Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit+beta: Ha Phuong
Chuyện này đúng là nghiêm trọng, từ mâu thuẫn cá nhân đã thăng cấp thành tranh chấp quốc tế, hiển nhiên mọi người đều không ngờ Tử Yên lại bất chấp hậu quả mà nói ra như vậy, nên biết, thành viên Hoàng thất hay thậm chí các quan viên cấp cao của một quốc gia này muốn đi đến một quốc gia khác cũng phải có thư giới thiệu, không có thư giới thiệu mà tùy tiện nhập cảnh chính là hành động không hữu nghị, gây bất lợi đến mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Ngươi lén lút chạy tới nước người khác làm gì? Không làm gì sao? Không làm gì thì sao ngươi lại ở đây? Tại sao không đánh tiếng trước, có phải muốn đến đánh cắp cơ mật quốc gia ta hay không?
Tuy rằng nói hiện nay thiên hạ thái bình, Đại Ngụy từ trước đến giờ cũng mang cái danh hiệu nhát gan sợ phiền phức, nhưng các ngươi lại phái Công chúa nước mình tới đả thương Thái tử phi của chúng ta? Là có ý gì?
Có lẽ cái cô nàng Tử Yên này cũng chỉ là một người ngoài mạnh trong yếu, nếu không cũng không sợ đến mức nói ra thân phận thật sự của mình, quả thật khiến Cố Khuynh Thành tức muốn điên lên.
Lại nói đến Tử Yên, nguyên bản họ của nàng là Đông Phương. Trước đây cũng đã từng đề cập qua, Đông Phương là quốc họ của Ngụy quốc, nếu quả thật Đông Phương Tử Yên là một Công chúa, vậy danh phận Công chúa của nàng ta cũng rất kỳ quái đúng không? Mọi người ngẫm nghĩ đi, một Công chúa được nuông chiều từ nhỏ sẽ chịu ở trên núi sao?
Cố Khuynh Thành cũng chỉ biết sau khi sư phụ mang nàng lên núi chữa bệnh không lâu, lại xuống núi rồi khi về dẫn theo Tử Yên, người nói với mấy sư huynh muội các nàng rằng đây là Công chúa nước Đại Ngụy, muốn mọi người dùng lễ đối đãi với nàng ta, Tử Yên biết mình là Công chúa nên tính tình có hơi xấu, nhưng nàng ta lại khiến sư phụ cảm thấy thú vị, cho nên nói, cao nhân luôn có tiềm chất thích bị ngược.
Tóm lại mặc kệ nói thế nào đi nữa, hiện tại chuyện này hiển nhiên đã không còn nằm trong phạm vi Đông cung có thể xử lý nữa rồi.
Sự kiện mang tính chất quốc tế sẽ phải xử lý theo tính chất quốc tế, mặc kệ cái cô Công chúa kia được cưng chiều hay không cưng chiều, não tàn hay không não tàn, tóm lại là nàng ta bị mời đến cung điện của Hoàng hậu, được đối xử theo cấp bậc của một người có thân phận đặc biệt. Lại phái người đưa thư đến Ngụy quốc, trong thư nêu rõ 'Thái tử phi nước Đại Tấn ta bị một thích khách đánh trọng thương, trải qua thẩm tra biết được thân phận của thích khách chính là Công chúa của quý quốc, vì hai nước đã thành lập tình hữu nghị bang giao, để tránh d.đ.l.q.đ.khỏi sự hiểu lầm không cần thiết, thỉnh quý quốc nhất định phải gửi thư đến xác minh chuyện này trong vòng hai mươi ngày.
Chú thích: năm ngoái lúc Hoàng thất hai nước thiết lập quan hệ hữu nghị, trên người Hoàng hậu nương nương quý quốc còn mang theo viên Đông Châu trăm năm khó gặp, rất là chói mắt, do dó chúng ta rất tán dương.
Có người nói, tán dương cái gì, còn không phải là trắng trợn cướp đoạt hay sao? Từ trước đến giờ từ quân tới thần Ngụy quốc đều nhát gan, nhìn thấy câu chú thích trong thư còn không ngoan ngoãn dâng Đông Châu lên hay sao? Vì vậy chúng ta cũng đừng vội lên tiếng trách người khác, người ta luôn chọn quả hồng mềm để bóp mà.
Đặc biệt nói rõ chính là, phần chú thích này là sau khi Hoàng hậu nương nương của Đại Tấn biết được chuyện gửi thư đã đặc biệt thêm vào, rửa sạch mối thù năm ngoái bị cướp đoạt mất sự chú ý, cho nên nói, đừng bao giờ đắc tội với nữ nhân.
Sự kiện phát triển quanh co khúc khuỷu, kế hoạch của Phó Du Nhiên cũng tạm thời gặp trở ngại, nhưng nàng quả thật không cam tâm, đã sớm lên kế hoạch cho nha đầu ác độc kia nếm chút đau khổ, ai ngờ còn chưa kịp động thủ, người ta lại trở thành quốc bảo được quốc gia bảo vệ rồi. Đừng có d.đ.l.q.đ nói với Phó Du Nhiên là quốc bảo này có thể mang đến bao nhiêu lợi ích, dù sao lợi ích kia cũng không rơi vào túi của nàng, nàng không có hứng thú.
"Nàng đang tìm cái gì?"
Nhìn Phó Du Nhiên gần như muốn lật tung cả tẩm cung lên, Tề Diệc Bắc cực kỳ đau đầu đề xuất muốn được giúp đỡ nàng.
"Tìm một cái bình" Phó Du Nhiên cũng không quay đầu lại, tay vẫn kéo hết ngăn tủ này đến ngăn tủ khác, vội vã kinh khủng.
"Bình gì?"
"Chính là cái bình Huyền Sắc cho chúng ta để lấy được huyền cơ đó, chúng ta còn lấy bôi lên mặt ấy."
Tề Diệc Bắc nghi ngờ hỏi: "Nàng tìm nó làm cái gì?"
"Nhanh tìm giúp ta."
Tề Diệc Bắc ôm tâm trạng vô cùng nghi hoặc tùy tiện lục lọi, "Cho nàng."
Phó Du Nhiên ngơ ngác nhận lấy, không cam lòng nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Bình cũng cất giấu! Kỳ cục!"
Tề Diệc Bắc: ". . . . . ."
"Sứ thần Ngụy quốc khi nào thì tới?"
Tề Diệc Bắc suy nghĩ một chút, "Người truyền tin mới đi được ba ngày, nhanh nhất cũng phải một tháng sau. . . . . . Nàng muốn làm gì?"
"Không có gì, đúng rồi, có phải hôm nay Mặc Vĩ Thiên đưa bằng hữu của huynh vào cung không?" Phó Du Nhiên vội vàng đổi chủ đề.
Tề Diệc Bắc kinh ngạc nói: "Làm sao nàng biết?"
"Ta đương nhiên biết." Vì đã sớm hẹn ước. Trong lòng Phó Du Nhiên âm thầm bổ sung thêm một câu, lại sờ sờ ngọc bội treo trên ngực, ừ, vẫn còn ở đó.
Nhìn động tác của Phó Du Nhiên, trái tim Tề Diệc Bắc lại có điểm buồn bực, do dự một hồi mới mở miệng nói: "Người bằng hữu kia, tốt nhất nàng không nên đi gặp."
"Đùa gì thế," Phó Du Nhiên xoay xoay cái bình trong tay: "Nàng ấy vào cung là để gặp ta."
Tề Diệc Bắc sững sờ, "Nàng biết. . . . . . Nàng ta và Vĩ Thiên. . . . . ."
"Dĩ nhiên biết." Phó Du Nhiên chớp chớp mắt nhìn hắn, "Cũng vì nguyên nhân đó nên mới quen biết sơ sơ."
Tề Diệc Bắc phiền não, "Nàng thật không để ý sao?"
"Để ý?" Phó Du Nhiên nghĩ nghĩ, "Cũng có một chút, nhưng Mặc tiểu tử và ta đã có ước định, vậy nên không ngại nữa."
"Ước định cái gì?" Lời này vừa thốt ra, Tề Diệc Bắc liền hối hận, hắn rõ ràng nhắc nhở mình không nên hỏi nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được.
Phó Du Nhiên bĩu môi, "Không nói với huynh." Nói xong liền đi ra cửa đi, vừa đi vừa kêu: "Lâm Hi Nguyệt, ta tìm được rồi."
Lại nói đến Mặc Vĩ Thiên, từ sau khi hắn cùng Phó Du Nhiên ước định, liền luôn muốn tìm cơ hội dẫn người bằng hữu này vào cung, nhưng khoảng thời gian trước thương thế của Phó Du Nhiên còn chưa khỏi, sau lại lại xảy ra sự kiện Công chúa Ngụy quốc nên vẫn kéo dài tới hiện tại.
Nhắc tới người bằng hữu kia, nàng ta cũng từng lên sân khấu rồi đấy, chính là bà chủ xinh đẹp hấp dẫn của Yến Phiên Tiêm-- Yến Tiêm Tiêm.
Yến Tiêm Tiêm là một nữ tử phong trần, vốn là không nên vào cung nhưng hiện tại Phó Du Nhiên bất đắc dĩ không thể xuất cung, Mặc Vĩ Thiên chỉ còn cách thuyết phục Tề Diệc Bắc, lẳng lạng mang nàng ta vào, dĩ nhiên là chưa nói đến mục đích thực sự, chỉ nói Yến Tiêm Tiêm muốn vào cung để được mở mang kiến thức.
Thân là Thái tử nên hắn vẫn có một ít đặc quyền, nếu không Lâm Hi Nguyệt làm thế nào tiến vào cung?
Sau khi Yến Tiêm Tiêm vào Đông cung, nàng nhìn Mặc Vĩ Thiên, cúi đầu dịu dàng nói: "Vĩ Thiên, ta không nên bức huynh như vậy."
Mặc Vĩ Thiên tận lực để cho mình có vẻ lạnh nhạt, "Tiêm Tiêm, điều này cũng không thể trách cô, chỉ trách ta đã phụ tấm chân tình của cô."
"Ta thật sự không nên tới." Trên mặt Yến Tiêm Tiêm hiện lên chút hối hận, "Tự nhiên khiến huynh phải chịu khổ sở."
"Aizz!" Mặc Vĩ Thiên thở dài một tiếng, "Chỉ trách ta đã động lòng với người không nên động lòng, mỗi lần đến Đông cung, ta vừa hồi hộp lại vừa sợ," hắn nhìn vào mắt Yến Tiêm Tiêm, "Sợ ta nhất thời xúc động, làm ra chuyện không thể tha thứ."
"Vĩ Thiên, chẳng lẽ huynh chưa từng nghĩ, tìm cách nào đó để buông tha tình cảm kia sao?"
"Quá muộn, " Mặc Vĩ Thiên lộ ra vẻ mặt thê lương, "Ta đã lún quá sâu rồi, ta chỉ hy vọng lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng, nhìn nàng và huynh đệ tốt của ta hạnh phúc cả đời, ta cũng đã thỏa mãn rồi."
Chúng ta không bàn đến lời Mặc Vĩ Thiên là thật hay giả, nhưng tình cảm này không chỉ làm Yến Tiêm Tiêm cảm động, mà còn có một người khác -- Tề Diệc Bắc ra nghênh tiếp khách, không cẩn thận nghe được nửa đoạn đối thoại của bọn họ.
Phải nói sự hiểu lầm của người trên thế gian đại khái đều bắt đầu như vậy. Đối với Mặc Vĩ Thiên và Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc đã sớm có suy nghĩ, nhưng hôm nay chính tai nghe được mấy lời bộc bạch của Mặc Vĩ Thiên, Tề Diệc Bắc vẫn bị một cú sốc rất nghiêm trọng, hình như hắn đã hơi hiểu ra tình cảm của mình đối với Phó Du Nhiên cũng không còn đơn thuần nữa. Nhưng. . . . . . Tại đây mọi người có thể hình dung tâm tình của Tề Diệc Bắc qua những ca từ sau:
Một bên là huynh đệ tốt, một bên là lão bà, hai bên đều có trọng lượng, bản thân lâm vào khó xử ý a.
Rất tốt, cực kỳ chính xác.
"Sao còn chưa vào?" Rõ ràng là trong lòng đang rối muốn chết mà còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc Vĩ Thiên cười nói: "Nhờ có huynh, Tiêm Tiêm mới có thể vào được trong cung."
Yến Tiêm Tiêm cũng nhẹ nhàng khẽ cúi chào, "Đa tạ Thái tử điện hạ." Lúc nàng cúi xuống chào, vòng eo mềm mại giống như không xương, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Tề Diệc Bắc cũng không hiểu, tại sao có một báu vật như thế kia mà Mặc Vĩ Thiên vẫn không biết đủ vậy?
Cái này. . . . . . Thật ra không nói thì chắc mọi người cùng đoán được, Phó Du Nhiên và Mặc Vĩ Thiên? Đùa kiểu gì thế!
Chuyện này phải nhắc lại lúc Phó Du Nhiên đưa ra vấn đề muốn Mặc Vĩ Thiên lựa chọn, Mặc Vĩ Thiên vì hạnh phúc nửa đởi sau của mình, nhanh nhẩu từ Yến Phiên Têm rút ra mười vạn lượng nguyên trang đưa về Hoài vương phủ, ừm . . . . . Khụ! Được rồi, đưa trả về tám vạn lượng.
Mặc kệ ít hay nhiều, phải xuất ra một số bạc lớn như vậy, Yến Tiêm Tiêm thân là người chèo chống trên danh nghĩa của Yến Phiên Tiêm không thể không đưa ra nghi vấn, mà Mặc Vĩ Thiên cũng thành thật, kể lại đầu đuôi sự tình, có rủi ro, vì phải bảo vệ tánh mạng nên hắn chọn người trước. Không ngờ, lại gây phiền toái.
Tử xưa đến nay người anh tuấn kiệt xuất luôn có nhiều người ái mộ, huống chi Mặc Vĩ Thiên lại có mầm mống phong lưu từ gia thế sâu xa của mình, tất nhiên sẽ có rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn vẫn có điểm tốt đó là, có thể kết giao không có giới hạn nhưng tuyệt đối không quan hệ lung tung, người được hắn xem là bằng hữu mà đối đãi, tuyệt đối hắn sẽ không ra tay. Cho nên khi Yến Tiêm Tiêm thổ lộ tình cảm với hắn, hắn hoàn toàn mê loạn.
Không phải ý loạn tình mê, mà là từ trước đến giờ hắn cảm thấy quan hệ giữa mình và Yến Tiêm Tiêm tương đối tốt, chân chính là hồng nhan tri kỷ, nên khi nàng thổ lộ khiến hắn cảm thấy rất khó xử, quá quen thuộc như vậy bảo hắn làm sao mà xuống tay được!
Vậy Yến Tiêm Tiêm thì sao? Từ khi gặp Mặc Vĩ Thiên, trong lòng nàng liền không chứa nổi người khác nữa, nhưng nàng là một nử tử thanh lâu, cho dù sau khi Mặc Vĩ Thiên lập ra Yến Phiên Tiêm liền ủy nhiệm nàng làm bà chủ, trong lòng nàng vẫn luôn thấy tự ti. Lúc nhìn thấy Lâm Hi Nguyệt, nàng đã từng cho rằng Mặc Vĩ Thiên đã tìm kiếm được một nửa của mình, đang lúc nàng âm thầm thương tâm, Mặc Vĩ Thiên lại điên cuồng hét lên thà ném ra mười vạn lượng cũng không muốn cưới Lâm Hi Nguyệt, trong đầu Tến Tiêm Tiêm liền sáng ngời, nàng quyết định ngả bài với Mặc Vĩ Thiên,vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ một lần.
Nhưng Mặc Vĩ Thiên. . . . . . Không có cái phúc được hưởng, hắn vẫn hi vọng Yến Tiêm Tiêm tiếp tục lưu lại Yến Phiên Tiêm chủ trì đại cục, vì vậy, lời kia không nên lập lại nữa.
Không ngờ loại hoa hoa công tử như hắn lại có một chuyện tình gập ghềnh như vậy. Mỗ nam và nghĩa muội cảm tình rất thân, đang lúc hai người yêu nhau nồng nàn, nghĩa muội lại trở thành thê tử của chí giao bằng hữu (bạn thân), vì vậy hắn khổ sở, hắn bất đắc dĩ, hắn ngửa mặt lên trời than thở, chỉ có thể đem tình cảm không được người đời ủng hộ chôn sâu vào đáy lòng, bên ngoài thì phóng đãng không kềm chế được, lại hằng đêm cầm ngọc bội ước định với nghĩa muội rơi lệ đến khi trời sáng, hắn biết, đời này kiếp này, hắn sẽ không thể tiếp nhận bất kỳ một nữ nhân nào khác nữa, nhưng hắn vẫn chúc phúc. . . . . . Nghĩa muội của hắn. . . . . . Buông tay thành toàn cho nàng và người kia.
Dĩ nhiên, bằng những lời này vẫn không đủ để Yến Tiêm Tiêm tin hoàn toàn, vì vậy Phó Du Nhiên trong vai người nghĩa muội liền bị tăng thêm đất diễn-- ở trước mặt Yến Tiêm Tiêm, "Trong lúc vô tình" hiện ra khối ngọc bội tình lữ kia, coi như đại công cáo thành.
Cũng vì thế mà Mặc Vĩ Thiên phải thanh toán một con số không nhỏ cho chi phí biểu diễn này, cái này lược qua không cần đề cập tới.
Một vai diễn đơn giản như vậy, đối với Phó Du Nhiên đã từng tích cực diễn nghệ trên sân khấu mà nói đương nhiên không phải là việc khó, nàng phát huy trọn vẹn khả năng diễn xuất của một diễn viên nghiệp dư, đem tất cả các loại tình cảm thiếu nữ bi thương, bất đắc dĩ, đau khổ ra diễn rất sống động, thành công lấy được giọt lệ chua xót đồng tình của Yến Tiêm Tiêm. Nhưng nàng và Mặc Vĩ Thiên đều không ngờ, trừ Yến Tiêm Tiêm, còn có một người cũng tự động gia nhập vào hàng ngũ khán giả, vì vậy lại có thêm một người mê loạn, tiếng hát lần nữa vang lên: một bên là huynh đệ tốt, một bên là lão bà ý a.