Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mọi người ăn từ từ, con no rồi!” Trước khi cô sắp no chết, ông chú kia đột nhiên lấy khăn ăn không nhanh không chậm lau khóe miệng, bỏ qua một bên, sau đó đứng dậy. “Ăn chậm như vậy thì đừng ăn nữa, theo anh lên lầu!”
Lạc Lạc đang dùng ánh mắt rủ lòng thương như một chú cún nhỏ nhìn anh, nghe được đại xá. Miệng cũng không lau, nhanh chóng ném đôi đũa và chiếc thìa, lóng ngóng hừ ha một câu với mọi người, liền vui vẻ theo ông chú lên lầu.
“Khoan đã!”
Người lên tiếng chính là ông ngoại của Quý Thiếu Kiệt, đó là một ông cụ được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua mới hơn sáu mươi tuổi, giọng nói nghe qua hòa ái mà mà không mất uy nghiêm.
“Hai đứa con đều chờ ở phòng khách đi, bọn ta cơm nước xong có chuyện muốn nói.”
“Vâng, ông ngoại!” Quý Thiếu Kiệt trả lời giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lạc Lạc trừng lớn hai mắt, đột nhiên cô phát hiện, thì ra Quý Thiếu Kiệt cũng có lúc nghe lời như vậy.
Quý Thiếu Kiệt dẫn đầu đi ra phòng khách, cô đứng ở nơi đó, nhìn nhóm người lớn, rồi lại nhìn ông chú một chút, xác định vừa rồi ông ngoại nói câu “Hai đứa con” cũng bao gồm cả cô, đành phải đuổi theo sau lưng ông chú.
“Này, lát nữa bọn họ muốn nói gì hả?” Trên mông cô như dính phải cây đinh, đứng ngồi không yên, cứ xê qua xê lại trên nghế sô pha.
“Làm sao anh biết được.” Quý Thiếu Kiệt lấy đi ly sữa lạnh thứ hai trên tay cô, chính xác vứt vào thùng rác, cầm lấy cây tăm xiên một miếng táo nhét vào tay cô, mặt lại tiếp tục không chút thay đổi xem tin tức trên ti vi.
“Nhưng mà... Những lời bọn họ muốn nói đâu có quan hệ gì với tôi chứ, tôi... Bọn họ không biết tôi, tôi cũng không biết bọn họ.”
Lạc Lạc bị ném mất ly đá, nhưng cũng không buồng tức giận, cô ghét nhất là ăn táo, trực tiếp quăng lên bàn trà.
Cô như vậy, ở trong nhà ông chú, nhưng lại cùng với anh... Cô buồn rầu cắn móng tay.
Có phải mắng cô không? Có phải sẽ đuổi cô đi không? Nhưng nhìn sơ qua hình như bọn họ không chán ghét cô....
Hai móng tay của cô rất nhanh đã bị cắn trụi, trong lúc vô tình nhìn thấy một hình ảnh được dừng lại lại vài giây, oa, nhìn hơi quen nha...
Cô nhìn nhìn ti vi, lại chần chờ nhìn ba của người nào đó trên bàn cơm, oa, thì ra là ông ấy...
Nguy rồi, nhận vật chính trị nghiêm túc như vậy, cô có vì phạm vào vấn đề tác phong mà bị bắt lại không?
“Đoán mò lung tung cái gì đấy!” Bên cạnh, một bàn tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên đưa qua, giải cứu ngón tay đã bị cô cắn trụi móng ra khỏi miệng, trực tiếp bắt vào trong tay anh không thả ra.
Một cảnh này bị tất cả mọi người nhìn thấy, nhất định sẽ đuổi cô ra ngoài nhanh hơn? Cô nháy mắt ra hiệu dùng sức thoát ra.
Một người thoát ra ngoài, một người không chịu buông, trong lúc đang đọ sức, Lạc Lạc bỗng thấy trên mặt nóng bừng, liếc mắt một cái, tất cả người lớn đã ăn cơm xong, đang ngồi ở xung quanh nhìn bọn họ cười tủm tỉm.
Đừng dù dọa người ta như vậy chứ!
Cô bị bị dọa nên nhẹ buông tay, liền bịch một cái, té xuống khỏi sô pha.
... ... cái mông bị ném xuống lau sàn nhà, xấu hổ chết đi được. Ông chú xấu xa! Khi các cùng chơi đùa với cô, lúc nào cũng bảo vệ cô, chỉ sợ cô ngã.
Cô trừng to hai mắt, nhưng, có người còn lên tiếng nhanh hơn cô.
“Thiếu Kiệt, sao con lại như thế? Làm người ta ngã rồi này!” Mẹ Quý vội vàng chạy tới, đỡ Lạc Lạc dậy, lên tiếng kể lể.
Quý Thiếu Kiệt liếc mắt nhìn Lạc Lạc một cái, rất nhanh đã quay lại trên ti vi, ý này có nghĩa là “Cũng không phải không sao đó sao”, sau đó tiếp tục cắn quả táo của mình.
“Ngôn Ngôn, không sao chứ? Không sao chứ....” Bà nội Quý và bà ngoại cũng đi lại, đỡ cô dậy, mấy cái miệng cùng nhau nã pháo về phía Quý Thiếu Kiệt.
“Người lớn như vậy rồi mà còn không biết nặng nhẹ...”
“Làm người ta ngã hỏng rồi xem chúng ta thu thập con thế nào...”
Quý Thiếu Kiệt xoa xoa lỗ tai, hừ một tiếng, chuyển sang ngồi bên một chiếc ghế khác, nhường lại vị trí của mình cho mấy người phụ nữ, ý này có nghĩa là không chấp nhất với các người.
Thực ra, bị ngã một chút cũng không thấy đau, nhưng nhìn ông chú bị mấy người này giáo huấn như vậy, trong lòng cảm thấy rất tốt, chỉ có điều, bị ba người sáu tay cùng nhau xoa xoa mông cảm thấy rất quái dị nha.
Mặt cô đỏ giống như quả táo trên bàn, có chút không biết làm sao, đột nhiên Quý Thiếu Kiệt chuyển đề tài, “Ông ngoại, chuẩn bị cho con một khoản tiền.”
Dì Ngô đang cầm lá trà lên, ông ngoại Quý dùng cái muỗng màu trắng bằng sứ múc một chút ra ngoài, đặt trên một tờ giấy màu trắng, tỉ mỉ quan sát hình thái của lá trà, lại đưa đến gần chóp mũi d'đ'l/q]d ngửi nhẹ, sau đó mới bảo dì Ngô đun lên, rồi yên lặng rót nước suối vào, thoáng một cái trong bình thủy tinh đã sáng long lanh, hoàn toàn làm lá trà nhanh chóng nở ra, dáng vẻ giãn ra trong nước đều có thể xuyên thấu rõ ràng qua bình thủy tinh, ngay tức khắc mùi hương thơm ngát của trà tỏa ra bốn phía, “Lần này cần bao nhiêu?”
Lạc Lạc đã từng nhìn thấy ba nuôi cũng làm như vậy, biết là trước khi thưởng trà, uống trà đầu tiên phải thưởng thức màu sắc, hương và hình dáng của lá trà trước.
“Không nhiều lắm, khoảng mười lăm tỷ!” Quý Thiếu Kiệt cũng thảnh thơi đáp, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi màn hình ti vi. Lạc Lạc có thể hiểu được nguyên nhân anh ngoan ngoãn như vậy rồi.
“Tên nhóc xấu xa này, đang cho ông diễn tuồng gì vậy? Mới mở miệng chính là con số lớn vậy à?” Lông mày ông ngoại không động, nhưng ly thủy tinh trong tay lại nện lên bàn cái cạch.
“Chuyện này cũng đừng trách con, trách cô ấy!” Quý Thiếu Kiệt cầm điều khiển ti vi trong vừa chỉnh hết kênh nọ đến kênh kia, lại bấm qua kênh dự báo thời tiết, “Lần trước đề cập với mọi một mảnh đất, sáng hôm con đã đấu giá được, tất cả giá tiền đều nghe theo cô ấy.”
“Hả? Việc này... Đó là...” Lạc Lạc bị dọa đến liên tục xua tay, lại không biết giải thích từ đâu.
“Ừm, là Ngôn Ngôn quyết định à!” Ông ngoại ngược lại cười tủm tỉm, thổi đi mấy lá trà trôi nổi trên mặt nước trong ly trà, uống một hớp, “Đó đúng là một mảnh đất tốt, chỉ là vấn đề liên quan đến phá bỏ và di dời các hộ dân tộc thiểu số, tương đối khó giải quyết. Chuyện này phải xem bố con, nếu nó bằng lòng ra mặt giúp con, muốn nghĩ cách, ngược lại không phải không có khả năng. Bên kia con cứ xử lý thủ tục ổn thỏa, đưa tài liệu cho ông nhìn xem.”
Không đợi ba Quý Thiếu Kiệt tỏ thái độ, mẹ Quý kéo tay Lạc Lạc, ôn hòa nói: “Cách này có thể suy nghĩ, coi như tặng quà kết hôn cho Thiếu Kiệt và Ngôn Ngôn đi!”
“Quà! Tặng! Kết! Hôn!”
Bốn chữ này như sấm sét đánh xuống khiến Lạc Lạc thành cọc gỗ.
Còn bị nướng đen nửa đoạn.
***
“Ngôn Ngôn, con yên tâm, tuy rằng Thiếu Kiệt hay nghịch ngợm, gây sự, nhưng lòng dạ nó không xấu, có chúng ta ở đây, nó tuyệt đối không dám ăn hiếp con...”
“Ngôn Ngôn, sau này chúng ta chính là người nhà của con, con đừng khách khí với chúng ta...”
Lạc Lạc nằm trên giường, nhắm hai mắt lại, trong lỗ tai còn nghe thấy mẹ Quý và bà ngoại Quý vừa hành lý do dì Ngô thu xếp cho cô, vừa không ngừng thao thao bất tuyệt.
Tất cả, đều giống như đang nằm mơ vậy.
Cô nhịn không được chui đầu ra khỏi chăn, nhìn đến chỗ bàn trang điểm, một đống quà tặng chất cao như núi.
Có lẽ nhìn thấy dáng vẻ của cô, bà ngoại Quý vừa cầm một cái quần lót của cô phấn chấn gấp lại, vừa vui vẻ nói, “Ngôn Ngôn à, lần này tới đây rất vội vàng, chúng ta không mang theo quà tặng gì đặc biệt, chờ lần sau bà ngoại nhất định sẽ tặng quà tốt hơn...”
Không phải nằm mơ. Cô nằm lại trong chăn, một lần nữa nhắm mắt lại.
Ngày mai, cô phải qua nước Anh để học tiếp.
Rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố này, rời khỏi ông chú quái dị lúc lạnh lúc nóng, ròi khỏi... Ba nuôi và các anh.
Cô không hiểu, các vị trưởng bối của Quý Thiếu Kiệt, thậm chí là ông chú này, vì sao đột nhiên quyết định đưa cô ra nước ngoài học tập.
“Con sẽ không kết hôn với chú Thiếu Kiệt!” Còn nhớ, lúc đó giọng nói của cô không mấy vang dội, nhưng từng chữ kiên quyết, rơi xuống có âm thanh.
Kết hôn, hai chữ này, chỉ cần nhắc tới đều làm cô thấy buồn cười không có nhẫn nại muốn nghe. Cô và các anh gần như chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, làm sao có thể.... Với ông chú này...
Nhưng mà, thái độ của cô rất kiên quyết, cố hết sức phủi sạch quan hệ với ông chú, bọn họ vẫn cứ nguyện ý làm như vậy.
Thật ra, kết quả của chuyện ra nước ngoài này, cô đã sớm có dự cảm, chỉ có điều, nhưng chưa từng nghĩ đến mình sẽ đi dưới hoàn cảnh thảm đạm và đau lòng như thế này, cảnh tượng ra nước ngoài trong đầu cô là chuẩn bị vì hạnh của cô và các anh.
Tuy rằng cô đơn thuần, nhưng không ngốc, ba người không đúng với phong tục, cô không phải hoàn toàn không biết. Chỉ là, cho tới nay, cô buông thả bản thân đơn thuần, ba người nên đi con đường l'q.d như thế nào, cô cảm thấy các anh đã sớm tính toán hết rồi, hoàn toàn không cần cô quan tâm.
Có lẽ, chính vì nguyên nhân vì bản thân cô quá mức buông thả để bản thân đơn thuần và không rành thế sự, khi Mã Hoa nói chuyện này với cô, khi thấy anh cả thân mật với người khác ở cửa hàng đồ lót, lúc đó vì thấy hạnh phúc đột nhiên bị đánh nát, cô mới trở tay không kịp như vậy, yếu ớt không giống chính cô. Kiêu ngạo đó, tùy tiện đó, mỏng manh giống như vỏ trứng gà, chỉ cần gõ một cái, liền bị vỡ.
Giống như hiện tại, do bà ngoại Quý Thiếu Kiệt đi cùng, đột nhiên bay đi nước Anh, cách xa các anh ngàn dặm, tạm thời để cho cô an tậm hạnh phúc hơn là làm cho người ta tổn thương tinh thần và phiền muộn. Từ thế giới bên ngoài, sẽ đun nấu cô, phải chăng như vậy, cô mới có thể trở nên kiên cường, cứng rắn, không dễ vỡ nữa.
Nhưng mà, lòng của cô, làm sao không thấy tiếc nuối? Rõ ràng là dọc đường đi đã được chuẩn bị tốt, đã có cảm giác một cước đạp không trọng lượng, thân thể và linh hồn đều lơ mơ không chân thực như vậy.
Nhưng mà, với hoàn cảnh trước mắt của cô mà nói, không có kết quả nào tốt hơn như bây giờ, không phải sao? Sở hữ, lưu luyến, sợ chạm nỗi đau, bị tổn thương, yêu, hận, ghét cay ghét đắng... Tất cả, đều muốn bỏ xuống. Mà sau này, những điều tốt hay xấu đều đang chờ đợi cô.
Nhiều năm về sau, hình ảnh của buổi tối ngày hôm nay vẫn luôn khắc sâu trong đầu Lạc Lạc. Trưởng bối nhà họ Quý ngồi vây quanh trên ghế sô pha, ôn hòa hỏi quyết định của cô, vì cô mà tính toán. Trong lúc cô như con chim non hoảng sợ không có nhà để về, đã cho cô sự ấm áp.
Cho dù, cuộc sống về sau này của cô, từng có rất nhiều chuyện phấn khích, nhưng mà chuyện ngày hôm nay, là ngày thay đổi vận mệnh của cô, tuyệt đối đáng giá để cô ghi nhớ.
Quý Thiếu Kiệt đã lớn rất nhiều năm, trong nhà vẫn không sinh thêm người con nào, không dễ dàng gì mới xuất hiện một cô gái nhỏ đáng yêu, người lớn nhà họ Quý khó tránh khỏi tràn lan các loại tình cảm, đối xử tốt với cô khiến người ta bất an. Đêm nay, cô còn không kịp lo lắng, các bà không để ý đến vẻ mặt đen như mực của Quý Thiếu Kiệt, cướp đoạt cô đi mất.
Cô nghĩ, cô vẫn còn rất may mắn.
Khi cô một tuổi, cô nhi viện nhận nuôi cô, khi cô năm tuổi, Chung Bang Lập cho cô một gia đình, hiện tại, khi cô mười tám tuổi, nhà họ Quý để cho cô bắt đầu một đoạn hành trình hoàn toàn mới...
Đời người, lúc nào cũng biến đổi thất thường như thế này, nhưng mà, dù sao cũng không đến mức khiến cô không có đường để đi.
“Cái đó...” Cô thật sự không biết xưng hô như thế nào với bà ngoại và mẹ của Quý Thiếu Kiệt, lúc nào cô cũng gọi Quý Thiếu Kiệt là chú..... “Hai người nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, để ngày mai con kiểm tra lại là được rồi.”
Mẹ Quý cầm một hộp thuốc cảm mạo bỏ vào trong ngăn kéo của va li, cũng đứng thẳng nói: “Cũng được, nếu còn thiếu cái gì qua bên đó mua là được rồi. Sáng ngày mai máy bay cất cánh, vẫn nên để đứa nhỏ ngủ sớm một chút.”
Ban ngày cô đã ngủ rất nhiều, lúc này trằn trọc không yên, khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng không biết từ lúc nào, ý thức mơ hồ, vẫn là đang ngủ, trong lúc đó hô hấp của cô, tất cả đều gọi các anh của mình, “Anh... Anh...”
Em phải rời đi, rời khỏi các anh, các anh có biết không? Các anh, có từng đi tìm Lạc Lạc không? Các anh có lo lắng cho em không...
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô nhớ lại một bài thơ của Tagore, lữ khách, bạn nhất định phải đi sao? Đêm nay yên tĩnh, bóng tối ngủ mê trên nhánh cây. Trên ban công đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều đóa hoa Ly tươi mới, ánh mắt tuổi trẻ vẫn còn tỉnh táo...
Cô phải cô đơn bước trên một hành trình ngắn.
***
Trong lúc ngủ mơ màng, cô giống như con nai, chạy băng băng trong khu rừng dày đặc u tối để tưởng niệm.
Đầu lông mày nhẹ chau lại, tiếng nói mộng mị nỉ non.
Một bàn tay, dạo chơi trên người cô.