Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trần Thu Lệ
Đi ra khỏi thang máy, thư ký Vivian mang theo khuôn mặt tươi tắn chào đón, “Lạc Lạc, Tổng giám đốc Chung đang tiếp khách, anh ấy đã dặn trước nói em hãy ở bên ngoài chờ một chút...”
Lạc Lạc nhai kẹo cao su thơm ngát, hai tay cắm vào trong túi áo, dửng dưng đi thẳng về phía trước, “Khách khứa gì chứ, còn quan trọng hơn tôi à!”
Vivian thật sự rất lo lắng, cũng không dám kéo cô, nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô khuyên, “Là khách rất quan trọng, là chủ tịch tập đoàn Quý Nhân, ít có được hôm nay đích thân đến đây...”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng Tổng giám đốc đã bị Lạc Lạc đẩy ra một cái.
Ba bốn người đàn ông đang ngồi trên sa-lon tiếp khách, anh hai Chung Chấn Văn của cô đang ngồi ở giữa, trên người là bộ Tây trang màu xám thẫm, áo sơ mi trắng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia mệt mỏi, cùng ngồi ở giữa còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, áo T-shirt cổ tròn màu tím, Tây trang hưu nhàn màu đen, người cao gầy, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa-lon. Đôi mắt tinh ranh bắn ra bốn phía.
Lạc Lạc chỉ hơi quét mắt nhìn người kia một cái, nghiêng người dựa vào khung cửa, cười tinh nghịch, gọi một tiếng, “Anh hai!”
Mấy người bên trong cùng nhìn về phía cô gái đang dựa trước cửa, khoảng mười bảy mười tám tuổi, không tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng mắt ngọc mày ngài, tươi đẹp động lòng người.
Dễ nhận thấy là cô vừa mới tan học, trên người còn đang mặc bộ đồng phục cao trung(THPT), tay ôm túi xách màu trắng, thấp thoáng có thể thấy được hai chữ Tiếng Anh “Freedom” thật to trên túi xách, trên túi áo lộ ra một dây tai nghe màu trắng, dường như vừa mới gỡ tai nghe nhạc xuống.
“Làm sao em vào được? Không phải đã bảo em hãy ở bên ngoài chơi đùa một hồi sao?” Chung Chấn Văn nhìn cô, khóe miệng tự nhiên hiện lên ý cười, ánh mắt lại nhìn về phía Vivian sau lưng cô.
“Tổng giám đốc, Lạc Lạc cô ấy...” Vivian cúi đầu khó xử
Biết rõ là không thể trách người khác... Cô em gái này của mình, ai có thể quản được cô chứ?
Không thể không cười giới thiệu nói: “Lạc Lạc, lại đây chào anh Quý.” Rồi cười nói với người bên cạnh, “Chủ tịch Quý, đây là em gái tôi Chung Tĩnh Ngôn, thật sự rất nghịch ngợm, để anh chê cười rồi.”
Già như thế mà vẫn còn anh Quý, chú Quý thì đúng hơn! Trong miệng Lạc Lạc vừa nhai kẹo cao su, vừa nhìn người nọ gật đầu một cái, rồi bước nhanh về hướng phòng nghỉ, “Anh hai, em ở bên trong chờ anh.”
Chung Chấn Văn đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thiếu Kiệt nói xin lỗi, rồi tiếp tục nói chuyện còn dang dỡ.
Nhưng sau đó, Chung Chấn Văn hơi lộ vẻ không tập trung.
Thừa dịp lúc nói chuyện sơ hở, anh đứng dậy nói: “Chủ tịch Quý, tôi đi nhìn em gái một tí, cô bé kia quen ngịch ngợm, đột nhiên yên lặng như vậy, tôi lại hơi lo lắng. Xin anh chờ một chút, tôi đi sẽ quay trở lại ngay.”
Quý Thiếu Kiệt cười cười, “Xin cứ tự nhiên!”
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, đèn lớn đèn nhỏ bên trong đều được bật lên, còn sáng hơn bên ngoài nữa, trên giường, Lạc Lạc đang nằm đưa lưng về phía anh đọc sách.
Giày bị đá lung tung một bên, hai bắp chân lúc giơ lên lúc lại giơ xuống, váy đồng phục tới đầu gối do động tác mạnh mẽ nên bị vén lên một góc, bên trong lộ ra đáy quần lót nhỏ màu trắng.
Mái tóc dài màu đen xõa ra một bên, lộ ra cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi, một vòng lông tơ thật nhỏ được ánh đèn chiếu hiện ra rõ rệt, có hơi gấp lại, mềm mại khó tin. Giống như tim anh lúc này vậy.
Anh cứ đứng sau lưng cô như thế một lúc lâu, mới cúi người, đưa tay lấy đi tai nghe của cô, không ngoài dự đoán, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc vang lên.
Cô giật mình, quay đầu lại nhìn, đôi mắt như một chú nai con bị hoảng sợ, ướt át mở to.
“Anh hai!” Thấy đúng là anh, người cô mới thả lỏng ra, dửng dưng lấy lại tai nghe trên tay anh, gắn lại lên tai, “Anh xong việc rồi hả?”
Anh đưa tay lấy tai nghe xuống một lần nữa, lấy MP4 đang để trên giường chỉnh âm lượng nhỏ lại, “Còn một chút nữa mới xong, còn muốn cái lỗ tai này nữa không hả? Để âm thanh lớn như vậy sao?”
“Đương nhiên là muốn, nếu không thì lấy cái gì nghe mấy anh cằn nhằn chứ.” Cô cười hi hi lăn qua lăn lại một vòng trên giường, nằm ngửa đối mặt với anh, bắp chân gấp lại đạp lên giường, váy ngắn hoàn toàn vén lên đến bắp đùi.
Đôi mắt không thể khống chế nhìn xuống dưới, miệng lại nói: “Con gái con nứa ở bên ngoài như vậy thì giống hình dạng gì hả?” Ngón tay đưa lên chân ngọc trắng mịn như gốm sứ không để lại dấu vết vuốt nhẹ một cái, tham lam ghi nhớ cảm xúc mềm mại ấy, cuối cùng chẳng qua là vì cô kéo váy thấp xuống một chút.
Tiểu yêu tinh lại đâu nào chịu tha cho anh, nhấc chân đạp lên Tây trang Armani mà anh ngồi trên máy bay một ngày một đêm vẫn còn chưa kịp thay ra, một đầu ngón chân như củ gừng xoắn lên cà-vạt màu lam trước ngực anh, một nửa ngón trỏ đưa lên khóe miệng cắn cắn, vẫn còn cười hi hi: “Nói mau, mang quà gì về cho em hả?”
"Quà vẫn còn để trong va li, em tự đi lấy đi!” Anh đưa tay đè bàn chân đang làm loạn lại, nho nhỏ mềm mềm, giống như cộng hành lá vậy. Anh nhịn không được nắm trong tay xoa nắn.
“Vậy thôi, về nhà rồi hãy nói.” Cô chẳng muốn đứng dậy lục lọi, ngáp một cái, đổi lại một tư thế nằm thoải mái, tiếp tục ngậm ngón tay, híp nửa mắt, hưởng thụ bàn tay dài mảnh của anh, các đốt ngón tay không có chút xíu vết chai nào.
Chốc lát, trong phòng nghỉ yên tĩnh lại. Anh cưng chiều nhìn dáng vẻ cô giống như một con mèo nhỏ, làn váy màu lam bị vén lên ngang hông trắng mịn, góc quần lót hình chữ Y kéo căng giữa đùi cô hiện ra rõ ràng, mập mạp căn tròn, giống như cất giấu một cái bánh bao mới ra lò, nhất thời làm anh miệng đắng lưỡi khô.(Mấy nàng đừng nghĩ loạn luân nhé, bởi vì nữ 9 và hai anh này không có quan hệ máu mủ đâu nha)
Em gái của anh, mới mười bảy tuổi, cũng đã là một cô gái nhỏ quyến rũ rồi.
“Đói bụng không? Trong tủ lạnh có bánh việt quất phô mai phố Chi Lan đấy, anh đi lấy cho em nhé?”
Anh đi công tác nửa tháng, mới xuống máy bay được hơn hai tiếng, trong công ty không biết còn có bao nhiêu việc đang chờ anh xử lý, vậy mà anh vẫn nhớ mua món bánh mà cô thích ăn nhất trước giờ tan học. Anh trai như vậy, không thể nói không tốt được.
Cô được voi lại muốn đòi tiên, cười như một tên trộm, “Chỉ muốn anh hai thôi!”
“Đừng gây chuyện, khách bên ngoài rất quan trọng, anh phải đi ra ngoài ngay!” Nói như vậy nhưng vẫn không lay chuyển được cô, lấy bánh ngọt đến cho cô, đút hai ba miếng vào miệng rồi mới trở lại phòng làm việc.
Tiễn khách xong trở lại phòng nghỉ, Lạc Lạc đã ngủ thiếp đi, cúi người nhìn cô gái mềm mại trên giường, nửa bên mặt bị cuốn sách Anh văn đè phải biến dạng, môi hé mở, nước miếng chảy ra làm ướt trang sách đang mở.
Trong lòng anh giống như đang có một đốm lửa nhỏ đang bốc cháy, không thể kiềm lại được, cúi xuống hôn vào cái miệng đỏ tươi, không ngừng lại được nên điên cuồng chiếm lấy, hận không thể khảm cô gái nhỏ nhắn này vào trong ngực.
Cô bị hôn đến không thở nổi, ưm một tiếng tỉnh lại, theo bản năng bắt đầu đáp lại anh, giống như thêm dầu vào lửa.
Tay trái anh vòng ra sau cổ giữ chặt đầu cô, tay phải vuốt ve cặp mông đang vểnh lên, thật sự rất muốn nuốt bảo bối nửa tháng không gặp này vào bụng.
“Mãi đến khi tình yêu biến mất anh mới hiểu được, không còn cảnh vật tốt đẹp yêu quý bên người, nhưng em đã sớm rời đi, mãi đến khi anh hiểu rõ thì em đã không còn lưu luyến gì anh nữa...” Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh biết là anh cả, hơi thở hổn hển nhận điện thoại, “Lập tức đến ngay... Lạc Lạc ở đây... Ngủ thiếp đi vừa mới tỉnh... Ừ, em sẽ đổi quần áo cho em ấy...”
Cô bé có chút hoảng hốt nhìn anh nghe điện thoại, không biết là do bị anh hôn hay là vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn còn sương mù, giống như nhòe một đám sương, anh không kiềm được lại mổ thêm vài cái vào đôi môi hồng hào kia, rồi mới kéo cô đứng dậy, “Chúng ta đi ăn cơm, anh cả đang ở dưới lầu.”