Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nynuvola
Giọng của Lục Chiêu Bạch lộ rõ cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, nhưng Triệu Vô Sách vẫn rất vui vẻ, còn cực kỳ không đứng đắn giải thích: "Nói bừa, ngã ba đường rõ ràng mọc ra được bảo bối.
Với cả —— Lòng ta ở đây này."
Lúc ngón tay của hắn chỉ vào Lục Chiêu Bạch, y lập tức né tránh, dùng vẻ mặt cạn lời nhìn hắn.
Lục Chiêu Bạch xem như đã nhìn thấu, Triệu Vô Sách kẻ này chẳng những không biết xấu hổ mà còn không biết điểm dừng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3.
Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4.
Tước Đăng Tiên
=====================================
"Điện hạ còn có chuyện khác sao?"
Lục Chiêu Bạch lần nữa đuổi người, Triệu Vô Sách khẽ cười một tiếng: "Chuyện cuối cùng."
Hắn chồm người qua, ngay khi Lục Chiêu Bạch bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đè đối phương ngã xuống giường: "Đốc Công mới vừa rồi hôn ta, ta phải lễ thượng vãng lai."
"Triệu......!Ưm."
Âm cuối bị Triệu Vô Sách nuốt vào miệng, đảo qua đảo lại rồi nghiền nát.
Nam nhân hôn lúc đầu còn dịu dàng, sau ánh mắt dần trở nên tối tăm, nụ hôn cũng theo đó lệch khỏi quỹ đạo.
Rơi từ cằm xuống cổ.
Tiếp đó, cắn mạnh một cái.
"Triệu Vô Sách!"
Lục Chiêu Bạch tức muốn hộc máu kêu hắn, đuôi mắt đều phiếm hồng.
Cái cắn kia dùng sức khá lớn, răng chó lại sắc bén, cắn y run rẩy cả người, da thịt bị hắn ngậm trong miệng, hết liếm rồi cắn.
Lục Chiêu Bạch tức giận trợn to mắt, thân thể cứng đờ.
Đáy đôi mắt của Triêu Vô Sách đong đầy yêu thương, nhưng cũng nhuốm màu sát khí.
Y bất động thanh sắc mím môi, hít thở khó khăn hỏi hắn: "Điện hạ muốn làm cái gì?"
Ánh mắt Triệu Vô Sách rời khỏi cổ y, nơi đó giờ đã đỏ một mảng, cũng đồng thời bao phủ lên dấu vết lúc trước.
Chó con tẩy đi đánh dấu của kẻ khác, lần nữa xác định địa bàn của bản thân.
Hắn vừa lòng cười, vuốt ve chỗ da thịt bị mài đỏ kia, rũ mắt đối diện với Lục Chiêu Bạch, khẽ nở nụ cười: "Thứ ta muốn làm nhiều lắm —— Ví dụ như cột Đốc Công cột vào đây, bắt ngươi mặc y phục trong cung, sau đó lột quần lót ngươi ra, tách mở hai chân......"
Hắn càng nói càng dung tục, sát khí nơi đáy mắt hầu như đã biến mất, thay thế bằng ngả ngớn và dâm dục.
Lời còn chưa dứt đã ăn trọn một cái tát của Lục Chiêu Bạch.
Tuy ra tay không nặng, nhưng bên trong cũng mang theo mấy phần thẹn quá hóa giận, Triệu Vô Sách ấy thế vẫn giữ tươi cười trên môi.
Hắn bắt lấy tay Lục Chiêu Bạch, hôn xuống từng đốt ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của y, hỏi: "A Bạch còn muốn nghe không? Đây đều là lời từ đáy lòng của ta cả đấy."
Lục Chiêu Bạch muốn rút tay về, ngược lại càng bị Triệu Vô Sách nắm chặt hơn.
"Đồ khốn kiếp."
Nghe được tiếng chửi mắng từ miệng y, Triệu Vô Sách rất có cảm giác thành tựu, hứng thú bừng bừng khen ngợi: "Chửi giỏi lắm, ta cũng cảm thấy Triệu Mạch khốn kiếp."
Lời của y bị hắn lí giải thành một tầng ý tứ khác, Lục Chiêu Bạch hiếm khi không phản đối, dù sao nếu so sánh với Triệu Mạch thì mấy trò đùa bỡn của hắn chỉ là vặt vãnh.
Không đợi Lục Chiêu Bạch mở miệng, đã nghe Triệu Vô Sách chậm chạp bổ sung: "Huống hồ —— Lần trước Đốc Công đốt Kim Triêu Túy, chẳng phải là muốn cùng ta hoan ái trước mặt Triệu Mạch, để ông ta trở thành tên khốn kiếp còn sống sao?"
Lục Chiêu Bạch nháy mắt cuộn chặt ngón tay, ánh mắt xoáy vào Triệu Vô Sách, tràn đầy cảnh giác.
Người này......!Sao có thể biết đến Kim Triêu Túy?
Hắn biết rõ trong huân hương có vấn đề nhưng vẫn vui vẻ tiến vào, biến bồn tắm trong thiên điện thành nơi dâm loạn——
Triệu Vô Sách, từ lúc bắt đầu đã nảy sinh ý đồ riêng?
Ánh mắt sói con sắc như dao, Triệu Vô Sách không khỏi hứng thú.
Hắn ấn người lên giường không cho phản kháng, bị đôi đồng tử của Lục Chiêu Bạch kích thích ham muốn trong lòng, Triệu Vô Sách cúi đầu nóng nảy gặm cắn nơi vành tai y.
Thanh âm va chạm vang lên đầy ái muội, sống động ngay bên tai y: "Cục cưng à, ta biết rất nhiều về ngươi, Ví dụ như......!Chỗ này của ngươi vô cùng mẫn cảm."
Nụ hôn này khiến toàn thân Lục Chiêu Bạch ngứa ngáy tê dại, ký ức đêm đó ùa về, đồng điệu với động tác của người trước mặt.
"Buông, buông ra."
Lục Chiêu Bạch vùng vẫy, nhưng bị đối phương châm ngòi, ngay cả xô đẩy cũng giống đang muốn cự còn nghênh.
Thân thể y tựa hồ không còn nghe theo sai sử của y nữa, đuôi mắt như nhiễm phấn hồng, y nhìn chằm chằm Triệu Vô Sách, còn hắn thì ngắm thiếu niên đang tức giận trong lòng.
Triệu Vô Sách rốt cuộc đại phát từ bi rời khỏi vành tai y, ngón tay vuốt ve cổ Lục Chiêu Bạch: "A Bạch lần sau không cần tự tiến cử, cũng không cần dùng thuốc, ngươi là thuốc tốt nhất của ta."
Hắn nói đến thản nhiên, đôi mắt không giấu được âm u, Lục Chiêu Bạch vừa xấu hổ vừa giận dữ, thở hổn hển nghiến răng: "Điện hạ yên tâm, ta dù có tìm một con chó cũng sẽ không tìm đến ngươi."
Y lúc trước mù mắt mới chọc phải gã chó điên này.
Ngay sau đó, chó điên liền ngậm lấy môi y.
"Trùng hợp ghê, ta chính là con chó đó."
Hắn tách mở răng môi Lục Chiêu Bạch, công thành đoạt đất nơi khoang miệng y.
Răng như ngọc, lưỡi đỏ thắm, Lục Chiêu Bạch bị ép hé miệng, nước bọt mất khống chế chảy xuống, bị Triệu Vô Sách liếm sạch sẽ.
Lục Chiêu Bạch mềm nhũn trong nụ hôn bắt chước động tác giao hợp, thân thể đột nhiên cứng đờ: "Triệu Vô Sách!"
Thanh âm hoảng loạn của thiếu niên vang lên ngắn ngủi, quần áo cũng bị Triệu Vô Sách kéo ra, để lộ đóa hồng mai diễm lệ.
Ngoài ra còn có......
Những vết roi quất.
Hơi thở của Triệu Vô Sách trở nên nặng nề hơn.
Hắn im lặng lật người Lục Chiêu Bạch lại, trong lúc đối phương vẫn đang giãy giụa, ánh mắt âm trầm quét qua từng dấu vết ngang dọc đan xen kia.
Lúc nãy tắm xong, Lục Chiêu Bạch chưa kịp bôi thuốc, những hằn roi bầm tím rướm máu, nhìn thấy ghê người.
Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Triệu Mạch vốn không nên nảy sinh hứng thú, trừ phi có người cố ý trêu chọc.
"Ngươi điên rồi?"
Lục Chiêu Bạch đưa lưng về phía Triệu Vô Sách, tay bị hắn tóm lấy, không thể quay đầu lại, chỉ nghe được giọng nói trầm khàn của hắn, lại không thể nhìn thấy sắc mặt của Triệu Vô Sách.
Mang theo sát ý và giận dữ, như có cuồng phong bão tố trong đôi mắt đó..