Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: hanna
Vừa chạm vào, liền tách ra.
Nhẹ như lông hồng.
Mặt Tiểu Chấp Mặc lập tức đỏ bừng, giống như tôm mới luộc chín, đỏ lên.
Cô gái nhỏ trái lại sắc mặt tự nhiên, sau khi ngồi lại chỗ ngồi của mình, nhìn xung quanh một vòng vài người lớn như hóa đá, còn thật sự hỏi: "Mọi người vì sao lại cười? Vừa mới nghe chua chua nói Hứa Lưu Sơn, con nghĩ đến bánh cherry trong tiệm của họ cảm thấy kích thích mà thôi......"
Hứa mẹ lại nhìn Tiểu Chấp Mặc khó có được thẹn thùng, hết sức vui mừng, lại nghe con gái giải thích, ghét bỏ nói: "Cảm thấy Mặc Mặc bộ dạng đẹp trai, thích thì cứ việc nói thẳng, ở đâu ra nhiều lý do như vậy......"
Cho thêm vào nồi, kiên quyết không bồi theo!
Tiểu Đạm Đạm vội vàng phản bác: "Thật sự! Bánh cherry ngọt như vậy! Con muốn thử xem đây có ngọt giống như bánh cherry không......nhìn qua bộ dạng rất ngon......"
Dứt lời, cô gái nhỏ đưa tay chỉ chỉ cánh môi của Tiểu Chấp Mặc, nhìn Hứa mẹ càng thêm vô tội.
Mới vừa rồi Hứa ba còn có chút mừng thầm bây giờ hoàn toàn khó chịu, nhịn không được sau khi cười theo, lập tức liền kéo dài khuôn mặt, hỏi: "Vậy con cảm thấy, có ngọt như bánh cherry không?"
Tiểu Đạm Đạm căn bản không có đem tức giận của ba trả lời chuyện này, nghiêng cái đầu nhỏ còn thật sự suy nghĩ trong chốc lát, "Không ngọt như bánh cherry."
Ngữ điệu của cô gái nhỏ dịu dàng ôn nhu, khi nói ra còn thơm mùi sữa.
Bên môi của Tiểu Chấp Mặc tựa hồ còn lưu lại hương vị của cô gái nhỏ, thơm thơm ngọt ngọt, mang theo một chút mùi thịt dê hầm.
Như là những lời đường mật, như là thuốc mê, như là lập tức đem anh đẩy lên đám mây, có chút phiêu phiêu không thể suy nghĩ.
Nghe nói như thế, lại giống như bị đẩy thật mạnh một phen, sẽ rơi xuống.
Hứa Thời cũng là vừa lòng.
Giây tiếp theo, giọng nói thanh thúy của cô gái nhỏ tiếp tục vang lên, mặt mày cong cong giống như mặt trăng.
"So với bánh cherry còn ngọt hơn!"
.......................
Vợ chồng Hứa gia sau một tuần không thể không quay về thành phố B, Hứa ba vẫn còn có chút rầu rĩ không vui, ở cửa đại viện ôm con gái ngàn căn vạn dặn.
"Mỗi ngày phải nhớ uống sữa, không được phép tưới cây tiên nhân trưởng của ông ngoại, sức sống có dồi dào đi chăng nữa cũng sẽ bị con giày vò mà chết......"
"Buổi tối xem tivi đừng xem quá muộn, ngồi xa một chút, đừng nhìn đến mỹ hầu vương đã muốn tiến lên liếm màn hình......"
"Phải nghe lời, ông ngoại bà ngoại, cha nuôi mẹ nuôi."
Nói xong lời này, Tiểu Đạm Đạm dang chải đầu cho búp bê Barbie rốt cục ngẩng đầu lên, chép chép miệng, nhìn Hứa Thời có chút bất mãn, "Ba vì sao không cho con nghe lời Toan Toan chứ......"
Hứa Thời cọ cọ cái mũi nhỏ của Đạm Đạm, hừ nói: "Chỉ bằng mấy ngày nay, con đối với Toan Toan kia nhà con nhiệt tình ngoan ngoãn nghe lời, còn cần ba nói sao?"
Đợi chút......
Khi nào thì ông đã chấp nhận......Toan Toan nhà con.
Hứa ba thở dài một hơi, có chút thương tâm nói thêm: "Con có nghĩ đến cảm thụ của ba sao? Nếu không phải ba ngăn con, ăn cơm ngủ nghỉ đều sang bên hàng xóm rồi......Tiểu Quỷ Đạm, con đừng thật sự lạnh nhạt như vậy với ba được không?"
Cô gái nhỏ rốt cục bện cho búp bê Barbie một cái bím tóc, nghe nói như thế, liếc Hứa ba một cái, nói như lẽ đương nhiên: "Vì sao không được? Ba có vợ của ba, con có Toan Toan của con......Ba ở đâu mà nhiều lời như thế?"
Học bộ dáng của tiểu đại nhân nói xong, Tiểu Đạm Đạm từ trong lòng Hứa ba giãy xuống, hướng về phía cửa đối diện chạy tới.
Sau khi chạy được mấy bước liền dừng lại, quay lại bên cạnh Hứa Thời, ôm cổ ba hôn hai cái.
"Một cái là của ba, một cái là của mẹ, nhớ kỹ sinh nhật con phải đến thăm con......"
Độ cong khóe miệng Hứa Thời còn chưa có câu lên, cô gái nhỏ vui vẻ chạy vào nhà hàng xóm.
"Toan Toan, ngươi còn nói ta hai ngày sẽ không học được, ta một ngày đã tết được cho con bé, còn khá đẹp nữa......"