Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng bàn tay chạm vào gương mặt vang dội trong không khí làm cho ba người Tô Ngọc Cầm đứng hình mất một phút.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao đang yên lành Thời Nguyệt lại tự đánh bản thân mình.
“Chị Nguyệt…”
Lời của Tiểu Nguyệt Hà còn chưa nói xong đã bị âm thanh nghèn nghẹt đầy sợ hãi của Thời Nguyệt cắt đứt.
“Chị… chị… chị Ngọc Cầm, sao chị lại… đánh em?” Cùng với đó hai mắt cô ta đỏ lên, rất nhanh nước mắt đã rơi xuống như mưa.
Nếu không phải chứng kiến mọi chuyện ngay từ đầu, Tô Ngọc Cầm nhất định sẽ nghĩ rằng có ai đó bắt nạt cô ta.
Tiểu Nguyệt Hà thấy vậy ngay lập tức hiểu được Thời Nguyệt muốn thiết kế Tô Ngọc Cầm như những lần mà cô ta từng làm với người khác.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện hiện, Tiểu Nguyệt Hà như phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước.
Tuy nhiên Tiểu Nguyệt Hà không biết lần này Thời Nguyệt đụng ván sắt rồi!
“Cô đang…”
Lời của Tô Ngọc Cầm còn chưa nói xong, cánh cửa phía sau lưng lập tức bị đẩy ra.
Giọng nói của đạo diễn truyền đến phía sau lưng cô.
“Lâm tổng, Thời Nguyệt ở bên trong! Mời anh vào!”
Vừa nói vừa nhìn về phía trước nhưng lại bị cảnh tượng căng thẳng của hai người Tô Ngọc Cầm làm cho dừng bước, ông khẽ nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Thạch vốn đang nghe thấy đạo diễn không nói nữa cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước liền thấy Thời Nguyệt hai mắt hồng hồng, trên mặt còn có dấu ngón tay sưng đỏ.
Phía đối diện Tô Ngọc Cầm lại bộ mặt lạnh lùng đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Thời Nguyệt.
Vừa nhìn, Lâm Thạch dường như hiểu ra mọi chuyện.
Hắn nhanh chóng tiến về phía trước kéo Thời Nguyệt ra sau lưng, tư thế mười phần bảo vệ làm Tô Ngọc Cầm có chút buồn cười và cô thực sự cười ra tiếng.
“Cô cười cái gì? Cô đã làm gì Nguyệt Nhi của tôi?” Hắn quát lớn, đồng thời trong lòng có chút thất vọng bản thân nhìn nhầm người.
Cứ nghĩ rằng là một cô gái trong sáng, tốt bụng lại không ngờ cô xấu xa như vậy.
Nghĩ thế, Lâm Thạch cảm thấy Thời Nguyệt vẫn là tốt nhất.
Hắn quay người ôm cô ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi: “Nguyệt Nhi, có chuyện gì? Nói cho anh biết, anh sẽ làm chủ cho em.
Đừng sợ!”
Cả người Thời Nguyệt run lên như sợ hãi tột độ, cô ta nhìn về phía Tô Ngọc Cầm một cái, sau đó rụt người lại ôm chặt lấy Lâm Thạch.
“Không… không có… gì… là em… em tự gây ra… không… không liên quan đến chị… chị Ngọc Cầm!” Thời Nguyệt lắp bắp.
Hành động cùng lời nói này khiến những người có mặt cho rằng Tô Ngọc Cầm là người gây ra vết thương trên mặt cho Thời Nguyệt.
“Tô Ngọc Cầm, sao cô có thể độc ác như vậy?” Lâm Thạch cau mày hỏi, giọng nói mang theo chút ghê tởm.
“Không…”
“Thời Nguyệt, em đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em! Tô Ngọc Cầm cần xin lỗi em!”
Lời Lâm Thạch vừa dứt, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tô Ngọc Cầm và Tiểu Trần như thế hai người là kẻ xấu làm Tiểu Trần tức điên lên.
Cô ấy nhíu mày, tiến lên một bước muốn lí luận với Thời Nguyệt thì bị Tô Ngọc Cầm kéo lại.
Tiểu Trần quay đầu ý bảo Tô Ngọc Cầm đừng lo mình sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt nhưng lại nhận được cái lắc đầu của Tô Ngọc Cầm.
Tiểu Trần suy nghĩ trong hai giây nhớ đến lời Tống Nhu dặn trước khi đi chính là toàn bộ đều nghe theo Tô Ngọc Cầm thì liền dừng lại.
Cho dù hiện tại cô ấy rất muốn tiến lên cho Thời Nguyệt hai bàn tay.
Tiểu Trần tin tưởng Tô Ngọc Cầm đã có kế sách đối phó.
Sau đó, Tiểu Trần liền thấy Tô Ngọc Cầm hành động.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Tô Ngọc Cầm vỗ tay phá vỡ sự im lặng của mọi người.
Vốn dĩ cô không muốn nhanh như vậy đã ra tay nhưng hai người này cứ năm lần bảy lượt khiêu khích làm tính nhẫn nại của cô bị dùng hết rồi.
“Thật làm cảm động nhưng mà muốn lời xin lỗi của tôi?” Cô dừng một chút, cười khẽ: “Phải xem xem cô ta có xứng đáng hay không? Mời nhìn!” Dứt lời cô đưa tay chỉ về phía góc phải của phòng thay đồ, từ khi bước vào đây cô đã để ý thấy nó ở đó từ lâu.
Không ngờ công dụng của mày lại đến nhanh như vậy, Tô Ngọc Cầm nghĩ.
Theo hướng tay của cô, mọi người mắt nhìn lại ở góc bên phải của phòng có một chiếc camera, ánh sáng màu đỏ nhấp nháy cho biết nó còn hoạt động.
Thấy được camera Thời Nguyệt không khỏi nhíu mày, trong lòng giật thót một cái.
Rõ ràng vừa rồi cô ta kiểm tra rất kĩ tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Thực ra vừa rồi mọi người để đạo cụ ở trên nóc tủ, vừa hay nó lại che camera mất nên Thời Nguyệt mới không nhìn thấy.
Tô Ngọc Cầm nhìn nét mặt bình tĩnh của Thời Nguyệt không khỏi cảm thán đúng là sống lại một đời kĩ thuật diễn đúng là tăng lên không ít.
Song cô cũng không có gì phải sợ bởi vì cô còn nhiều thứ khác.
“Đạo diễn, không bằng chúng ta cùng nhau check camera xem xem vừa rồi có chuyện gì xảy ra được không? Như vậy sẽ tránh được rất nhiều hiểu lầm!”
Đang lúc đạo diễn định đồng ý thì Tiểu Nguyệt Hà vội vàng hô to: “Không! Không được!” Nếu ckeck thì không phải những chuyện Thời Nguyệt vừa làm sẽ bị bại lộ sao? Vừa rồi chỉ vì cô ta không ứng phó được Tô Ngọc Cầm đã đánh mình như vậy, chuyện này kinh khủng thế cô ta còn sẽ chút giận vào mình như nào?
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vì thế dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, suy nghĩ trong đầu Tiểu Nguyệt Hà xoay chuyển 360° nhằm tìm ra cách giải thích hợp lý.
Đúng lúc này ánh mắt Tiểu Nguyệt Hà va phải những bộ y phục đang treo trên tường không khỏi vui vẻ.
“Không thể check, nếu check không phải hình ảnh các nữ nghệ sĩ thay đồ sẽ bị lộ.
Hơn thế nữa đây là phòng thay đồ, các người lắp camera không phải có ý gì đó chứ?” Nói rồi ánh mắt Tiểu Nguyệt Hà nhìn qua nhìn lại giữa đạo diễn và phó đạo diễn.
Mà Lâm Thạch nghe xong lời này thì cảm thấy hợp lí, hắn tức giận nhìn về phía nhóm người đạo diễn ý nói nếu không có câu trả lời hợp lý thì nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Tô Ngọc Cầm và Tiểu Trần liếc nhìn nhau, không ngờ Tiểu Nguyệt Hà nhanh nhạy như vậy.
Nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi!
“Nguyệt Hà, cô nhìn xem kia là gì?” Tô Ngọc Cầm cười hỏi mà Tiểu Nguyệt Hà nhìn về hướng kia sau đó không suy nghĩ gì trả lời.
“Phòng thay đồ!”
“Phòng thay đồ có bị hở không?” Tiểu Trần hiểu ý tiếp lời Tô Ngọc Cầm hỏi Tiểu Nguyệt Hà.
“Không!” Tiểu Nguyệt Hà vẫn chưa nhận ra điều không đúng tiếp tục đáp.
“Vậy thì đúng rồi! Phòng thay đồ ở kia, nó còn là phòng kín vậy thì các diễn viên nhất định sẽ thay đồ ở đó.
Chứ không ai rảnh ra ngoài này thay đồ phải không?”
Thời Nguyệt cảm thấy tiếp theo sẽ là một cái bẫy muốn cản Tiểu Nguyệt Hà lại nhưng không kịp, cô ấy vừa nghe đã gật đầu.
“Chính là như vậy! Vì thế đạo diễn tôi vẫn muốn check camera, tránh tình trạng sau này xuất hiện những tin đồn không đúng sự thật ảnh hưởng đến đoàn phim, tôi và cả Thời Nguyệt.” Thấy đã đạt được thứ mình muốn, Tô Ngọc Cầm hài lòng quay đầu nhìn đạo diễn nói.
Lời vừa ra, sao đạo diễn Vương không hiểu ý của Tô Ngọc Cầm cơ chứ.
Làm tròn nghề bao năm, ít nhất ông cũng hiểu được những mặt trái của những cuộc cãi vã mang lại.
Vì thế gật đầu: “Đươ…”
Không đợi đạo diễn trả lời Thời Nguyệt vội vàng cắt ngang, cô ta hiểu nếu check xuất camera thì chuyện gì sẽ xảy ra.
“Không cần, đạo diễn vết thương này là do vừa rồi tôi và Nguyệt Hà diễn tập gây ra không liên quan gì đến chị Ngọc Cầm cả.”
“Đúng! Đúng! Vừa rồi chính là diễn tập!” Tiểu Nguyệt Hà vội vàng gật đầu hưởng ứng nhưng mà chính bản thân cô cũng không tin những gì mình nói ra.
“Nhưng vừa rồi…” Đạo diễn Vương nhíu mày, cảm thấy Thời Nguyệt có chỗ nào không đúng.
“Không có, hiểu lầm! Hiểu… hiểu lầm mà thôi!” Thời Nguyệt bỏ qua đau đớn trên mặt xua tay nói.
Giọng nói gấp đến độ, lắp bắp.
Tình huống này vừa xuất hiện, tất cả ngay lập tức hiểu ra vừa rồi rốt cuộc là như thế nào.
Ánh mắt mọi người nhìn Thời Nguyệt và Lâm Thạch lập tức thay đổi.
Vừa rồi còn cảm thấy Lâm Thạch thật đàn ông bảo vệ người con gái mình yêu nhưng hiện tại trong mắt mọi người chính là một người không hiểu lí lẽ.
Dưới những cái nhìn không mấy thiện cảm của đạo diễn, Thời Nguyệt tức muốn ói máu.
Nếu không phải các người lắp camera ở đây thì mọi chuyện đã không như vậy sao? Đúng là một lũ ngu ngốc!
Tuy nhiên cô ta lại không dám thể hiện sự bực bội của mình ra ngoài.
Chỉ có thể im lặng cúi đầu đứng nép phía sau Lâm Thạch.
Hắn ta khẽ liếc nhìn hành động của Thời Nguyệt rồi lại nhìn về phái Tô Ngọc Cầm.
Khóe miệng hơi nhếch lên của cô làm hắn cảm thấy bản thân như thằng hề trước mặt cô vậy.
Bỗng nhiên hắn có chút chán ghét Thời Nguyệt, dường như từ khi Tô Ngọc Cầm xuất hiện, Thời Nguyệt chỉ biết gây rắc rối cho hắn.
Nghĩ đến dạo gần đây công ty liên tục gặp rủi ro và sự cố, Lâm Thạch nhíu chặt mày như thể sẽ kẹp chết một con kiến vậy.
“Thời Nguyệt, xin lỗi Ngọc… cô Tô đi!” Hắn trầm giọng, ánh mắt không vui nhìn Thời Nguyệt.
Đồng thời trong lòng không khỏi quan sát Tô Ngọc Cầm thật kĩ, xem ra từ trước đến nay hắn đã nhìn nhầm cô rồi.
“Em…” Thời Nguyệt không tin được Lâm Thạch lại bảo mình xin lỗi Tô Ngọc Cầm.
Có chết cố ta cũng không làm! Thời Nguyệt cúi đầu, nắm lấy cánh tay Lâm Thạch muốn hắn thay đổi suy nghĩ.
Nhưng Lâm Thạch lập tức rút tay lại, trầm giọng: “Xin lỗi!”
Thấy không thể thay đổi được điều gì, Thời Nguyệt cắn răng, cụp mắt che giấu sự chán ghét cùng không cam lòng: “Chị Ngọc Cầm, em xin…”
“Không cần, tôi chỉ mong sau hôm nay sẽ không xuất hiện một tin đồn nào không đúng sự thật là được! Anh nói đúng không, Lâm tổng?” Tô Ngọc Cầm giơ tay cắt ngang, lời xin lỗi này cô không dám nhận.
Cô chưa muốn bị tổn thọ!
“Được! Tôi hứa với cô!” Lâm Thạch đáp, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Cầm như muốn ăn thịt cô vì đã làm hắn mất mặt.
Tuy nhiên Tô Ngọc Cầm lại không chút nào hoảng sợ, cô còn cười khẽ một tiếng.
Âm thanh truyền vào tai Lâm Thạch khiến hắn cảm thấy vô cùng chói tai.
Đôi mắt đen như rắn độc được giấu dưới lớp kính cùng không khí lạnh lẽo làm cho Thời Nguyệt khẽ run.
“Tô Ngọc Cầm, cô chờ đó cho tôi! Tôi sẽ bắt cô quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin!” Lâm Thạch xấu xa nghĩ..