Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt của Fuutan khiến Meyami lạnh người.
Cô nhớ rồi, cái này rất dễ tính kế này. Mà người bị tính kế không phải là cô thì còn ai?!
Vây giờ Meyami mới cảm giác được tai họa, biết rằng trước sóng dữ luôn là bầu trời quan đãng, nhưng là ….
Cúi đầu càng ngày càng thấp, khi Fuutan đang “giảng bài thuyết trình của mình”. Cậu ta thành công thu hút tất cả các sự chú ý của lớp nhưng sao Meyami cảm thấy từng lời nói của cậu ta luôn có một chút gì đó đụng chạm đến cô. Bằng chứ?!
Có lẽ nhìn ánh mắt của cậu ta là rõ nhất, mỗi đoạn nghỉ luôn đưa ánh mắt lóe sang bên này.
Đầu cúi lại càng thấp hơn. Như muốn chon mình vào bong tối không muốn cho người khác thấy. Nhưng cuối cùng chuyện gì đến sẽ đến, Fuutan đột nhiên chỉ tay về phía cô, Meyami mồ hôi hột đổ như mưa. Trong long cầu nguyện không bao giờ đụng đến nữa.
Nhưng xem ra cô có trốn cũng không được.
Ở nhà Sohma,, đúng hơn là ở phòng cô cùng Tohru.
Meyami trùm chăn lên đầu lăn và lộn lại. Bây giờ làm sao đây làm sao đây. Cô cũng chỉ muốn yên ổn sống qua ngôi trường với cái lễ kỉ niệm thôi mà. Có cần nhất thiết kéo cô vào không.
“ Mimi cậu không sao chứ?”
Tohru từ bên ngoài bước vào, nhìn cái “kén” to đùng bên góc phòng, còn không chịu đứng yên lộn qua lộn lại. Thật rất giống trẻ em bị bắt cóc a~ Tohru bức vào, đẩy vào đống chăn, cố nhịn cười hỏi thăm. Xem ra người bạn mới tới lớp rất than quen với Meyami, cậu ấy nói rất nhiều về cô khi Meyami thất thần nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng có hơi bất ngờ, Mimi có thể quen với một idol nổi tiếng như thế.
“ Tohru a~ làm sao đây, làm sao đây!”
Từ trong ổ chăn chui đầu ra, đôi mắt tròn xoe ngập nước, đầu tóc bù xù, giọng nói làm nũng, tay lại níu áo Tohru. Không khác một đứa bé làm nũng với mẹ là mấy. Tohru nhẹ ho khẽ, đúng là Mimi rất đáng yêu trong hình dạng đó. Nhưng mà tính cách hằng ngày của cậu ấy chạy đâu mất rồi lại để cái này chồi lên?! Nha~ Meyami cuối cùng có người trị.
Meyami mà nghe được suy nghĩ của Tohru chắc chắn, ngay lập tức nhảy khỏi nhà, xách dao đi chém tên nào đó rồi. Nên nhớ một điều, cô không bao giờ thích bị người ta kiểm soát, mà tốt hơn lại là giết người. Bản tính sát thủ không phải ngày một ngày hai tự tiện biến mất.
Nhưng đáng tiếc, Fuutan thoát được một mạng khi Meyami không có năng lực đọc suy nghĩ của con người. Trước mắt cô là cô bạn tóc đà đang cố nhịn cười vì điều gì đó. Mà đúng hơn là trạng thái cô bây giờ.
Giờ cơm tối, gia đình Sohma không có đầu bếp như người nhà Asahina, nên Tohru cùng Meyami xuống bếp làm việc. Sau một ngày làm nũng với Tohru, hết kéo đến nắm, làm cô bạn khóc không ra nước mắt khi cố giữ phép lịch sự nính cười. Cả buổi hết vò tới nhéo góc áo của cô bạn, Tohru chuẩn bị khổ phải ủi đồ.
Và sau khi làm nũng xong, tâm trạng hồi phục. Meyami sốc ngừoi dậy, lôi kéo Tohru đi làm bữa tối khi bị anh Shigure gọi vọng , sau đó dưới nhà hình như nghe tiếng vật gì nện vào da thịt người, và tiếng cãi nhau í é của Kyo cùng Yuki.
“ Ừm … Meyami này!”
“ Hả?!”
Yuki cùng Kyo đứng sau cô, ấp úng định hỏi gì đó nhưng lại thôi. Cô đang dọn bát đĩa, khi quay người lại đã nhìn thấy hai người đứng khá gần cô. Điều này khiến cô có phần khó chịu, nhưng cũng không cự tiệc họ. Không hiểu, nhưng ánh mắt của hai người khiến cô khôg cảm thấy được sát khí. Nhìn nơi khác Tohru đã từ khi nào chạy đâu mất. Nhớ giờ ăn tốiTohru còn ở đây lau bát với cô.
“ Có chuyện gì sao?”
“ Ngươi ổn chứ?!”
“ Ổn có gì mà không ổn?”
Tránh sang nơi khác giữ khoảng cách cả hai người. ĐÚng lúc công việc cũng làm xong, cô ra phòng khách ngồi xuống nhăm nhi tách trà của anh Shigure. Anh chỉ nhìn cô cười không nói them, ánh mắt lại quay ra ngoài không gian im lặng bên ngoài. Có chút kinh ngạc nhưng rồi lại thôi, nếu họ nói thì sẽ nói. Biết nhiều quá sống cũng chẳng yên.
“ Này thật bất lịch sự, ta đang nói với ngươi a~. Mà này chuyện …”
Kyo nổi điên ngồi đối diện cô, nói câu nữa chừng lại thôi. Meyami nghiên đầu nghĩ rồi lại nghĩ. Hôm nay hai người kia lạ lắm, cái gì mà như thiếu nữ tỏ tình thế kia.
“ Cái này, nếu họ nghe được thì sao nhỉ! *cười gian* / Chẳng sao trăng. Ta chết *nhún vai*)
“ Các cậu định hỏi về sáng tác bài hát hả?”
Không nghe tiếng trả lời nhưng hai người kia nhìn nhau rồi im lặng, cũng đủ cho Meyami hiểu được.
“ Không sao cả, Fuutan không bắt mình làm (thực chất là ép buộc, hắn đưa ra lợi nhuận rất lớn a~). Được thì làm không được cậu ấy tự làm (tự giết người). Thế thôi!”
( Ta nên nói ngươi là mẫu người hám lợi/ Ừm đúng đấy, nhanh giàu)
Kyo nhìn cô nheo mày, nhưng lại không nói. Yuki đứng dậy ra ngoài. Cậu nói Tohru đã chạy đi làm thêm, cậu cũng ra thăm vườn một chút. Nhìn cậu rời đi Kyo cũng đi theo, chỉ trong chốc dáng Kyo đã mất bong trong bong đêm.
Ngồi trên bàn uống thêm ngụm trà rồi đặt xuống. Tối uống trà không tốt cho giấc ngủ. Mà Meyami là con sâu ngủ, vì thế càng muốn tham lam mơ về soái ca. Shigure nhìn cô rồi lại cúi đầu viết truyện của mình. Ngồi nhìn ra ngoài trời, Hắc miu lại chạy đâu rồi, con mèo này có thể nói là rất biết tìm chủ lấy đồ ăn hay không đây?
“Meyami, …”
Nghiêng đầu nhìn anh, Shigure chỉ nói nữa câu rồi bỏ chững: “ À không có gì”
Meyami cũng chẳng hỏi thêm, gia đình Sohma có chuyện gì sao?
*Ở một nơi nào đó*
Trong căn nhà gỗ theo kiến trúc xưa, hòn núi giả sau vươn, nước chảy róc rạc, cùng những viên sỏi nhỏ bị một đôi guốc gỗ giẫm lên lạo xạo. Chiếc guốc đó đến bền sàn nhà gỗ trong phòng, đặt xuống. Đôi chân trần của một nam nhân lập tức lấp sau chiếc áo kimono quá khổ, cậu ta chỉ tầm 20 21 tuổi, nhưng phong thái lại rất lạnh lung. Đôi đồng tử đen láy, nhìn về phương ra, trong tay còn nắm chặc một vật gì đó màu hồng cát, pha trắng. Giống quả sò xinh đẹp. Nó được cậu nắm nó từ lâu lắm rồi, từ khi ngày cậu còn nhỏ, đến bây giờ cũng không có ý định buông tay. Nam tử khác ngồi phía sau bằng kiểu cách quỳ gối của người bờ trên,c ó thể nói mỹ, nhưng ánh mắt sắc bén lại để ở sau lớp kính mờ khóe léo che đi được phần nào ma mị của anh. Thanh âm rất ôn nhu, trầm ổn, nhưng cũng không kém phần cung kính đối với người kia. Sau khi dứt tiếng, người kimono đứng dậy xoay người nhìn anh, ánh mắt có phần sang lên, nhưng lại một chút rồi liền tắt.
“ Đến lúc nên xem người khách của gia tộc Sohma rồi”
“ Ngài định làm gì?”
“ ….”
“ Akitou ...ngài ...”
“ Nếu anh muốn nghĩ thế”
Nở nụ cười vừa tắt nhìn về phía bóng đen rời đi. Tay nắm chặt thứ trong long, có thể gặp lại sao? Lâu đến thế rồi còn nhận ra cậu không. Một người rất kì lạ nhưng lại rất đáng yêu.