Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Akito ngồi xuống đây nói nghe nè!”
Meyami đột nhiên tỉnh bơ, ngôì bệch xuống đất kéo Akito lại gần.
” Ừm cho hỏi.....lời lúc nảy có coi là tỏ tình hông?”
”.....Meyami em đang đùa với tôi đúng không????”
” Ay da...không phải. Vì từ trước đến này em nghĩ anh thích Yuki đâý. Hay là Kyo?!”
” Rồi sao nữa?!”
” Thì là tình yêu tay ba, anh là tiểu tam, còn hai người kia đang yêu nhau thấm thiết thì anh xen vào.”
” Hết rồi!?”
Meyami quay sang nhìn anh mà mỉm cười, gật đầu. Ngày lập tức cơ thể bị đè xuống, cô đưa mắt nhìn anh. Akito mỉm cười vuốt tóc cô, cúi đầu liếm láp vành tai nhỏ, thở luồn khí nóng làm cô rùn mình.
” Muốn kiểm chứng không?!”
” Không!”
” Thật sao!?”
Akito liếc mắt nhìn cô, lời nói vẫn từ chối quả quyết.
” Đứng dâỵ Akito, anh nặng quá?”
Akito lại nheo mắt cưởi đến giảo hoạt thay cho lời từ chối. Nói anh đoạn tụ? Đoạn tụ mà thả cho cô khi bắt đầu biết cô ở nhà của Shigure sao? Đoạn tụ vậy anh bắt cô đến đây làm gì? Thật anh không thấy cô bé nào như cô này, người ta bị nhốt sẽ khóc thét, đòi về, còn cô tỉnh bơ hỏi nguyên nhân rồi lại ngồi xuống đàm phán với kẻ bắt cóc. Cô tin tưởng anh đến vậy sao? Tin tưởng đến không kiểm tra trong nước có gì? Phút chốc đó lòng anh lại trùng xuống. Anh nghĩ có nên bắt cóc cô?! Nhưng suy nghĩ chưa hoạt động thì nó đã vụt tẳt khi nhìn cô ngủ say trong tâm.
” Mimi cho anh được không?!”
” Akito này, còn một điều tôi muốn hỏi!”
” Hửm?”
” Nếu anh yêu tôi vậy thì có thể giải thích giúp.....tình yêu....là....gì?”
Meyami nhanh chìm vào giấc ngủ. Cô không thể chống được với thuốc nữa rồi. Mọi chuyện mặc kệ thôi. Bây giờ dù anh ta có làm gì thì cô cũng chẳng biết. Đúng là cô muốn chạy, nhưng nếu không phải ghen thì cô không có nhiều nguy hiểm. Chỉ là bản thân này lại khó giữ.
Rời khỏi cơ thể cô, nâng cô dậy đặt lại nệm trong lồng sắc. Dọn dẹp hểt mấy cái gối xung quanh rồi dọn luôn cái thang bằng gối của cô. Đến gần ngồi bên cạnh cô, vút loạn tóc, cúi người đến gần chạm chốt mũi mình lên gò má cô. Nhìn lông mi dài cong như cánh bướm khẽ lay, đưa tay ra vờn với đầu ngọn, đó mi thật nhỉ. Không phải là giả, má hay môi cũng tự đỏ tự bóng nhỉ. Akito tự nhiên ngồi một mình cười khúc khích, thật không nghĩ rằng anh lại để tâm đến một cô gái kì lạ thế này. Anh đã bần thần khí nghe cô hỏi về tiếng yêu. Chính anh cũng không biết nó ra sao thì giải thích giải thích cách nào? Hỏi một câu ngơ ngẩn của cô làm anh giật mình. Cô gái này, anh để tâm khi nào? Chính anh không rõ, chỉ khi xa cô thì lại thấy nhớ. Cả ngày hôm đó chẳng làm được bảo nhiêu, tâm cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ chờ cho đến đúng giờ trưa. Nhưng đến đó anh mới phát hiện mình đã quên, cô không còn ở vùng quê này nữa. Tình cảm cứ mãi nhớ thương cho đến khi anh nhận ra tâm anh đã có bóng ai đó. Sau một tháng, anh bắt đầu tuyệt vọng khi nghĩ sẽ không còn gặp lại. Tình trạng tâm trí tiếp tục nặng thêm rồi chuyển qua bệnh. Đến khi được chuyển sang thành phố, anh đã bắt đầu nhờ mọi sự gíup đỡ điên cuồng tìm cô. Nhưng mọi Tùng tích đều bặt tăm, những người nhờ giúp sau khi đi tìm xong thì từ chối. Tia hi vọng của anh chỉ nắm giữ được le lói qua khe cửa, đến khi ngày đó anh nhận được tin có hai vị khách trong nhà Sohma, qua hình dáng, tính cách. Akito mong rằng là cô nhưng giữa hai người anh không thể phán đoán được. Chỉ còn cách gặp mặt. Tìm mọi cách gặp mặt cô đều chỉ gặp Tohru. Lúc này chính anh đã đinh ninh cô là mèo hoang của anh. Tìm mọi cuộc gặp để được bên cô. Nhưng sao cô cứ chạy thế? Anh không thể cản được cô cho dù anh tìm ra cô nơi nào.
Nhẹ đưa tay vút lên mái tóc nhỏ, trở người lên giường ôm trọn cô vào lòng, thưởng thức hương từ cơ thể cô toả ra. Nhắm mắt hưởng thụ. Sau vài canh giờ, mở mắt, nhẹ thả cô ra, leo xuống giường đắp chăn lại cho Meyami rồi ra khỏi phòng, không khó nữa. Nếu mèo hoang không thích thì anh lại không thích gấp bội. Được rồi anh thừa nhận, bây giờ anh sợ cô rồi. Sợ cô nổi giận hỏi mấy câu làm anh đau.
Kế hoạch truy thê chuyển!!!!
--- ------ ------ -----phân cách---- ------ -------
Mở mắt, vẫn là căn phòng này, nhìn chăn trên người và nhìn cửa lồng mở toang. Cánh cửa cũng không đóng. Hôm nay cô phải về để hoàn thành cuộc thi. Bây giờ......
” Em dậy rôì! Thuốc mê cũng hết tác dụng”
Akito từ bên ngoài kéo cửa bưng bàn thức ăn vào. Đặt trên mặt đất đến ngăn cô mở cửa lại. Dắt cô đến bàn ăn, ấn ngồi xuống.
” Ăn cho nó bụng đi, hôm nay em đi thì nhỉ?!”
”......”
” Mimi này. Anh có thể xin lỗi được không?”
”....”
” Anh biết em ghét anh. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội không?!”
“.....”
Akito không nói thêm, mỉm cười, thở dài. Từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, đặt trên bàn.
” Anh xin lỗi vì đã lo chuyện bao đồng. Nhưng tối qua chị em có gọi đến, anh đã nói rằng em ở nhà bạn ăn sinh nhật. Anh cũng đã xin phép trường em rôì. Còn về cậu nhóc....kia.....anh đã nhờ cậu ta giúp hộ rồi”
Nói xong đẩy điện thoại vào tay cô rôì xoay người đướng dậy ra ngoài.
” Bây giờ là mấy giờ?!”
” À.... là 6h35.”
” Anh không ăn à?”
Akito khự lạiquay người nhìn cô. Cô cho anh một cơ hôị khác thật sự. Anh có cơ hội
” Cùng ăn đi, anh cố tình đem lên hai bộ chén đĩa. Vậy muốn đi?”
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ -----
Ăn xong Akito đưa cô về trường, lễ phép cúi chào bảo vệ rồi đưa cho hai người thẻ xin phép. Trước khi đi, anh còn quay lại giơ điện thoại lên phía cô. Meyami không nói xoay người bước đi. Không phải cô làm chảnh nhưng mà... bữa ăn sáng đó thật sự làm cô mặt đầy hắc tuyến. Khi ăn anh ta cũng có thể phá cô cho bằng được. Miếng cá chiên nhỏ, anh ta rất tốt bụng lấy sương đi. Nhưng tới đó cô đã cảm ơn rồi, anh ta còn gắp một miếng đưa lên miệng cô.
” Mimi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa nào!!”
Khuôn mặt cười đến ngốc, xung quanh hoa nở hết rồi!!!!
Bữa sáng đó lại là bữa ám ảnh nhất của cô. Vào trong trường cô cần nhanh chuẩn bị cho cuộc thi, còn tập vợt lại với Fuutan để hoà âm.
Gió thổi qua mái tóc, kéo theo hương vị của mùa hè, làm gợn sớng làn tóc hồng. Và cô không biết, trên sân thượng một bóng người đưnga tựa cửa nhìn từng cử chỉ của cô.
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ -----
” Này Mimi!”
Fuutan đứng bên vửa phòng bảo vệ gọi cô. Trên người còn mặc đồng phục của trường, mắt đeo kính. Nụ cười hiền dịu đưa tay vẫy cô. Meyami ôm trán, thật sự là hôí hận khi tìm anh, nếu không có cậu ta thì cô cũng không biết tìm ai để giải quuyết tình huống gấp rút này nữa. Chỉ có cậu ta mới hợp được âm của cô. Có bạn mới cần thời gian để bắt kịp nhịp của nhau. Và cô là kẻ vô tư vô lo nên có bao giờ chạm vào cây sáo đâu. Nên nhờ thầy hiệu trưởng có thẻ cho phép học sinh trườngvkhacs vào. Ông ấy cũng chấp nhận bất cứ trường nào. Càng hoàn nghênh hơn là trường của đối thủ. Meyeami chỉ làm đúng ý ông thôi^^|||
” Này làm sao đến bây giờ mới đến. Đàn đâu cùng tập lại đi”
Meyami mỉm cười, với cậu đúng hơn đoán nhận ánh mắt giết người của các nữ sinh. Được rồi nếu có thể giết cô thì những ánh mắt kia đã làm cô không có mãnh vụng mà chết.
” Đi nhanh nếu cậu không muốn rắc rối”
Fuutan nắm chặt tay cô eap bên người cô, môi nở nụ cười thấp giọng thì thầm đủ cho cô có thể nghe thấy. Rồi kéo đi.
Meyami hắc tuyến đầy đầu. Cậu ta cũng biết cô bị rắc rối sao? Biết rắc rôí mà còn nắm tay cô làm cái gì?