Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ly Yên thầm thở dài quyết định: "Vậy thì ngươi trở lại Diệp gia cùng Vân Mặc, còn chúng ta quay về kinh thành vậy".
Ly Yên nói xong, mọi người đều gật đầu tán thành.
Con đường đến Diệp gia Bảo và Kinh thành hoàn toàn trái ngược nhau, một thì bên trái, một thì bên phải.
Diệp Thừa Tầm vừa đi vừa không ngừng quay đầu nhìn lại, thấy bóng hình xinh đẹp kia đang xa dần, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mất mát.
Vân Mặc nhìn hắn thở dài: "Nếu ngươi đã không muốn thì cần gì phải đi".
" Nàng ấy không cần ta, ta không đi thì biết làm thế nào đây".
Giọng nói của Diệp Thừa Tầm đầy chán nản, bất đắc dĩ nở nụ cười chua xót, dứt khoát tiến thẳng về phía trước không hề quay đầu lại.
Sau khi đến kinh thành Ly Yên nói với Mộc Vi Ngưng: "Tỷ tỷ, hay là chúng ta cùng trở về thăm phụ thân, mẫu thân, tránh cho họ phải lo lắng".
Mộc Vi Ngưng suy nghĩ một chút, nàng cũng thật bất hiếu, đã lâu rồi mà chưa về thăm bọn họ, vì thế liền đồng ý gật đầu.
Lăng Dạ Vũ nhẹ giọng:" Tiểu Yên, ta đưa hai ngươi trở về".
"Không được, nếu ngươi đưa bọn ta trở về nhất định sẽ có kẻ nghi ngờ, ngươi đã đi lâu như vậy, e rằng bây giờ triều đình đang rất hỗn loạn?".
Đương kim Hoàng thượng Lăng Dạ Trần vẫn đang bị bệnh nằm liệt trên giường, không ai quản lí triều chính, quyền hành bị Thái Hậu thâu tóm, các đại thần chia thành hai phe phái.
Trong mắt Lăng Dạ Vũ hiện lên sự tự tin, nở nụ cười tà mị đáp: "Lăng Nguyệt quốc làm sao có thể dễ dàng bị tan rã như vậy được chứ".
Ly Yên nhàn nhạt nhíu mày: “Xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt rồi mới đến".
Dừng một chút, bỗng nhiên Ly Yên lại trêu tức nói: "Bất quá ta lại nghe nói người nào đó có diễm phúc khôn cùng nha!"
Vừa vào kinh thành liền nghe được lời đồn đại, Thái Hậu trực tiếp đưa Lâm Thanh Hàm vào Vũ Vương phủ, lấy danh nghĩa là thuận tiện cho việc chiếu cố Vũ Vương gia, người sáng suốt đều nhìn ra được, Thái Hậu không hề thích Mộc Ly Yên, nếu không làm sao lại đuổi nàng về phủ Thừa Tướng, chờ thành thân xong mới cho bước vào, mà Lâm Thanh Hàm lại có thể trực tiếp tiến vào Vương Phủ "chiếu cố" Vũ Vương gia chứ?
Chẳng qua là Lăng Dạ Vũ luôn ở cùng một chỗ với nàng, e rằng hắn đã sai người dịch dung làm thế thân cho hắn ở Vương phủ rồi.
"Tiểu Yên, nàng đang ghen sao?"
Ngay lập tức trên mặt Lăng Dạ Vũ hiện lên nụ cười hạnh phúc, làm khóe miệng Ly Yên run rẩy vài cái.
Kỳ thật nàng chẳng thèm để ý đến Lâm Thanh Hàm, lúc trước đáp ứng Thái Hậu để cho Lâm Thanh Hàm gả vào Vũ Vương phủ cùng nàng, cũng chỉ vì không muốn Lăng Dạ Vũ khó xử. Dù sao thế lực của Thái Hậu quá lớn, chẳng những nhà mẹ đẻ chiếm địa vị quan trọng ở trong triều, quan trọng nhất là Thái Hậu đang nắm trong tay binh quyền của tiên đế.
Nếu như lúc này mấy người Lăng Dạ Trần cứ nhất quyết cùng nàng xung đột chính diện với Thái Hậu, chắc chắn Lăng Dạ quốc sẽ lâm vào nguy cơ, cho nên trước tiên tạm thời thỏa hiệp đã, sau đó sẽ phản kích.
"Ta không ăn giấm, ta chỉ ăn đồ ăn ngon."
Lăng Dạ Vũ nghe Ly Yên nói vậy, nụ cười liền cứng đờ, môi khẽ nhếch, đang muốn nói cái gì, thì Ly Yên lại bất đắc dĩ khoát tay nói: "Được rồi, ngươi mau trở về đi! Ta trở về cùng tỷ tỷ là tốt rồi."
Nói xong, nàng kéo Mộc Vi Ngưng rời đi, Lăng Dạ Vũ nhìn bóng dáng nàng xa dần, bất đắc dĩ cười một cách sủng nịnh.
Nhẹ nhàng xoay người nhảy một cái, bay về Vũ Vương phủ.
Trong khoảng thời gian này tuy có người thế chỗ hắn, nhưng tránh để bị phát hiện ra manh mối gì, hắn vẫn luôn cáo ốm, Lâm Thanh Hàm đến đây đều bị chặn ở ngoài cửa, Thái Hậu triệu kiến cũng nói ốm đau nằm liệt giường, không thể đứng dậy, Thái Hậu từng cho Thái y bắt mạch, nhưng tất cả bọn họ đều nói không nhìn ra được bệnh gì, cũng chỉ nghĩ là do độc phát tác, có lẽ độc tố đã lan nhanh hơn rồi.
"Chủ nhân." Vừa thấy Lăng Dạ Vũ trở về, trong mắt nam nhân đang nằm ở trên giường hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng quỳ xuống kêu.
Hắn rốt cục không cần phải giả trang chủ nhân nữa rồi, Lâm Thanh Hàm kia thật đáng sợ suốt ngày cứ dính chặt lấy hắn.
"Tốt lắm, ngươi đi xuống đi!" Lăng Dạ Vũ khoát tay, thản nhiên nói.
"Vương gia, Thanh Hàm đến thăm ngài."
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói mềm mại, trong mắt Lăng Dạ Vũ nhất thời hiện lên một chút chán ghét.
Lâm Thanh Hàm đợi một lúc lâu, rốt cục cũng nhìn thấy cửa mở ra, chưa kịp mừng rỡ, liền nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của hắn: "Bổn vương đã khỏi bệnh, ngươi có thể đi rồi."
Mắt Lâm Thanh Hàm liền tối sầm lại, vừa có bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, vừa hiện lên vẻ ủy khuất, trong hốc mắt có một tầng sương mỏng dần dần bao phủ, "Vương gia, Thanh Hàm là phi tử của người, sao người có thể đuổi Thanh Hàm đi?"
Lăng Dạ Vũ nghe nàng tự xưng một Thanh Hàm, hai Thanh Hàm, không khỏi khó chịu một trận, nghiêm giọng nói, "Nếu không phải Vương Phi của bổn vương đáp ứng cho ngươi vào cửa, bổn vương sao có thể lấy ngươi? Ngươi nhớ kỹ cho bổn vương, Vương Phi trong lòng bổn vương chỉ có một người là tiểu Yên, về phần ngươi, tự mà lo liệu lấy!"
Nói xong, Lăng Dạ Vũ phất tay áo đi xa, vẻ mặt ủy khuất của Lâm Thanh Hàm dần dần mất đi, thay vào đó là vẻ mặt tàn nhẫn, trong ánh mắt hiện lên nồng đậm ghen tỵ,hàn quang phát ra ra làm cho người ta sợ hãi.
"Thái Hậu nương nương, thần cho rằng, hiện giờ hoàng thượng bệnh lâu không khỏi, cần phải xung hỉ.
Trong triều đình, một nam tử mặc quan phục chắp tay đề nghị.
"Vậy sao? Lý ái khanh cho rằng nên làm gì để xung hỉ?" Lông mày Thái Hậu nhếch lên, thản nhiên hỏi.
"Bẩm Thái Hậu, Vũ Vương gia bệnh nặng vừa mới khỏi, cũng cần phải xung hỉ, hay là ban thánh chỉ cho ngài ấy trước, để Vũ Vương gia thành hôn."
Nghe vậy, khóe môi Thái Hậu khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, sau đó, nói: "Các ái khanh hẳn cũng nghe nói việc Mộc Ly Yên chính là Lưu Ly công tử? Trước đây nàng vẫn giả trang xấu xí, khác nào phạm tội khi quân."
"Thái Hậu nương nương, cũng không thể nói như vậy, dù sao Mộc tiểu thư cũng chưa bao giờ nói qua dung mạo thật sự của nàng là như thế nào, sao có thể xem như tội khi quân? Kính xin Thái Hậu hãy minh giám."
Lý đại nhân đã được chỉ cách đối đáp từ trước, bây giờ cứ như vậy nói ra mà thôi.
"Hừ, nàng ta còn hồng hạnh vượt tường thì sao? Nữ tử chưa gả lại ôm ôm ấp ấp với nam nhân khác, đồi phong bại tục, nếu để cho nàng vào cửa, sẽ gây tổn hại đến uy nghiêm của hoàng gia ta."
"Thái Hậu nương nương, lời đồn đại sao có thể tin tưởng, bên ngoài cũng đồn rằng Thái Hậu người âm mưu muốn soán vị, chẳng lẽ đó cũng là sự thật sao?"
Lý đại nhân ăn nói khéo léo, giọng điệu thản nhiên hỏi lại Thái Hậu, làm cho Thái Hậu tức giận đến nghẹn không ra tiếng.
"Thần cho rằng Lý đại nhân nói rất có lý."
"Thần cũng cho rằng như thế."
Đa số mọi người trong triều đều phụ họa theo, sắc mặt Thái Hậu càng ngày càng khó coi.
"Xin Thái Hậu hạ chỉ cho Vũ Vương gia thành hôn." Lý đại nhân cất cao giọng nói.
Có Lý đại nhân mở đầu, những người còn lại đều trăm miệng một lời nói: "Xin Thái Hậu hạ chỉ cho Vũ Vương gia thành hôn."
Ánh mắt Thái Hậu liền thoáng qua một tia lãnh ý, được lắm Lăng Dạ Vũ, ai gia không biết từ khi nào mà mọi người đều hướng về ngươi đấy, quả nhiên không hổ là chướng ngại lớn nhất của ai gia.
"Vũ nhi bằng lòng chứ?" Vẻ mặt Thái Hậu trở nên ôn hòa, dùng giọng nói vô cùng thân thiết hỏi.
Khóe môi Lăng Dạ Vũ nhếch lên, nói: "Toàn bộ nhờ Thái Hậu làm chủ."
Hừ, toàn bộ nhờ ai gia làm chủ? Văn võ bá quan đều đồng ý, ai gia có thể không đáp ứng sao? Thái Hậu ở trong lòng oán thầm nói.
"Truyền ý chỉ của ai gia, Khâm Thiên Giám lựa chọn ngày lành tháng tốt, để Vũ Vương gia thành hôn, bãi triều."
Thái Hậu gằn từng chữ, sau đó liếc gương mặt như mây trôi gió thoảng của Lăng Dạ Vũ, trong lòng âm thầm hừ lạnh, lập tức đứng lên rời khỏi triều.
"Chúc mừng Vương gia."
Các đại thần từng người hướng Lăng Dạ Vũ nói chúc mừng, Lăng Dạ Vũ mỉm cười, "Cám ơn các vị đại nhân."
"Đây chính là bổn phận của chúng thần." Lý đại nhân cười nịnh nọt chắp tay nói, những người còn lại cũng đồng loạt phụ họa.
Khâm Thiên Giám tính toán, ba ngày sau là ngày tốt, Thái Hậu chỉ có thể nghẹn họng mà truyền lệnh, ba ngày sau Vũ Vương gia cưới hai vị phi tử về phủ.
Nhận được tin tức, khóe miệng Ly Yên không khỏi run rẩy vài cái, việc này Lăng Dạ Vũ phải vội vã như vậy sao?
Ban đêm, Thượng Quan Thi Vũ ở trên giường trằn trọc, trong đầu nàng toàn là hình ảnh Diệp Thừa Tầm kiên quyết rời đi. Diệp Thừa Tầm không biết, khi hắn không hề ngoảnh lại thì Thi Vũ lại nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái.
Trong lòng Thượng Quan Thi Vũ càng không ngừng phiền não, mình rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, bỗng dưng nàng ngửi được một cỗ hương vị quen thuộc, Thượng Quan Thi Vũ liền giả bộ ngủ say, hai siết chặt đệm giường, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Một thân bạch y, thánh khiết vô cùng, ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lùng chiếu trên người hắn, ánh mắt dịu dàng như nước, lẳng lặng nhìn Thượng Quan Thi Vũ đang nằm trên giường.
Diệp Thừa Tầm chậm rãi tiến lại gần, vươn ngón tay thon dài xoa mặt của nàng, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vẫn là khống chế không được mà nhớ nhung, vẫn là khống chế không được muốn gặp nàng."
Nhẹ giọng thở dài, ánh mắt tràn đầy thâm tình,hắn tiếp tục nói: "Ta thích nàng! Nhưng ta không có dũng khí để đối mặt với nàng, chỉ vì nàng nói, nàng không thích ta, trong lòng nàng có lẽ vẫn còn người kia, nhưng mà ta lại thích nàng, nên không thể khống chế được lòng mình, nàng nói đi, ta nên làm sao bây giờ?"
Diệp Thừa Tầm cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi nàng, cười khổ một tiếng, cuối cùng rời đi.
Thượng Quan Thi Vũ chậm rãi mở to mắt, nước mắt lập tức tràn ra, nàng đưa tay vuốt ve môi của mình, nhìn cửa sổ, trong lòng có một nỗi đau không biết từ đâu ập tới, lại hơi có một chút ngọt ngào.
Đó là nụ hôn đầu tiên của nàng! Lúc trước Kì Doãn tôn trọng nàng, không hề chạm vào nàng, cũng chỉ như vậy mà thôi, hắn thầm nghĩ chờ hai người thành thân sẽ chiếm lấy toàn bộ nàng, cũng không biết trước khi thành thân còn có Hạ Uyển Di tham gia vào nữa, vì vậy, nàng vẫn giữ được bản thân trong sạch.
Một đêm này Thượng Quan Thi Vũ, cả đêm không ngủ, thâm tình của Diệp Thừa Tầm làm rối loạn nội tâm bình thản không gợn sóng của nàng.
Thời gian thấm thoát, trôi qua cực nhanh, thời hạn ba ngày đã đến.
Lần này Ly Yên cố gắng lựa chọn một ít trang sức đơn giản, y phục cưới bỏ qua, chỉ cần Ly Yên bằng lòng gả, Lăng Dạ Vũ đều sẽ đáp ứng điều kiện của nàng.
"Thật muốn trông thấy hình dáng thật của nàng ta, nghe nói giống như tiên nữ hạ phàm, cùng Vũ Vương gia quả thực là trai tài gái sắc."
"Đúng vậy, Lưu Ly công tử tuấn mỹ như vậy, nếu trở về hình dáng của nữ nhân lại không đẹp được sao? Bất quá không nghĩ tới lời đồn thiên kim của Thừa tướng chính là Lưu Ly công tử lại là thật"
"Chỉ tiếc làm tan nát biết bao con tim của nữ tử, không ngờ Lưu Ly công tử ái mộ đã lâu lại là nữ nhân."
Ly Yên ngồi ở trong kiệu rước dâu, khóe môi hơi hơi nhếch lên một chút châm chọc, coi trọng nhất vẫn là dung mạo, lúc trước nàng chỉ giả trang một chút, những người này đã nói không xứng, không đủ tư cách, nay khôi phục dung mạo lại nói là trai tài gái sắc.
Ly Yên âm thầm cười nhạo một tiếng, đây là sự thật.
Bởi vì hoàng thượng ốm đau ở giường không thể làm chủ hôn, cho nên Thái Hậu tự mình chủ trì.
Sau khi đã lạy thiên địa, người chủ trì hôn lễ chưa hô lên"Đưa vào động phòng", liền bị Thái Hậu lên tiếng cắt ngang.
"Nghe nói Mộc tiểu thư có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, chẳng hay có thể tháo mũ phượng xuống để ta thấy hay không."
"Thái Hậu như thế này không hợp quy củ, Vương Phi của bổn vương chỉ có thể do bổn vương nhìn trước, nếu là tháo xuống bị mọi người vừa thấy chỉ sợ không ổn." Ánh mắt Lăng Dạ Vũ tàn nhẫn lướt qua, sau đó thản nhiên mở miệng nói.
Thái Hậu vừa định nói cái gì, Lăng Dạ Vũ lại nói trước: "Bổn vương cùng Vương Phi về phòng trước, các vị xin cứ tự nhiên."
Vừa mới bước ra vài bước, đã bị Thái Hậu gọi lại: "Đợi chút."
Bước chân Lăng Dạ Vũ dừng một chút, nói: "Thái Hậu còn có gì phân phó?"
Thái Hậu nhìn đến Lâm Thanh Hàm đang xấu hổ, nói: "Vũ Nhi, hai Vương Phi, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia!"
Lăng Dạ Vũ lạnh lùng lướt qua Lâm Thanh Hàm một cái, nắm tay Ly Yên, trước mặt các quan khách còn đang ngơ ngác nhìn nhau liền rời khỏi đại sảnh.
"Làm càn, quả thực chính là làm càn." Thái Hậu nhìn bóng lưng Lăng Dạ Vũ đi xa, vẻ mặt tức giận, đập bàn.
"Thái Hậu bớt giận." Mọi người vừa thấy vậy vội vàng quỳ xuống cùng kêu lên.
Thái Hậu phẫn nộ, sau đó liền nhu hòa vỗ tay Lâm Thanh Hàm vài cái, nói: "Vũ nhi chỉ là nhất thời ham mê cái mới mẻ, ngươi cứ về trước nghỉ ngơi, nửa đêm có lẽ hắn sẽ tới thăm ngươi."
Lâm Thanh Hàm dường như nhu thuận gật đầu, sau đó hành lễ Thái Hậu rồi lui xuống, không ai thấy được ánh mắt nàng ta ngoan độc được giấu sau tấm lụa che mặt.
"Tiểu Yên, ta rốt cục cũng đợi được đến ngày này." Lăng Dạ Vũ nắm Ly Yên đi vào trong phòng, tháo mũ phượng của nàng xuống nói.
Ly Yên ngược lại không để ý đến vẻ mặt thâm tình của hắn, trực tiếp nằm bò trên giường, bĩu môi thầm oán nói: "Rõ ràng đã chọn lựa trang sức nhẹ nhàng, tại sao sau khi cài lên vẫn nặng như vậy, thật mệt chết người rồi."
Lăng Dạ Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, cũng trực tiếp nằm lên giường, khóe môi nở nụ cười tà mị, nói: "Tiểu Yên nàng muốn lập tức động phòng sao? Không sao, bây giờ chúng ta có thể bỏ qua một bước rượu giao bôi này."
Ly Yên bất đắc trừng trắng mắt, bỗng dưng một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Động phòng? Ta sao có thể dễ dàng để các ngươi động phòng như thế."
Khuôn măt dữ tợn kinh khủng của Liễu Tư Nhiễm xuất hiện trước mắt, vẻ mặt oán hận, ánh mắt phát ra tia tàn nhẫn.
" Làm thế nào ngươi vào được đây?"
Ánh mắt Lăng Dạ Vũ hiện lên một chút sắc bén, lạnh giọng hỏi.
"Ta yêu ngươi như thế, vì sao ngươi có thể thành thân cùng nữ tử này? Ả( nữ nhân ghen tuông sẽ gọi đối thù là ả ta) ta có cái gì tốt? Vương gia, chỉ cần ngươi cưới ta, ta sẽ không cần bất cứ cái gì cả." Liễu Tư Nhiễm than thở khóc lóc, thê lương giống như oán phụ bị vứt bỏ.
"Ngươi? Ngươi gả cho Vương gia, không sợ nửa đêm hắn tỉnh dậy nhìn thấy dung mạo của ngươi bị hù chết sao?" Ly Yên cười châm biếm nói, lời lẽ cay độc.
"Ngươi …. Mộc Ly Yên, nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không bị hủy dung, cũng không phải giống như hiện tại trở thành kẻ tham sống sợ chết mà cố gắng sống sót."
Liễu Tư Nhiễm buộc tội Ly Yên, những tiếng hét liên tục vang lên mang theo thù hận cùng thống khổ sâu sắc.
"Đáng đời ngươi mà thôi."
Ly Yên thản nhiên nói một câu, thành công chọc giận Liễu Tư Nhiễm, toàn bộ lý trí của nàng ta đều bị ném lên chín tầng mây, ngưng tụ một chưởng phong màu đen trong tay đánh về phía Ly yên.
Ly Yên vừa định đánh trả chưởng lực, đã thấy Lăng Dạ Vũ nhanh hơn một bước, Liễu Tư Nhiễm lảo đảo lui về phía sau, chật vật ngã trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng cùng đau đớn nhìn Lăng Dạ Vũ.
Lăng Dã Vũ đến giờ cũng không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc, đang chuẩn bị diệt cỏ diệt tận gốc, đưa nàng vào chỗ chết, bỗng nhiên một người bịt mặt xuất hiện, dáng người uyển chuyển, nhanh chóng mang theo Liễu Tư Nhiễm rời đi.
"Đừng đuổi theo." Lăng Dạ Vũ đang định đuổi theo, liền bị Ly Yên ngăn cản.
Người bịt mặt hẳn là kẻ dạy Liễu Tư Nhiễm tà công, vừa nhìn khinh công của hắn nàng liền đoán ra, người này công lực thâm sâu khó lường, chỉ sợ Lăng Dạ Vũ cũng không thể sánh bằng, e là tương lai không yên bình rồi.
Bỗng dưng, Lăng Dạ Vũ biến sắc, thân mình run rẩy, môi trở nên trắng bệch, nhưng sợ Ly Yên lo lắng, hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Bước chân Lăng Dạ Vũ có chút không vững đi đến bên giường, khó khăn nhếch miệng lên cười nhẹ, nói: "Tiểu Yên, chúng ta mau đi ngủ thôi!"
Ly Yên sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, y thuật cao minh của nàng lại càng không phải hư danh, chỉ cần liếc mắt một cái, liền phát hiện hắn không ổn, sắc mặt nàng nghiêm trọng hỏi: "Có phải độc lại tái phát rồi hay không?"
"Ta không sao, mau ngủ đi!" Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói.
"Còn nói không sao, “Không độc chỉ phát tác vào đêm trăng tròn”, mà ngươi nhiều lần đã bị phát tác sớm hơn thời hạn, xem ra, độc trong người ngươi đã lan ra đến toàn thân, nếu không bắt đầu tìm cách điều chế thuốc giải độc ngay, không đến một năm, ngươi sẽ bị độc phát mà chết."
Ly Yên càng nói lòng càng hoảng, không biết từ khi nào, nàng cũng sợ hãi Lăng Dạ Vũ sẽ rời đi, dường như nàng bắt đầu có thói quen có hắn ở bên cạnh, thói quen được hắn cưng chiều nàng.
Hốc mắt Ly Yên trở nên đỏ ửng, dần dần bị một tầng sương bao phủ, lời tóm lại, hơi hơi nghẹn ngào.
Uổng phí nàng là đặc công cấp S của thế kỉ 21, hơn nữa lại biết y thuật cổ đại, thế nhưng ngay cả người bên cạnh mình cũng không thể cứu chữa, chỉ có thể đứng một bên nhìn hắn chịu đựng khổ sở.
Lăng Dạ Vũ chưa từng thấy bộ dáng Ly Yên khóc, hắn nhất thời trở nên bối rối, muốn ôm nàng, lại sợ hàn khí trên người sẽ làm nàng bị thương, vì thế chân tay luống cuống nói, "Tiểu Yên, nàng đừng khóc, ta sẽ không sao, nàng xem, hiện tại ta thật sự không có việc gì."
Nhưng Lăng Dạ Vũ càng nói như vậy, Ly Yên khóc càng nhiều hơn, bỗng nhiên nàng bổ nhào vào trong ngực của hắn, giọng nói mơ hồ không rõ: "Ngươi sẽ không sao cả, ta sẽ giúp ngươi chế ra thuốc giải dược."
Khí lạnh xâm nhập vào thân thể hắn, nhưng lại không xâm nhập được trong tâm của hắn, trái tim Lăng Dạ Vũ lúc này tựa như có hơi thở ấm áp bao quanh.
Lăng Dạ Vũ vòng tay qua người Ly Yên, hai người cứ như vậy ôm nhau đến khi trời sáng, hai trái tim lặng lẽ xích gần lại.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống dưới tạo thành những vệt mờ, Ly Yên mở hai tròng mắt phủ đầy sương mù, nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Dạ Vũ vẫn đang ôm chặt mình, gương mặt bình an ngủ lại có vẻ ôn hòa như thế.
Ánh mắt Ly Yên xẹt qua một tia khó xử, ngân châm trong tay nàng bắn về phía huyệt ngủ của Lăng Dạ Vũ, lập tức nhẹ nhàng đặt hắn xuống, mũi chân khẽ nhấc, người nhẹ như chim Yến bay về phía hướng hoàng cung.
"Thế lực của Mộc Ly Yên quá lớn, không chỉ lũng đoạn hầu hết nền kinh tế, còn có thần y Vân Mặc sau lưng nàng, rất khó đối phó."
Thái Hậu ngồi nghiêm chỉnh, trong mắt lóe ra tinh quang, ẩn chứa nỗi sầu lo, môi khẽ mở, nghiêm cẩn nói.
"Nương nương, bọn chúng dù sao cũng đang kiêng kị nương nương, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sao không mượn cơ hội này tiêu diệt bọn chúng, công khai không được thì ám sát."Nhũ mẫu đứng ở một bên, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa.
"Ám sát? Làm thế nào để ám sát? Hạ độc với bọn chúng vô dụng, năm đó ai gia đối với Lăng Dạ Vũ hạ không độc, cho dù hắn chịu mọi giày vò, vẫn như trước ngắc ngoải sống đến hôm nay, kể cả lúc đó ai gia thừa dịp hắn đang bị độc tái phát phái người đi ám sát hắn, hắn đều trốn thoát tất cả, tâm cơ của Lăng Dạ Vũ này khó lường, ai gia cũng không thể nhìn thấu hắn."
Thái Hậu hơi thở dài, sắc mặt trở nên ngưng trọng, day day huyệt thái dương tiếp tục nói, "Nay hai người đã thành thân, nhất định sẽ hợp lại, lúc trước trên triều ai gia không nghĩ tới sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng lại bất đắc dĩ do văn võ bá quan đều tán thành, nếu ai gia không đáp ứng, đối với ai gia chỉ có hại chứ không có lợi."
Ly Yên ở trên mái nhà nhanh chóng nghe được, trong lòng càng không ngừng mắng, lão thái bà này, sao lời nói lại không có chút giá trị nào, như vậy việc tìm thuốc giải là không có chút đầu mối nào.
"Hừ, Lâm Thanh Hàm đúng là đồ vô dụng, ngay cả cái trái tim của nam nhân cũng không lấy được." Thái Hậu hừ lạnh nói.
Ly Yên nghe vậy, bỗng dưng một suy nghĩ chợt lóe lên, ánh mắt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Ly Yên trở lại phủ, thấy sắc mặt Lăng Dạ Vũ đang ngưng trọng nhìn nàng, vừa thấy được nàng, trong lòng hắn an tâm hơn nhiều, âm thầm thở nhẹ ra, vẻ mặt lại như trước lạnh như băng,không khỏi làm cho Ly Yên cảm thấy một trận rùng mình từ lòng bàn chân đi lên.
"Ngươi làm sao vậy?" Ly Yên đi tới hỏi thật cẩn thận.
Giữa hai hàng lông mày Lăng Dạ Vũ có chút hờn dỗi, ánh mắt lộ rõ lo lắng có thể thấy được, môi mỏng khẽ mở nói, "Điểm huyệt ngủ của ta, sợ ta ngăn cản nàng đi vào chỗ chết sao?"
Hắn vừa tỉnh dậy, phát hiện bên giường lạnh lẽo, trong lòng hoảng hốt, lập tức đoán được chuyện gì, hắn ngủ triền miên cho tới giờ, bởi vì không hề đề phòng Ly Yên, mới bị nàng điểm huyệt. Nàng cũng biết, sau khi hắn phát hiện nàng đã đi sau có bao nhiêu sợ hãi, không dám liều lĩnh đến hoàng cung, sợ rút dây động rừng, chỉ có ở nhà lo lắng vô ích, thời gian chờ đợi nàng như dài đằng đẵng, tim của hắn giống như bị treo lơ lửng trên không trung, thật lâu thật lâu.
"Ta không phải không có việc gì sao! Hơn nữa ta làm vậy cũng vì ngươi!" Ly Yên bĩu môi nói, khóe mắt rưng rưng, cảm thấy có chút oan ức.
Lăng Dạ Vũ không thể nhìn nàng ủy khuất, nhẹ thở dài, chậm rãi đi đến ôm lấy nàng, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói: "Ta là lo lắng cho nàng, nàng giống như tính mạng của ta, nếu gặp chuyện không may thì sao, nàng có nghĩ tới ta hay không?"
Ly Yên mím môi không nói, dường như sau khi ở cạnh Lăng Dạ Vũ nàng, trở nên tình cảm hơn, nhẹ nhàng, không giống chính mình.
Hồi lâu, Lăng Dạ Vũ vuốt vuốt mái tóc của nàng, cưng chiều sủng nịnh nói: "Chúng ta đi dùng đồ ăn sáng đi!"
Mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên Ly Yên giống như nhớ ra cái gì đó, tiến đến nhẹ giọng nói bên tai hắn.
Nói xong, Lăng Dạ Vũ kiên quyết cự tuyệt: "Không được, như vậy chẳng phải nàng sẽ rất ủy khuất sao."
"Cái gì mà ủy khuất hay không ủy khuất?Việc này ta thấy không sao cả, nếu ngươi vì độc tái phát mà chết, thì ngươi có nghĩ tới ta không? Ngươi cũng biết một quả phụ rất khó sống sót, bị người ta khinh thường, phỉ nhổ, còn không thể tái giá." Ly Yên lấy tình lấy lý mà phân tích.
Lăng Dạ Vũ nhếch môi mỏng lên, thật lâu sau, mới phun ra một câu: "Chỉ một lần này thôi, ta không muốn thấy nàng chịu ủy khuất."
Trên mặt hiện lên ý cười, Ly Yên gật đầu, lôi kéo hắn đi vào trong phòng, "Đúng, ta có dễ dàng chịu ủy khuất như vậy sao? Ta không làm người khác chịu ủy khuất cũng là không tệ rồi."
Lăng Dạ Vũ suy nghĩ, dường như cũng hiểu, Tiểu Yên so với nam tử còn cường hãn hơn, sao có thể chịu ủy khuất đây?
Lâm Thanh Hàm nhìn khuôn mặt hai người tươi cười hạnh phúc, đố kị trong lòng sớm đã lan ra, chỉ chờ bùng nổ.
Hôm sau, bên ngoài lại có lời đồn đại, Vũ Vương gia còn chưa động phòng cùng Vũ Vương phi, thì sắc mặt Vũ Vương gia giận dữ từ trong phòng đi ra, quay sang sủng ái Lâm Bình phi, còn có người nói, thấy Vũ Vương gia thập phần cưng chiều sủng nịnh Lâm Bình phi, thậm chí đều tự mình đút cho nàng ăn đồ ăn sáng, xem ra Vũ Vương Phi đã bị thất sủng.
Rõ ràng đang là ngày mùa thu, nhưng gió lạnh lại từng trận kéo tới, hoàng cung hoa nở đẹp đẽ.
"Tham kiến Thái Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Thân thể mang thai của Lâm Thanh Hàm chậm rãi hành lễ, dịu dàng nói.
Thái Hậu khoát khoát tay, sắc mặt đầy hòa nhã, hỏi: "Vũ nhi đã cùng ngươi động phòng?"
Nghe vậy, Lâm Thanh Hàm lập tức đỏ mặt, thẹn thùng gật gật đầu.
"Vương gia hiện tại rất sủng ái Thanh Hàm, chỉ cần Thanh Hàm muốn người đều cho."
Chậm rãi cười cười, Thái Hậu ôn hòa vỗ vỗ tay nàng, nói: "Tốt lắm, ngươi yên tâm, mọi việc hoàn thành xong, ai gia sẽ không bạc đãi ngươi."
Thái Hậu là người cực kỳ cẩn thận, đã sớm phái người đi thăm dò trước, giờ Mộc Ly Yên bị đuổi về phủ Thừa Tướng, tuy nàng đã hạ hưu thư trước, nhưng cũng xem như bị chồng ruồng bỏ, lại có thêm Lâm Thanh Hàm thừa nhận, tảng đá trong lòng Thái Hậu cũng dần được trút bỏ.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm xẹt qua một tia lạnh lẽo, vẻ mặt lại giống như trước mềm mại dáng điệu ngượng ngùng, nhu thuận gật đầu.
"Nương nương, Thanh Hàm cùng Vũ Vương gia động phòng sau đó người liền xuất hiện bệnh trạng kỳ quái, không biết do nguyên nhân gì?" Lâm Thanh Hàm giả bộ nghi hoặc nói.
"Hắn từ nhỏ đã có loại bệnh này, ngươi không cần lo lắng." Thái Hậu liếc nàng một cái, thản nhiên nói.
"Nghe nói nương nương nhiều năm qua có thu thập dược liệu, không biết có chữa khỏi bệnh của Vũ Vương gia hay không, nếu là có, xin nương nương ban tặng cho Thanh Hàm một chút." Lâm Thanh Hàm hơi hơi xoay người khiêm tốn nói, vừa vặn che dấu ánh mắt chán ghét của nàng.
"Chỗ này có một viên dược, có lẽ có thể giảm bớt nỗi đau đớn của hắn." Thái Hậu từ trong bình đổ ra một viên thuốc màu đen đưa cho nàng, chậm rãi nói.
Viên thuốc đúng là có thể giảm bớt đau đớn của hắn, nhưng chỉ là tạm thời, sau độc tố sẽ lan tràn nhanh hơn, vừa vặn mượn cơ hội này lấy đi tính mạng của hắn, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Lâm Thanh Hàm giống như cảm kích tiếp nhận viên thuốc, lập tức hơi khom người hành lễ rồi lui ra.
Thái Hậu không có chú ý tới,một khắc kia lúc nàng xoay người, khóe miệng hiện lên nụ cười có chút quỷ dị, lại xinh đẹp đắc ý, không phải dung mạo xinh đẹp, mà là khí chất hấp dẫn, có thể so với các loại hoa nở rộ trong cung, kinh diễm loá mắt.
Lâm Thanh Hàm ra khỏi hoàng cung, đi đến nơi không có dấu người, nhẹ nhàng cười, đưa tay kéo xuống mặt nạ da người vướng víu.
Hiện ra là khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của Ly Yên, nàng mở lòng bàn tay, viên thuốc màu đen yên lặng nằm trong đó, nàng cố ý sắp đặt để Thái Hậu đem độc dược ra, cho dù không có phương thuốc ban đầu, nhưng chỉ cần biết được loại độc dược, nàng liền có thể nghiên cứu ra dược liệu thế nào, sau đó lại nghiên cứu chế tạo giải dược.
Trong lòng tràn đầy kích động, Ly Yên dùng khinh công nhảy trở về Vũ Vương Phủ, nàng rốt cục có thể giúp hắn giải độc.
"Tiểu Yên, rốt cục nàng đã trở lại." Lăng Dạ Vũ nhìn thấy bóng dáng của nàng, lập tức tiến đến nói.
Ly Yên đưa ra trong tay viên thuốc, vui vẻ nói: "Ta đã lấy được độc dược rồi, ngay bây giờ ta sẽ đi nghiên cứu cách giải độc cho ngươi."
Nói xong, nàng chuẩn bị đi vào phòng, lại bị Lăng Dạ Vũ giữ chặt: "Không vội, nàng nghỉ ngơi một chút trước đi."
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lăng Dạ Vũ, Ly Yên đành phải thỏa hiệp, "Vậy được rồi!"
Ngáp một cái, cứ như vậy đôi mắt nàng nhắm lại, ngã vào trong lòng Lăng Dạ Vũ, say sưa chìm vào giấc ngủ. Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ nhìn thiên hạ trong lòng, cuối cùng cưng chìu sủng nịnh đặt trên mặt nàng một nụ hôn, rồi ôm nàng trở về phòng.
Lăng Dạ Vũ cảm giác được có hơi thở xa lạ tiến đến, nhưng không vạch trần, tùy ý các nàng, vì hắn biết, đó là người của Ly Yên.
"Wow, lão Đại càng ngày càng lợi hại, lúc nào cũng có thể ngủ."
" Công lực ngủ càng ngày càng lợi hại, thật sự là ngưỡng mộ."
"Còn nói cái gì là bị chồng ruồng bỏ, bộ dạng này giống như là bị chồng ruồng bỏ sao?"
"Nói vậy lại là lão đại giở trò tung tin đồn, hại chúng ta mất công lo lắng."
Hai người ngươi một lời, ta một lời cùng trò chuyện, các nàng có khuôn mặt hài nhi đáng yêu, trên mặt luôn lộ ra tươi cười nghịch ngợm, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, cảm giác giống như đang soi gương.
Hai nàng dĩ nhiên là Nhược Phong, Nhược Vũ, Lạc Y Cầm đã quay lại, nên các nàng cũng có thể trở về.
"Các ngươi là ai? Vì sao ở đây?"
Đúng lúc hai người đang tán gẫu sôi nổi, một giọng nói lạnh lẽo bay tới.
Nhược Phong, Nhược Vũ đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, một thân trường bào màu xanh, lộ ra khí chất kiêu ngạo không kiềm chế được, sắc mặt lúc này của hắn âm trầm nhìn dò xét các nàng.
"Ngươi là ai?" Nhược Vũ nhíu mày hỏi, không cảm thấy xấu hổ chút nào vì bị bắt gặp, ngược lại còn có dáng vẻ kiêu ngạo còn hơn cả kiêu ngạo.
"Bổn vương mà các ngươi cũng chưa từng gặp qua? Các ngươi hoặc là thích khách, hoặc là mật thám."
Lăng Dạ Phong tùy tiện phỏng đoán.Từ lần trước bị Mộc Ly Yên hạ độc, hắn vẫn không dám ra ngoài, cũng không dám thử mở miệng nói chuyện, hôm nay mới phát hiện tiếng nói đã sớm khôi phục.
"Bổn vương? Ngươi là Cửu vương gia?" Nhược Phong nhìn chăm chú vào hắn, trong đầu hiện lên tin đồn " Cửu vương gia cùng thất vương gia tình cảm thân thiết", liền buột miệng hỏi.
"Cô nương này thật hiểu biết, bổn vương đã làm biết bao cô gái phải mê đắm, thế mới nói, không có cô nương nào không biết bổn vương."
Lăng Dạ Phong dương dương đắc ý, hắn đưa lên cây quạt, phe phẩy trong gió, lộ ra khí chất phong lưu không thể nghi ngờ.
Nhược Vũ cười nhạo một tiếng, nói: "Dựa vào ngươi? Quả thực, ngươi có diện mạo đặc biệt, bình thường nhìn đều có thể ghi nhớ."
Lăng Dạ Phong ý cười còn kịp hiện lên, nghe vậy sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, "Dã nha đầu ngươi không biết ở đâu chui ra, còn dám đánh giá bổn vương?"
"Thế nào? Còn sợ bị đánh giá sao? Ngươi vốn là không biết xấu hổ, sao lại sợ bị đánh giá?"Vẻ mặt Nhược Vũ khiêu khích nhìn hắn, không ngừng khiêu khích nói.
Nhược Phong cố gắng kín đáo kéo ống tay áo Nhược Vũ, ý bảo nàng không cần nói nữa, nhưng Nhược Vũ vẫn làm như không biết.
"Hừ, ngươi mới không biết xấu hổ, nếu ngươi không phải là thích khách, hay mật thám, thì chính là đến dụ dỗ thất hoàng huynh, với cái gương mặt này của nhà ngươi, miễn cưỡng có thể nhìn được." Lăng Dạ Phong nhìn nàng trào phúng nói, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi …".
Nhược Vũ nhất thời nghẹn họng, hổn hển rút trường kiếm ra đâm về phía Lăng Dạ Phong.
Hai người cứ như vậy đánh nhau, đao kiếm trên không đụng nhau, phát ra tiếng leng keng. Nhược Phong sốt ruột nhìn, muốn ngăn cản bọn họ, nhưng lại sợ trong tình cảnh này xen vào chỉ càng thêm loạn.
Đột nhiên đúng lúc này, một nội lực lớn đánh tới, đem hai người tách ra, theo đó ra là vẻ mặt lạnh lẽo u ám của Lăng Dạ Vũ.
"Thất hoàng huynh, đệ đang muốn bắt nữ tử xấu xa này, sao huynh lại ngăn cản đệ?"
Lăng Dạ Phong nhìn thấy hắn, đi đến trước mặt hắn có chút u oán nói.
Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói với hắn, "Đệ không thể động đến các nàng."
"Vì sao?" Lăng Dạ Phong thắc mắc.
"Các nàng là người của Tiểu Yên, đệ không thể động, nếu không ta sẽ không bỏ qua." Lăng Dạ Vũ nhắc tới Ly Yên thì ánh mắt âm thầm hiện lên một tia nhu tình, cảnh cáo Lăng Dạ Phong.
Nhược Phong, Nhược Vũ nhìn Lăng Dạ Vũ, khí phách nam tử này, một thân khí chất cuồng ngạo, cực kỳ xứng với lão Đại. Các nàng chẳng qua chỉ là thuộc hạ của lão Đại, thế nhưng hắn lại yêu ai yêu cả đường đi lối về, không cho phép hoàng đệ của mình làm thương tổn các nàng, đủ để có thể thấy được hắn đối với lão Đại có bao nhiêu cưng chều sủng nịnh.
Lăng Dạ Phong nhíu mi, mờ mịt nói: "Hoàng huynh, không phải huynh đuổi Mộc Ly Yên về phủ Thừa Tướng rồi sao? Không phải huynh muốn bỏ nàng sao? Tại sao lại …"
"Chú ý cách xưng hô, nàng là hoàng tẩu của đệ, còn có, bổn vương vĩnh viễn chỉ có một Vương phi, tuyệt không hưu."
Giọng nói Lăng Dạ Vũ trở nên lạnh như băng, chậm rãi nói đến vế sau, ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, dường như có thể làm mềm hết thảy vạn vật, giọng điệu kiên định cùng với khẳng định như lời hứa hẹn.
"Nếu hưu cũng là ta hưu ngươi."
Bỗng dưng phòng trong truyền ra một giọng nói giống như chuông bạc, trong trẻo mang theo một tia mị hoặc.