Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Đường cho rằng trong bộ đội Quý Yến có chuyện gì, nên đã mang đồ ăn cất vào nồi cho nóng tiếp tục chờ anh, nhưng chờ đến 9 giờ, bụng Quý Tiểu Trạc cũng đói meo rồi mà anh cũng chưa trở lại.
Quý Tiểu Trạc che lại chiếc bụng đang kêu ùng ục bò đến bên thảm, vươn tay yếu ớt gọi Đường Đường: “Mẹ ơi, sao ba còn chưa về ạ? Con đói sắp chết rồi.”
Mỗi ngày Ôn Nặc đều ăn cơm ở nhà họ Quý cũng đã đói bụng, nhưng cô bé không kêu la như Quý Tiểu Trạc, chỉ lẳng lặng ôm bụng ngồi đó, nhìn còn đáng thương hơn so với cậu nhóc.
Đường Đường cũng nôn nóng, nhưng thấy hai đứa nhỏ đói như vậy thì không đành lòng, “Chắc là ba có chuyện nên về trễ, chúng ta ăn cơm trước thôi, để dành cho ba một chút tí trở về ba ăn.”
Quý Tiểu Trạc ôm bụng do dự, lập tức lắc đầu, “Chúng ta chờ ba đi mẹ, nói không chừng ba sắp về rồi đó.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Đường Đường bế hai đứa nhỏ đến bàn ăn, mang đồ ăn ra, “Không sao, chú Trương Thành đối diện cũng chưa về, chắc là bọn họ có chuyện gấp, tối nay chắc là ăn ở căn tin rồi, cho nên chúng ta cứ ăn trước đi.”
Thấy Đường Đường nói vậy, hai đứa nhỏ mới động đũa, ngấu nghiến ăn cơm hơn so với bình thường, chắc là đói lắm rồi. Đường Đường cũng đói, nhưng thế nào cũng ăn không vô, Quý Yến không có tin tức gì, trong lòng cô không yên tâm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đường Đường cả kinh, lập tức buông chiếc đũa chạy ra ngoài cửa, mở cửa ra cứ ngỡ là Quý Yến về, ai ngờ không phải anh, mà là một chiến sĩ không quen biết.
Chiến sĩ kính lễ với Đường Đường xong mới nói đến ý đồ của mình, “Chị dâu, em là cấp dưới của doanh trưởng Quý, doanh trưởng bảo em đến thông báo cho chị biết là anh ấy phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian này sẽ không về nhà, mong chị hãy chăm sóc tốt cho mình và đứa nhỏ.”
“Ra ngoài làm nhiệm vụ?” Đường Đường hơi mờ mịt, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian đến đây nghe nói Quý Yến phải đi làm nhiệm vụ, lúc trước mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cô còn nghĩ rằng quân nhân mỗi ngày chỉ đi huấn luyện thôi, cho nên nghe thấy phải ra ngoài làm nhiệm vụ thì hơi thất thần.
Chiến sĩ giải thích kỹ càng với Đường Đường: “Chị dâu, doanh trưởng cũng muốn trở về nói với mọi người, nhưng nhiệm vụ khẩn cấp, bọn họ vội vàng bố trí chiến lược, cơm cũng chưa ăn, mới lên trực thăng đi rồi, thật sự không có thời gian để quay về, chỉ có thể nhờ em đến thông báo.”
Đường Đường không yên tâm, liên tục dò hỏi chiến sĩ: “Vậy bọn họ đi đâu? Có nguy hiểm không? Có nói nói khi nào sẽ về không?”
Sắc mặt chiến sĩ khó xử, “Xin lỗi chị dâu, chuyện này là bí mật quân sự, không thể tiết lộ ra ngoài, những chuyện khác em đều không biết, chỉ có những người đi làm nhiệm vụ mới biết thôi.”
Đường Đường đành phải rút lại những lời chưa nói, mỉm cười cảm ơn chiến sĩ.
Sau khi nói xong với Đường Đường thì đi đến nhà Trương Thành gõ cửa, mới gõ một cái, cửa đối diện đã nhanh chóng mở ra, vẻ mặt Phương Vũ Vi vội vàng hỏi chiến sĩ đó, “Trương Thành đâu?”
Chiến sĩ thuật lại những gì vừa nói với Đường Đường cho Phương Vũ Vi nghe lần nữa, cô ta nghe xong sắc mặt tràn ngập lo lắng, so với Đường Đường còn khẩn trương hơn.
Chiến sĩ nói xong nhanh chóng rời đi, ở cửa chỉ có Đường Đường và Phương Vũ Vi nhìn nhau.
Từ sau lần nấu cơm kia Đường Đường cũng không giao tiếp với Phương Vũ Vi nữa, hình như vợ chồng bọn họ còn cãi nhau về chuyện này, cụ thể thì cô không biết rõ, nhưng sau đó mỗi khi nhìn thấy cô Phương Vũ Vi cũng không chào hỏi cô, tất nhiên cô cũng không dán mặt nóng của mình vào mông lạnh của người ta, cũng giả bộ làm như không quen biết.
Phương Vũ Vi liếc Đường Đường một cái, gì cũng không nói xoay người vào nhà, Đường Đường cũng không so đo với cô ta, cũng trở về phòng.
Quý Tiểu Trạc thấy Đường Đường quay lại lập tức hỏi cô: “Mẹ ơi, ba làm sao vậy ạ?”
Đường Đường áp sự lo lắng trong lòng xuống, mỉm cười nói: “Ba ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, rất nhanh sẽ về thôi.”
Thấy Đường Đường mỉm cười, hai đứa nhỏ cũng không lo lắng nữa, tiếp tục ăn cơm, Quý Tiểu Trạc còn an ủi Đường Đường: “Mẹ đừng lo lắng nha, lúc trước ba hay ra ngoài làm nhiệm vụ lắm, rất nhanh sẽ về thôi à.”
Đường Đường gật đầu, hy vọng thế.
Ba người ăn cơm tối xong không còn sớm nữa, bình thường đều là Quý Yến đưa Ôn Nặc về nhà, nhưng hôm nay anh không có ở đây, Đường Đường dắt theo Quý Tiểu Trạc đưa cô bé về nhà. Nhà của Ôn Nặc ở bên kia phải đi bộ hơn mười phút, mỗi tay của Đường Đường cầm tay hai của hai đứa, nhìn như bà mẹ hai con.
Bỗng nhiên Đường Đường nhớ đến cuộc trò chuyện tối hôm qua với Quý Yến, cô cảm thấy không cần chờ Tiểu Trạc cưới, không phải bây giờ bọn họ chẳng khác gì có con gái sao.
Có phải Quý Yến cũng nghĩ như vậy không?
Không đến 15’, đã đến nhà của Ôn Nặc, Đường Đường gõ cửa.
“Đây là nhà của Nặc Nặc à?”
Cô bé gật đầu, nhưng lại không chủ động gõ cửa mà đứng bất động.
Đường Đường đành phải gõ cửa, nhưng gõ mấy lần cũng không nghe thấy động tĩnh bên trong. Đường Đường nghĩ ngờ, nghiêng tai dán lên trên cửa, hình như có tiếng trẻ con đang khóc, trong nhà chắc là có người, nhưng gõ cửa mấy lần, rất lâu sau mới có người ra mở cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc xoăn dài, mặc váy ngủ tơ tằm, làn da mịn màng, vừa nhìn thấy đã biết đây là một người phụ nữ biết ăn mặc, đây chắc là mẹ kế của Ôn Nặc – Lưu Tử Toàn.
Lưu Tử Toàn thấy ba người ngoài cửa, mỉm cười với Đường Đường, “Cô là vợ của doanh trưởng Quý đúng không? Xấu hổ quá, lúc nãy đang xem TV, âm thanh lớn quá tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
Đường Đường mỉm cười tỏ vẻ không sao, “Tôi đưa Nặc Nặc về nhà.”
Lưu Tử Toàn mời Đường Đường vào nhà ngồi, “Mau vào đi, uống một ly trà rồi về.”
Đường Đường xua tay từ chối, “Không cần, trời không còn sớm nữa, chúng tôi phải về nhà đi ngủ.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Lưu Tử Toàn thấy vậy cũng không nói gì nữa, khách sáo nói cảm ơn: “Làm phiền cô rồi, con bé Ôn Nặc ngày nào cũng quấy rầy cô, chắc là gây thêm nhiều phiền phức cho cô lắm, lần sau tôi và ba con bé sẽ mời nhà các cô ăn một bữa cơm.”
Đường Đường biết cô ta chỉ đang khách khí thôi, cũng nói lại: “Không phiền, quan hệ của Nặc Nặc và Tiểu Trạc nhà chúng tôi rất tốt, tôi còn ước con bé đến nhà tôi chơi nhiều hơn một chút, con bé rất ngoan, không có gây chuyện gì, ăn cơm cũng vậy.”
Lúc này trong phòng truyền đến giọng hét của một đứa trẻ: “Mẹ ơi mau đến đây! Mau trở lại chơi với con!”
Lưu Tử Toàn xấu hổ mỉm cười: “Con nít trong nhà làm người lớn thật đau đầu, không nói chuyện với cô nữa, lần sau rảnh thì đến nhà tôi chơi.”
Đường Đường gật đầu, sờ đầu nhỏ của Nặc Nặc, lúc này mới dắt Quý Tiểu Trạc về nhà.
Cô gái nhỏ cứ như vậy đứng trước cửa nhà, không quan tâm sắc mặt của Lưu Tử Toàn, mắt cứ nhìn Đường Đường và Quý Tiểu Trạc xuống lầu, ánh mắt đó đáng thương vô cùng, khiến Đường Đường sinh ra cảm giác như mình đang vứt bỏ con bé vậy, nếu đây không phải con nhà người ta, cô muốn đưa con bé về nhà nuôi.
Đường Đường quay đầu nhìn Lưu Tử Toàn, thấy trong mắt cô ta không còn kiên nhẫn nữa, trong lòng hơi khó chịu.
Trên Đường về nhà, Quý Tiểu Trạc rầu rĩ, “Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe bí mật này nè, thực ra cái dì vừa nãy không phải mẹ ruột của Nặc Nặc đâu, là mẹ kế đó!”
Đường Đường nhướng mày, “Sao con lại biết chuyện này?” Cô cũng không nói chuyện này cho thằng bé biết, vậy sao thằng bé lại biết được?
Quý Tiểu Trạc hừ hừ, “Tất nhiên là Nặc Nặc nói với con rồi.”
“Nặc Nặc nói với con?” Đường Đường hơi kinh ngạc, trước nay cô không nghe con bé Nặc Nặc nói đến chuyện này, hỏi gì con bé cũng toàn lắc và gật đầu, sao con bé lại nói chuyện này với Quý Tiểu Trạc?
“Thì là, cái dì kia chưa bao giờ đưa Nặc Nặc đi học cả, cũng không đến đón bạn ấy, buổi sáng còn không nấu cơm cho Nặc Nặc ăn, cho nên con mới nghi ngờ, hỏi đó có phải là mẹ kế của Nặc Nặc không, Nặc Nặc gật đầu, nói đó chỉ là dì, không phải mẹ.”
Xem ra con bé Nặc Nặc không phải không nói gì, chỉ là muốn nói với Quý Tiểu Trạc mà thôi.
Quý Tiểu Trạc vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng khó chịu, “Mẹ ơi, mẹ nói xem sao mẹ kế lại xấu xa vậy ạ? Nặc Nặc thật đáng thương, sáng nào cũng đói bụng, còn không có đồ ăn vặt, đồ chơi cũng chỉ có một cái ô tô, ngay cả công viên giải trí cũng chưa được đi.”
Đường Đường sờ đầu cậu nhóc sửa lại cho đúng: “Cũng không phải người mẹ kế nào cũng xấu xa, cũng có người rất tốt, chúng ta không thể vơ đũa cả năm như vậy.”
“Nhưng mẹ kế của Nặc Nặc chắc chắn xấu! Ba và mẹ bạn ấy đều ngủ cùng với em trai, bắt bạn ấy ngủ một mình, mỗi ngày Nặc Nặc đều sợ hãi rúc ở trong chăn không dám ló đầu ra.”
Trái tim Đường Đường thắt lại, nghĩ đến một cô bé nhỏ nhắn phải ngủ một mình cô không thể chịu nổi, dù lá gan Quý Tiểu Trạc lớn cô cũng không yên tâm để thằng bé ngủ một mình, Nặc Nặc là con gái sao có thể không sợ được. Trách không được mỗi buổi tối con bé không muốn về nhà, mỗi lần về ánh mắt đều trông mong, chắc chắn là muốn ở lại.
Đường Đường không đành lòng, nhưng lại không thể làm gì, cô cũng không thể quản được chuyện nhà người khác.
Quý Tiểu Trạc mong mỏi hỏi Đường Đường: “Mẹ ơi, chúng ta không thể giữ Nặc Nặc ngủ ở lại nhà mình hả mẹ? Chúng ta sẽ ngủ cùng bạn ấy, như vậy bạn ấy sẽ không sợ nữa.”
Đường Đường bất lực lắc đầu, “Không được, trừ khi ba của Nặc Nặc đồng ý.”
Nháy mắt Quý Tiểu Trạc héo queo.
Đường Đường cũng đau lòng cho Nặc Nặc, bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến hay, “Bảo bảo, hay là như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ làm cho Nặc Nặc một con hổ bông, để nó ngủ cùng với Nặc Nặc, hổ hung ác như vậy sẽ bắt những người xấu đi, cho nên có hổ bông bảo vệ Nặc Nặc, Nặc Nặc sẽ không sợ hãi nữa, con thấy có được không?”
Ánh mắt Quý Tiểu Trạc sáng lên, cảm thấy ý kiến này rất hay, vẫy tay bảo Đường Đường cúi xuống, “Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
Đường Đường không hiểu lắm khom lưng cúi xuống, cậu nhóc lập tức hôn lên mặt cô ba cái thật kêu, “Mẹ là tốt nhất, yêu mẹ lắm ~”
“Cái thằng bé này!” Trái tim Đường Đường ấm áp, cũng mỉm cười theo.
*
Sáng hôm sau Đường Đường lấy kim chỉ ra, bắt đầu làm hổ bông cho cô bé, đồng thời cũng như kiếm việc cho mình làm, miễn lúc rảnh rỗi lại nhớ đến Quý Yến.
Vợ đoàn trưởng đến chơi, thấy Đường Đường đnag chuyên tâm làm việc, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, “Chị còn sợ em lo lắng không yên, xem ra là do chị nghĩ nhiều rồi.”
Đường Đường bảo chị ấy ngồi xuống, “Chị dâu, em lo lắng thì làm được gì chứ, tất cả những gì em có thể làm là sống thật tốt, đừng để anh ấy lo lắng cho mẹ con em.”
“Em nghĩ như vậy là tốt rồi, đừng lo lắng quá, mỗi năm bọn họ đều có rất nhiều nhiệm vụ lớn nhỏ, không có chuyện gì đâu, hơn nữa bọn họ đều là những người quân nhân, bản thân cũng lớn rồi, sao có thể gặp chuyện gì được.”
Trong lòng Đường Đường cảm thấy an tâm hơn.
Vợ đoàn trưởng muốn Đường Đường yên tâm hơn nên đã nói những điểm lợi hại của bọn họ, “Chị nói cho em nghe, bọn Quý Yến năng lực rất giỏi, nếu không cũng không trẻ tuổi như vậy mà được làm doanh trưởng, chức doanh trưởng này là do bọn họ từng bước cố gắng lấy được. Không nói đến chuyện khác, lấy Quý Yến nhà em làm ví dụ, người doanh trưởng mà bọn họ ngưỡng mộ nhất chính là cậu ấy, không có ai có thể đánh bại cậu ấy!”
Đường Đường nghe vậy rất hứng thú, đây là lần đầu tiên cô nghe về chuyện của Quý Yến ở đây, không khỏi kéo áo vợ đoàn trưởng năn nỉ, “Chị dâu kể cho em nghe về bọn họ đi, em rất muốn nghe.”
Vợ đoàn trưởng chỉ chỉ cái trán của cô chê cười, “Em đó nha, nhắc tới Quý Yến là mắt sáng lên, thích như vậy à?”
Đường Đường ngượng ngùng thì thầm, “Chỉ là em cứ thích như vậy thôi.”
Vợ đoàn trưởng cười ha ha, “Đúng là không biết xấu hổ nha, được rồi, để chị kể cho em nghe nhiều hơn.”
“Mấy cái cấp bậc doanh trưởng này của bọn họ không phải tự nhiên mà có, nhưng cũng phải xem tổng thể từ năng lực đến tố chất, không thể nghi ngờ Quý Yến nổi bật nhất, cho dù là chiến lược quân sự hay là năng lực cá nhân. Mỗi năm lúc thi đấu võ, Quý Yến đều được hạng nhất.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Khóe miệng Đường Đường không khỏi cong lên, trong lòng rất tự hào, thì ra chồng của cô lại giỏi như vậy!
“Nhưng mà quan hệ của Quý Yến lại không bằng mấy người khác, cậu ấy và Đổng Lực đều là dạng không có quan hệ gì trong quân giới, tất cả đều phải tự dựa vào năng lực của mình, so sánh mà nói, Trương Thành hay ba của Nặc Nặc đều có ba vợ đứng phía sau chống đỡ, tuy rằng ở đây ở đây chú trọng thực lực, dùng bản lĩnh để nói chuyện, nhưng đến những thời điểm quan trọng như thăng quân hàm hay điều động chức vị thì không như vậy.” Thực ra chị ấy không nói, dựa vào quân công của Quý Yến, nếu như công bằng đã sớm không phải vẫn là chức doanh trưởng này.
Đường Đường mím môi, không khỏi nghĩ đến ông nội Quý mà cô đã nhìn thấy trong bữa tiệc đại thọ của bà nội Trác. Vừa nhìn là biết ông ấy thuộc dạng thượng thừa, rất có khí chất của một quân nhân, hơn nữa Cố Yên Nhiên cũng nói nhà họ Quý là một gia đình quân nhân, người nhà họ Quý có địa vị không thấp trong quân giới, nhưng ở đây lại không có ai biết về chuyện này, có thể thấy à Quý Yến chưa từng đề cập đến, cũng như chưa bao giờ dựa vào nhà họ Quý, tất cả đều do anh tự mình có được.
Đường Đường cũng không nói cho vợ đoàn trưởng biết chuyện của nhà họ Quý, nếu Quý Yến đã không muốn nói, cô sẽ luôn ủng hộ anh.
Về chuyện quân sự vợ đoàn trưởng cũng không dám nói nhiều, dù sao bên trong cũng có rất nhiều chuyện tréo ngheo, chỉ nói một ít rồi chuyển qua đề tài khác, giúp Đường Đường làm hổ bông.
Có vợ đoàn trưởng giúp đỡ, Đường Đường rất nhanh đã làm xong, chỉ mới nửa ngày đã xong rồi, hổ bông lớn ngang ngửa Nặc Nặc, để cho con bé có thể ôm vừa, lúc đi ngủ cũng giống như có bạn bè ngủ bên cạnh, như vậy sẽ không sợ nữa.
“Đường Đường em thật tốt bụng, em đối xử với con bé không khác gì con mình, mẹ con bé chưa chắc đã để ý như em.” Vợ đoàn trường càng ngày càng thích Đường Đường, chị cảm kích lòng tốt và sự chân thành của cô.
Đường Đường mỉm cười, “Con bé rất có duyên với em, em rất thích, con bé lại có quan hệ tốt với Tiểu Trạc, chứng minh con bé rất có duyên với nhà của tụi em, Nặc Nặc không có mẹ thương yêu, nên em sẽ như là mẹ con bé thương yêu con bé nhiều hơn.”
“Con bé ấy gặp được nhà tụi em đúng là may mắn.” Trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nhưng không phải ai cũng được quý nhân giúp đỡ. Trước kia thì khó mà nói được, nhưng từ nay về sau con bé Nặc Nặc sẽ không thua kém một ai.
Vợ đoàn trưởng nói rồi bật cười, chỉ vào chính mình: “Không nói về con bé Nặc Nặc nữa, chị gặp được em cũng đã là may mắn rồi, có thể thường xuyên đến nhà em ăn ngon, mỗi ngày nói chuyện ăn cơm cùng em, nếu không một mình chị ở nhà đã bạc trắng cả đầu lâu rồi.” Quan hệ giữa chị và những quân tẩu khác cũng không kém, nhưng cũng không thân đến độ tâm sự tình cảm, cho đến khi gặp được Đường Đường chị mới nói những lời thật lòng.
Đường Đường thấy vợ đoàn trường như vậy, tò mò hỏi: “Chị dâu, lúc trước chị cũng như em chỉ ở trong nhà thôi sao?”
“Cũng không phải.” Vợ đoàn trưởng lắc đầu, “Lúc trước ở quê chị có may đồ, sau này đến đây tùy quân thì không còn tiện nữa, bây giờ phải chăm sóc cho Văn Văn vào đại học cũng không có cách nào đi tìm việc làm, nhàm chán cũng phải chịu thôi. Em biết không, lúc mới đến đây hai năm chị tóc chị đã bạc đi rất nhiều, nếu chị gặp được em sớm hơn thì tốt rồi.
Đường Đường cũng nói: “Em cũng rất chán, buổi sáng không có Tiểu Trạc và ba nó ở nhà em rất buồn chán, chỉ có thể làm chút việc nhà và may vá giết thời gian, trong lòng rất mong ngóng hai người bọn họ về nhanh một chút.” Chẳng qua từ nhỏ mỗi ngày của cô đều trôi qua như vậy, nên có thể đã trở thành thói quen rồi.
“Aizz, dù sao phụ nữ chúng ta cũng phải kiếm chút chuyện gì đó cho mình làm, không phải vì kiếm tiền, nhưng ít nhất sẽ không khiến bản thân buồn chán, lãng phí thời gian.”
Đường Đường chán nản thở dài, “Ngoài nấu ăn ra em chỉ biết thêu thùa may vá, những cái khác thì không biết làm, ra ngoài cũng không kiếm được việc làm, hơn nữa Tiểu Trạc còn nhỏ như vậy, em đi làm thì không chăm sóc được cho ba con bọn họ.” Dù sao ba con bọn họ vẫn là quan trọng nhất.
“Nói cũng đúng.” Vợ đoàn trưởng có thể hiểu được, dù sao chị ấy cũng đang ở trong hoàn cảnh như vậy.
Đường Đường nghĩ, nếu có việc gì mà làm ở nhà thì tốt quá rồi, vừa có việc cho cô làm, lại vừa có thể chăm sóc hai ba con.
Nghe Đường Đường nói vậy, vợ đoàn trưởng đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn kim chỉ trong tay Đường Đường đánh vào đùi một cái, “Đường Đường, em có thể làm đó, không phải em đã có sẵn kỹ năng rồi sao.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quý Yến: “Sau ngày tân hôn mà tôi phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Tư thế tôi muốn vẫn chưa thực hiện được. Tác giả cút ra đây, tôi hứa sẽ không giết bà.”
Tác giả rùng mình: “Cậu nên tích đức từ bây giờ đi.”
Hết chương 57.