Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sân bay đông đúc thật khó tìm người.
Tiết Định sợ nếu cứ đi qua đi lại nhỡ đâu chạm mặt Chúc Thanh Thần thì sẽ xấu hổ lắm.
Anh đi lên tầng hai, chậm rãi đi dọc theo hành lang, không ngừng nhìn về phía các quầy vé tìm kiếm cô.
Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, sẽ rất nổi bật chỗ đông người.
Anh nhìn về phía biển người dưới kia, quần áo màu sắc làm người ta hoa mắt.
Tiết Định đi trên tầng hai khoảng bảy, tám phút, đi từ cửa D đến cửa J, sau lưng là cửa hàng gà rán KFC.
Bước chân bỗng dừng lại.
Tìm thấy cô rồi.
Chúc Thanh Thần vừa lấy được vé, đang đi từ trong quầy vé ra, xung quanh dòng người đi qua đi lại, chỉ có một mình cô đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại trong túi ra.
Anh dường như có cảm giác, theo bản năng tay anh cũng nắm chặt điện thoại trong túi áo.
Đúng như dự đoán, một giây sau điện thoại trong túi anh đổ chuông.
Tiết Định nhận cuộc gọi, đưa điện thoại đến bên tai: "... Alo."
Cô đứng ở kia mỉm cười nói: "Em lấy được vé rồi, một tiếng nữa là đi."
"Ừ!"
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, thở dài nói: "Ở đây người ta đều có đôi có cặp đi đưa tiễn nhau, hướng ba giờ có một cặp tình nhân anh anh em em tình cảm thân mật, hướng chín giờ có một người con trai ôm người con gái sống chết không chịu buông tay, ôi, bên cạnh em bây giờ cũng có một đôi tay trong tay đi qua..."
Cô nói liên miên một tràng, sau đó lại càng nhấn mạnh: "Anh nhìn người ta, rồi nhìn lại anh xem, tình yêu nói không được, bạn bè cũng không làm. Đến cả tiễn anh cũng không tiễn một chút, anh không biết xấu hổ à?"
Tiết Định bật cười.
Anh đứng ở tầng hai có thể nhìn thấy hết, đúng là quanh cô toàn những đôi những cặp đi qua, nhưng hướng ba giờ không hề có cặp tình nhân tình cảm thân mật, hướng chín giờ cũng không có người con trai ôm người con gái nào, vừa đi qua cô là hai người đàn ông cao to, lấy đâu ra tay trong tay?
Cô bực mình nói: "Anh còn cười nữa?"
Tiết Định dựa vào lan can, chăm chú nhìn cô. Trong đám người đi qua đi lại có vô số màu sắc, chỉ có màu trắng thuần khiết của cô là màu đậm nhất đối với anh.
Anh nói: "Tình yêu không được, nhưng bạn bè vẫn phải làm. Nhưng mà bây giờ không ai nhường ai nên việc đưa tiễn này miễn trách nhiệm nhé."
Nhỡ đâu anh không muốn để cô đi.
Nhỡ đâu cô thấy anh buông lỏng, lại quấn quít không chịu đi thì sao?
Chúc Thanh Thần đứng ở tầng dưới không nói gì, một lúc sau, khẽ cười một tiếng: "Làm bạn bè sao?"
Đời này ngoại trừ làm bạn bè, anh không mong có loại quan hệ thứ hai với cô nữa.
Cô đang muốn nói gì đó, trong đại sảnh vang lên tiếng loa thông báo lên máy bay, cùng lúc đó, đầu dây bên kia điện thoại cũng truyền thông báo giống của cô đang nghe như đúc, chỉ chậm hơn một chút.
Chúc Thanh Thần sững sờ, ngẩng phắt đầu tìm kiếm xung quanh: "Anh ở sân bay à?"
Tiết Định thầm mắng một tiếng, nhanh chóng tắt máy. Anh nhìn thấy Chúc Thanh Thần cầm di động, nhanh chóng nhìn xung quanh, miệng hơi mở rộng, vừa mê man, vừa kinh ngạc.
Anh bỗng thấy rùng mình, lập tức chạy về đằng sau hình quảng cáo KFC, ông lão râu trắng che khuất thân hình anh.
Một giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
Anh từ chối, cô lại tiếp tục gọi. Từ chối, lại gọi. Dường như nếu anh còn không nhận thì cô còn gọi tới.
Tiết Định thở dài, cuối cùng đành phải nghe máy.
Cô gái kia chỉ hỏi một câu: "Anh đến sân bay rồi hả?"
"..." Anh không nói nên lời, chỉ lẳng lặng đứng sau bức hình quảng cáo nhìn cô.
Trong đại sảnh, Chúc Thanh Thần đứng giữa đám đông bỗng nhiên mỉm cười, cười một cách cực kỳ rực rỡ.
Một tay cô vẫn giữ điện thoại, còn một tay giơ lên quơ quơ trong không trung. Sau đó cô đứng tại chỗ quay tròn một vòng, mỗi hướng đều giơ tay quơ quơ vào cái.
Không hề vội vàng.
"Anh đến là tốt rồi!" Cô thật sự nở nụ cười từ tận đáy lòng, cả khuôn mặt đến đôi mắt đều tràn ngập sự vui mừng. "Em phải đi qua cửa an ninh rồi, hẹn gặp lại, Tiết Định."
Trong giọng nói rõ ràng lộ ra sự vui vẻ, sung sướng.
Giờ anh mới hiểu, vừa nãy là cô vẫy tay tạm biệt anh.
Người xung quanh nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc, cô thì không quan tâm, cô thu tay, cúi đầu xuống, khóe môi cong cong, nói tiếng gặp lại với anh.
"Anh nhìn đi!" Cô nhẹ hừ một cái trong mũi, "Em biết chắc chắn anh nhìn thấy!"
Lòng anh lại bắt đầu tan rã, giống như đêm ba mươi cô nhìn pháo hoa nở rộ, theo đó trong anh có nơi nào đó nổ tung, cảm xúc hóa thành cầu vồng đầy màu sắc, trong phút chốc phá vỡ tất cả bình tĩnh ban đầu.
Anh đã đi qua biết bao con đường, gặp qua biết bao người.
Lại chưa từng gặp người như cô, lúc ở chiến trường, cô mạnh mẽ như sói, nhưng khi lâm vào con đường tình yêu lại trở thành cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu.
Chưa từng có người như cô, làm anh không nhịn được bật cười, cũng làm anh không kìm lòng được mà xót xa.
Nhẫn tâm từ chối cô, đẩy cô ra xa, rồi lại không nhịn được tiếp tục đến gần cô.
Chúc Thanh Thần, hẹn gặp lại.
Anh nhìn cô rất lâu rồi chậm rãi nói ra hai chữ: "Bảo trọng!"
Sau đó anh đứng ra sau lan can, cứ nhìn cho đến khi cô đi đến cửa an ninh, qua kiểm tra rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh. Mặc dù không nhìn thấy nữa, anh vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Quen biết cô hơn một năm mà đã nói chia ly ba lần.
Lần thứ nhất tại sân bay Israel, anh nhìn cô rời đi, cô quay đầu ngang ngược nói với anh: "Tiết Định, anh cũng đừng có mà chết đấy!"
Lần thứ hai cô đứng ở bến xe huyện Thương tạm biệt anh, anh ngồi trên xe buýt nghiêng đầu nhìn lại, cô đứng dưới cửa sổ giơ máy ảnh, cẩn thận muốn chụp lại hình ảnh của anh. Phía sau máy ảnh là đôi mắt mông lung, không giấu được nước mắt.
Lần thứ ba, tại Bắc Kinh.
Ngay bây giờ.
Tại lúc này.
Tiết Định cúi đầu nhìn người đến người đi trong đại sảnh, sân bay chưa bao giờ thiếu người, ban đêm có người bay chuyến bay đêm, ban ngày lại càng đông người chen chúc.
Tất cả mọi người đều bận rộn.
Tất cả đều như vậy, cho dù là ngày nào, giây phút nào đều không có gì thay đổi.
Nhưng chỉ anh mới biết trong đám đông ngoài kia đã không còn người anh lưu luyến.
Người anh yêu, người đã cắm rễ vào tim anh, đã đi mất rồi.
*
Ba ngày sau, một lần nữa Tiết Định lại xuất hiện ở sân bay thủ đô.
Nhưng lúc này, người phải đi xa chính là anh.
Vốn dĩ anh chỉ đi qua viện dưỡng lão để tạm biệt bà nội, nhưng bà nội cứ cằn nhằn, khăng khăng đi cùng đến sân bay để tiễn anh.
Cùng đến còn có Lưu Học Anh.
Hai người đứng ở đại sảnh, không ai chịu đi.
Đây là lần đầu tiên Tiết Định được hưởng đãi ngộ cả nhà đưa tiễn, lúc trước anh luôn ngại phiền toái, cơ bản sẽ không nói lộ trình của mình cho mọi người, cứ một mình xách hành lý lên là đi, không gò bó.
Tiết Định mỉm cười với bà nội: "Lễ mừng năm mới bà cũng không đích thân về, mà hôm nay lại đến tiễn cháu... Cháu nói cho bà nghe, quá muộn rồi, cháu bị tổn thương rồi, vết thương không thể khép lại nữa rồi."
Bà nội lườm anh: "Đừng giẫm lên mặt mũi bà, bà cũng già bảy tám mươi tuổi rồi còn tự mình đến tiễn cháu, cháu cũng phải hài lòng đi."
Cuối cùng lại thâm thúy thở dài: "Người sống cả đời đến tuổi này của bà là một chân đặt sẵn trong quan tài chờ tắt thở rồi. Cũng không biết còn nhìn cháu được bao lâu, một năm cháu chỉ về có một lần, bà sợ cũng không còn gặp cháu được vài lần nữa rồi..."
Tiết Định thấy đầu lành lạnh, như có con dao cắt vào thịt.
"Bà là người rộng lượng như thế nào, sao hôm nay cũng nói những lời này vậy?"
Bà nội ngửa đầu nhìn anh, nắm chặt tay anh vỗ vỗ: "Đúng vậy, bà là người rộng lượng, sao lại có suy nghĩ này, ngược lại thật đáng sợ."
Chính bà cũng cười, giống như hơi xấu hổ, ho khan hai tiếng: "Dù sao bà cũng rộng lượng cả đời rồi, giờ đến cuối con đường đời người rồi, cũng nên phóng túng một chút."
Hai bà cháu cùng nở nụ cười.
Tiết Định cười đến đôi mắt nóng lên, khóe mắt bà nội cũng hồng hồng.
Bà nhìn đứa bé này lớn lên, dù rất nghiêm khắc, yêu cầu đối với nó rất cao nhưng trong thâm tâm rất thương yêu nó.
Bà ở trong hội Văn học, ngày ngày đọc những tác phẩm kinh điển, hở một chút lại nói đến những quyển sách mà người bình thường đọc không hiểu. Còn ông lão nhà bà làm nghiên cứu khoa học, không giống như bà, suốt ngày nói nhà văn nghèo hèn, tỉa tót câu chữ, rất đáng ghét.
Nhưng đứa cháu này của bà tốt lắm, từ nhỏ đã ở trong thư phòng, bà viết sách, còn nó ngồi bên chơi đùa với chồng sách.
Bỗng nhiên bà tâm huyết dâng trào, đọc ra một vài câu, nó lại nghiêm túc đọc theo bà.
Sau đó bà thấy đứa bé này có thiên phú, dứt khoát biến nó thành một nửa cháu trai, một nửa đồ đệ, giám sát chỉ huy nó bắt đầu đọc sách, viết chữ.
Nhận thức của Tiết Định rất cao, cực kỳ nhạy cảm với văn học...
Nhưng những người nhạy cảm với văn học, cũng sẽ có một tâm hồn nhạy cảm, trọng tình cảm, không dễ dàng buông xuống được.
Bà như thế, nó cũng thế.
Lúc ông lão ra đi, bề ngoài bà tỏ ra ung dung, bình tĩnh, không có gì trở ngại nhưng nếu thật sự thông suốt thì bà cũng không buồn bực vào viện dưỡng lão không chịu ra ngoài, chỉ biết vùi đầu vào đọc sách.
Bà phất phất tay: "Được rồi, cháu đi đi, bà chỉ muốn nhìn cháu một chút. Đi ra nước ngoài rồi phải tự biết chăm sóc chính mình, đừng để bà già rồi còn phải lo lắng cho cháu."
Bà nói xong rủ mắt xuống, có chút buồn rầu.
Ông lão của bà đi rồi, bà yêu thương nhất chính là con trai và cháu trai của bà.
Nhưng con trai bà ở đại sứ quán phía Bắc xa xôi, hoàn cảnh khắc nghiệt, cháu trai lại suốt ngày bôn ba trong khói đạn chiến tranh, dấn thân vào nguy hiểm.
Bà là một nhà giáo, cả đời dạy sách thánh hiền, không thể ở bên ngoài kêu gọi mọi người bảo vệ tổ quốc, về nhà lại không cho người thân đi vào chốn nguy hiểm. Chính bà không làm được.
Nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn người thân đi vào nơi chốn không biết vận mệnh...
Trong bà có chút đau thương.
Năm ngoái, bệnh phong thấp của bà ngày càng nặng hơn, đầu óc cũng không còn linh hoạt, bà cảm giác thời gian của bà không còn nhiều. Có lẽ cũng bởi vì bà cảm nhận được năm tháng không buông tha mình nên mới cố ý muốn đến tiễn cháu trai.
Bà sợ nếu bà không nhìn nhiều một chút, sau này mắt mờ rồi sẽ không thấy rõ ràng nữa.
Hoặc là bi quan mà nói, có lẽ ngày nào đó người cũng không còn nữa.
Sao Tiết Định không biết tâm tư của bà chứ.
Nắm chặt tay bà, anh nói: "Bà đừng lo, cháu còn trẻ, dù có gian khổ đến mấy cũng không có vấn đề gì. Nhưng bà à, cái gì cháu cũng không sợ, chỉ sợ bà thích phô trương, không nghĩ mình là người già mà chăm sóc. Cháu còn nhớ lúc đón năm mới năm ngoái, bà trèo lên cả ghế cao, mò mẫm từng cái hộp trên nóc tủ..."
Anh cũng không nói hết, cứ nhìn bà như vậy, "Nếu còn có lần sau, bà xem cháu ép buộc bà thế nào! Dù cháu bất hiếu cũng được, cháu phải phân tích đến khi bà hiểu mới thôi."
Bà nội cười rộ lên, vui vẻ vô cùng: "Được rồi, được rồi, bà sẽ đợi cháu về phân tích cho bà."
Tâm trạng đau thương của bà cũng giảm đi nhiều.
Lưu Học Anh và con trai không được thân thiết như con trai với bà nội, thương con nhưng cũng không tùy tiện như bà nội được.
Ngẩng đầu nhìn con trai, thật lâu sau mới nói: "Con lúc nào cũng im lặng, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Mẹ không hay tâm sự với con, mẹ cũng không khéo nói chuyện, không phải người tỉ mỉ quan tâm. Nhưng mẹ hy vọng con biết rõ, cho dù gặp chuyện gì bên ngoài, chỉ cần con muốn nói, một cuộc điện thoại, mẹ sẵn sàng nghe."
Tiết Định gật đầu, khóe miệng cong cong: "Con đi đây."
Nhìn một bên bà nội tuổi già sức yếu, một bên là mẹ với tóc mai đã có sợi bạc, anh cúi đầu cười khổ hai tiếng, thật ra không phải là không có cảm xúc gì như bề ngoài anh thể hiện. Cứ nghĩ anh có thể đi được một cách thoải mái, nhưng thật ra chỉ vì quá khứ không có ai tạm biệt.
Trong tiềm thức anh biết, một khi có người đến tiễn sẽ xuất hiện nỗi buồn của sự chia ly cho nên anh mới trốn tránh hết những cảnh đưa tiễn này.
Aizz, thất bại trong gang tấc!
Đã qua cửa an ninh, Tiết Định ngồi chờ trước cửa lên máy bay.
Còn cách giờ bay khoảng nửa tiếng, anh lấy điện thoại ra, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Chúc Thanh Thần.
Một tiếng chuông vang lên, đầu dây bên kia lập tức có người nghe máy.
"Sao nào, mới ba ngày không gặp mặt anh đã hối hận sao? Anh muốn em trở lại đúng không?"
Giọng nói vừa lưu manh lại mang một chút kích động.
Cô gái này...
Tiết Định bật cười, cảm giác ly biệt bỗng chốc tiêu tan.
"Tôi phải đi." Anh tựa lưng vào ghế, nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện đang chụm đầu xem video, bất chợt nhớ tới mấy hôm trước lúc anh tiễn cô ở sân bay, cô lưu loát bịa chuyện mấy đôi tình nhân.
Rõ ràng muốn để anh thấy.
Chúc Thanh Thần rất dứt khoát: "Chúc anh thuận buồm xuôi gió!"
"..." Tiết Định hỏi: "Cô không nghe mọi người nói, đi máy bay kiêng kỵ nhất là nói thuận buồm xuôi gió à?"
"Anh không phải là loại người mê tín, so đo chuyện đó làm gì?"
Anh cười thành tiếng, vì cô rất thẳng thắn, làm anh thở phào, ra đi cũng không bị gánh nặng.
Anh gọi tên cô: "Chúc Thanh Thần."
Cô đáp: "Hả?"
Tiết Định im lặng một chút, đổi tay cầm điện thoại: "Có lẽ sau này chúng ta rất khó có cơ hội gặp lại nhau. Cô đừng có mạnh mẽ như vậy nữa, cũng đừng việc gì cũng xông lên trước, sau này có lẽ cô sẽ gặp được người nguyện ý vì cô che gió che mưa."
Câu cuối cùng là: "Đừng lúc nào cũng làm nữ chiến sĩ, đôi khi cũng phải học làm một cô công chúa nhỏ."
Chúc Thanh Thần im lặng một lúc mới nói với giọng không thể tưởng tượng: "Anh vừa mới từ chối em không lâu, bây giờ đã quay ra chúc em tìm được hoa đào mới, anh muốn em tăng xông đúng không?"
Cô càng nói càng tức giận: "Em còn chưa thấy chậm, anh đã thấy rồi hả?"
Cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi ném ra một câu: "Tiết Định, còn nhiều thời gian, anh cứ chờ đó cho em!"
Một cuộc điện thoại kỳ lạ đã xong.
Tiết Định sững sờ, nghe âm thanh tút tút bên kia chỉ biết cười khổ hai tiếng.
Cô gái này, tính tình cũng hung bạo nữa.
Mà bên kia, Chúc Thanh Thần vừa cúp điện thoại thì cô tiếp viên hàng không đứng trong lối đi nhỏ giọng nhắc nhở: "Quý khách xin vui lòng tắt điện thoại, máy bay đã chuẩn bị cất cánh!"
Chúc Thanh Thần gật đầu rồi tắt máy.
Cô nhìn sang Đồng Diễm Dương ngồi bên cạnh, trên cổ đeo gối hình chữ U, trên mặt đeo cái bịt mắt to... Quả nhiên là đi du lịch với đi theo đuổi đàn ông không giống nhau.
Cô đẩy Đồng Diễm Dương một cái: "Dậy nói chuyện với tớ, tớ đang rất tức giận!"
Đồng Diễm Dương vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ mở miệng nói: "Cậu nghẹn cái cơn tức lại, biến thành động lực theo đuổi, đợi chúng ta đến Israel, anh ta trở tay không kịp, giết không tha. Cậu phải nghẹn nỗi giận dữ này cho tốt, như thế mới có thể ở trên anh ta, ở trên anh ta... cho đến khi anh ta không phản kháng được, không thể bắt cậu đi mới thôi."
Chúc Thanh Thần: "..."
"Có thể xảy ra chuyện ** ở bên trên ngược đãi thế sao, khả năng là tớ bò dậy không nổi, bị anh ấy đưa lên máy bay đi về là khá lớn."
"Cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. Từ trước đến giờ chỉ nghe nói con trâu cày hết sức chứ chưa từng nghe mảnh đất cày xấu."
Đồng Diễm Dương tháo bịt mắt xuống, mở cái túi xách trong ngực ra.
Cuối cùng tìm ra một cái hộp nhỏ màu tím, ngoài vỏ ghi chằng chịt tiếng Pháp.
Chúc Thanh Thần nhận lấy, tò mò hỏi: "Cái gì đây?"
Đồng Diễm Dương nhếch môi, nói từng chữ qua kẽ răng: "Thuốc kích tình."
Tay Chúc Thanh Thần run rẩy, cái hộp rơi xuống mặt đất.
"Không dùng cũng đừng chà đạp." Đồng Diễm Dương nhanh chóng nhặt lên, đau lòng vỗ vỗ: "Cậu không biết cái này quý giá thế nào đâu, vì cậu mà hai ngày trước tớ đặc biệt đi mua đấy!"
Cô ấy càng nói càng thấy mình vĩ đại.
"Cậu nhìn xem, tớ giúp cậu mua thuốc kích tình, rồi cùng cậu đi ngàn dặm xa xôi theo đuổi đàn ông. Phải trao giải người bạn tốt nhất Trung Quốc cho tớ!"
Chúc Thanh Thần nhìn cô ấy, không khách khí cười to: "Không biết là ai nói Israel nhiều trai đẹp, con người rất đặc biệt, lữ khách ngao du thuận tiện ngủ một đêm cũng được, quả là đời người được lời."
Cô nói theo giọng của Đồng Diễm Dương giống y như đúc.
Cuối cùng lườm một cái: "Người bạn tốt nhất Trung Quốc á? Tớ không chắc nhưng mà người bạn thuốc súng nhất Trung Quốc không phải cậu thì không có ai đúng hơn!"
Đồng Diễm Dương: "..."
Đồng tiểu thư phóng đãng ngang ngạnh không ngờ rằng cô không hề ngủ với một người anh trai Israel "con người đặc biệt" nào mà ngược lại ngủ với một anh "đặc sản" mang hương vị nguyên sơ của Trung Quốc...
Nhưng đây là chuyện của sau này...
Mặt khác, Chúc Thanh Thần mặc dù không định dùng cái "sản phẩm nhập khẩu từ Pháp" này nhưng đã thực sự bắt đầu thành công trong đại công trình cày ruộng khai hoang của mình.
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương này tất cả đều là tiễn đưa.
Cảm ơn mọi người đã làm bạn.
Người thân của tôi đến nay cũng chỉ còn một người bà, năm nay bà đã bảy mươi ba tuổi, ở Tứ Xuyên chờ tôi một năm hai ngày nghỉ đi về nhà.
Sau Tết âm lịch tôi phải quay về trường học, bà đứng ở sân bay tiễn tôi, nói liên miên cằn nhằn rất nhiều.
Ngày bình thường mỗi đêm tôi đều trò chuyện với bà, bà luôn nhìn vào màn hình điện thoại di động và nói muốn nhìn thấy tôi.
Bà thích đọc sách của tôi, còn mang tiểu thuyết của tôi đọc cho những người bạn già trong khu, mọi người đều khoảng 70 tuổi rồi, mỗi lần nghe bà nói phản hồi của mọi người, tôi đều cười rất vui vẻ.
Nhưng trong nội tâm của tôi cũng biết rõ, bà đã từng đó tuổi rồi, đang càng ngày càng xa tôi.
Nhân sinh trên đời, người thân của mình, thật ra là làm bạn nửa đời, sau đó dần dần sẽ từng bước ra đi. Cho nên tôi đưa cảm xúc của mình ghi lại vào bên trong văn chương, không biết bạn có ngại đây không phải nam nữ chính cùng nhau vui vẻ không, nhưng tôi ghi lại như vậy, mong các bạn có thể thích. Nhân gian vụn vặt, vui mừng hoặc sầu não, thật ra cũng đều có mùi vị riêng biệt.
Hôm nay tôi đi Disney Thượng Hải chơi, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!