Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nghe không?” đôi mắt chim ưng của Lạc Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp ngang tàng.
Cô có nghe lầm không, em trai của cô lại yêu cầu cô không được hôn người đàn ông khác. Việc này là hắn dùng danh nghĩa em trai của cô quan tâm cô hay là…
Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, giương đôi mắt trấn định hướng về hắn nói:”Chị lớn như vậy rồi, cùng bạn trai của chị hôn môi là chuyện rất bình thường, em không cần quan tâm, đi ra ngoài đi”.
Mi tâm Lạc Thiên Uy bỗng nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên khí tức âm lãnh, hắn cứ như vậy chăm chú nhìn cô, tựa hồ rất bất mãn nhưng không có nói ra, chỉ là conmắt u ám tại trong ánh sáng yếu ớt này lại càng thêm lạnh lùng.
Lạc Tích Tuyết khẩn trương không dám nhìn hắn,, chẳng biết tại sao Lạc Thiên uy ít nhiều cho cô cảm giác sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng không đúng tại sao đêm thứ nhất mới về nước hắn lại đến phòng cô không chịu rời đi.
Nếu hắn không đi thì bọn họ cũng không thể cả đêm đều đứng trong cùng một phòng được, suy nghĩ một lát Lạc Tích Tuyết quyết định chính mình rời khỏi căn phòng này trước vẫn hơn.
Đi vào phòng khách, Lạc Tích Tuyết không thể nào ngủ được, Lạc Thiên Uy 10 năm trước và 10 năm sau không có điểm nào giống nhau cả.
Chân trời vạch ra ánh sang ban ngày, Lạc Tích Tuyết chợp mắt được một chút đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.
Hôm nay cô phải học hai môn tại khóa học, cô thế nào cũng phải lên lớp.
Cô dụi dụi mắt, không tình nguyện bò xuống giường, thay đồng phục mới tinh
Lúc xuống lầu cô định đi thẳng đên trường lại bị cha gọi đến ăn sáng.
Tuy nhiên cô biết cha gọi mình cùng hắn ăn sáng chung nhất định có chuyện muốn nói.
Bàn ăn bên cạnh, người trong nhà đều tụ tập đông đủ,ngồi ở bên trái chính là em trai cô Lạc Thiên Uy, bên phải là cha cùng với mẹ kế.
Đợi đến khi Lạc Tích Tuyết ngồi xuống, Lạc Chấn Long uy nghiêm mở miệng:”Buổi chiều ta phải đi Russia nói chuyện làm ăn đến 2 tuần sau mới về nên trong khoảng thời gian này chuyện công ty sẽ do Thiên Uy quản lý, mọi người phải giúp đỡ nó, làm cho nó quen dần với công việc của công ty”
“Dạ,lão gia ngài cứ yên tâm mọi người sẽ chiếu cố Thiên Uy mà.” Mẹ kế nhanh miệng trả lời, vội vàng cho lão gia thấy tâm ý của mình.
“Ừ”. Lạc Chấn Long gật đầu, dời ánh mắt sang Tích Tuyết nói:”Tích Tuyết, dù sao con cũng đang trong giai đoạn thực tập; trong thời gian này con hãy đến công ty làm trợ lý cho Thiên Uy hỗ trọ cho nó, nó có cái gì không rõ hãy giúp đỡ nó.”
“Con biết rồi thưa cha”. Tích Tuyết dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời.