Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cưng Chiều Anh Nhất
  3. Chương 38
Trước /82 Sau

Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Giọng nói thình lình xuất hiện khiến Đường Đường giật mình, quay đầu thì thấy Cố Yên Nhiên đang ngồi ở bên cạnh.

Cô ta đến đây từ khi nào?

Cố Yên Nhiên lo lắng nhìn Đường Đường, “Tôi vừa nhìn thấy cô nói chuyện với Đường Mật và Thời Việt, không sao chứ?”

“Tôi không sao, tôi thì có chuyện gì chứ, hiện tại tôi cũng không biết bọn họ.” Đường Đường cũng không muốn nói gì thêm với Cố Yên Nhiên.

Thấy Đường Đường nhắc đến Thời Việt và Đường Mật không còn dao động, trong mắt Cố Yên Nhiên hiện lên suy nghĩ sâu xa, thử thăm dò hỏi: “Đường Đường, cô thật sự không nhớ Thời Việt sao? Cũng không nhớ rõ tình cảm của mình với anh ta hả?”

Lời nói này khiến trái tim Đường Đường nhảy dựng lên, nhưng cô không có biểu hiện gì trước mặt Cố Yên Nhiên, thản nhiên nhìn thẳng cô ta nói: “Tôi bị mất trí nhớ, không quen biết ai tên Thời Việt cả, càng không có tình cảm với người khác, tôi đã có chồng và con trai rồi, mong cô đừng nói bậy bạ”

Cố Yên Nhiên khựng lại, xin lỗi cười cười, “Xin lỗi cô, tôi không có ý gì khác, vốn dĩ tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng lúc trước tôi biết rõ cảm giác đau đớn khi buông tay người mình yêu là như thế nào, rõ ràng cô mới là vợ của Thời Việt, tất cả đều là của cô, tự nhiên lại bị một người khác đoạt đi, nếu là tôi tôi cũng sẽ không cam lòng, tôi nghĩ cô bị mất trí nhớ nhưng cũng có quyền được biết mấy chuyện này, điều đó thực sự không công bằng với cô.”

Đường Đường càng nghe càng buồn cười, Cố Yên Nhiên muốn làm gì đây? Là không tin cô bị mất trí nhớ nên mới đến đây thử cô à, muốn nhắc lại những chuyện trước kia khiến cô khôi phục kí ức? Cô ta làm vậy có ý gì?

Cô không tin một người thích chồng mình sẽ vì cô nói ra những lời này.

Nếu cô là nguyên chủ thực sự bị mất trí nhớ, không chừng nghe mấy lời này xong sẽ muốn tìm lại quá khứ và theo đuổi lại người mình yêu, sau đó chia tay với Quý Yến, khiến thời gian ở chung không bao giờ được hồi phục. Lúc ấy Cố Yên Nhiên sẽ có cơ hội đến với Quý Yến.

Đáng tiếc, công không phải là nguyên chủ.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Hiện tại Đường Đường rất chắc chắn, Cố Yên Nhiên thích Quý Yến, muốn có được anh. Bây giờ cô ta muốn xuống tay từ phía cô.

Cô còn nghĩ ở đây thật may mắn chỉ cho phép hôn nhân có một vợ một chồng, không có chuyện phụ nữ lục đục với nhau, ai ngờ vẫn có.

Đường Đường thật sự không thích Cố Yên Nhiên, rõ ràng là có ác ý với cô nhưng lại bày ra dáng vẻ tốt bụng, cô lập tức mở miệng chấm dứt sự dối trá này, “Lời này của cô có mục đích gì đây? Là muốn tôi đi tìm tình yêu đích thực, không cần chung sống với Quý Yến nữa đúng không? Hình như cô rất mong tôi và Quý Yến có vấn đề gì à?”

Cố Yên Nhiên không nghĩ Đường Đường sẽ nói ra những lời như vậy, không phù hợp với tính cách của cô, không khỏi ngẩn người, bày ra vẻ mặt không thể tin, “Đường Đường cô đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ không muốn cô không biết chuyện gì hết thôi, cuộc sống này có nhiều cái buồn phiền, cô nghĩ tôi là loại người như thế nào chứ? Tại sao tôi lại không muốn cô và anh Quý Yến chung sống hòa thuận với nhau?”

Đường Đường nhìn thẳng cô, “Cô nghĩ như thế nào thì tự cô biết, có mục đích gì cũng là cô rõ nhất.”

Cố Yên Nhiên thay đổi sắc mặt, “Cô có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!”

“Trong lòng cô thích ai không phải cô là người rõ nhất sao, không phải mọi người không nhìn ra, cô cũng không cần xem tôi là con ngốc, ít nhất tôi vẫn có thể thấy được.”

Cố Yên Nhiên bỗng nhiên mở to hai mắt, yên lặng nhìn chằm chằm Đường Đường, nở nụ cười, không che giấu điều gì, “Không nghĩ tới cô lại tỏ ra ngây thơ vô số tội như vậy, lúc trước đều là giả vờ đúng không? Mất trí nhớ cũng là giả? Căn bản là cô không bị mất trí nhớ!”

Con ngươi Đường Đường co lại, điểm này lập tức rơi vào mắt Cố Yên Nhiên, cô ta càng tin tưởng phán đoán của chính mình.

“Tôi đã sớm cảm thấy cô giả vờ mất trí nhớ mà, một vụ tai nạn nhỏ như vậy sao lại có thể mất trí nhớ được? Hơn nữa một người mất trí nhớ sao lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy. Cô đừng quên, tôi là bác sĩ, tôi đã thấy những người bị mất trí nhớ thật sự, biểu hiện như thế nào tôi biết rõ. Cô cho rằng tùy tiện bịa đặt lý do mọi người sẽ tin sao?”

Đường Đường mím môi, sắc mặt trắng bệch.

Nếu như đã bị xé rách vẻ mặt này, Cố Yên Nhiên cũng không che giấu nữa, đem tất cả hận ý nhiều năm qua ra nói một loạt, “Cô có biết cô khiến người khác thấy chán ghét không? Rõ ràng trong lòng yêu người khác lại dở thủ đoạn thiết kế Quý Yến, dùng đứa trẻ uy hiếp anh ấy cưới cô, kết quả phát hiện Quý Yến không giúp cô đạt được mục đích thì bắt đầu trở mặt? Nếu không phải có Quý Tiểu Trạc cô nghĩ Quý Yến sẽ cưới cô sao? Người phụ nữ như cô cũng xứng đáng ở bên cạnh Quý Yến hả? Cũng không biết soi gương xem bản thân mình là mặt hàng gì!”

Đường Đường nắm chặt tay, thì ra nguyên chủ dùng phương pháp như vậy để gả cho Quý Yến, trách không được anh không thích cô.

Lúc này Cố Yên Nhiên hoàn toàn vứt bỏ hình tượng cao quý nhã nhặn, giờ đây giống như một đao phủ hung hãn chém giết cô, “Sao? Nói không nên lời hả? Căn bản cô không có đường lui nên mới giả vờ mất trí nhớ, bởi vì cô mất trí nhớ nên Quý Yến mới không so đo với cô, hai người sẽ không ly hôn, và cô sẽ không như một con chó không có nhà để về. Nhưng cô nghĩ xem, nếu Quý Yến biết cô không mất trí nhớ, anh ấy sẽ như thế nào đây?”

Móng tay Đường Đường vô thức cắm vào da thịt, nhưng cô không hề thấy đau, trong đầu chỉ suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Cố Yên Nhiên.

Khi có người đứng trước mặt bạn đâm thủng sự lo lắng bạn che giấu bao lâu nay, bạn không thể giả vờ không thấy.

Mặc dù chứng mất trí nhớ của cô không giống như Cố Yên Nhiên nói, nhưng cô cũng không thể phủ nhận, dù sao cô cũng không phải người đã sinh ra Tiểu Trạc, cũng không phải người vợ thật sự của anh, cô vẫn luôn lừa bọn họ.

Nếu như Quý Yến biết cô không mất trí nhớ mà chỉ là một người xa lạ, không phải mẹ của Tiểu Trạc chỉ là một cô hồn dã quỷ, anh có còn đối xử với cô như vậy không? Hay là đuổi cô ra khỏi nhà?

Nhìn vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của Đường Đường, Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác vui mừng, nhiều năm cất giấu trong lòng khiến cô ta hận không thể giết chết người phụ nữ này, nhưng thời điểm hiện tại cô ta phải nhẫn nhịn.

Trước nay Cố Yên Nhiên luôn là một người kiên nhẫn, một ngày nào đó cô ta sẽ cướp Quý Yến về!

May mà ngày đó cũng sắp tới.

“Đường Đường, người cháu dâu nhà họ Quý chấp nhận là tôi, nếu không có cô, tôi đã sớm gả cho Quý Yến! Mọi thứ hiện tại của cô đều là của tôi, cô cứ chờ mà xem, sẽ có ngày tôi khiến cho Quý Yến thấy bộ mặt thật của cô.”

*

“Mẹ ơi, con nói mẹ nghe nè, trên cổ của Đô Đô cũng có chú khỉ vàng giống con, ba nói chú khỉ vàng của bạn ấy cũng là bà cố cho, mỗi đứa tụi con một cái.”

“Hơn nữa ba Đô Đô cũng giống ba con, đều là chú bộ đội giải phóng quân, siêu lợi hại luôn.”

“Đô Đô cũng thích chơi Anipop, nhưng mà cấp của cậu ấy không có cao, con đã đồng ý sau này sẽ chơi cùng với cậu ấy.”

Quý Tiểu Trạc phấn kích kể cho Đường Đường nghe những chuyện xảy ra trong hôm nay, chỉ là nói nửa ngày cũng không thấy mẹ trả lời, không khỏi nghi ngờ xoa mũi của mẹ mình, “Mẹ ơi, mẹ sao vậy ạ? Có nghe con nói không?”

“Ừ? Sao nào?” Đường Đường nắm tay của cậu nhóc, bị cậu nhéo hồi phục tinh thần, “Con vừa nói gì với mẹ hả?”

Quý Tiểu Trạc thở dài, mày nhỏ lo lắng nhíu lại, “Mẹ bị làm sao vậy? Sao lại không vui thế?”

Đường Đường lắc đầu mỉm cười, “Mẹ không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi.”

Đọc Full Tại mTruyen.net

“Ồ, vậy ạ, vậy mẹ dựa vào vai con ngủ một lúc đi, chúng ta sắp về nhà rồi.” Quý Tiểu Trạc vỗ vai làm chỗ dựa cho mẹ.

Tâm Đường Đường bị cậu nhóc khiến cho cảm động, nhẹ nhàng dựa vào bả vai nhỏ bé của cậu nhắm mắt lại.

Quý Tiểu Trạc không dám lộn xộn, cố gắng ngồi thẳng cho mẹ ngủ ngon hơn.

Quý Yến từ kính chiếu hậu nhìn Đường Đường, trong mắt hiện lên tia lo lắng.

Ba người về nhà đã hơn 8 giờ tối, Đường Đường chuẩn bị vào bếp nấu cơm, thì Quý Yến giữ tay cô lại: “Tối nay mệt rồi, đừng bày biện nữa, tôi ăn đại mì sợi là được.”

“Để em đi nấu.” Tay bị anh giữ chặt hơi run, giờ phút này Đường Đường không rảnh để ý tâm tình của mình, rút tay ra, nhanh chóng vào bếp nấu một nồi mì, tối nay ba người ăn rất đơn giản.

Sau khi ăn xong cả ba đi tắm rửa, theo thói quen Đường Đường tính lấy chậu ra ngâm chân cho Quý Yến, đến khi chuẩn bị xong mới phát hiện mình làm lúc nào không hay, chuyện này diễn ra tự nhiên như khi cô nấu ăn, không cần nghĩ ngợi gì.

Rốt cuộc cô thích anh nhiều bao nhiêu?

Cô vẫn luôn vì anh làm những chuyện này sao? Nếu như cô không phải mẹ của Tiểu Trạc, nhất định anh sẽ không để cô làm mấy chuyện này nữa… Cô chiếm thân thể của người khác rồi hưởng thụ tất cả mà chưa nói lời nào, có phải anh sẽ thấy cô không biết xấu hổ không?

Trái tim của Đường Đường lúc này rối tung lên, tâm trạng không thể bình tĩnh được, chỉ có thể cố gắng ấn huyệt vị cho Quý Yến như bình thường, mới làm được một nửa Quý Yến đã giữ tay cô lại, “Đường Đường, đêm nay đừng ấn nữa, mệt mỏi thì đi ngủ sớm đi.” Cả tối nay đều thất thần, chắc là mệt lắm rồi.

Đường Đường ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đôi mắt đen và sâu của anh khiến cô không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu lau tay, đưa khăn lông cho anh, “Vậy anh ngâm một chút nữa đi, em đi ngủ trước.”

“… Ừ.”

Quý Yến thấy cô đi lên giường nằm xuống, ôm lấy Quý Tiểu Trạc đang ngủ nhắm mắt lại, cả quá trình không nhìn anh một cái.

Không khỏi nhíu mày, với tính cách của cô, cô sẽ ngẩng đầu ngọt ngào cười với anh, sau đó nói: “Em không mệt đâu chồng, để em xoa bóp cho anh xong em sẽ đi ngủ.”, Đến lúc đi ngủ cũng sẽ mỉm cười với anh nói ‘Ngủ ngon’.

Hôm nay cô bị sao vậy?

Đường Đường nhắm mắt vậy thôi chứ chưa có ngủ, cô không ngủ được, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Cố Yên Nhiên, “Cô cứ chờ xem, sẽ có ngày tôi khiến cho Quý Yến thấy bộ mặt thật của cô.”

Cố Yên Nhiên nói những lời này là có ý gì? Có phải cô ta đã phát hiện được gì không?

Trong lòng cô bất an, đêm nay Đường Đường ngủ không ngon, thậm chí còn gặp phải ác mộng, trong giấc mơ Cố Yên Nhiên vạch trần cô không phải là mẹ ruột của Tiểu Trạc, sau khi Quý Yến biết được rất tức giận, mắng cô là kẻ lừa đảo, Quý Tiểu Trạc cũng không nhận cô, hai ba con kêu cô cút đi đừng bao giờ về cái nhà này nữa.

Cô bị đuổi ra ngoài, cái gì cũng không có, cũng không quen biết ai, không kiếm được tiền, cuối cùng lưu lạc đầu đường xó chợ, lẻ loi hiu quạnh thành một người ăn mày.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc vậy? Có phải đau ở đâu không?” Quý Tiểu Trạc từ ngoài cửa đi vào, thấy mẹ đang khóc, lập tức chạy tới dùng tay nhỏ lau nước mắt cho cô.

Đường Đường hít mũi, “Không sao, mẹ mới mơ thấy ác mộng, không có việc gì nữa rồi. Bây giờ là mấy giờ?”

Quý Tiểu Trạc nâng tay mình lên xe đồng hồ, “Đã 9 giờ rồi mẹ.”

9 giờ! Đường Đường lập tức bật dậy, “Bảo bảo, sao con không gọi mẹ dậy? Con có đói bụng không? Để mẹ đi nấu bữa sáng cho con.”

“Không cần đâu mẹ, buổi sáng ba đã ra ngoài mua bữa sáng rồi, ba kêu con không cần gọi mẹ, nói mẹ mệt nên cần nghỉ ngơi, còn nói nếu mẹ dậy nhớ nói mẹ ăn sáng.”

Trong lòng Đường Đường không nói nên lời, vừa vui mừng vừa đau khổ, vui vì anh đối xử tốt với cô, buồn vì lòng tốt này quá viễn vông, nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Đường Đường ôm chặt lấy Quý Tiểu Trạc, nhịn không được hỏi cậu nhóc: “Bảo bảo, mẹ hỏi con chuyện này, nếu như mẹ không phải người sinh ra con, con vẫn thích mẹ chứ?”

Quý Tiểu Trạc không hiểu nhấn huyệt thái dương, “Nhưng mẹ là mẹ con mà, ba nói con chui ra từ bụng mẹ.”

“Mẹ chỉ nói nếu thôi, nếu con chui ra từ bụng người khác, con còn thích mẹ không?”

Vấn đề này quá khó hiểu với Quý Tiểu Trạc, tay nhỏ rối rắm rà qua rà lại không nghĩ ra được.

Thấy đã làm khó cậu nhóc, Đường Đường vỗ đầu mình, cảm thấy cô thật ngu ngốc, từ hôm qua đến giờ lo lắng chuyện này, lo lắng cũng vô dụng thôi, chuyện gì đến rồi sẽ đến, mỗi ngày cứ lo lắng như vậy nó cũng không trôi qua.

Hơn nữa, bình thường đâu ai sẽ nghĩ đến có chuyện mượn xác hoàn hồn đâu? Cùng lắm Cố Yên Nhiên chỉ nghĩ cô giả vờ mất trí nhớ thôi.

Là do cô suy nghĩ quá nhiều..

Để bản thân không bị ảnh hưởng, Đường Đường quyết định mỗi ngày khiến bản thân bận rộn hơn, như vậy sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung về chuyện này.

Đúng lúc cô đồng ý may váy cho Văn Văn, may áo váy cho Kỷ Nguyệt, bây giờ không có chuyện gì có thể làm.

Thế là Đường Đường lên mạng mua không ít vải dệt, mỗi ngày ngoài chăm sóc Quý Tiểu Trạc ra thì cô vùi đầu vào làm quần áo, bận rộn đến mức bỏ quên Cố Yên Nhiên ra khỏi đầu, cuộc sống khôi phục lại bình thường.

Nhưng đến buổi tối, Đường Đường nghiêng đầu nhìn lén bóng lưng Quý Yến, không tự chủ nhớ đến lời của Cố Yên Nhiên, cô ta nói nếu như không phải do nguyên chủ, cô ta đã sớm cưới Quý Yến, người cháu dâu ông nội Quý chọn là cô ta.

Cẩn thận suy nghĩ lại, Cố Yên Nhiên và Quý Yến là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vẻ ngoài và gia thế của Cố Yên Nhiên đều tốt, hai nhà cũng môn đăng hộ đối, ông nội Quý muốn Quý Yến cưới Cố Yên Nhiên cũng là điều dễ hiểu thôi, cô ta sẽ không dám nói dối chuyện này.

Vậy có phải anh cũng muốn cưới Cố Yên Nhiên không? Có phải vì sự xuất hiện của nguyên chủ đã chia cắt hai người?

Được rồi, Đường Đường thừa nhận, cô rất muốn biết Quý Yến có thích Cố Yên Nhiên không. Cô thích Quý Yến, cũng muốn anh thích cô, cho nên cô không ngừng cố gắng, thậm chí là trả giá, nhưng nếu trong lòng anh đã có người khác, làm sao cô có thể tiến vào trái tim anh đây? Không có khả năng.

Cô nhớ bà vú đã nói, trong lòng đàn ông không có cô thì không sao, nhưng không thể có người khác, một khi người đàn ông có người trong lòng, cô sẽ không bao giờ có được trái tim của hắn. Đừng đặt tình cảm vào một người đã có người trong lòng, nếu không người đau khổ nhất là bản thân mình.

Đường Đường cảm thấy bà vú nói rất đúng.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Cô nhớ lại cảnh khi anh và Cố Yên Nhiên ở chung với nhau, hình như Quý Yến không có đối xử đặc biệt với Cố Yên Nhiên, nhưng cũng không lạnh lùng như những người khác, anh và Cố Yên Nhiên tập thể dục buổi sáng với nhau, nói chuyện với nhau, thậm chí còn cười với cô ta, nhưng anh chỉ cười với cô có mấy lần….

Đường Đường rất muốn mở miệng hỏi Quý Yến, nhưng lại không dám nói. Đúng vậy, cô dựa vào đâu mà hỏi chứ? Quý Yến cũng không thích cô, cô cũng không phải người vợ thật sự của anh.

Hơn nữa lỡ như hỏi ra đáp án không như cô hy vọng, sau này bọn họ sẽ chung sống như thế nào đây.

Đường Đường không còn cách nào khác, vùi đầu bận rộn giả bộ không biết gì hết.

Mặc dù Đường Đường không khác thường bao nhiêu, nhưng Quý Yến vẫn nhạy bén cảm thấy cô có gì đó không thích hợp.

Hình như gần đây số lần cô nhìn anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, giống như cố ý trốn ánh mắt anh vậy, thỉnh thoảng đụng phải cũng tránh đi rất nhanh, rõ ràng trước kia cô đều xấu hổ và vui mừng nhìn anh mà, sau đó sẽ ngọt ngào gọi anh một tiếng ‘Chồng ơi’, sao mấy ngày nay cô không gọi anh như vậy nữa.

Cô bị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

Hết chương 38.

Quảng cáo
Trước /82 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Bí Khôi Phục Chi Quỷ Lang (Thần Bí Phục Tô Chi Quỷ Lang)

Copyright © 2022 - MTruyện.net