Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cực Phẩm Yêu Nghiệt (Hoàn
  3. Chương 48: Luyện Võ Tháp
Trước /301 Sau

Cực Phẩm Yêu Nghiệt (Hoàn

Chương 48: Luyện Võ Tháp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------

Lâm Chỉ Khê hiệu suất rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa ba loại tài liệu tới, Vân Phi Dương không chút khách khí nhận lấy, cũng ném giải dược cho nàng, dặn dò:

- Nhớ kỹ, ăn vào giải dược trong ba tháng không thể vận chuyển Linh lực, nếu không sẽ tái phát.

Phục dụng giải dược, độc trên thân Từ Phàm có thể hóa giải, không có tác dụng phụ gì, Vân Phi Dương nói thế chỉ muốn chỉnh tên kia, dù sao hắn đánh mình một quyền, nhất định phải trả giá.

Từ điểm đó đó có thể thấy được, Vân Phi Dương thù rất dai.

Lâm Chỉ Khê tiếp nhận giải dược, lạnh lùng nói:

- Tự giải quyết cho tốt đi.

Nói xong, quay người rời đi.

- Nữ nhân này, cũng không nói tiếng cám ơn.

Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, đi vào trúc lâm bắt đầu một ngày tu luyện mới, Sau khi cùng Nhiễm Bỉnh Loan đánh một trận rồi hôn mê, Bảo Lỵ đặc quyền phê chuẩn cho hắn tạm thời không cần đi Quý Thủy Đường.

- Linh Hạch còn quá yếu.

Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, Vân Phi Dương tự tổng kết ưu nhược điểm ở các cuộc tỉ thí gần đây, sau cùng tổng kết mình mặc dù có át chủ bài, nhưng chung quy chỉ là át chủ bài, không thể ỷ lại quá phận, cần nâng cao tu vi mới có thể đối mặt với võ đạo khảo hạch sau này.

- Lúc đi tìm Địa Linh Chi, cũng có thể tiến hành lịch luyện một phen.

Vân Phi Dương chế định kế hoạch, ngày thứ hai dậy thật sớm, rồi đi tìm Bảo Lỵ.

- Ngươi muốn xin phép nghỉ ra ngoài?

Biết được ý đồ Vân Phi Dương đến, Bảo Lỵ đánh giá hắn, tuy nhìn qua rất hung, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi:

- Thương thế tốt lên chưa?

- Tốt hơn nhiều rồi.

Vân Phi Dương cười đáp.

Qua ba ngày điều dưỡng, lại có Nghịch Thiên Quyết thần kỳ, tinh hạch trong đan điền đã triệt để khôi phục, thậm chí mạnh hơn trước đó không ít.

Bảo Lỵ thản nhiên:

- Bao lâu?

- Ba tháng.

Sắc mặt Bảo Lỵ nhất thời âm trầm xuống.

- Ngươi vừa mới nhập học chưa được nửa tháng, lại xin nghỉ ba tháng, đùa ta chắc?

Vân Phi Dương vội vàng lắc đầu:

- Ta nào dám đùa lão sư.

Đây là lời nói thật.

Vân Phi Dương không sợ trời không sợ đất, nhưng đặc biệt rất kiêng kị đối với bạo lực cuồng này, bời vì lực lượng của nàng thực sự quá kinh khủng.

- Không được.

Âm thanh Bảo Lỵ lạnh lùng.

- Ba tháng sau đến võ đạo khảo hạch tân sinh, ngươi nhất định phải tu luyện tại học phủ thật tốt, đoạt được hạng nhất cho ta.

Vân Phi Dương nói:

- Lão sư, ta xuất ngoại cũng vì tu luyện, vì có thể cầm hạng nhất cho Quý Thủy Đường chúng ta.

- Xuất ngoại tu luyện?

Bảo Lỵ cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi được đó, Đông Lăng học phủ chứa không nổi ngươi, nhất định phải tự mình ra ngoài tu luyện?

- Cái này

Vân Phi Dương rất cứng ngắc.

Trên thực tế, cũng đúng như Bảo Lỵ nói, hắn thấy Đông Lăng học phủ không có gì đặc thù, ở chỗ này còn không bằng chính mình đi ra ngoài rèn luyện.

- Ngươi ra ngoài lịch luyện cũng được.

Bảo Lỵ chỉ chỉ nơi xa, nói:

- Xông qua Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất, đánh vỡ kỷ lục tân sinh trước kia, ta cho phép ngươi ra ngoài.

Vân Phi Dương theo ngón tay nhìn lại, thấy nơi xa đứng vững một tòa Thạch Tháp, độ cao chừng trăm trượng.

Đông Lăng học phủ hướng Tây Nam có một tháp cổ, tên Luyện Võ Tháp, nghe nói do viện trưởng đời thứ nhất thành lập, lịch sử lâu đời.

Luyện Võ Tháp không chỉ là kiến trúc mang tính đại biểu Đông Lăng học phủ mà còn có mục đích khác, chính là cho học sinh tự mình khiêu chiến, không ngừng đột phá lịch luyện tràng.

Giờ phút này Vân Phi Dương đứng trước tháp, nhìn bảng giới thiệu mỗi tháp tầng.

Luyện Võ Tháp có chín tầng, mỗi một tầng đều có trận pháp kỳ quái tồn tại, hình thành đủ loại tràng cảnh, cung cấp khiêu chiến học sinh.

Tầng thứ nhất tên ý chí.

Từ chữ này cũng có thể đoán được, khảo nghiệm là ý chí Võ Giả, ai có thể chống đỡ càng lâu, người giữ kỷ vượt quan lục thời gian lâu nhất là năm canh giờ, là học trưởng cao giai sáng tạo, tân sinh giữ kỷ lục lâu nhất là hai canh giờ.

- Phá tân sinh kỷ lục, có gì khó!

Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.

Đối với việc so đấu ý chí, hắn vẫn rất tự tin, dù sao kiếp trước, vô luận núi đao biển lửa ,đầm rồng hang hổ, hắn đều xông qua vài lần.

- Ừm?

Vân Phi Dương chuẩn bị khởi hành tiến vào trong tháp, lại nhìn thấy Lâm Chỉ Khê từ đằng xa đi tới, đứng trước Bảng thông tin, sau đó cười hỏi:

- Thế nào, ngươi cũng muốn vượt quan?

Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, âm thầm nghĩ, xông Luyện Võ Tháp, cũng có thể đụng gia hỏa vô sỉ này, thật xui xẻo.

- Vừa vặn, ta cũng muốn xông, hai ta so một lần không?

- Không hứng thú.

Lâm Chỉ Khê không thèm để ý hắn, đứng dậy tiến vào trong tháp, Vân Phi Dương theo sát sau, hai người đi vào, đỉnh tháp đột nhiên hiện ra một đạo lưu quang như thác nước.

- Khí màn?

Đám học sinh học phủ thấy lưu quang, nhao nhao dừng tu luyện:

- Lại có người muốn vượt quan.

Quả nhiên, lưu quang lấp lóe một lát, bày biện ra một hình ảnh, đều là biểu hiện bên trong của Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê.

- Đây không phải Vân Phi Dương sao?

- Còn cùng Lâm Chỉ Khê cùng một chỗ, hai người quả nhiên có loại đam mê kia.

Nghĩ đến hai nam nhân cùng một chỗ ôm ôm ấp ấp đâm đâm chọt chọt, mọi người nhao nhao buồn nôn

- Lâm Chỉ Khê được phân đến Giáp Mộc Đường, thiên phú khẳng định cao, hắn đi xông Luyện Võ Tháp cũng hợp tình lý, tên Vân Phi Dương này sao cũng đi cùng, chẳng lẽ đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, đã cảm thấy mình rất ngưu?

- Theo ta thấy, Nhiễm Bỉnh Loan cũng chỉ khinh địch, nếu không sẽ không bại trong tay một gà mờ Quý Thủy Đường đâu.

- Nói cũng đúng.

Vân Phi Dương chiến thắng Nhiễm Bỉnh Loan tuy gây nên oanh động to lớn, nhưng ít người tin tưởng, bọn họ tin Nhiễm Bỉnh Loan khinh địch, cũng không muốn tin Vân Phi Dương lấy thực lực thật thủ thắng.

- Mau nhìn, bọn họ đã vượt quan.

Khí Mạc Thượng, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê một chân bước vào Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất, tràng cảnh trong nháy mắt chuyển đổi, hóa thành đất vàng sa mạc đầy trời.

- Chích Nhiệt Chi Sa!

Mọi người nhao nhao hoảng hốt, Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất ẩn chứa mấy chục loại diễn hóa trận pháp, tùy cơ xuất hiện, Chích Nhiệt Chi Sa là hoàn cảnh ác liệt nhất, đến nay mới rải rác mấy người thông qua, vận khí hai người này thật tệ.

Lại nói Vân Phi Dương, khi hắn tiến vào tầng thứ nhất, nhìn lấy tràng cảnh biến hóa, bày biện ra sa mạc cát bụi bay múa, nói thầm:

- Phàm Giới nhân loại chơi kiểu này cũng không tệ.

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:

- Ngươi bây giờ lui lại còn có thể ra ngoài.

Vân Phi Dương nói:

- Ngươi còn ở lại, ta sao bỏ được ra ngoài được.

Nói xong, thế mà bắt đầu cởi áo.

- Ngươi

Lâm Chỉ Khê quay mặt chỗ khác, xấu hổ giận dữ:

- Cởi quần áo làm gì.

- Loại sa mạc hoàn cảnh này, rõ ràng sẽ rất nóng, không cởi quần áo sao được?

Vân Phi Dương một bên nói, một bên bó áo vào hông.

- Mẹ nó chứ.

- Tên này thật không biết xấu hổ!

- Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, thời điểm có người xông Chích Nhiệt Chi Sa cởi y phục xuống đấy.

Nhìn khí màn truyền đến hình ảnh, mọi người nhao nhao sụp đổ.

Vân Phi Dương hai tay để trần, giãn gân cốt, hỏi:

- Ngươi không thoát y đi.

- Vô sỉ.

Lâm Chỉ Khê quay người nguýt hắn một cái, nhưng thần sắc hơi dừng lại, bởi vì nàng liếc nhìn thấy gia hỏa đáng giận kia sau khi cởi áo, trên thân hắn phủ đầy vết thương!

Chuong 49. Ý chí cực hạn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------

Trên người Vân Phi Dương có rất nhiều vết sẹo, tuy tương đối nhạt, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, vô cùng bắt mắt doạ người.

- Trên thân tên này thật nhiều thương tổn!

- Chẳng lẽ lại đã từng bị ngược đãi qua?

- Hài tử đáng thương.

Rất nhiều học sinh nhìn thấy, nhao nhao bàn tán.

Lâm Chỉ Khê cũng không chế giễu, nội tâm lại hiện vẻ chấn kinh, cách Vân Phi Dương rất gần, nàng có thể phân biệt rõ ràng ra được vết thương này toàn bộ đều là đao kiếm, lực lượng tạo thành, tuyệt không phải bị ngược đãi gây nên.

Không tệ.

Trên thân Vân Phi Dương tổng cộng năm mươi ba chỗ vết thương, tất cả đều do binh khí cùng một ít lực lượng tạo thành, những vết thương này tự nhiên bị lúc rất nhiều cao thủ vây công lưu lại.

Nếu như đổi lại trước kia, lấy tu vi hắn có thể nhẹ nhõm hóa đi, nhưng sao khi bị trấn áp toàn bộ tu vi dùng để kéo dài tính mạng, nào còn công phu đi bảo dưỡng da thịt, cho nên sau khi sống lại vết thương đã không cách nào ma diệt, vẫn tồn tại tới ngày nay.

Đương nhiên.

Coi như Vân Phi Dương hiện tại có năng lực hóa hết vết thương đi, cũng không thể hóa giải, bởi vì vết thương trên người hắn đại biểu một loại ký ức, càng đại biểu cho một loại biểu tượng bản thân đã từng cường đại, dù sao, kiếp trước ai có thể lực chiến quần thần đây?

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Chỉ Khê lộ ra thần sắc, Vân Phi Dương cười nói:

- Có phải rất nam nhân không?

Hình ảnh này rất thích hợp dùng để cưa gái a.

Lâm Chỉ Khê quay đầu đi không để ý hắn, chỉ âm thầm nghĩ, người này đã từng trải qua cái gì, mới có thể lưu lại nhiều vết thương như vậy.

Vù vù

Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, một cỗ sóng nhiệt cuốn tới. Chích Nhiệt Chi Sa rất nóng, khảo nghiệm cũng là khả năng biểu hiện ý chí của võ giả đối với hoàn cảnh ác liệt.

- Thật ấm áp.

Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, mồ hôi theo trán chảy ra. Lâm Chỉ Khê cũng ngồi xuống, âm thầm vận chuyển Linh lực, ngăn cản sóng nhiệt ăn mòn, lộ ra vẽ bình tĩnh.

- Ta khuyên ngươi tản mất Linh lực đi, tầng thứ nhất này khảo nghiệm ý chí lực, không có quan hệ gì với tu vi, ngươi làm như vậy, sẽ chỉ làm nhiệt độ tăng lên.

Quả nhiên

Vân Phi Dương vừa dứt lời, tốc độ gió tăng lên, nhiệt độ cũng tăng vọt, Lâm Chỉ Khê vội vàng tán đi Linh lực, lúc này mới khiến cho tốc độ gió hơi giảm, nhiệt độ trở lại trạng thái bình thường ấm từ từ lên.

Hai người cứ như vậy ngồi xếp bằng, bọn họ giờ phút này không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần gắng gượng qua một canh giờ trong hoàn cảnh ác liệt, coi như vượt quan thành công.

Còn về muốn phá kỷ lục, cần phải ở trong hoàn cảnh này càng lâu.

Ngoại giới, rất nhiều học sinh thấy hai người bắt đầu khảo nghiệm, nhao nhao suy đoán, một người chân thành nói:

- Lâm Chỉ Khê hẳn có thể vượt qua.

- Nói nhảm, ta nghe nói, này người được học phủ đặc biệt đề bạt thành người người thứ mười sáu của Chí Thiên Bảng, thực lực không thể coi thường.

- Còn có việc này?

Mọi người nhao nhao kinh ngạc, nhìn về phía trên Khí Mạc Lâm Chỉ Khê, trong con ngươi lóe ra hâm mộ và ghen ghét.

Cái gọi Thiên bảng là danh sách thiên tài Đông Lăng học phủ, sở hữu 36 danh ngạch, tiếp theo đó là Địa Bảng, sở hữu bảy mươi hai danh ngạch, cả hai hợp thành thiên địa bảng.

Học sinh tiến vào học phủ, đều hi vọng tiến vào Thập Thiên Can, càng hy vọng về sau có thể đi vào Thiên Địa Bảng, vì Thập Thiên Can đại biểu tiềm lực, Thiên Địa Bảng đại biểu thực lực.

Nhiễm Bỉnh Loan tu vi đạt đến Vũ Lực lục đoạn, xếp thứ bốn mươi ba địa bảng, bất quá, sau khi bị Vân Phi Dương đánh bại, bài danh rớt xuống thứ bốn mươi bốn, vị trí cũ bỏ trống.

Căn cứ Thiên Địa Bảng quy tắc, bình thường tại quyết đấu, khiêu chiến chính quy, người thắng sẽ thay bài danh người thất bại, nhưng Vân Phi Dương tự thân không có bài danh, cùng Nhiễm Bỉnh Loan giao đấu mặc dù thắng, cũng không thể thay thế bài danh đối phương, hắn cần đi tới thiên địa đường tiến hành chứng nhận, được học phủ tuyên bố mới có thể lên bảng.

Bảo Lỵ từng bảo hắn đi chứng nhận, nhưng Vân Phi Dương không có hứng thú gì, cho nên không đi chứng nhận, làm cho vị trí thứ 43 hiện tại bỏ trống, qua một thời gian ngắn sau khi hết hiệu lực đăng kí, mới có thể có học sinh khác chen vào.

- Chậc chậc.

Có người sợ hãi than:

- Lâm Chỉ Khê có thể trực tiếp tăng lên Thiên bảng, chỉ sợ sẽ phá kỷ lục.

Thiên Địa Bảng tồn tại đến nay, phần lớn đều là tiến hành theo chất lượng khiêu chiến, cấp trên không ngừng tăng cao bài danh, Lâm Chỉ Khê này chưa từng tham gia khiêu chiến trận nào lại được đặc cấp xếp vào Thiên bảng, đề bạt cũng thật kinh khủng.

Sau nửa canh giờ, nhiệt độ bên trong Chích Nhiệt Chi Sa không ngừng tăng lên, đã vượt qua giới hạn thường nhân có thể chịu đựng, Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trên mặt cát, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cả người bốc lên từng trận nóng ấm cùng mùi chua chua.

Tuy rất nóng, nhưng lấy ý chí của hắn, có thể tiếp tục tiếp tục chịu đựng, chỉ là ngẫu nhiên hắn liếc về phía Lâm Chỉ Khê, buồn bực thầm nghĩ:

- Không nên nha, rõ ràng toàn thân đều ướt đẫm, nhưng sao lại không thấy được cái gì hết đây?

Tên này thật sự vô sỉ, hắn nghĩ mồ hôi ứt áo Lâm Chỉ Khê, áp sát vào da thịt, chắc có thể phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, bộ ngực nhô cao, thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm nhỏ trước ngực hiện lên sau lớp áo.

Nhưng.

Lâm Chỉ Khê giờ phút này tuy đổ mồ hôi đầy mặt, y phục cũng bị thấm ướt, hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nhìn thấy, trước ngực cũng một mảnh bằng phẳng, cái này khiến Vân Phi Dương vô cùng thất vọng, cũng âm thầm nghĩ, phát dục không được tốt lắm.

Ý thức được tên này một mực nhìn mình, ánh mắt lộ ra ý tứ không đứng đắn, Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói.

- Vô sỉ.

- Trừ hai chữ này, còn tư nào khác không?

- Hạ lưu!

Một canh giờ nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, rất nhanh, hai người thuận lợi vượt qua, chỉ hơi chật vật, lại nói Vân Phi Dương, giờ phút này hắn mồ hôi đầy người, da thịt đều đỏ, dù sao, nhiệt độ đã kéo lên cực cao.

- Vậy mà vượt qua!

- Tên Vân Phi Dương này không đơn giản.

Lâm Chỉ Khê chịu đựng qua một canh giờ, đối bọn hắn mà nói không có gì bất ngờ, chỉ có Vân Phi Dương vẫn ngồi xếp bằng, không bất tỉnh để bọn hắn không thể tiếp nhận, lại không thể không thừa nhận, tên này thật có chút tài năng.

Sau thời gian thông quan, trong sa mạc hiện ra một đoàn lưu quang phạm vi rất nhỏ, bên trong có bậc thang thông hướng tầng thứ hai, Lâm Chỉ Khê đứng lên, sau đó đứng dậy đi qua.

- Uy.

Vân Phi Dương hô:

- Không có ý định phá kỷ lục a?

- Không hứng thú.

Lâm Chỉ Khê tới khiêu chiến Luyện Võ Tháp, chỉ muốn nghiệm chứng thực lực, cũng không lựa chọn tiếp tục chống chịu để vượt kỹ lục, mà khi nàng đến lưu quang tầng hai, loại cảm giác nóng rực trong nháy mắt biến mất, người cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.

Vân Phi Dương cười:

- Có hứng thú nhìn ta phá kỷ lục hay không?

Lâm Chỉ Khê vốn nghĩ tiến về tầng hai, nghe hắn nói, nàng ngừng lại, thản nhiên nói:

- Ngươi được sao?

Vậy mà xem thường ta!

Vân Phi Dương nói:

- Được hay không, xem tiếp sẽ biết.

Lâm Chỉ Khê tạm thời bỏ đi ý nghĩ tiến về tầng thứ hai, đứng tại bậc thang, rất hứng thú nhìn, tâm lý hiếu kỳ nghĩ, cái gia hỏa vô sỉ này có thể chống đỡ bao lâu?

- Muốn so một lần, người nào chèo chống càng lâu hay không?

- Không hứng thú.

- Tốt thôi.

Vân Phi Dương rốt cuộc biết, Lâm Chỉ Khê trừ nói vô sỉ, hạ lưu, sẽ nói ba chữ không hứng thú này.

Vì nhiệt độ vẫn tiếp tục kéo lên, hắn không mở miệng nói chuyện nữa, bày ra tư thế ngay ngắn, hai tay khoác lên trên đùi, bắt đầu tiếp nhận nhiệt độ càng thêm mãnh liệt trùng kích thân thể.

- Ừm?

Phía trên Khí Mạc nhìn thấy Vân Phi Dương không tính toán đứng lên, có người kinh ngạc lên tiếng.

- Tên này còn chưa dậy, chẳng lẽ muốn khiêu chiến ý chí cực hạn?

- Hẳn là vậy.

- Ha ha ha, thật cuồng vọng.

- Đã thật lâu rồi chưa ai có dũng khí khiêu chiến kỷ lục đấy.

Quảng cáo
Trước /301 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net