Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây
  3. Chương 21
Trước /65 Sau

Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Nynuvola

Cảnh báo: Chương này có mìn đã đề cập ở đầu truyện, mn có thể lướt qua chương sau cũng được.

- ------------

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Chiêu Bạch xoay người muốn đi.

Y mới từ ngoài cung trở về, mặc quan phục màu xanh đen, hoa văn trên vạt áo thô ráp, nếu nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra.

Triệu Vô Sách lập tức chặn đường người lại, bất động thanh sắc đánh giá Lục Chiêu Bạch, trên mặt còn mang theo nụ cười ngả ngớn.

"Đốc Công, trùng hợp ghê ta."

Triệu Vô Sách lúc này không thấy mệt nữa, cũng không nóng nảy hồi cung, tinh thần phấn chấn chắn đường, cười hì hì hỏi đối phương: "Ngươi cũng ra ngoài ngắm trăng sao?"

Lục Chiêu Bạch liếc mắt nhìn bầu trời tối đen u ám, biểu tình nhàn nhạt: "Điện hạ thật là có nhã hứng."

Y lui về sau một bước, tránh né đụng chạm của Triệu Vô Sách, bỗng nghe người nọ lên tiếng: "May mắn ta có nhã hứng, bằng không đã bỏ lỡ Đốc Công rồi."

Lục Chiêu Bạch tránh đông tránh tây cũng tránh không lại Triệu Vô Sách từng bước ép sát.

Y quyết định đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm đối phương: "Điện hạ có việc sao?"

Triệu Vô Sách cong môi nhìn y: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy...... Quần áo này của Đốc Công rất đẹp nha."

Quan phục của thái giám cấp thấp, người bình thường mặc lên chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng khi khoác lên người Lục Chiêu Bạch lại tạo nên cảm bất đồng.

Vạt áo to rộng che giấu vòng eo thon chắc, đôi chân dài thẳng, da thịt trắng sứ.

Còn có đóa mai đỏ trong tuyết kia.

Chỉ một khoảnh khắc mà thôi, thế nhưng Lục Chiêu Bạch cảm giác như bản thân bị kẻ nọ dùng ánh mắt bóc trần sạch sẽ.

"Đa tạ khen ngợi. Nếu Điện hạ không có việc gì, nô gia cáo lui trước."

Y không muốn bị Triệu Vô Sách nhìn ra mình đang gấp gáp, nhưng nào biết rằng đối phương đã hiểu rõ y quá tường tận.

"Đốc Công vội vàng như vậy làm gì?"

Triệu Vô Sách nhận ra y sốt ruột rời đi, cũng biết lí do tại sao, tâm tư trêu chọc người nổi lên, thế là vây người trong phạm vi của hắn, cười khẽ hỏi y: "Đêm khuya đẹp đẽ thế này, bớt chút thời gian ngắm trăng với ta nhé?"

Lục Chiêu Bạch nhìn mây đen che lấp ánh trăng, cảm thấy Triệu Vô Sách thực sự có bệnh.

"Không được."

Y quyết đoán từ chối, lúc xô đẩy Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch hơi khựng lại thoáng chốc.

Khoảng cách quá gần, Lục Chiêu Bạch cơ hồ ngửi được một mùi hương từ trên người hắn.

—— Là mùi son phấn.

Triệu Vô Sách thấy dáng vẻ này của y, trong lòng rung động, cúi đầu hỏi: "Đốc Công đang ngửi gì thế?"

"Không có gì."

Lục Chiêu Bạch đứng thẳng người lại, giống như lơ đãng hỏi: "Đã trễ thế này, điện hạ sao giờ mới về tới đây?"

Trong mắt y đều là tính toán, Triệu Vô Sách trả lời: "Ra ngoài cung phá án."

"Ồ."

Lục Chiêu Bạch ngửi được mùi hương trên người hắn, liếc một cái: "Phá án ở chốn phong nguyệt?"

Hương này y không xa lạ gì, nó được dùng rất phổ biến giữa chốn hoa lâu. Nhưng cái Lục Chiêu Bạch để ý là một chuyện khác.

Tối nay ở chỗ xử án kia, cũng là loại mùi này.

Lục Chiêu Bạch khách sáo thăm hỏi, nhưng Triệu Vô Sách không biết giữ khuôn phép lễ nghi bình thường mà kéo người lại ôm ôm cọ cọ, cười hỏi: "Đốc Công ghen sao?"

Lúc hắn ghé sát gần, mùi hương kia càng nồng hơn.

Lục Chiêu Bạch nhíu mày nhìn hắn, trước khi người nọ chuẩn bị nổi giận Triệu Vô Sách đã kịp bồi thêm một câu: "Quả thật có án tử chốn phong nguyệt, Đốc Công chẳng phải là người biết rõ nhất à?"

Lục Chiêu Bạch thầm kinh ngạc, ngoài mặt vẫn điềm nhiên như thường: "Nô gia chỉ là một hoạn quan, điện hạ sao cứ có ác ý với ta như vậy?"

"Ta nào dám chứ?"

Triệu Vô Sách vui vẻ tranh thủ sờ mó thêm chút nữa, quay lại vấn đề chính: "Tối nay có hai kẻ ăn chơi trác táng tranh nhau hoa khôi, lỡ tay đánh chết người. Nếu là dân thường thì không nói làm gì, đằng này người chết lại là con trai độc nhất của Trịnh Lâu Thiên, còn hung thủ ấy à, Đốc Công đợi lát nữa dạo quanh Ngự Thư Phòng một vòng là thấy được ngay thôi."

Hắn cố tình khơi mào một chút, nhưng trong lòng Lục Chiêu Bạch tường tận.

Y cũng mới từ ngoài cung trở về, tin tức nắm rõ.

Là Triệu Vô Lâm.

Chính vì nguyên nhân này mà y muốn vội vã quay về, đợi lát nữa Ngự Thư Phòng ầm ĩ lên, nếu y không có mặt, Triệu Mạch ắt sẽ nảy lòng nghi ngờ.

Nhưng Triệu Vô Sách lại không chịu thả người đi.

"Đốc Công vô tình quá, tính qua cầu rút ván sao?"

Lục Chiêu Bạch cố giữ bình tĩnh, hỏi hắn: "Điện hạ muốn như thế nào?"

Triệu Vô Sách thật sự nghiêm túc suy nghĩ, đoạn chỉ vào mặt mình.

"Không bằng ngươi hôn ta một cái được không?"

Lục Chiêu Bạch phất tay áo, Triệu Vô Sách cũng mau lẹ ôm lấy người, thơm cái chóc lên má y một ngụm.

"Ta biết Đốc Công da mặt mỏng, ta hôn ngươi cũng được."

Hắn ăn được đậu hủ, khó thể che giấu nụ cười đắc ý của mình, không chờ Lục Chiêu Bạch nhấc chân lên đá, Triệu Vô Sách đã tự động buông người ra trước, còn lui về sau mấy bước.

"Đêm hôm đường không dễ đi, tặng Đốc Công chiếc đèn lồng này, ngươi mang theo tiện soi sáng."

Đèn lồng trong cung dần dần được thắp sáng, phản chiếu lên khuôn mặt hắn, sáng tối mờ ảo.

Ngay cả nụ cười kia cũng phảng phất chút u ám.

Nhưng ngọn đèn trên tay Triệu Vô Sách lại sáng cực kỳ rực rỡ, bên trên đèn lưu li kia còn họa một bức mỹ nhân đồ, mỗi lần gió thổi qua, nó lại xoay chuyển sinh động như thật.

Hắn cầm lấy cây treo đèn bằng trúc, đốt ngón tay thon dài, rắn chắn hữu lực.

Lục Chiêu Bạch liếc Triệu Vô Sách một cái, tim đập nhanh mấy nhịp: "Đa tạ, không cần đâu."

Y quay người vội vã rời đi, Triệu Vô Sách nhìn theo bóng dáng Lục Chiêu Bạch khuất dần nơi khúc cua, lúc này mới rũ mắt nhìn đèn lồng trên tay.

Uầy, đây là bị ghét bỏ rồi.

......

Lúc Lục Chiêu Bạch đến cửa Ngự Thư Phòng, bên trong đang ầm ĩ cả lên.

Trịnh Lâu Thiên gần 50 tuổi đang quỳ gối trên nền đá cẩm thạch, khóc sướt mướt thảm thiết.

"Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho vi thần, vi thần chỉ có đúng một đứa con này, tuy tính tình bướng bĩnh, nhưng dù sao cũng là độc đinh Trịnh gia. Hiện tại nó bị đánh chết, vi thần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật sự là, thật sự là đau đớn muốn chết!"

Ông ta khóc lóc dữ dội đến mức lỗ tai của Triệu Mạch cũng váng lên, đầu tiên Triệu Mạch kêu ông ta đứng dậy, sau đó quay sang trừng mắt với chỉ huy sứ Binh Mã Tư Ngũ Thành là Lâm Hữu Đức: "Trẫm cho ngươi thời hạn ba ngày, nhất định phải điều tra rõ chân tướng vụ việc này!"

Lâm Hữu Đức khổ không nói nổi, tối nay lúc binh lính đi tuần tra trong thành đã bắt được thủ phạm, nhưng chưa đến một khắc, Lâm Hữu Đức đã đau đầu vì chuyện khác —— Thủ phạm chính là Ngũ hoàng tử Triệu Vô Lâm, ai dám bắt hắn thừa nhận tội danh này?

Nhưng mấy chục đôi mắt trong Ngẫu Hoa Lâu đều nhìn thấy rõ ràng đầu đuôi, nếu muốn một tay che trời xóa hết tội danh, trừ phi giết hết đám người đó đi, nếu không e là khó giấu được lửa.

Lâm Hữu Đức còn chưa nghĩ xong phải làm thế nào để giúp Ngũ hoàng tử thoát tội, Trịnh Lâu Thiên đã nhào tới trước mặt hoàng đế, cũng chưa nói ai là hung thủ, chỉ bảo muốn một câu trả lời thỏa đáng cho nhi tử.

Chỉ huy sứ mắng thầm một câu lão cáo già, tiếp theo cam đoan với hoàng đế: "Bệ hạ yên tâm, hạ quan nhất định nghiêm tra án này! Sẽ cho Trịnh tiểu công tử một câu trả lời thỏa đáng, cũng trả lại trong sạch cho Ngũ hoàng tử."

Đợi Trịnh Lâu Thiên rên rỉ ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lâm Hữu Đức vẫn không chịu rời đi, vẻ mặt có chút thấp thỏm: "Hoàng Thượng, hạ quan còn có một chuyện hồi bẩm. Là về...... Ngũ hoàng tử."

Giọng Lâm Hữu Đức tuy không lớn, nhưng không ảnh hưởng đến Lục Chiêu Bạch đứng ngoài hành lang nghe thấy rõ ràng.

Hắn nói: "Tối nay Ngũ hoàng tử bị mang về Binh Mã Tư, hạ quan vốn còn cho rằng ngài ấy uống nhiều, mang canh giải rượu đến đến, ai ngờ đại phu nói thật ra ngài ấy trúng dược, là trúng...... Túy Hoa Âm."

Túy Hoa Âm, một loại cổ trùng của Miêu Cương, người trúng nó sẽ thần trí đảo điên trong một khoảng thời gian ngắn, tùy ý cho người khác sai khiến.

Tối nay là có người cố tình tính kế.

Biểu tình của Hoàng đế nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lần này mở miệng nghiêm túc hơn lần trước nhiều: "Việc này trẫm giao cho ngươi, cần phải điều tra kĩ lưỡng."

Lâm Hữu Đức bẩm vâng, cẩn thận rời khỏi điện.

Đám người đi rồi, hoàng đế tựa lưng vào ghế ngồi, kêu người bên ngoài điện vào.

Lục Chiêu Bạch giấu giếm nghi ngờ trong mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rũ mi đi vào Ngự Thư Phòng.

"Hoàng Thượng."

Triệu Mạch đang cực kỳ phiền lòng, thấy y bước vô thì nhíu mày dò hỏi: "Mới vừa rồi ngươi đi đâu?"

Tối nay Vương Kiều trực, Lục Chiêu Bạch vốn dĩ nên ở bên cạnh.

Lục Chiêu Bạch lau sạch tàn hương còn sót lại trong lư hương, đổi cái mới, hiểu chuyện mỉm cười tạ tội: "Ăn no mệt rã rời nên ngủ nhiều một lát, Hoàng Thượng thứ tội."

Triệu Mạch vẫn vẫy tay gọi Lục Chiêu Bạch, y đi qua nửa quỳ ở trước mặt ông ta, để mặc đối phương nắm cằm, trêu đùa như thú cưng: "Ngươi cũng có lúc biếng nhác đấy."

Lục Chiêu Bạch vươn đầu lưỡi đỏ thắm ra, liếm ngón tay ông ta, hỏi lại: "Không ngủ đủ sao có thể hầu hạ người được?"

Mấy ngày nay Triệu Mạch bị chuyện trong triều làm đau cả đầu, lúc này nhìn y, không khỏi nổi lên dục niệm.

Ông ta dựa vào lưng ghế, kéo vạt áo Lục Chiêu Bạch, để đối phương theo đó quỳ dưới long án.

Ngửa đầu, một đôi mắt sắc tình câu nhân.

Triệu Mạch nắm cằm y, ngữ khí trầm xuống: "Vậy để trẫm nhìn xem thử ngươi hầu hạ thế nào."

Đôi tay trắng sứ bắt đầu cởi bỏ đai lưng Triệu Mạch, kéo long bào trên người xộc ra một chút, đoạn nắm lấy dục vọng đã trướng lên.

Huân hương lượn lờ trong điện, hòa cùng với thanh âm mê hoặc của thiếu niên.

"Vâng."

=============

Từ chương này là hết mìn rồi nha TvT

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dư Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net