Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Thụy Nam cũng không tin việc Phó Du Nhiên hoàn toàn không có tin tức của Lâm Hi Nguyệt, hắn cố chấp cho là Lâm Hi Nguyệt nhất định ở nước Sở và đã bị Phó Du Nhiên giấu đi, nếu không sao hắn tìm khắp nơi không thấy?
"Ngươi có thể thả Lâm Đại trại chủ ra, bọn họ sẽ có biện pháp liên lạc với nàng ấy." Phó Du Nhiên cho hắn cái ý kiến, sơn tặc tự nhiến sẽ có mấy phương thức liên lạc với nhau.
"Loại chuyện như vậy không cần cô phải dạy." Tề Thụy Nam vẻ mặt tối tăm, "Đã thả bọn họ đi ra ngoài cả nửa năm, nhưng mà một chút tin tức cũng không có."
"Đây thật là đáng đời, ai kêu ngươi cứ cố làm ra vẻ thần bí." Phó Du Nhiên đùa cợt đôi câu nhưng Tề Thụy Nam không có lên tiếng, Phó Du Nhiên lại nói: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Vẫn còn ở chỗ đó, ta phái rất nhiều thám tử ra nhưng vẫn không tìm được nàng ấy."
Lâm Đình Trại, Phó Du Nhiên không hiểu, theo lí thuyết thì Lâm Hi Nguyệt nhất định sẽ trở về đó. Coi như nàng không trở về thì nhất định có thể ở trên giang hồ nghe nói chuyện Lâm Đại trại chủ chấn hưng Lâm Đình Trại, làm sao lại vẫn không có chút tin tức nào được.
Chỉ có một khả năng, đó chính là bọn họ đã sớm âm thầm đoàn tụ, Lâm Hi Nguyệt cũng không còn muốn cùng Tề Thụy Nam ở cùng một chỗ cho nên ẩn giấu thân phận, khiến Tề Thụy Nam tìm khắp nơi không thấy.
Như vậy không phải rất tốt sao? Tối thiểu Phó Du Nhiên rất hài lòng cái kết cục này, nàng thậm chí lại muốn trở về nước Sở, mang theo Lâm Đình Trại cùng nhau trở về, tìm lại mấy huynh đệ trong Thần Phong Trại, chiếm cứ một đỉnh núi.
"Cha nàng ấy cũng không có biện pháp, vậy ta lại càng không có cách nào." Phó Du Nhiên xoay người đi vào Đông cung, mượn đèn đêm liếc thấy một vật, nàng chợt bắt chặt lấy cổ tay Tề Thụy Nam, Tề Thụy Nam phản xa có điều kiện tránh về phía sau một chút, lách người đánh ra một chưởng.
Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên ra phía sau, cánh tay cũng giơ lên, hơn nửa năm không thấy nên hình như hắn rất muốn cùng Tề Thụy Nam chào hỏi thật tốt. Hai người cứ như vậy mà đánh nhau, quyền phong chưởng kình đánh ra không biết mệt.
Tề Thụy Nam từ ngạc nhiên đến kinh ngạc, từ khinh thường đến bình tĩnh ứng chiến, cuối cùng nhảy ra khỏi vòng chiến rồi liên tục cười khổ, "Ta sớm nên biết đệ cũng không phải thật sự vô dụng. Xem ra những gì đệ biểu hiện trước mặt mọi người đều là giả bộ."
Tề Diệc Bắc liền vuốt tay, "Cũng không có giả gì cả."
"Vậy vì sao đệ vẫn cam nguyện rời đi?"
Tề Diệc Bắc nhìn hắn, cười cười, "Vần là do ta không có tiền đồ, trong lòng ta thì một nữ nhân còn quan trọng hơn cả ngôi vị Hoàng đế."
Tề Thụy Nam suy nghĩ hồi lâu vẫn lắc đầu một cái, hắn không hiểu nổi, Phó Du Nhiên lại có sức quyến rũ lớn đến như vậy sao? Sao hắn lại không nhìn ra. "Bất kể như thế nào thì ta sẽ không nhận thua. Coi như đệ có trở lại, ta cũng vẫn muốn cùng đệ tranh cao thấp một phen."
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Ta cũng không phải trở lại để tranh ngôi vị Hoàng đế. Nếu ta muốn thì ở nước Sở ta cũng có thể làm Hoàng đế."
Có thể đoán trước, tương lai sau này Lệ Trạch sẽ giao toàn bộ chuyện quốc sự cho Phó Du Nhiên, như vậy khẳng định vất vả cũng chỉ có một mình Tề Diệc Bắc hắn, không phải là tại vì Phó Đại trại chủ gặp chuyện đau đầu liền trốn tránh hay sao.
"Vậy rốt cuộc tại sao đệ trở lại?"
"Bởi vì có Du Nhiên theo ta, ta mới trở về."
Tề Thụy Nam quả thật muốn xem thường cái vị đệ đệ mới cho hắn một sự kinh ngạc này, vì một nữ nhân, đáng giá sao? Chỉ là. . . . . . Tại sao nữ nhân kia cũng dám vì hắn mà cam nguyện mạo hiểm mất đi Hoàng vị, bất chấp nguy hiểm trở lại Đại Tấn?
Đúng là hai kẻ ngu ngốc.
Đáy lòng Tề Thụy Nam có chút phiền não, nhưng trong mắt lại nhiều hơn một tia hiểu rõ. Vì ngôi vị Hoàng đế mà hắn đã mất đi rất nhiều thứ, bản thân cũng dần dần bắt đầu mất phương hướng, nếu như. . . . . . Hắn cũng có thể làm ra một lựa chọn, có phải . . . . . . Là có thể tìm được nàng hay không?
Nhìn Tề Thụy Nam không nói một lời rời đi, Phó Du Nhiên lôi kéo Tề Diệc Bắc hỏi: "Có thấy rõ trên cổ tay trái của hắn đeo cái gì không?"
"Một sợi dây, giống như dây cột tóc của nữ nhân."
"Chính là nó." Phó Du Nhiên thở phào một hơi dài, "Đó là đồ của Lâm Hi Nguyệt."
Tề Diệc Bắc im lặng một hồi lâu mói mở miệng nói: "Không ngờ hắn ngược lại thật sự là rất si tình."
"Đáng tiếc còn kém một chút, " Phó Du Nhiên cười cười, "Nếu như hắn có thể buông tha một số thứ thì có lẽ là đã sớm tìm được Lâm Hi Nguyệt."
Tề Thụy Nam có nghĩ thông mấy cái vấn đề lắt léo đó hay không thì Phó Du Nhiên cũng không biết, chỉ là từ sau đó số lần thấy Tề Thụy Nam càng ngày càng ít, cho đến có một ngày hắn kiêu ngạo tuyên bố trước mặt bọn họ rằng Tề Thụy Nam hắn tuyệt sẽ không thua bọn họ bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chuyện tình cảm. Hắn muốn đi tìm Lâm Hi Nguyệt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho cái gì, mà là chỉ muốn dẫn Lâm Hi Nguyệt trở lại.
Phó Du Nhiên ngơ ngác gật đầu, "Ta chờ tin tức tốt của ngươi."
Cứ vậy trôi qua hơn hai tháng cũng không có tin tức gì của Tề Thụy Nam, tựa như đá chìm xuống biển. Ngược lại Lệ Trạch liên tiếp truyền đến tin tức, thúc giục Phó Du Nhiên nhanh trở về một chút, nếu không sẽ không kịp -- Phó Du Nhiên đã mang thai hơn chín tháng, sắp sanh rồi.
Lúc này coi như Phó Du Nhiên muốn trở về thì Chiêu Thái đế cũng sẽ không thả người, vì vậy Lệ Trạch thúc giục nhiều lần đều bị người ta làm lơ, xem ra lão đầu này vẫn còn phải cực khổ một đoạn thời gian nữa.
"Lão Tề," Phó Du Nhiên nằm ở trên giường êm, đầu gối lên chân Tề Diệc Bắc, để sách trong tay xuống ngửa đầu nói: "Hai ngày nay sao Mặc tiểu tử chưa tiến cung? Chàng đi tìm hắn xem sao, bảo hắn đến kể chuyện xưa cho ta nghe."
Tề Diệc Bắc cũng đang buồn bực, gật đầu nói: "Ai biết được, ngày thường chạy đến chỗ chúng ta vô cùng siêng năng hơn người, ngày ngày tới khoe khoang với chúng ta chuyện tương lai thế này thế kia, vậy mà hai ngày nay không có tới, tự nhiên thấy có chút không quen."
"Chúng ta đi thăm hắn!" Phó Du Nhiên hưng phấn ném sách trong tay, "Ta buồn chán sắp chết rồi."
Tề Diệc Bắc nhặt lên cuốn sách rồi cất qua một bên, không buồn nhấc mắt nói: "Không được, mấy ngày nữa nàng sinh rồi, không thể chạy loạn được."
Vẻ mặt Phó Du Nhiên đau khổ sờ bụng một cái, "Tiểu Tề à Tiểu Tề, con nhanh nhanh ra ngoài đi. Lão nương ta đây nằm mười tháng rồi, lông trên người cũng dài hơn ra rồi con có biết không, nếu không ra ta liền kéo con ra ngoài!"
Tề Diệc Bắc trợn trắng mắt nhéo nhéo gương mặt của Phó Du Nhiên, "Ngoan, con là phải sinh ra, không phải là kéo ra."
Phó Du Nhiên ngồi dậy, vỗ chân Tề Diệc Bắc nói: "Chàng tránh ra, ta muốn đi xuống."
Tề Diệc Bắc biết không ngăn được nàng liền đứng dậy, cúi người xuống mang giày.
Phó Du Nhiên đang nôn nóng liền dùng chân đạp ngang lưng Tề Diệc Bắc một phát, thân thể phốc một cái đã đi xuống giường. Ai ngờ mới đứng thẳng người lên thì trong bụng đau đớn một hồi, Phó Du Nhiên hơi cong lưng, lòng bàn chân cọ xát một chút, cả người ngã nhào về phía trước, ngã thẳng vào người Tề Diệc Bắc.
Hoàn hảo phía trước có Tề Diệc Bắc cản trở, nếu không chắc là Phó Du Nhiên đã bị té xuống không thể nghi ngờ, một hồi hôn mê đi qua, Phó Du Nhiên mới tỉnh táo lại, theo bản năng sờ sờ bụng mình liền lập tức bị . . . . . Hù dọa! Xẹp, xẹp rồi.
"Lão Tề, Tiểu Tề không. . . . . . Thấy. . . . . . Rồi. . . . . ." Phó Du Nhiên rất gian nan mới có thể nói hết toàn bộ, nàng há hốc miệng, từ từ vươn tay đến trước mắt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
--
Bàn tay rất quen thuộc, hình dáng bàn tay hoàn mỹ, ngón tay thon dài, nhưng không phải của nàng.
"Lão. . . . . . Lão Tề. . . . . ." Phó Du Nhiên cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, len lén nhìn ra sau lưng một cái.
Xong rồi.
"Phó Du Nhiên" đang tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, ôm bụng ngồi ở chỗ đó run rẩy.
"Nàng. . . . . . Nàng lại đeo vật kia?"
Tề Diệc Bắc quả thật có lòng muốn chết rồi, trời cao có phải quá yêu hắn hay không? Chuyện như vậy tại sao lại bắt hắn trải qua một lấn nữa? Hơn nữa, "Mình" lại còn là một thái phụ sắp sinh nở.
Phó Du Nhiên nuốt nuốt nước miếng, "Ta. . . . . . Chỉ là mấy ngày nay rất nhớ cha ta. . . . . Nên lấy ra hoài niệm. . . . . ."
"Hiện tại phải làm sao!" Tề Diệc Bắc rống to, "Mau phái người đi tìm Huyền Sắc!"
Phó Du Nhiên gật đầu liên tục, "Được được, Chàng đừng kích động, hiện tại thân thê chàng khác rồi, ta lập tức phái người đi tìm tung tích của Huyền Sắc."
Lời còn chưa nói hết, lại nghe Tề Diệc Bắc "A" một tiếng, Phó Du Nhiên chạy nhanh qua, "Chàng làm sao vậy? Có bị ngã vào đâu không?"
Tề Diệc Bắc khóc không ra nước mắt, ôm bụng buồn bực gào lên: "Ta. . . . . . Bụng. . . . . . Đau bụng. . . . . . Ta mẹ nó sắp sinh rồi!"
"Phốc --" Phó Du Nhiên vội vàng xoay người sang chỗ khác, nàng nhịn được, ngàn vạn lần phải nhịn được, không thể bật cười!
Kỳ tích thật tới thật là đúng lúc. Biết nàng sợ đau sợ đến muốn chết nên tìm lão Tề tới thay nàng gánh chịu. Ông trời ơi, lão nhân gia ngài thật đúng là có tâm địa Bồ Tát.
"Ta đi gọi bà đỡ!" Phó Du Nhiên hai bước chạy vội tới cửa, nhưng mà không có cái bụng tròn quả thật nhẹ nhõm quá.
Tiểu An Tử đang canh giữ ở cửa đã sớm nghe được âm thanh, không đợi "Thái tử điện hạ" phân phó, liền như một làn khói chạy đi tìm bà đỡ rồi.
Bởi vì Phó Du Nhiên gần ngày sinh cho nên bà đỡ cũng tùy thời phục vụ ở trong Đông Cung, Tiểu An Tử quay lại, đi theo sau là ba bốn nười, đầu tiên mấy bà đỡ vào nhà xem xét tình huống một chút rồi vội gọi người làm chuẩn bị nước nóng, tiếp đó lại mời "Thái tử điện hạ" ra ngoài điện, sau đó di chuyển thai phụ lên giường, bắt đầu hộ sinh.
"A --"
Nghe tiếng kêu thê lương trong điện, Phó Du Nhiên đứng ở ngoài điện chỉ biết kéo tóc, quá đáng sợ, đây đúng là việc không phải dễ dàng gì, cũng may là mình tránh được một kiếp, chỉ là khổ lão Tề, lão Tề à lão Tề, chàng cũng đừng oán trách ta, đó chỉ là một việc ngoài ý muốn, cũng không phải do ta chủ mưu.
"A --"
Phó Du Nhiên chận lỗ tai lại, ý đồ che giấu âm thanh truyền ra từ trong điện, chợt cái ót bị gõ một cái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoàng hậu nương nương xinh đẹp như trước đang đứng trước mặt.
"Không cần lo lắng, nữ nhân nhất định phải trải qua cửa ải này, năm đó thời điểm ta sinh ra con thì so với cái trận chiến này còn lớn hơn nhiều lắm."
Phó Du Nhiên giật mình, làm mẹ. . . . . . Thật rất không dễ dàng gì. . . . . .
Nàng lắc lắc đầu, quăng bóng dáng màu trắng đơn bạc đang dần dần hiện lên trong đầu ra, chuyên tâm nghe giọng nữ cao đang tiếp tục hát vang trong điện.
Cũng không lâu sau thì Chiêu Thái đế và Mặc Yến Thần cũng nghe tin chạy tới, Phó Du Nhiên đưa đầu nhìn một chút, không thấy Mặc Vĩ Thiên, không khỏi hỏi: "Mặc tiểu tử đâu?" Theo lí thuyết tình huống như thế này thì hắn phải xuất hiện mới đúng chứ.
Mặc Yến Thần lắc đầu, "Đừng nói nữa, Sơ Hạ mất tích đã hai ngày rồi, Vĩ Thiên phải ở nhà trông con."
Có một người méo miệng, bày tỏ mình đang cười, "Lại mất tích?"
Mặc Yến Thần liền vuốt tay, "Vĩ Thiên nói Sơ Hạ về nhà mẹ đẻ, sẽ quay lại nhanh thôi."
Vẫn còn ham chơi như vậy sao, Lăng Sơ Hạ thật may mắn quá nhỉ, đi tới đi lui như vậy cũng không ngại phiền toái.
Đang nói chuyện thì Phó Du Nhiên đã cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người, nàng bèn quay đầu qua nhìn liền "Ối --" một tiếng, lấn át cả giọng nữ âm cao trong điện.
Lăng Sơ Hạ cõng hai ba lô cực lớn đang đứng ở đó, tựa như mới vừa đi du lịch về.
"Cha, ngài cũng ở nơi đây ạ." Lăng Sơ Hạ trước tiên chào hỏi Mặc Yến Thần.
Mặc Yến Thần cũng là nhân vật đã trải qua bao nhiêu trận chiến phong ba, nhưng bị người thình lình đến như vậy cũng có điểm không chịu nổi, nếu không có cung nhân ở bên đỡ thì nói không chừng sẽ đặt mông ngồi dưới đất luôn rồi.
Những người khác đều há to miệng, đã sớm cả kinh đến mức kêu không được nữa.
Thần tiên hạ phàm -- mặc dù trang phục của tiên nữ không đúng lắm.
Nghe trong điện kêu thảm thiết, Lăng Sơ Hạ vui mừng nói: "Rốt cuộc cũng sinh rồi hả? Ta biết ngay mà." Nói xong nàng đem một cái túi lớn đưa cho Tiểu An Tử, "Nơi này đều là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, sản phẩm chính tông của thời hiện đại, hữu dụng vô cùng."
Lúc này Phó Du Nhiên mới tìm về giọng nói của mình. . . . . . À, là giọng nói của lão Tề mới đúng.
"Cô ....cô thật trở về được sao?"
Lăng Sơ Hạ gật đầu một cái, cười nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, có điều bay tới bay lui cũng rất thú vị."
"Lần này trở về ngây người bao lâu?" Phó Du Nhiên nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Hình như cô lại già đi mấy tuổi?"
Lăng Sơ Hạ trầm mặt xuống, "Đừng nói kiểu như ngươi còn trẻ lắm ấy, ta trở về ở một tháng, mấy ngày nay lại cảm giác được sức chấn động kia nên liền vội vàng chuẩn bị, sau đó trở về."
Thật là thần kì.
Phó Du Nhiên vừa định bày tỏ sự kính nể của mình thì chợt nghe được trong điện truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
"Sinh, sinh rồi. . . . . ."
Cửa điện mở ra, hai bà đỡ vọt tới trước mặt Chiêu Thái đế, "Chúc mừng Hoàng thượng, Thái tử phi sinh hạ Hoàng tử."
Mọi người mừng rỡ, nhìn qua "Thái tử điện hạ" nhưng không thấy, Phó Du Nhiên đã sớm vọt vào điện rồi, nàng đã không kịp chờ đợi muốn nhìn mặt con trai của mình.