hơi khói, thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: “Mọi người không cần khẩn trương, tôi tới đây không phải nhằm vào mọi người đâu.”
Chu Triết mặt đen lại, lạnh lùng nói: “Cậu có lời gì thì nói nhanh một chút, mọi người không muốn lãng phí thời gian đâu.”
“Ah, Chu cục trưởng, ông là muốn nói mọi người không muốn lãng phí thời gian thế chúng tôi thì muốn lãng phí sao?” Lý Tưởng dập tắt tàn thuốc, lại rút ra một điếu thuốc khác hút, cười nhạt vài tiếng nói: “Ông muốn thế nào thì được thế đó, Cục quốc an thành phố Giang Châu này là thiên hạ của Chu Triết ông, chỉ có người khác phục tùng mệnh lệnh của ông, một câu thôi, Chu cục trưởng, ông rất được nha!”
“Cậu” Chu Triết sắc mặt càng trở nên xấu, cả người vì tức giận mà run rẩy, chỉ vào Lý Tưởng nhưng lại không nói ra lời được.
Lý Tưởng khoát khoát tay, thản nhiên nói: “Chu cục trưởng, ông không cần trước mặt thể hiện quyền uy cục trưởng gì đâu, tôi không cần ông cái gì, cũng không dựa gì vào ông, tự nhiên sẽ không cần xem sắc mặt ông. Nếu ông có hòa khí, tôi kính ông ba phần, nếu ông muốn bày quyền uy, cc chứ tôi cũng đél sợ, nói thật ông có thể làm được gì tôi?”
“Ha ha...” Chu Triết giận quá hóa cười, lạnh lùng nói, “Đúng vậy, Lý đặc phái viên quyền uy rất nhiều, Chu mỗ tôi thỉnh giáo rồi.”
“Nếu đã lĩnh giáo rồi thì thành thật một chút, đừng hở một tí lại đưa quyền uy cục trưởng của ông ra dọa tôi.” Lý Tưởng không khách khí chút nào chọc thủng lớp da mặt giả dối của Chu Triết.
Chu Triết mặt lạnh không nói lời nào, trực tiếp ngồi xuống, lão nhận ra cùng Lý Tưởng đấu võ mồm chính là tự rước lấy nhục, lão không đấu võ mồm với Lý Tưởng, muốn xem hắn làm ra kết quả thực tế gì, Phó Nghị phạm sai lầm chính là sự thật, chỉ cần lão nắm sự thật này, nhất định tổng bộ Cục quốc an phải xử trí Phó Nghị, như vậy cho dù Lý Tưởng là Điều tra viên đặc biệt cũng không thay đổi được sự thật.
Lý Tưởng nói tiếp: “Tôi biết các vị hôm nay họp mục đích là muốn xử trí Phó Nghị, có điều tôi có thể trực tiếp nói cho mấy người biết, Phó Nghị, các người xử trí không được, lý do rất đơn giản, vì cậu ấy cống hiến cho quốc gia, phá vụ án tiết lộ tình báo ra ngoài rất nghiêm trọng.”
Lời vừa nói ra nhất thời như boom nổ, ngay cả Chu Triết vẻ mặt cũng kinh ngạc, hiển nhiên lão không biết những lời này của Lý Tưởng đại biểu cho ý gì.
Bên dưới bắt đầu có người nhỏ giọng thảo luận, hội nghị ngày hôm nay, từng đợt lại từng đợt bầu không khí cực kỳ khẩn trương, có thể nói là giương cung bạt kiếm.
Nhưng tình thế phát triển đến nước này, Phó Nghị phạm sai lầm là thật không thay đổi được, chủ đề của hội nghị cũng không có thay đổi.
Lý Tưởng muốn cứu Phó Nghị nhất định phải thay đổi tính chất sự kiện Phó Nghị, như vậy rất nhiều người suy đoán Lý Tưởng sẽ dùng quyền lực của Điều tra viên đặc biệt nói không điều tra đối với vụ án của Phó Nghị, bởi vậy sự kiện của Phó Nghị kéo đến nước này, ai cũng không định tính được trước tính chất sự kiện của Phó Nghị.
Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng Lý Tưởng lại tung ra một quả boom tấn như vậy, làm cho đầu óc mọi người trong chốc lát không kịp phản ứng.
Lý Tưởng cũng không quản những người này nghe hiểu hay không, ra hiệu cho một vệ sĩ đem chứng cứ đặt trên bàn, lạnh lùng nói: “Từ trước khi Phó Nghị thăng nhiệm Đệ nhất phó cục trưởng Cục quốc an thành phố Giang Châu, chúng tôi đã nhận được một tố cáo, nói thành phố Giang Châu có một tổ chức mạng bán đứng tình báo quốc gia. Vì thế Phó Nghị nhận được chỉ thị tuyệt mật của tổng bộ, yêu cầu cậu ta không tiếc bất cứ giá nào đem tổ chức mạng này lôi ra.”
Sự tình nói đến đây, mọi người đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, Lý Tưởng không phải muốn ngăn chặn không cho điều tra sự việc Phó Nghị, mà hắn đem cả toàn bộ sự kiện đảo ngược lại, khiến Phó Nghị từ người phạm sai lầm thành một anh hùng có cống hiến cho quốc gia.
Tính chất của hí kịch chuyển biến như thế khiến cho nhiều người thấy được mùi thuốc súng nồng nặc trong đó.
Lý Tưởng lạnh lùng cười, tâm tư của mọi người hắn đều rõ ràng, cao giọng nói: “Đúng vậy, dựa vào tình báo của Phó Nghị, chúng tôi làm một lần hành động xóa bỏ tổ chức mạng này, bắt toàn bộ những người liên quan. Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Hùng Huy là một thành viên tầng dưới cùng của hệ thống đó, hắn trên danh nghĩa là một Phân đường chủ của Giảng Võ Đường, trên thực tế hắn lợi dụng thế lực của bản thân không ngừng tìm tòi tình báo tuyệt mật, sau đó đem tình báo bán đi để kiếm lợi nhuận.”
“Cái cứt!!!” Hùng Bách Đào giận tím mặt, lớn tiếng quát lên: “Các người làm vậy là vu hãm, con trai tôi tại sao phải làm như vậy? Nó không thiếu tiền, cái gì cũng không thiếu, căn bản không có lý do đi làm những chuyện đó.”
“Thật sao?” Lý Tưởng dập tắt tàn thuốc, đem chứng cớ trên bàn ném qua cho Hùng Bách Đào, lạnh nhạt nói, “Đây là chứng cớ chúng tôi thu thập được, đều là bằng chứng Hùng Huy lên mạng giao dịch, ông xem một chút xem hắn giao dịch cái gì? Đây chính là tình báo bí mật quốc gia, cứ như vậy bị bán đi, Hùng bí thư, ông giáo dục con thật là tốt nha!”
Hùng Bách Đào run rẩy tiếp nhận những chứng cớ kia, xem được vài tờ sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người ngồi ở trên ghế, một chút khí lực cũng không có, đây cơ hồ là bằng chứng lên mạng giao dịch mấy năm nay của Hùng Huy, tất cả đều bày rất rõ, rất nhiều hành động đều trái pháp luật, thậm chí có thể phán ở tù chung thân.