Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên mặt Benita lộ vẻ không thể tin được, tên Đoạn Khâm này có ý gì?
Đoạn Khâm nắm chặt xe lăn, vẻ mặt dữ tợn, anh chỉ muốn Thẩm Vi Tửu rời khỏi đây, chứ không phải để chó mèo nào cũng có thể tùy tiện phán xét cô.
“Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài.”
Benita lùi về sau một bước: “Được được, tôi ra ngoài, lát nữa tôi lại đến mát xa cho anh.”
“Ý của tôi là đừng đến đây nữa.” Đoạn Khâm cảm thấy vì để Thẩm Vi Tửu bỏ đi mà vừa rồi mình đáp ứng Benita quả là chuyện ngu xuẩn nhất, người phụ nữ này nghĩ gì đều hiện toàn bộ trên mặt, còn tưởng người khác không nhận ra.
“Cô cảm thấy tôi có nhiều tiền vậy sao? Mẹ tôi ở viện điều dưỡng tốt nhất Trung Quốc, phí chăm sóc và phí trị liệu mỗi ngày đều gần một vạn, hai chân này của tôi tốn hơn mười vạn, số tiền còn lại tôi đã quyên góp hết rồi, cô còn ở đây làm gì?” Đoạn Khâm nói với Benita bằng giọng châm biếm.
Trên mặt Thẩm Vi Tửu hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhớ mẹ Đoạn Khâm là một người phụ nữ tài trí uyên bác, sao lại phải ở viện điều dưỡng, nếu tính tuổi, bà mới hơn 40 mà đã qua đời rồi.
Vốn dĩ Benita cũng không muốn tin Đoạn Khâm, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, cô ta cảm thấy lo lắng: “Tôi không tin, nếu anh không có tiền, sao có thể ở căn nhà xa hoa như vậy?”
Đoạn Khâm cười xùy một tiếng: “Dù sao thì tôi cũng đã kiếm nhiều tiền cho người đại diện như vậy, anh ấy thương hại tôi nên thuê cho tôi một căn nhà, có vấn đề gì sao?” Nói xong, vẻ mặt Đoạn Khâm biến đổi: “Bây giờ thì cô nên cút đi.”
Đoạn Khâm cảm thấy mình thật sự kiên nhẫn nên mới nói với Benita nhiều như vậy, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Vi Tửu rơi trên người mình, nhưng không có dũng khí nhìn cô.
Cô nói nhớ anh rồi.
Anh sợ mình không thể kiềm chế được bản thân mà ôm cô vào ngực, cầu xin cô đừng bỏ đi.
Gương mặt Benita đỏ lên, ai ngờ được cô ta bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, kết quả Đoạn Khâm chỉ là một tên nghèo mà thôi, thật lãng phí thời gian.
“Tên nghèo kiết xác, uổng công tôi đã tốn bao nhiêu thời gian với anh, không có tiền mà còn ở căn nhà lớn như vậy.” Benita hùng hổ chuẩn bị bỏ đi, lúc đi tới cửa bèn nhìn Thẩm Vi Tửu, nói một cách quái gở: “À, đúng rồi, quên không nói cho các người biết, tôi vẫn luôn lừa các người đấy, vốn dĩ chân anh ta sẽ không khỏi được đâu, một tên liệt vô dụng vừa hay xứng với cô.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vi Tửu vì tức giận mà đỏ lên, người phụ nữ này dựa vào đâu mà nói Đoạn Khâm là tên liệt vô dụng chứ.
“Cô có chồng rồi mà còn ra ngoài quyến rũ, lừa tiền của người khác, tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu cô không cút ra ngoài thì nửa đời sau ngồi trong tù đi.”
Chung quy thì Benita cũng sợ hãi, nhìn Thẩm Vi Tửu bằng ánh mắt hung dữ rồi nhanh chóng bỏ đi.
“A Tửu, cô ta nói rất đúng, tôi chỉ là một tên liệt vô dụng thôi, cô trở về đi.”
Trên mặt Thẩm Vi Tửu vẫn còn hơi đỏ, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sức sống, cô đi đến trước mặt Đoạn Khâm, hơi nghiêng người, khoanh tay lại, cụp mắt nhìn anh.
Đoạn Khâm hơi nhíu mày: “A Tửu? Cô đang làm gì đấy?”
“Anh bị liệt thì sao? Anh vô dụng chỗ nào? Rõ ràng anh rất lợi hại.”
Đoạn Khâm nói: “A Tửu, trước đó là cô ta lừa tôi, vốn dĩ chân tôi không thể khỏi được nữa, người như tôi, cô không chê…”
Lông mi Thẩm Vi Tửu run rẩy, ngắt lời Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, anh cảm thấy em rất hoàn mỹ sao? Anh cảm thấy anh không xứng với em sao?”
Môi Đoạn Khâm mím thành một đường thẳng tắp, không phản bác, rõ ràng ngầm tỏ vẻ đồng ý.
Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi, rõ ràng tiết trời khô nóng, nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo, tựa như mười năm trước, cô ngã ngồi trên đống tuyết, nhìn băng tuyết rét đến thấu xương xung quanh mình.
Cô quay đầu lại nhìn Đoạn Khâm, con ngươi của anh rất đen, nhưng cô biết lúc này trong đó chứa một ngọn lửa, giống như mười năm trước đã ôm cô ra khỏi đống tuyết.
Hôm nay cô không mặc váy, một góc áo sơmi trắng trên người bị vén lên, sống lưng gầy yếu khẽ run rẩy, tựa như chú bướm sắp phá kén để chui ra, trên làn da trắng nõn thật sự cũng có một chú bướm xinh đẹp.
Yết hầu Đoạn Khâm hơi khô khốc, giọng nói rất nhẹ, dường như sợ dọa chú bướm kia bay đi: “A Tửu, cô lại đây một chút.”
Thẩm Vi Tửu tới gần Đoạn Khâm, cô cảm nhận được bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông lướt qua chỗ đó, cơ thể khẽ run lên.
Họa tiết hình chú bướm kia nhìn rất thật, nhưng khi nhìn gần thì có thể thấy được đó chỉ là hình xăm để che giấu vết sẹo bên dưới.
Trong ánh mắt Đoạn Khâm chứa đựng sự hung ác: “Xảy ra chuyện gì đây?”
Thẩm Vi Tửu kéo áo xuống, xoay người nhìn Đoạn Khâm: “Có một người phụ nữ, lúc học đại học có quen một người đàn ông hơn bà mười mấy tuổi, người đàn ông kia vừa có tiền vừa chiều chuộng bà, bà cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, một lòng chỉ muốn ở bên cạnh ông ta, chỉ có điều, người đàn ông kia thường xuyên lấy cớ bận việc nên không đến, bà cho rằng ông ta đã có tiểu tam, sau khi xem trộm điện thoại của người đàn ông thì biết hóa ra bà mới là tiểu tam, bà định bỏ đi, nhưng cuối cùng lại thèm khát tình yêu của người đàn ông kia nên ở lại.”
“Tuy ở lại, nhưng cả ngày bà ấy đều hoảng loạn, lúc tra ra được người đàn ông kia không có con trai, bà đã định sinh một đứa con trai cho ông ta, sau đó trói chặt ông ta lại, chỉ là đáng tiếc, bà sinh ra một bé gái, mà cuối cùng vợ của người đàn ông kia lại phát hiện ra sự tồn tại của bà, ông ta để lại một khoản tiền rồi không đến nữa.”
“Người phụ nữ kia cảm thấy vì mình không sinh được con trai nên mới dẫn đến việc người đàn ông bỏ đi, cho nên mỗi lần nhìn thấy đứa con kia đều sẽ sinh lòng chán ghét, bà bèn ném cô con gái này cho mẹ của mình, chỉ khi nghỉ đông mới đón về, nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa con gái, dường như đều nhắc nhở bà về chuyện ngu xuẩn thời trẻ của mình.”
“Bà sẽ bỏ mặc một mình cô bé kia ở siêu thị, nhìn nó khóc đến khó thở mới xuất hiện; bà sẽ đuổi con gái mình ra ngoài giữa trời tuyết rơi, nhìn lưng nó bị thủy tinh cứa, nền tuyết bị nhuộm đỏ nhưng vẫn nhẫn tâm đóng cửa lại.”
Tay Đoạn Khâm run rẩy, anh không muốn biết cô bé kia chính là Thẩm Vi Tửu, là cô gái mà anh muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Thẩm Vi Tửu tiếp tục nói: “Người phụ nữ kia là mẹ của em, mà em chính là cô con gái bà vẫn luôn chán ghét mà vứt bỏ. Hồi nhỏ em thường nghĩ, đến khi lớn lên nhất định mình sẽ không gặp bà ấy nữa, mỗi năm gửi chút tiền qua coi như cảm ơn bà ấy đã sinh ra mình. Mà hiện tại em vẫn làm như vậy đấy.”
Cô gái ngẩng đầu, hơi nước trong mắt lấp lánh: “Đoạn Khâm, có phải em rất tuyệt tình không, em chưa bao giờ gặp bà ấy, em như vậy, vẫn là người hoàn mỹ trong lòng anh sao?”
Đoạn Khâm vươn tay ôm cô vào ngực, dáng người cô xinh xắn, cho dù anh bị liệt nhưng vẫn có thể ôm cô lên.
Thẩm Vi Tửu khẽ hô một tiếng, muốn xuống dưới: “Em đè lên chân anh rồi.”
Hô hấp của Đoạn Khâm nặng nề: “Không sao, dù sao thì cũng không có cảm giác.”
Ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa lên chú bướm bên hông cô qua lớp áo: “Đau không?”
“Đã hết đau từ lâu rồi.” Cơ thể Thẩm Vi Tửu rất nhạy cảm, Đoạn Khâm chạm một cái đã muốn tránh, nhưng lại bị anh cưỡng chế đè lại trong ngực.
“Nếu anh gặp em sớm hơn thì tốt rồi.”
“Không, anh đến rất đúng lúc.”
Thẩm Vi Tửu ôm cổ Đoạn Khâm, chàng trai của cô đến rất đúng lúc.
Mỗi dịp nghỉ đông và nghỉ hè, Đoạn Khâm đều bị đưa đến bên cạnh nhà bà ngoại cô, lúc nghỉ hè, cô sẽ cùng anh lên núi, cô dạy anh hái nấm, dẫn anh đi bắt cá, còn anh sẽ đánh quyền dưới bóng cây cho cô xem.
Đến nghỉ đông, cô thật sự rất ghét đến chỗ mẹ, nhưng không thể chống cự, lúc cô bị bỏ rơi, khóc lớn ở siêu thị, người đối diện chìa ra một cây kẹo, đó là vị chanh mà cô thích nhất, xuyên qua hàng nước mắt, cô thấy khuôn mặt non trẻ của Đoạn Khâm, vậy mà anh lại đến tìm cô rồi.
Đoạn Khâm sẽ lén bảo cô giả vờ khóc lớn hơn một chút, sau đó sẽ có nhân viên siêu thị đến.
Khi cô bị đuổi ra ngoài cửa, mẩu thủy tinh nhỏ vụn xoẹt qua khiến lưng cô bị thương, màu máu tươi nhuộm đỏ cả nền tuyết, trong lúc bối rối và đau đớn, cô được ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Đó là Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm ôm cô vào trong lớp áo, vội vàng đưa cô đến bệnh viện, sau khi cô khỏi, anh còn an ủi cô rằng vết sẹo kia là hình một chú bướm.
Anh dạy cô tiếng nước ngoài, anh khuyên cô cố gắng thi cử, khuyên cô phải học được cách nắm vận mệnh trong lòng bàn tay mình.
Hơi thở của anh cực nóng, ôm cô vào trong ngực, anh nói: “Thi đến thành phố C đi, nghỉ hè sang năm xem anh lên võ đài đánh quyền.”
Sau khi cô thi xong, kì nghỉ hè lần đó Đoạn Khâm không tới, anh thi đấu rồi…
Sau đó cô không còn thấy Đoạn Khâm nữa.
Mùa hè năm đó, cô đã bị bỏ rơi.
Nhưng vẫn còn may, còn may, cô đã tìm được anh rồi.
Đoạn Khâm cảm nhận được Thẩm Vi Tửu cực kỳ quyến luyến mà cọ xát gương mặt anh, anh không né tránh nữa, mà ôm chặt eo Thẩm Vi Tửu.
Anh sai rồi.
Lúc không có anh ở bên, liệu cô có bị người khác bắt nạt không?
Lúc cô khóc thút thít, sẽ có ai lau nước mắt cho cô không?
Đoạn Khâm lén hôn lên tóc Thẩm Vi Tửu, tuy hai chân anh không thể đi lại, nhưng anh vẫn còn hai tay.
Anh có thể ôm cô. Có thể lau nước mắt cho cô.
Ở bên cô, lau nước mắt cho cô là tốt rồi.
Nhưng anh hi vọng cô sẽ không bao giờ khóc, sẽ vĩnh viễn cười tươi.
Thẩm Vi Tửu dùng tay ôm tóc, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh còn đuổi em về không?”
Những sợi tóc đen quấn lên ngón tay trắng nõn, Đoạn Khâm cảm giác trái tim mình giống như những sợi tóc mềm mại kia, quấn chặt chẽ trên người cô, một giây cũng không muốn rời.
“Về? Về đâu?”
Nhìn Đoạn Khâm giả ngu, Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà nở nụ cười, không khí áp lực ban nãy lập tức biến mất.
Đoạn Khâm nhìn nụ cười của cô, không nhịn được mà dùng ánh mắt miêu tả, thấp giọng hỏi: “Vừa nãy giận à?”
“Đương nhiên rồi.” Ánh mắt hờn dỗi của cô khiến lòng Đoạn Khâm khẽ động, quả thực vừa nãy anh hơi quá đáng, Thẩm Vi Tửu giận cũng đúng.
“Vừa rồi em thật sự rất tức giận, nhưng ngẫm lại thì anh chính là một tên đại ngốc, nên em không thấy giận nữa.” Thẩm Vi Tửu rời khỏi người Đoạn Khâm, nắm ngón tay anh: “Vậy nên, bây giờ anh có đồng ý cùng em xuống dưới ăn kem không?”
“Được.”
Anh trở tay, cầm chặt bàn tay cô.
Đoạn Khâm thầm than thở, sao cô có thể dịu dàng như vậy, rõ ràng anh đã ức hiếp cô, nhưng cô lại không giận anh.
Anh sợ mình không biết đủ mà muốn hơn nữa….
Thẩm Vi Tửu vẫn cảm thấy Đoạn Khâm ở căn phòng trên tầng rất bất tiện, bèn dính lấy Đoạn Khâm bắt anh chuyển xuống tầng dưới.
Ánh mắt Đoạn Khâm nặng nề: “Em biết vì sao anh phải ở tầng trên không?”
Thẩm Vi Tửu lắc đầu, Đoạn Khâm dán bên tai Thẩm Vi Tửu, nói: “Bởi vì chỗ đó có thể nhìn trộm em múa.”
Rõ ràng lần nào người này cũng quang minh chính đại nhìn mà còn nói là nhìn trộm.
Gương mặt Thẩm Vi Tửu hồng hồng, như nụ hoa xinh đẹp đầu xuân khẽ đong đưa, cô rời khỏi hơi thở nóng bỏng của Đoạn Khâm, ánh mắt né tránh: “Nếu anh chuyển xuống, khi nào anh muốn thì em sẽ múa cho anh xem.”
Yết hầu Đoạn Khâm bỗng dịch chuyênr: “Được.”
Lúc Thẩm Vi Tửu nghe thấy vậy còn hơi sửng sốt, từ bao giờ người này lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ anh thật sự chỉ vì xem cô múa sao? Mặt Thẩm Vi Tửu càng đỏ hơn, sao cô cảm thấy người này đang đùa giỡn lưu manh nhỉ?
Đoạn Khâm chuyển xuống phòng ở tầng dưới là một chuyện lớn, các hộ công đều rất bận rộn.
Thẩm Vi Tửu lén lút ôm bộ ghép hình chuẩn bị mang sang phòng Đoạn Khâm, bộ ghép hình đó là lúc cô nhớ Đoạn Khâm nên đã mua những đồ vật về quyền vương, lần trước bị cô làm cho lộn xộn, bây giờ cô mới ghép lại.
Bởi vì giờ đây, mỗi ngày cô đều có thể gặp Đoạn Khâm rồi.
Bộ ghép hình rất lớn, che kín cả người cô, Thẩm Vi Tửu thấy nhất định mình không phải lén lút nữa rồi, bởi vì cô đã cảm nhận được ánh mắt Đoạn Khâm phóng đến chỗ mình.
Bước chân của Thẩm Vi Tửu dừng lại, bỗng nghe thấy một tiếng chó sủa, cô lập tức dừng lại, cảm nhận được có một con vật lông xù đụng phải đùi mình, lập tức không dám động đậy nữa: “Đoạn Khâm, trên đùi em có gì vậy?”
Ánh mắt Đoạn Khâm vẫn luôn đặt trên người Thẩm Vi Tửu, không để ý tới chú chó kia, nghe thấy Thẩm Vi Tửu gọi mới nhìn thấy một chú chó nhỏ bị thương ở chân sau, anh lập tức di chuyển xe lăn qua, thò tay xách gáy chú chó nhỏ kia lên.
Thẩm Vi Tửu thở dài một hơi, lúc này mới nhìn thấy chú chó Teddy nhỏ kia.
“A, là Teddy.” Thẩm Vi Tửu vội vàng mang bộ ghép hình vào phòng Đoạn Khâm, lúc đi ra thì thấy Đoạn Khâm vẫn duy trì tư thế đó, tựa như trong tay anh xách không phải là chó nhỏ, mà là một quả bom hẹn giờ.
Đoạn Khâm tỏ vẻ nghiêm túc, lúc đối mặt với ánh mắt ướt sũng của chú chó nhỏ, trong mắt anh tràn đầy sự đề phòng, thấy cô đến, một người một chó đều đồng loạt nhìn sang, Thẩm Vi Tửu cười khúc khích.
“Đoạn Khâm, có phải anh sợ chó không?”
Thẩm Vi Tửu bảo Đoạn Khâm thả chú chó xuống, vừa kiểm tra vết thương ở chân sau của nó, vừa hỏi Đoạn Khâm đang cách xa chỗ này 2m.
Sắc mặt Đoạn Khâm hơi đen, nhìn chú chó Teddy lông xù kia: “Không. Lát nữa đưa nó đến bệnh viện thú y đi.”
“Hình như chỉ là vết thương do bị cắn, bôi ít thuốc lên là được rồi, vậy anh giúp em giữ nó được không?” Thẩm Vi Tửu vui vẻ nói.
Đoạn Khâm gật đầu, Thẩm Vi Tửu sờ đầu Teddy: “Đừng sợ, để chị bôi thuốc cho em nha.”
Đoạn Khâm xách chú chó ra bàn đá bên ngoài, giữ người nó lại, dường như Teddy nhận ra mùi nguy hiểm, rên hừ hừ.
“Hay là anh thả nó ra đi, hình như nó không thoải mái.”
Hình như chân sau của Teddy bị chú chó khác cắn, trên bộ lông màu rám nắng dính vết máu và bùn cát, Thẩm Vi Tửu đành phải cắt chỗ lông kia đi.
Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ cúi đầu rất nghiêm túc của cô, trong lòng cảm thấy yên bình, chỉ có điều, con Teddy kia như phát hiện ra rằng có người đối xử tốt với nó, đột nhiên động đậy, liếm má Thẩm Vi Tửu, sau khi thè lưỡi liếm còn khiêu nhích nhìn Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm siết chặt xe lăn, anh mở miệng nói: “Bôi thuốc xong thì thả nó đi đi.”
Thẩm Vi Tửu cười, xoa xoa má: “Vâng, lát nữa em đi hỏi xem có ai bị mất chó không.”
Đoạn Khâm có thể thấy được cô rất thích chú chó này, nhưng dù cô có thích thì vẫn phải trả nó về với chủ. Đoạn Khâm đột nhiên muốn mua chó tặng cho cô.
Sau khi Teddy bị cắt lông, lộ ra vết thương dữ tợn trên chân sau, Thẩm Vi Tửu dùng chút nước rửa miệng vết thương, Teddy bắt đầu rên hừ hừ, dường như là rất đau, Thẩm Vi Tửu sờ đầu Teddy, chú chó nhỏ lại ngoan ngoãn nằm đó.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, lúc đang băng bó, không biết là do quá đau hay là nguyên nhân gì, Teddy kêu một tiếng, miệng đớp về phía sau.
Đoạn Khâm vẫn nhìn Thẩm Vi Tửu, vừa thấy chú chó nhỏ há miệng liền…
Thẩm Vi Tửu nghe thấy một tiếng rên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, thấy trên cánh tay Đoạn Khâm đang chảy máu.
Sau khi Teddy cắn xong liền nhả ra, dường như biết mình đã làm chuyện sai, dùng đôi mắt ướt sũng nhìn Thẩm Vi Tửu.
Đoạn Khâm nói: “Xem ra xe lăn không hạn chế hành động của anh.”
Trong mắt Thẩm Vi Tửu chứa nước mắt, nhìn Đoạn Khâm, rõ ràng người này sợ chó, nhưng vì cô mà bị chó cắn rồi.
Đoạn Khâm vươn cánh tay khác ôm chầm lấy Thẩm Vi Tửu: “Anh không sao, răng của nó nhỏ, có lẽ bây giờ anh cũng phải để em bôi thuốc cho rồi.”
Thẩm Vi Tửu nhìn chỗ miệng vết thương kia, khóc thút thít nói: “Đáng ra em nên nghe lời anh, đưa nó đến bệnh viện.”
Cô rơi nước mắt vì anh, là bởi đau lòng cho anh sao?
Đoạn Khâm lau nước mắt cho Thẩm Vi Tửu, nghiêm túc nói: “Có lẽ anh sắp bỏ mạng vì mất máu rồi.”
Thẩm Vi Tửu lúng túng rửa vết máu trên cánh tay Đoạn Khâm, sau đó đưa anh đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại, lúc đi còn mang cả Teddy đến bệnh viện thú y.
Khi Đoạn Khâm đến bệnh viện, người của bệnh viện thú y gọi điện thoại tới nói chú chó Teddy này đã được tiêm vắc-xin phòng bệnh, người bị cắn cũng không cần tiêm vắc-xin phòng bệnh, hơn nữa, miệng vết thương của chú chó đã được xử lý tốt, bảo bọn họ qua đón nó.
Sau khi hai người đón chú chó về, Thẩm Vi Tửu nói: “Em đi tìm chủ nhân của nó.”
“Cứ để bọn họ tìm, em trở về nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Đoạn Khâm lướt qua gương mặt tái nhợt của Thẩm Vi Tửu, giọng nói trầm thấp.
Thẩm Vi Tửu gật đầu, thả Teddy nhỏ xuống đất, nhìn nó không biết đang suy nghĩ gì.
Đoạn Khâm thầm than thở: “A Tửu, em qua đây.”
Thẩm Vi Tửu vâng một tiếng, ngồi trên ghế sa lon, nhận cốc sữa bò mà Đoạn Khâm đưa.
Đoạn Khâm cầm chặt tay cô đặt lên trên vết răng, máu trên đó đã đông lại: “Chỉ là một vết thương rất nhỏ mà thôi, anh cũng không thấy đau, vết thương trên võ đài của anh còn đau hơn nhiều.”
Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng vuốt ve vết thương kia: “Nhưng vết thương trên võ đài là đại diện cho sự anh dũng của anh mà.”
“Cái này lại càng đúng.” Đoạn Khâm từ tốn nói, tựa như tiếng đàn violon êm ả sâu lắng: “Đây là huy chương cho việc bảo vệ em, tiếc là huy chương này quá nhỏ.”
“Không thèm huy chương này đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vi Tửu tỏ vẻ tức giận, cô đang giận chính mình.
“Được, không cần nữa.” Đoạn Khâm thích dáng vẻ này của cô, toàn bộ cảm xúc của cô đều là vì anh mà thể hiện ra.
Hộ công trở về, nói không tìm được chủ nhân của Teddy nhỏ, nghe nói mấy hôm trước ở sân bay có người bị mất chó, rất có thể là chú chó này.
Chỉ có điều, sân bay cách nơi này rất xa, chú Teddy nhỏ này cũng có thể chạy xa quá nhỉ.
Đoạn Khâm nhìn gương mặt của cô, thấp giọng nói: “Nuôi đi.”
“Nuôi?” Thẩm Vi Tửu không hề nhìn chó nhỏ, trong mắt chỉ có một mình Đoạn Khâm: “Không muốn nuôi, nó cắn anh.”
Dường như Teddy nhỏ biết rằng bây giờ là lúc quyết định nó đi đâu, bèn ngoan ngoãn ngồi ở kia kêu rên.
“Em xem, nó đang nói xin lỗi anh đấy.” Đoạn Khâm liếc nhìn Teddy nhỏ, ai ngờ Teddy lập tức không kêu nữa, sau đó trốn đến sau lưng Thẩm Vi Tửu.
Hộ công đều cười thành tiếng.
“Anh thật sự muốn nuôi à?”
Đoạn Khâm thực sự sợ chó, nhưng anh cũng nhìn ra được là cô thích nó, bèn gật đầu: “Nuôi đi.”
Thẩm Vi Tửu ôm Teddy nhỏ, nói với Đoạn Khâm: “Sau này người này sẽ là ba của con, nếu con còn dám cắn ba, thì con sẽ bị tặng cho người ta.”
Anh là ba, vậy cô là mẹ sao?
Đoạn Khâm cảm thấy hơi buồn cười, một lúc sau, sắc mặt mới trở nên kỳ lạ, sao anh cảm giác như đang mắng con mình vậy.
Lần trước Archer tới muốn xin chữ ký của Đoạn Khâm mà chưa được, lần này cố ý gọi điện hỏi tâm trạng của Đoạn Khâm trước, Thẩm Vi Tửu đang dựa người trên sa lon nhìn Đoạn Khâm chơi cùng Đậu Đỏ, trên gương mặt người đàn ông lộ vẻ thoải mái và vui vẻ, Thẩm Vi Tửu bèn nói: “Anh tới đi.”
Đoạn Khâm ngẩng đầu, không chơi với Teddy nhỏ nữa: “Ai muốn đến vậy?”
Thẩm Vi Tửu ăn một miệng đào vàng, nói không rõ: “Archer.”
Đoạn Khâm lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt lạnh xuống, anh vẫn nhớ người đàn ông kia, người đó đã cùng cô đến tham gia cuộc thi.
Thẩm Vi Tửu không nhìn thấy biểu cảm của Đoạn Khâm, Đậu Đỏ chạy qua cọ chân cô, cô đưa miếng đào vàng đến trước mặt nó, Đậu Đỏ ngửi ngửi rồi chạy mất, chọc Thẩm Vi Tửu cười khanh khách.
Archer nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói tâm trạng Đoạn Khâm rất tốt nên mới tới, nhưng vừa tới thì thấy sắc mặt Đoạn Khâm u ám, không khỏi cảm thấy bó tay, chẳng lẽ anh đã bỏ lỡ thời khắc tâm trạng của Đoạn Khâm tốt sao?
Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu đang nói chuyện với Archer, không nhịn được mà siết chặt xe lăn, Đậu Đỏ lại tới cọ chân Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm cúi đầu, sờ lên đầu Đậu Đỏ: “Ba giao cho con một nhiệm vụ, nhìn thấy người đàn ông kia không? Qua đó cắn anh ta một phát.”
Dường như Đậu Đỏ hiểu được một chút, hấp tấp chạy tới, Đoạn Khâm khẽ nheo mắt lại, chờ mong biểu hiện anh dũng tuyệt vời của Đậu Đỏ, ai ngờ Đậu Đỏ lại chạy thẳng đến bên cạnh chân Archer, thân thiết cọ cọ.
Đoạn Khâm chán nản.
Thấy Thẩm Vi Tửu cúi đầu cười, kể cho Archer về chuyện của Đậu Đỏ, Đoạn Khâm dời mắt, bàn tay vịn xe lăn lại siết thật chặt.
Rõ ràng anh tự nói với chính mình rằng, ở bên cạnh cô là được rồi, nhưng anh lại không thể kiềm chế nội tâm của mình.
Anh muốn hôn cô.
Anh muốn chiếm hữu cô.
Anh muốn có được cô.
Thẩm Vi Tửu trò chuyện với Archer một hồi, chạy tới nói với Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, Archer muốn xin chữ ký của anh, có được không?”
Đoạn Khâm kinh ngạc, nhìn Archer một hồi, trên mặt người đàn ông kia chỉ có căng thẳng, không có chút vẻ yêu mến nào, lòng anh bỗng nhẹ nhõm, khẽ gật đầu: “Được.”
Archer cầm chữ ký, nói cảm ơn rồi vội vàng rời đi, anh luôn cảm thấy nếu tiếp tục ở đó nữa thì Đoạn Khâm sẽ ăn thịt mình mất.
Chậc, sức ghen của đàn ông Trung Quốc ghê gớm thật.
Đương nhiên Thẩm Vi Tửu có thể cảm nhận được Đoạn Khâm không vui, cúi đầu hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Anh ghen.” Giọng nói của Đoạn Khâm hơi mất tiếng.
Đôi mắt của Đoạn Khâm đen nhánh, nhưng Thẩm Vi Tửu lại nhìn thấy ham muốn chiếm giữ của Đoạn Khâm trong đó, gương mặt cô đỏ hồng, cô không biết người khác có cảm xúc gì, nhưng cô vừa nghĩ tới Đoạn Khâm sẽ ghen vì mình, trong lòng giống như nước ga ngày hè, không ngừng sủi bọt.
Thẩm Vi Tửu nói: “Sao anh lại ghen?”
Đoạn Khâm kéo tay Thẩm Vi Tửu, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô ngã ngồi trong ngực anh, một đôi mắt đẹp nhìn anh, bên trong chứa đựng sự chờ mong và tình yêu say đắm, Đoạn Khâm nhẹ nhàng dùng tay che mắt cô lại, Thẩm Vi Tửu còn dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sợ mình sẽ không nhịn được mà hôn cô.
Lông mi của cô cong lại, lướt qua lòng bàn tay anh mang theo một cơn tê dại, Đoạn Khâm dán bên tai Thẩm Vi Tửu nói: “Bởi vì anh thích em.”
Trong bóng đêm, đôi mắt Thẩm Vi Tửu chợt mở to, cô muốn nhìn xem lúc này Đoạn Khâm có dáng vẻ gì, bèn cố gỡ tay anh ra, tiếng cười trầm thấp mang theo từ tính vang lên bên tai, Thẩm Vi Tửu vội vàng nói: “Đoạn Khâm, cho em nhìn anh đi.”
“Đừng vội, để anh nói xong đã.” Bên tai ngoại trừ giọng nói của Đoạn Khâm, còn có tiếng bước chân của người khác, Thẩm Vi Tửu vừa nghĩ đến hộ công đang nhìn bọn họ, bên tai đã nóng lên, cô vùi đầu trong ngực Đoạn Khâm, giọng nói mang theo hờn dỗi: “Anh nói nhanh lên.”
Dường như Đoạn Khâm biết Thẩm Vi Tửu đang thẹn thùng, giọng nói thấp hơn, chỉ nói một mình cô nghe: “A Tửu, anh là một tên liệt, vốn dĩ chỉ muốn ở bên cạnh em là tốt rồi, nhưng anh không kiềm chế được chính mình, anh muốn có được em.”
Cô gái trong ngực ngoại trừ xấu hổ, toàn thân đều nóng lên, dưới chiếc cổ thon dài trắng nõn cũng hồng hồng, như một nụ hoa chớm nở, Đoạn Khâm liếc nhìn hoa tươi được trang trí xung quanh, đột nhiên cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn những bông hoa này.
“Đoạn Khâm” Giọng nói của cô như có mật.
“Em có cảm thấy anh ích kỷ không?”
Bàn tay Thẩm Vi Tửu đặt lên trên bàn tay của Đoạn Khâm đang che mắt cô, trước khi Dan nói với cô, Thẩm Vi Tửu chưa từng nghĩ Đoạn Khâm sẽ tự ti, dù sao thì trong đầu cô, Đoạn Khâm vẫn là chàng trai cố chấp ngang bướng kia, nhưng cô đã bỏ lỡ anh lâu như vậy, bất giác anh đã thay đổi từ lâu rồi, nhưng vẫn là Đoạn Khâm mà cô yêu như cũ, tình yêu của cô dành cho Đoạn Khâm của quá khứ không bị vơi đi, mà cô cũng yêu Đoạn Khâm của hiện tại.
“Em ước gì anh ích kỷ hơn một chút.” Sau khi nói xong, Thẩm Vi Tửu cảm nhận được hô hấp của Đoạn Khâm trở nên dồn dập, ngay sau đó, cô cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, rồi cô cảm nhận được tai của mình bị chạm nhẹ một cái.
Đoạn Khâm hôn lên tai cô.
Đoạn Khâm buông lỏng hai tay, dưới ánh sáng, Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm đang mỉm cười, phía sau anh là những bông hoa được bày khắp phòng.
“Lần trước em múa cho anh xem, anh vẫn chưa tặng hoa cho em, không biết bây giờ tặng có muộn không?”
Hương hoa thẩm thấu vào trong không gian mơ mộng, trong mắt Thẩm Vi Tửu chỉ có Đoạn Khâm, cô nói: “Không muộn.”
Vốn dĩ Đoạn Khâm chuẩn bị tặng hoa cho Thẩm Vi Tửu vào tối nay, chỉ dùng thân phận là người bảo vệ cô, nhưng anh lại gặp Archer.
Thẩm Vi Tửu là ngọn lửa trên cao nguyên cằn cỗi của anh, thiêu đốt sự hoang vu trong anh thành tro bụi, trên đống tro tàn đó lại nở một bông hoa.
Bông hoa này đã thu hút anh, anh dùng bàn tay gầy guộc của mình nhẹ nhàng nâng đỡ cánh hoa, anh muốn mang bông hoa này vào vũng bùn sâu nhất trong lòng mình, lại bị bông hoa đó quấn lấy ngón tay, không biết thân thể mềm mại non nớt kia lại có sức lực lớn như vậy ở đâu ra, kéo anh thoát khỏi sâu trong vũng bùn.
Trong khoảnh khắc này, anh cảm nhận được làn gió thổi, cơ thể khô cằn của anh trở nên cường tráng sung mãn, mà anh cũng có thể ngửi thấy được hương thơm của bông hoa đó.
Giờ đây, anh đã biết mình sẽ không để bông hoa này héo úa, càng không để bông hoa này bị hái đi.
Bởi vì cô là của anh.
Bàn tay Đoạn Khâm cầm chặt lấy tay Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, dẫn anh ra ngoài đi.”
Dẫn anh thoát khỏi bóng tối, để anh bước vào nội tâm nở đầy hoa của em.
Thẩm Vi Tửu cầm ngược bàn tay của Đoạn Khâm: “Được.”
Ánh trăng dịu dàng êm ả, hai người ngồi bên bờ biển nhìn bãi cát vàng, nước biển cuồn cuộn, Thẩm Vi Tửu ôm Đoạn Khâm: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã dũng cảm bước ra một bước này, cảm ơn anh đã giữ chặt tay em.
Dường như đến lúc trở về, cung phản xạ của cô mới phản ứng kịp, cô nhảy nhót vô cùng vui vẻ, tiến lên đối diện với Đoạn Khâm rồi đi giật lùi: “Đoạn Khâm, có phải bây giờ anh là bạn trai của em rồi không?”
“Chẳng phải đã là bạn trai của em từ lâu rồi sao?” Đoạn Khâm ám chỉ lời mà lúc trước cô đã nói với Lý Tinh Văn.
Thẩm Vi Tửu sững sờ, cười càng vui vẻ hơn: “Cũng đúng nhỉ.”
Buổi tối trở về, Thẩm Vi Tửu không kiềm chế được niềm vui trên mặt, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, sau đó gọi điện thoại cho chị Thuần.
“Chị Thuần, chị Thuần.”
Trương Thuần nhìn người đang lén lút bên ngoài, nghe thấy tiếng cười hì hì của cô gái ở bên kia, liếc nhìn giờ: “Bà cô của tôi ơi, bên em đang là ba giờ đêm đấy, sao còn chưa ngủ.”
Thẩm Vi Tửu lăn mấy vòng trên giường: “Chị Thuần, em và Đoạn Khâm ở bên nhau rồi.”
Chị Thuần à một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người đè lên thứ gì đó: “Sao? Em và Đoạn Khâm ở bên nhau?”
“Vâng, em rất vui.”
Chị Thuần xoa trán: “Sau này chân cậu ta sẽ khỏi sao?”
“Chị Thuần, chị hỏi chuyện này để làm gì?”
“Chị sợ em bị bán đi mà còn kiếm tiền cho người ta, nếu chân cậu ta không khỏi được, đây chính là chuyện cả đời, chẳng lẽ sau này em nuôi cậu ta sao? Em có thể suy nghĩ kỹ, sau này ra ngoài chơi, cậu ta chỉ có thể nhìn em, ngay cả đi cùng em cũng không được, bây giờ em tìm được tình yêu cũ nên choáng váng đầu óc luôn rồi.”
“Không đâu chị Thuần, suy nghĩa của chị em đều nghĩ đến rồi, em biết rất rõ, nhưng em thích anh ấy, cho dù là anh ấy của quá khứ hay hiện tại thì em đều thích, em muốn ở bên anh ấy cả đời.” Trên mặt Thẩm Vi Tửu là dịu dàng và vui vẻ.
Chị Thuần bị điệu bộ người phụ nữ ngốc nghếch của Thẩm Vi Tửu làm cho tức giận, chị nói: “Vậy em không sợ sau này cậu ta lại bỏ rơi em sao?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Sẽ không đâu, trước đó Đoạn Khâm là vì bị thương nên mới quên em.”
Chị Thuần ở bên kia cười xùy một tiếng: “Ôi đàn ông, chẳng lẽ cậu ta đánh quyền rồi bị đánh đến mất trí nhớ sao?”
Bên kia truyền đến giọng nói nho nhỏ, mang theo vẻ mờ mịt: “Hình như là vậy.”
Chị Thuần nghe được dường như Thẩm Vi Tửu ở bên kia đang buồn ngủ, mắng Đoạn Khâm: “Đáng đời, chị thấy sao cậu ta đánh quyền mà không quên ăn luôn cơ chứ?”
Bên kia đã không nói gì nữa, hô hấp nhẹ nhàng truyền tới từ điện thoại, Thẩm Vi Tửu ngủ rồi.
Trương Thuần cúp điện thoại, nhìn người ở bên ngoài rồi nhíu mày, sau đó thấy cửa phòng múa bị đẩy ra, một chàng trai trẻ đi đến, vẻ mặt của Trương Thuần càng khó coi: “Ai cho cậu vào đây?”
Cảnh Tri Bác mang theo đồ ăn: “Thuần Thuần, buổi sáng chị không ăn cơm, em mang đồ ăn đến cho chị đây.”
Trương Thuần giẫm lên giày cao gót, hùng hổ đi đến: “Thuần Thuần em gái nhà cậu, ở đây không chào đón cậu, biến đi cho tôi.”
Cảnh Tri Bác ôm eo Trương Thuần, khẽ xoa lên tấm lưng mảnh khảnh kia: “Thuần Thuần, chị lớn hơn em, phải là chị chứ không phải em gái của em.”
Trương Thuần tát Cảnh Tri Bác một cái: “Cậu đang vô lễ đấy.”
Cảnh Tri Bác hơi tủi thân: “Rõ ràng chúng ta là người yêu, không thì đêm đó là chị cường bạo em.”
Trương Thuần cảm thấy đau đầu, có một buổi tối, cô cảm thấy quá áp lực nên đã đi giải tỏa, kết quả là bị người khác lừa, nhưng cô không để cho người đó thực hiện được ý đồ, túm lấy một chàng trai trẻ đang muốn đưa cô về nhà, vừa nhìn đã biết đây là lần đầu cậu ta đến quán bar, trên đường về, cô không nhịn được mà hôn đối phương thì bị cậu ta đè ngược lại, đành để mặc cậu ta.
Ai ngờ Cảnh Tri Bác lại không biết xấu hổ, lúc tỉnh lại vẫn quấn lấy cô.
“Để đồ xuống, người thì có thể đi.” Trương Thuần khéo léo thoát khỏi ngực Cảnh Tri Bác, không chút lưu tình mà đuổi khách.
Thẩm Vi Tửu cũng không biết ở trong nước Trương Thuần đang bị Cảnh Tri Bác quấn lấy, trong tay cô còn cầm di động, ngủ thiếp đi.
Ánh đèn mông lung xuyên qua cửa sổ, để lại một vầng sáng trên ban công.
Buổi sáng, lúc Thẩm Vi Tửu đến thì chợt nghe thấy tiếng rầm rầm, cô vẫn chưa tỉnh ngủ, sai khi thức giấc, việc làm đầu tiên là sang gặp Đoạn Khâm.
“Dan, Đoạn Khâm đang làm gì vậy?”
“Tiên sinh dậy sớm để tập luyện.” Dan nở nụ cười nói.
Đôi mắt Thẩm Vi Tửu bỗng mở to: “Thật sao?”
Dan gật đầu: “Tiên sinh nói cho dù cậu ấy không có chân nhưng vẫn muốn ôm Thẩm tiểu thư lên.”
Thẩm Vi Tửu đỏ mặt, Đoạn Khâm có năng lực đấy.
Dan làm bữa sáng cho Thẩm Vi Tửu, sau khi Thẩm Vi Tửu ăn xong, cô ngồi xếp bằng trên ghế sa lon xem video múa, trong lúc nhất thời, tiếng nhạc múa ba-lê du dương hòa với tiếng tập luyện trong phòng, dung hợp cùng nhau.
Nhưng trong đầu cô đều là Đoạn Khâm.
Sau khi buổi tập luyện nửa người trên của Đoạn Khâm kết thúc, anh đi ra thì thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở đó, ánh mắt vẫn mơ màng, trên đầu còn có hai sợi tóc vểnh lên, Đoạn Khâm di chuyển xe lăn qua, dùng tay vuốt vuốt tóc cô: “Cô gái ngốc, không phải là chưa rửa mặt mà đã tới đây rồi chứ?”
Sau khi Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm, hai mắt đã tỉnh táo hơn, cô tiến đến gần anh: “Đương nhiên là rửa rồi, không tin thì anh ngửi đi.”
Hương thơm độc nhất trên người cô cùng hương chanh lan tỏa đến, bàn tay Đoạn Khâm đang xoa tóc cô hơi dừng lại, sau đó cười nhẹ: “Biết rồi, ăn sáng chưa?”
“Đã ăn rồi, phần anh một cái bánh quy vị trà xanh đấy.” Thẩm Vi Tửu cầm bánh quy trên mặt bàn đưa đến bên miệng Đoạn Khâm, Đoạn Khâm nhìn gương mặt cô, há miệng ăn hết cái bánh, cánh môi nóng bỏng chạm nhẹ vào ngón tay cô, mặt cô nhanh chóng đỏ lên.
Cô gái của anh rất dễ xấu hổ.
Đoạn Khâm nói: “Em đi theo anh.”
Bàn chân đặt trên ghế sa lon của Thẩm Vi Tửu chạm xuống sàn nhà, ánh mắt của Đoạn Khâm rơi xuống bàn chân cô, cô lại quên đi dép rồi.
Ngón chân của Thẩm Vi Tửu hơi cử động: “Không được chê chân em xấu.”
Đoạn Khâm ngước mắt nhìn cô một cái, Thẩm Vi Tửu còn chưa hiểu hàm nghĩa trong đó thì thấy Đoạn Khâm cầm dép cô để ở bên cạnh lên, sau đó chạm vào chân cô.
Chân cô rất xinh xắn, rất trắng, thậm chí có thể thấy gân xanh bên dưới, chỉ là đầu ngón chân hơi biến dạng.
Nhưng trong lòng Đoạn Khâm, cả người cô từ trên xuống dưới đều rất hoàn mỹ.
Thẩm Vi Tửu ngồi ở đó không dám nhúc nhích, trong ánh mắt chứa đựng sự hoang mang: “Đoạn Khâm?”
Dường như Đoạn Khâm không nghe thấy, nhẹ nhàng xỏ dép giúp cô rồi nói: “Chân còn lại.”
Đoạn Khâm tự xỏ dép cho cô.
Chân còn lại của Thẩm Vi Tửu giơ lên: “Em tự xỏ, Đoạn Khâm, anh không cần như vậy.”
Đoạn Khâm nhíu mày: “Ai xỏ dép cho em chứ?”
“Rõ ràng anh đang chiếm tiện nghi của em.” Bàn tay của Đoạn Khâm nhẹ nhàng lướt qua cổ chân cô, mang theo từng cơn tê dại.
Ánh mắt Thẩm Vi Tửu long lanh hơi nước, sau đó dùng chân còn lại đạp Đoạn Khâm: “Nói bậy.”
Chỉ có điều, bàn chân nhỏ kia lại bị Đoạn Khâm bắt được...