Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thầy Shinning trong đợt trước cho phép cô ghép cặp với Fuutan còn toả thái độ rất hoan nghênh. Nhưng vòng thi này thầy lại nhăn mặt lắc đầu. Đứng nhìn thầy đem ra tấm bản có hình các người trong lớp rồi chỉ vào lần lượt các tên Masaoto, Ren, Syo, Jto, Ichinose, Natsuki.
” Chọn những người này mà tập ghép đôi. Trường ta không đến nổi thiếu người!”
” Vâng”
Meyami không nói cúi đầu, chào thầy rồi rời khỏi phòng, sau khi cánh cửa đóng lại. Meyami thở dài, bước trên hành lang vắng dừng bên cửa sổ nhìn ra sân trường. Ánh nắng vàng, trải rộng cả một nền xi măng lớn. Xa xa kia những đồng cỏ, những chú cừu gặm cỏ trên đồi. Gió từ viễn xã thổi vào, ùa qua mái tóc làm chúng gợn sóng nhẹ nhàng.
Nhắm mắt thả hồn vào không trung. Lâu lắm rồi, ngọn gió này vẫn như thế đem đến nỗi buồn cũng là một người bạn nơi cô. Chúng đã an ủi cô rất nhiều khi cô đơn.
Và chỉ mong chúng sẽ mãi luôn như thế khi ở nơi này.
Đưa tay lên chạm vào mắt mình. Cảm giác được giọng chất lỏng ấm nóng đang lăn dài trên má. Đưa mắt nhìn bàn tay ướt đẫm. Là nước mắt? Cô tại sao khóc?
Quá hạnh phúc sao?!
Thật đáng nực cười, nước mắt cứ chảy ra khi chủ nhân nó không muốn, hoặc không có chút gì cảm xúc để nước mắt rơi. Nhưng đối với cô, việc trách phạt của thầy Shinning không phải là ngày một ngày hai mà thành mít ướt như thế. Thầy nói đúng, Meyami là học viên của trường học viện chủ tịch Shinning chứ không phải học viên của học viện đối thủ mãi đòi cùng học viên trường kia ghép cặp. Điều này có thể khiến cho thầy tức giận. Tuy nhiên cô lại không có việc tức giận đó lời nói của thầy mà để nước mắt rời thế này.
Vậy khóc là vì hạnh phúc sao? Có lẽ là đúng thế. Đối với Meyami hiện tại như thể đã đủ hạnh phúc rồi. Có một gia đình, có những người bạn, có thể tự kiếm tiền, có thể tự do chạy nhảy.
Như thế đã quá hạnh phúc đối với cô rồi!
” Meyami Rin!”
” Jto? Natsuki?”
” Nghe Nanami nói cậu đến phòng thầy hiệu trưởng. Bọn mình đến đây gặp cậu!”
” Ừm mình mới từ phòng hiệu trưởng ra. Có chuyện gì sao?”
” Thầy Hyuga nói có người nhà đến tìm cậu. Họ đang đợi cậu ở căn tin.....”
Nói nữa chùng Jto im lặng liếc lên gương mặt cô. Thở phào nhẹ nhõm khi cảm giác cô không có cảm xúc gì vui mừng!. Khoan....
Cậu cũng ghen với anh trai của cô được sao?!
Natsuki liếc sang nhìn Jto khi thấy cậu im lặng. Quay sang cô vui vẻ giục cô đến gặp người nhà nhanh một chút. Meyami cúi đầu cảm ơn trước hai người rồi hướng căn tin rời đi.
Cô không biết, phía sau cô, nụ cười thân mất vừa tắt thấy vào đó là ánh mắt sau cặp kính loé sáng. Là anh của Meyami sao? Không có một chút điểm nào cho thấy cùng dòng máu, ngày cả hình dáng trên khuôn mặt cũng không!
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ -----
Ngồi nói chuyện với anh Ukyo. Hiện tại mối quam hệ của hai người như anh em bình thường. Dường như tình cảm chăm lo của anh khiến Meyami an tâm hơn rất nhiều khi không còn nhắc đến chuyện tình cảm trai gái. Thật chất nếu anh mà nhắc đến nó nữa, Meyami không chắc có còn ở lại nhà Asahina nữa hay không. Trong tình cảnh kia thật khó xử, ngày nào cũng lo sợ, và tìm kế tránh mặt để bỏ đi tình cảnh ngại ngùng khi nhìn mặt nhau mà trong đầu nghĩ đến lúc trước.
Cảm giác đó không thoải mái chút nào!
” Meyami này, em ở đây có ai bắt nạt em không đấy?!”
” Dạ không ạ. Môi trường ở đây rất tốt mà anh Ukyo!”
” Ý anh không như thế. Mà là...”
Đưa mắt liếc về bàn hướng Đông nơi có các năm sinh ngồi. Từ đầu buổi đến giờ, đám đó cứ chiếu như đen pin.
Thật phiền!
Nếu biết trước Meyami trêu nghẹo đào hoa như thế anh sẽ không bày kế cho Fuutan tách cô ra. Dù gì có ôn thần đó cũng bớt đi đám ông bướm lượn lờ quanh cô. Sau này muốn xử thằng em cũng là chuyện dư sức. Nhưng bây giờ ...
” Meyami dẫn anh xem nơi ở của em đi!”
” Nhưng phòng em còn có bạn....”
Cho dù rằng cô bạn đó cô chưa bao giờ gặp mặt. Học viên trong trường đồn thổi rằng cô gái đó gọi được linh hồn. Vì vậy chẳng ai muốn sắp phòng cùng cô. Chỉ có Meyami không quan tấm đến những câu chuyện ma quỷ đó, nhà trường xếp cô phòng nào. Có nơi nghỉ ngơi là đã tốt rồi. Số lần gặp giữa cô và cô bạn cùng phòng chỉ tính trên đầu ngón tay. Lịch trình hai người khác nhau, công việc và giờ giấc ngủ lại không cùng nhau. Cô bạn kia dường như chỉ gặp được vào buổi trưa, phần tối thì biến mất dạng. Vì thế những lần cô đi trễ về phòng cũng không phải sợ làm phiền người cùng phòng. Căn phòng đáng nhẽ có bốn người những các học viên được ghép phòng đều lo lắng về lời đồn nên họ chịu ở phòng chật còn hơn chung với người nói chuyện với ma, chính vậy mà căn phòng rất rộng dư dả cho cả hai muốn làm gì làm.
Nhìn Meyami mất hồn. Ngày lập tức chớp thời cơ, nắm tay cô thoát khỏi đám nam sinh kia. Cứ thế này anh sẽ đem cô về nhà mất khi không thể kiềm chế cảm xúc muốn giết đám nhóc kia. Cô chỉ là của anh, và chỉ được như thế. Nhóc cũng muốn tranh? Không có chuyện đó.!
Nắm tay cô dạo xung quanh khuôn viên trường, đến gần ghế đá ấn cô ngồi xuống. Đem tay cốc lên đầu Meyami không nở tình.
” Á đau...anh hai em đâu nghẹo gì anh...nơi này...”
” Như thế nói không nghẹo? Có ai như em? Anh trai đến thăm, nói chuyện trái với vui vẻ, bắt anh dẫn đi chơi hay đòi quà. Còn em lại thả hồn về nơi nào đó để mặc anh nhảm như tên điên! Như thế???”
Nói nữa chừng dừng lại, mắt vàng sau kính quay sang liếc cô. Mặt cúi ngày một gần, đến khi chạm đến chốt mũi cô.
” Nói xem ảnh nên phạt hay thưởng?!”
” Cái...cái này....”
” Meyami cậu ở đây rôì. Thầy Ringgo bảo đưa quyển sách này cho cậu.”
” Natsuki! Cảm ơn cậu nha~”
Đưa tay ra đoán nhận quyển sách đồng thời, vội đứng dậy cách xa Ukyo. Natsuki khẽ cười lắc đầu.
” Đều là bạn bè không cần khách sáo đến thế!”
” E hèm... Meyami đây là??”
Ukyo cảm nhận được tia thách thức trong ánh mắt kia vừa sẹt qua ảnh mắt cậu ta sau đó biến mất. Nếu là kẻ ngốc cũng nhận ra cậu ta đang cố gắng tách anh và cô ra. Không phải như anh nghĩ nơi này cô còn có một kẻ không phải sói giúp đỡ cô từng bước môth trong ngôi trường này.
” Dạ đây là....”
” Á xin lỗi anh, tôi là Natsuki, là BẠN TRAI của Meyami”
Vừa mở miệng muốn trả lời, không ngờ cậu bạn giật mạnh tay cô về phía sau. Bản thân thì bước lên một bước đưa tay ý hoà nhã bắt chuyện, môi mỉm cười vui vẻ. Hai từ “bạn trai” cậu nhấn mạnh như chứng minh.
Ukyo im lặng, mỉm cười đưa tay bắt lên bàn tay chìa về phía mình. Ôn nhu đẩy gọng kính
” Vậy thật tốt, trong trường Meyami có một cậu bạn thân như thế từng chút giúp đỡ cho con bé tôi thật vui mừng!”
”....Vâng...tôi mong mối quan hệ giữa tôi và Meyami sẽ phát triển thêm nữa!”
” Cũng tốt, là bạn thì nên thân hơn. Nhưng tốt nhất không nên vượt qua tình bạn!”
” Vâng! Cảm ơn anh đã chỉ bảo!”
Natsuki mỉm cười gật đầu với Ukyo, anh cũng quay người mỉm cười với cậu rồi bỏ tay cậu ra. Liếc sang Meyami đứng sau lưng cậu. Đánh hơi thở dài lắc đầu, đi vòn qua cậu đến bên cô.
” Meyami! Meyami! Mẹ..ya...mi!!!!”
” À dạ”
” Ngày mai anh sẽ đến chở em về nhà. Ritarou-tann cùng Miwa-tan đã ở nhà rồi! Cùng lúc đi chơi đi. Chỉ có cuối tuần gặp em. Mà số lần anh ở nhà cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
” Vâng ạ”
Ukyo cười tươi đưa tay xoa đầu cô, căn dặn một chút rồi quay đi. Trước khi đi còn cảnh cáo đưa mắt như có như không trên môi nhếp nửa miệng với Natsuki. Cậu bạn nhìn anh, vội cuối đầu, thức chất đã kịp để lại bên tai anh câu nói thầm.
” Đừng mơ tôi buông!”
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ -----
Sáng hôm sau, thầy Hyuga có chuyện công việc thể cả lớp được nghỉ ngày đó. Nanami chạy sang phòng Meyami khi cô đang đọc mấy quyển sách. Cô bạn nói thầy Ringgo cũng chung công việc với thầy Hyuga, cô bạn đem đĩa bỏ vào máy tính bật lên kéo Meyami lại nhìn vào màng hình.
” Hửm?! Là Jto với Shibuya sao?!”
” Ừm họ phối hợp rất tốt đúng không?!”
” Đôí với người chuyên nghiệp như thế bình thường. Nhưng phong cách ứng xử trong mọi tình huống của hai người thật sự rất nhanh trí. “
Nanami ngước mắt nhìn cô bạn bên cạnh rồi cụp mắt nhìn vào màn hình vì tính. Meyami liếc sang, thở ra
” Muốn cái gì thì nói đi. Úp úp mở mở chẳng vui tí nào!”
” Thật ra là... mình muốn cùng bạn đi đến buổi hoà nhạc của thần tượng mình.”
” Hửm?!”
” À đó là Hayato-sama”
” Hayato??? À biết rồi, nhớ rồi. Đi đi mình không đi đâu”
” Thôi mà Mimi!!!! Không có cậu mình sẽ bị lạc mất, cậu nỡ lòng sao?!”
” Hửm?! Thật sự không nỡ nhưng cũng đành chịu. Mình là bản từ điển sống luôn luôn và mãi mãi lạc đường”
Đúng hơn nếu dẫn Nanami đi, Meyami không chắc có dẫn cô bạn này vào thẳng trong rừng luôn hay là ngồi bên lề đường ăn xin nữa.
Sau một hồi thiết phục cùng hỗ nháo của Nanami, cuối cùng cô bạn phải chịu thua bản mặt đơ cứng của Meyami, rồi ngậm ngùi ra về. Liếc trên bàn nhìn đĩa trong bì, gọi cô bạn lấy. Thế là Meyami chứng kiến cách đi lững thững của zombie ở học viện mình mà không ai khác do cô bạn Nanami phô diễn ra.
Hình như cô nhớ là có làm gì cô bạn đâu mà lây truyền virut nhỉ?!
Nhìn bóng dáng, cô bạn khuất sau dãy tường. Meyami mới trở vào phòng thở ra. Lên giường ngủ tiếp. Mới 4h, Nanami cũng háo hức quá rồi.