Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cưng Chiều Anh Nhất
  3. Chương 72
Trước /82 Sau

Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 72

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghiêm Tiểu Thanh đến cũng nhanh đi cũng nhanh, con trai của cô ấy bây giờ vẫn còn ở bệnh viện cần cô ấy trở về chăm sóc nên không thể nán lại lâu.

Tối đó Nghiêm Tiểu Thanh rời thành phố này bằng máy bay với số tiền cứu mạng mà Quý Yến cho cô ấy, không để lại bất cứ dấu vết nào, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ.

Đường Đường cảm thấy ớn lạnh, sợ Nặc Nặc khó chịu không nói chuyện, lại không biết rằng tính cách của con bé không mềm mại như vẻ bề ngoài: “Mẹ không cần Nặc Nặc, Nặc Nặc cũng không cần, Nặc Nặc chỉ thích những ai thích Nặc Nặc thôi, anh Tiểu Trạc, dì, chú, ông cố.”

Đường Đường đau lòng lại cảm thấy may mắn, cúi đầu hôn lên trán con bé, “Nặc Nặc nói rất đúng, ai không thích mình thì mình cũng không cần phải thích họ.”

Quý Yến mỉm cười ôm cả hai vào lòng, đưa đồ nhà họ Lưu bồi thường cho cô gái nhỏ xem, tuy rằng có thể cô bé vẫn chưa hiểu, “Nặc Nặc, đây là những thứ mà nhà mẹ kế bồi thường để xin lỗi con. Một căn biệt thự, sau này con sẽ là chủ nhân của ngôi nhà này; còn đây là cửa hàng của nhà họ Lưu, sau này sẽ là của con, con muốn xử trí như thế nào cũng được; cuối cùng trong thẻ này là hai trăm vạn, tạm thời để trong ngân hàng, sau này có chuyện gì cần dùng đến con cứ lấy mà dùng.”

Quý Yến nói xong thì sờ đầu cô bé nói: “Bây giờ con còn quá nhỏ để giữ mấy thứ này, cho nên chú sẽ để trong két sắt ngân hàng cho con nhé? Chờ đến khi con 18 tuổi có thể tự do dùng.”

Nặc Nặc chớp mắt nghiêm túc nghe, một lúc sau mới tiêu hóa được lời nói của anh, sau đó lại lắc đầu, đẩy tất cả về Quý Yến: “Nặc Nặc không cần, cho dì và chú hết.”

Đường Đường và Quý Yến nghi ngờ con bé không biết những thứ này là gì, không chừng còn nghĩ giống như viên kẹo, Đường Đường bèn hỏi: “Nặc Nặc con có biết những thứ này là gì không?”

Cô gái nhỏ gật đầu, “Con biết ạ, những thứ này rất nhiều tiền, con có thể mua rất nhiều thứ, con cho chú và dì hết, con còn nhỏ, không cần tiền.”

Câu trả lời của cô gái nhỏ rất đúng, hóa ra con bé biết. Nhưng vẫn đưa thứ quý giá như vậy cho bọn họ, thực sự rất cảm động.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Đường Đường hôn Nặc Nặc, “Chú và dì có tiền, không cần Nặc Nặc tặng cho chúng ta, số tiền nay Nặc Nặc có thể tự mình giữ sau này đi học sẽ dùng đến, không cần phải mượn tiền người khác.”

Nặc Nặc buồn rầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hỏi: “Có cái này Nặc Nặc có thể vào đại học ạ?”

Quý Yến trả lời: “Đúng vậy, không chỉ vào đại học, Nặc Nặc có thể học lên thạc sĩ, hay đi du học cũng được.”

Nặc Nặc không hiểu thạc sĩ và đi du học là gì, nhưng với kinh nghiệm ít ỏi nói cho cô bé biết, số tiền này có thể học đại học, học đại học sẽ có sự nghiệp, có sự nghiệp sẽ kiếm được nhiều tiền, có tiền sẽ mua đồ cho chú, dì, ông cố và anh Tiểu Trạc, vì thế Nặc Nặc quyết định nhận những thứ này, cũng nói với Quý Yến và Đường Đường: “Chú ơi, con sẽ dùng số tiền này để học đại học, chờ con kiếm được nhiều tiền sẽ cho mọi người, sau này con sẽ kiếm được nhiều tiền, rất nhiều tiền.”

Mọi người ở đây bị giọng điệu của con bé bật cười, Quý Yến gật đầu nhận lời, “Được, vậy chú sẽ cất cho Nặc Nặc, nào con học đại học sẽ lấy ra dùng.”

Cô gái nhỏ vui vẻ đồng ý.

Đường Đường vui sướng chọc cánh tay Quý Yến nói: “Chồng anh có phát hiện không, hình như bây giờ Nặc Nặc nói chuyện dài hơn lúc trước rồi thì phải.”

Quý Yến liếc Quý Tiểu Trạc, “Ở cùng với Quý Tiểu Trạc, không trở nên lảm nhảm xem như có bản lĩnh.”

Đường Đường thấy anh nói rất đúng, bảo bảo nhà cô đúng là có khiếu khiến người ta trở nên lảm nhảm.

Bên này mọi người vui vẻ hòa thuận, nhưng bên phía Ôn Trường Nghị lại hoàn toàn ngược lại.

Lưu Tử Toàn bị chọc cho tức điên lên, cô ta trăm ngàn lần không nghĩ đến người phụ nữ kia dắt theo con bé Ôn Nặc trở lại làm nhục cô ta, con khốn đó sao dám làm vậy!

Choang choang đồ đạc trong phòng bị đập hết, sàn nhà rất lộn xộn như không ai dám tiến lên ngăn cản cô ta.

Mẹ Lưu cũng tức chết đi được, dù gì nhà họ Lưu cũng một gia đình có danh dự, bây giờ lại bị một người phụ nữ không ra gì uy hiếp, còn phải đưa nhiều tiền cho con bé Ôn Nặc chết tiệt kia, quả thật vô cùng nhục nhã!

Mẹ Lưu hận sắt không thành thép oán giận với Lưu Tử Tòan, “Lúc trước là con và Ôn Trường Nghị chia tay, nó cũng đã kết hôn mà con không màng tự tôn hết lần này đến lần khác ve vãn người ta, kết quả bây giờ con được gì? Được người ta cầm bằng chứng con và nó ngoại tình đến uy hiếp nhà họ Lưu chúng ta! Từ khi nào nhà họ Lưu chúng ta phải chịu tổn thất lớn như vậy!”

Lưu Tử Toàn tức giận đập vỡ lỹ, “Mẹ trách con hả? Nếu không phải lúc trước mẹ và ba ngăn cản con và Trường Nghị yêu nhau thì sao lại xảy ra những chuyện như thế này?”

Mẹ Lưu kích động đứng lên, “Vậy bây giờ con đang trách ba mẹ hả? Chúng ta là vì ai? Ôn Trường Nghị cái gì cũng không có, chỉ là một kẻ nghèo tham gia quân ngũ, con gả cho người như vậy là muốn đi uống gió Tây Bắc sao? Bây giờ không có ba và mẹ giúp đỡ các con thì con cảm thấy con có sống tốt được như bây giờ không? Con có lương tâm không hả!”

(*) Uống gió Tây Bắc: không có gì để ăn.

Hai người phụ nữ cãi nhau ỏm tỏi, ba Lưu vẫn luôn ngồi đó tức giận hét lên: “Đủ rồi! Tất cả im hết đi!”

Tức khắc hai người không dám ho he gì nữa.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Ba Lưu nhéo mũi giảm bớt mệt mỏi, trầm giọng nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ cãi nhau thì có ích gì! Không bằng suy nghĩ chuyện này là như thế nào. Lúc trước người phụ nữ đó đã rời khỏi đây rồi mà, không dám ho he nửa lời, sao giờ lại quay về uy hiếp chúng ta, chắc chắn phía sau có người chỉ định.”

Mẹ Lưu tức giận: “Còn ai khác nữa, ngoài Quý Yến ra thì còn có ai? Tôi đã nói rồi Quý Yến kia không để nhà họ Lưu chúng ta trong mắt, bây giờ thấy rồi chứ? Rõ ràng đang khiêu khích chúng ta!”

Sắc mặt ba Lưu càng khó coi, trong lòng càng ghét Quý Yến hơn, chỉ là một doanh trưởng quèn mà không biết trời cao đất dày, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách ông ta không cho ăn trái ngon, hy vọng đến lúc đó anh vẫn còn chính trực được như bây giờ.

Ba Lưu đứng lến, đạp lên những mảnh thủy tinh phía dưới đi ra ngoài.

*

Chuyện của Nặc Nặc đã được giải quyết, nhưng Lưu Tử Toàn sẽ không cho Nặc Nặc sắc mặt tốt, điểm này là Nặc Nặc đã ở đây lâu như vậy cũng không có ai đến đón con bé trở về, nhưng đối với Đường Đường đây là chuyện tốt, nếu có thể bọn họ ước gì Nặc Nặc có thể ở lại đây mãi mãi, đỡ phải về đó chịu tổn thương.

Bây giờ Nặc Nặc như con gái của bọn họ vậy, nhà họ Quý rất yêu thương cô bé, không thua kém gì Quý Tiểu Trạc, mua cái gì cũng hai phần, mỗi đứa một cái, ai không biết con tưởng Quý Yến và Đường Đường sinh long phượng thai. Hai người cũng lười giải thích, khiến cho ai cũng cho rằng Nặc Nặc là con gái nhỏ của nhà bọn họ.

Có con trai, có con gái, có ông nội, lại có vợ yêu kề cạnh chăm sóc, lần bị thương này là lần hạnh phúc nhất trong cuộc đời Quý Yến, cũng là lần đầu anh thấy nằm viện cũng khá tốt, khó lắm mới có thời gian bên cạnh gia đình.

Chẳng qua thời gian tốt đẹp này lại ngắn ngủi, người anh không muốn thấy trong cuộc đời này lại xuất hiện.

Đây là lần đầu Quý Vệ Phong đặt chân vào phòng bệnh, đi theo sau còn có Lâm Lam, phía sau Lâm Lam là một cô gái trẻ tuổi, cô gái này Đường Đường biết, chính là em gái của nguyên chủ – Đường Mật.

Ba người này có quan hệ không tốt với Quý Yến, cho nên Đường Đường cũng không tiếp đãi bọn họ tốt như những người khác, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Quý Yến không làm gì.

Những người khác cũng không muốn tiếp đãi bọn họ.

Không khí trong phòng bệnh bỗng ngột ngạt.

Ông nội Quý thấy ba người đến rất tức giận, gậy trong tay gõ xuống đất vang ầm ầm, “Anh đến đây làm gì! Quý Yến ở đây lâu như vậy anh cũng không đến thăm, lúc nó sắp khỏi thì đến, lần này đến là để cho tôi xem à?”

Quý Vệ Phong đau đầu giải thích: “Ba, ba đừng nói chuyện khó nghe như thế, khoảng thời gian này con rất bận ba còn không biết sao? Nếu con rảnh sao lại không đến chứ.”

Ông nội Quý hừ lạnh, “Bận đến nỗi không dành ra hai tiếng đến thăm con trai mình được hả? Nếu người nằm trên giường bệnh là Thời Việt, có khi một ngày anh đến thăm 300 lần ấy chứ.”

Sắc mặt ba người lập tức thay đổi, Quý Vệ Phong rất bất mãn với lời nói của ông cụ, “Ba, tự nhiên nhắc đến Thời Việt làm gì, chẳng lẽ ba cũng muốn nó bị thương? Thời Việt cũng là cháu của ba đó.”

“Thì sao, giờ cũng không cho tôi nói hả? Mới nhắc đến nó thì đau lòng, cũng không thấy anh quan tâm Quý Yến như vậy! Đều là con trai mà anh làm như vậy không thấy xấu hổ hả? Nếu vậy lúc trước anh đừng sinh con ra, miễn cho đứa bé sinh ra không ai thương!”

Hô hấp Quý Vệ Phòng trì trệ, nhăn mày, “Ba, con cũng muốn đối xử công bằng, nhưng ba xem thái độ của nó đối với con xem, nó không muốn nhận người ba này thì làm sao con đối xử công bằng được?”

“Nói như vậy là nó sai à? Tại sao nó không nhận người ba này anh có biết không? Đứa có trái tim cũng không bao giờ nhận anh làm ba!”

Ông nội Quý nói làm Quý Vệ Phong nín họng, chuyện trước đây là ông ta sai, tuy rằng ông ta không hối hận nhưng cũng không có cách nào cãi lại.

Đường Đường thấy ba người đến một câu cũng chưa hỏi đến thương tích của Quý Yến, ngược lại chỉ lo cãi nhau, trong lòng rất tức giận, càng đau lòng cho Quý Yến, nắm lấy tay anh lạnh lùng nói: “Nếu mấy người chỉ đến thăm thôi thì giờ cũng thăm rồi, mời các người về cho, Quý Yến phải nghỉ ngơi, không được làm phiền.”

Ba người bị Đường Đường nói rất xấu hổ, lúc này mới ý thức đến đây cũng chưa nói với chính chủ một lời, chỉ lo cãi nhau.

Lâm Lam lập tức mang đồ đặt lên tủ đầu giường, cười nói: “Dì có mang cho Quý Yến chút thực phẩm dinh dưỡng, rất tốt cho miệng vết thương, nào ăn hết dì sẽ mua tiếp.”

Đường Đường phát hiện quan hệ của Lâm Lam và Quý Yến không tốt lắm, trong lòng cũng không thích bà ta, tự nhiên cũng không cho bà ta chút mặt mũi nào, “Chúng tôi cần gì thì có thể tự mua, không cần dì phải nhọc lòng lo lắng, cái này dì mang về đi.”

Động tác đặt đồ của Lâm Lam dừng lại, xấu hổ không biết nói gì.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Quý Vệ Phong thấy thế không hài lòng với Đường Đường, tức giận chỉ trích cô: “Đây là cách cô đãi khách hả? Giáo dưỡng của cô ở đâu?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên Quý Yến vẫn đang nhắm mắt cầm cái ly trong tay ném về phía Quý Vệ Phong, phát ra tiếng ‘Choang’ giòn vang, phút chốc chiếc ly bị chia năm xẻ bảy, tuy không ai bị thương nhưng khiến mọi người bị hoảng sợ, bao gồm Quý Vệ Phong.

Quý Yến mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng, “Vợ của tôi không đến phiên ông dạy dỗ đâu, cô ấy có giáo dưỡng hay không cũng không đến lượt ông phán xét, về chuyện đãi khách? Nực cười, chẳng lẽ mấy người cũng được coi la khách của tụi tôi? Nếu không quen thì đi đi, không ai ngăn cản mấy người!”

“Mày! Cái thằng nghiệt tử này!” Quý Vệ Phong tức giận đến run người, Lâm Lam nhanh chóng chạy đến vỗ ngực ông ta.

Quý Yến cũng không thèm để bụng, ngón tay chỉ vào cửa phòng, “Đi thong thả, không tiễn.”

Quý Vệ Phong hận không thể đánh chết thằng nghiệt tử này, nhưng ông ta không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể tức giận xoay người rời đi, nhắm mắt làm ngơ.

Lâm Lam vội vàng đuổi theo Quý Vệ Phong, trong phòng chỉ còn lại Đường Mật.

Đường Đường nhíu mày nhìn cô ta, “Sao cô còn chưa đi?”

Đường Mật nắm tay, “Đường Đường, em đến để tìm chị, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Mỗi lần gặp mặt hình như Đường Mật đều có chuyện để nói với cô, Đường Đường không biết cô ta định nói chuyện gì, nhưng cũng không muốn biết, cô và ngươi nhà nguyên chủ không có quan hệ gì, huống chi nguyên chủ cũng đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Cho nên Đường Đường dứt khoát từ chối, “Tôi không rảnh, cô về đi.”

Sắc mặt Đường Mật trắng bệch, môi dưới cắn đến trắng bệch, vẻ mặt cầu xin nhìn Đường Đường, “Đường Đường, coi như em cầu xin chị, em không còn cách nào khác, chị có thể nghĩ rằng dù gì ba mẹ cũng cho chị sinh mệnh này mà cứu mẹ được không? Bất kể chị muốn gì em cũng cho chị hết, cho dù là phải rời khỏi nhà họ Đường em cũng đồng ý.”

Đường Đường nghe cô ta nói thì hiểu ra chút chuyện, thì ra mẹ của nguyên chủ bị bệnh nên mới cần sự giúp đỡ của cô, nhưng cô không phải là bác sĩ, nói cho cô thì có lợi ích gì đâu?

“Tôi không phải là bác sĩ, không biết chữa bệnh, cô tìm tôi cũng vô dụng, không bằng đi khám bác sĩ thử đi.”

Nước mắt Đường Mật rơi xuống, cô ta quỳ xuống, “Đường Đường, em cầu xin chị, em quỳ gối xin chị có được không? Xin chị hãy cứu mẹ đi mà, chỉ cần chị cho mẹ thận là được, bây giờ chị đi làm xét nghiệm với em nhé? Bây giờ chỉ có hy vọng vào chị thôi.”

Cho thận? Thận của mình cho người khác được hả? Không phải sẽ chết sao?

Đường Đường không hiểu sao lại thế này, nhưng cô không chịu nổi người khác quỳ với mình như vậy, muốn đi đến đỡ cô ta len thì bị Quý Yến giữ tay lại, giọng nói của anh cũng đủ khiến người ta ghê sợ, “Cô Đường, vợ của tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhà của cô nữa rồi, không cần đi xét nghiệm, sau này cô đừng đến đây làm phiền chúng tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Đường Đường, chị có thể trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình chết đi sao? Chẳng lẽ chị lại nhẫn tâm như vậy?” Đường Mật sắp ngất đi, nhưng vẫn gắng gượng mà quỳ, không tư bỏ cơ hội dù chỉ là một chút.

Quý Yến thấy cô ta vẫn không đi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ, nói bọn họ lên đây dẫn ngươi đi.

Đường Mật thấy anh đối xử với mình như vậy, vẻ mặt xấu hổ đứng dậy rơi đi, nhưng trước khi đi cô ta nói với Đường Đường: “Đường Đường, mong chị sẽ suy nghĩ lại, chỉ cần chị đồng ý chuyện này, những chuyện lúc trước chị muốn em sẽ làm tất cả.”

Đường Đường xoa huyệt thái dương, trong lòng có dự cảm chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.

Dự cảm của Đường Đường rất chính xác, ngày hôm sau lúc cô đẩy Quý Yến xuống lầu phơi nắng Đường Mật lại đến, quỳ nửa ngày cũng chỉ đổi lại lời từ chối, rồi lại thất vọng rời đi.

Thấy dáng vẻ buồn bã của cô ta, Đường Đường đứng ngây ra, bỗng nhiên hoài nghi bản thân từ chối có đúng không, cô từ chối cứu mẹ của nguyên chủ có phải sẽ có lỗi với cô ấy không? Lỡ như nguyên chủ muốn cứu mẹ mình thì làm sao đây?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Quý Yến nheo mắt.

“Em đang nghĩ, em từ chối như vậy có cần phải xin lỗi Đường Đường không.” Đường Đường không chú ý đến cảm xúc của Quý Yến, nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe, “Chồng à, có phải cho ngươi khác thận mình sẽ chết không?”

Nào biết vừa nói ra sắc mặt Quý Yến thay đổi, nhéo cằm cô khiến cô nhìn vào anh, lần đâu tiên cô nghe giọng anh lạnh lùng như vậy, “Đường Đường em nghe cho kỹ, bây giờ chuyện duy nhất em cần làm là từ chối, lòng tốt của em không được dùng trong trường hợp này, có biết không?”

Lần đầu tiên Đường Đường cô thấy Quý Yến tức giận với cô như vậy, tuy không biết tại sao anh lại tức giận, nhưng cô không muốn chọc giận anh, lo lắng ôm lấy cánh tay anh xin lỗi: “Chồng ơi em xin lỗi mà, em sẽ không đồng ý, sau nay sẽ không nghĩ như vậy nữa, anh đừng giận em nha?”

Lửa giận của Quý Yến dần ổn định, ý thức mình phản ứng hơi quá, đau đầu nhéo mày, ôm cô vào trong ngực hôn một cái, “Đường Đường, em không cần phải xin lỗi Đường Đường thật, ở đây em chỉ cần sống thật tốt với anh và Tiểu Trạc, với những người khác em không có bất cứ trách nhiệm hay nghĩa vụ gì hết, kể cả người nhà của Đường Đường thật.”

Đường Đường ở trong lòng anh ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi, sau này em sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.”

Đọc Full Tại mTruyen.net

Quý Yến vuốt ve mái tóc của cô: “Đường Đường, cho dù Đường Đường thật có ở đây cô ấy cũng sẽ không cứu mẹ mình, cho nên em không cần phải làm vậy.”

Đường Đường nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Quý Yến không muốn cho cô biết chuyện nhà họ Đường, nhưng bây giờ không thể không nói: “Thực ra Đường Đường thật sớm bị nhà họ Đường đuổi ra khỏi nhà, cũng đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ ruột của mình, nhà họ Đường không nhận cô ấy nữa, mà cô ấy cũng hận bọn họ.” Cho nên khi đó cô ấy mới làm ra chuyện như vậy với anh, chắc là tuyệt vọng lắm mới đi đến bước đường cùng này.

Đường Đường ngẩn người: “Đuổi đi? Tại sao lại đuổi con gái của mình đi?”

Hết chương 72.

Quảng cáo
Trước /82 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Gái Quái Vật

Copyright © 2022 - MTruyện.net