Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng đây là lời thật lòng, nhưng mà cũng đau lòng thật đấy...
...
Tề Triết dùng khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn không cảm xúc cùng với ngữ điệu kiên định không hề phập phồng, còn mang theo chứng mình thân phận sĩ quan tùy thân, khiến mọi người tin phục anh, tin rằng Nghiêm Đình xác thật là một kẻ xấu không thể chọc vào, muốn sống thì phải cố gắng tránh xa, không thể đơn thân độc mã tiếp xúc với hắn.
Dù sao thì, sau khi tự giới thiệu xong, ai nấy đều yên lặng đổi chỗ, di chuyển tới nơi cách cái sofa Nghiêm Đình đang ngồi xa nhất.
Nghiêm Đình một mình ngồi trên chiếc ghế sofa 3 người rộng rãi, vắt chéo chân, khoác tay lên lưng ghế sofa, ra vẻ hợp tình hợp lý, nói: "Tề trưởng quan, anh đây là đầu têu cô lập chia rẽ quan hệ, tôi bị tổn thương đấy."
"Anh tổn thương cái quái gì!" Thời Vọng chộp lấy cốc sứ màu trắng trên bàn trà thủy tinh ném thẳng vào mặt hắn, mở miệng mắng: "Anh đã từng làm những gì tự anh rõ ràng nhất, đừng cmn ở đây giả vờ đáng thương!"
Đối mặt với chiếc cốc đang được ném tới đây, Nghiêm Đình cũng không trốn tránh, mà chuẩn xác giơ tay bắt lấy, còn nhẹ nhàng đặt lại lên bàn trà.
Hắn tiếc nuối ngước nhìn Thời Vọng cùng ánh mắt tức giận của cậu, tặc lưỡi hai tiếng, "Tính cách này của cậu ngược lại là rất hợp ý tôi, thật muốn đoạt lại người về tay, nhốt lại làm áp trại phu nhân*, đáng tiếc..."
Hắn tạm thời còn chưa có ý nguyện chết dưới hoa mẫu đơn. Tuy rằng trình độ đánh đấm của Thời Vọng trong mắt hắn chẳng đáng nhắc tới, nhưng nếu chưa muốn chết sớm thì tốt nhất vẫn là không nên xuống tay với cậu.
——Bởi vì, mặc dù trêu chọc Thời Vọng rất thú vị nhưng chỗ dựa vững chắc đằng sau cậu cũng không phải nơi có thể chọc vào.
Thời Vọng cau mày nhìn chằm chằm hắn, "Đáng tiếc cái gì?"
Nghiêm Đình dõng dạc nói: "Đáng tiếc tôi là chính nhân quân tử, sẽ không ra tay với phụ nữ đã có chồng."
"Cút đi!"
Thời Vọng lại không cảm thấy cái tên có thể giết liên tiếp 10 người không chớp mắt này bắt đầu nói chuyện lễ nghi đạo đức, việc này giống như khả năng Dung Dữ chịu ngoan ngoãn nằm dưới cho cậu đè vậy, cực kì bé nhỏ, gần như là con số 0 tròn trĩnh. Cho nên, đáp án duy nhất chính là, hắn đang kiêng kị cái gì đó nên mới không dám đùa bỡn cậu.
Cái loại khát máu từ trong trứng này sẽ sợ ai chứ? Thời Vọng chỉ có thể nghĩ đến Dung Dữ, lại nhớ tới bọn họ từng nói chuyện gì đó trên sân thượng, trong lòng Thời Vọng càng thêm nghi ngờ, có lẽ Dung Dữ và Nghiêm Đình đã làm điều gì mờ ám mà cậu không biết.
Thật phiền phức, một tên Nghiêm Đình đã khó giải quyết rồi, nếu mà Dung Dữ bởi vì một lí do nào đó mà bảo vệ hắn thì chơi cái gì nữa!*
"Trường học là môi trường để học tập. Mong các vị đừng nói chuyện yêu đương trong trường thi, hoặc bàn luận những việc khác ngoài phạm vi học tập."
Không biết ai bỗng nhiên nói một câu khó hiểu như vậy, Thời Vọng đang muốn chửi tục, bỗng nhiên sửng sốt, trái tim bất giác run lên, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì giọng nói này, vậy mà không hề thuộc về bất cứ ai trong số bọn họ.
Vị khách không mời mà đến đã đứng ở bên cạnh sofa, sắc mặt bình tĩnh, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Thời Vọng chú ý tới những ngón tay bấu chặt lên thành ghế của Nghiêm Đình trên sofa, và Tề Triết ngay lập tức cũng căng thẳng gồng mình, vận sức, có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Điều này nói rằng, họ cũng chỉ chú ý đến vị khách không mời mà đến này sau khi người nọ cất tiếng nói.
Bản thân Thời Vọng không thể tự mình phát hiện thì không nói làm gì, nhưng Nghiêm Đình và Tề Triết vậy mà cũng không phát hiện ra, người này tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Dáng người người nọ cao gầy, diện mạo anh tuấn, khí chất cao lãnh, mái tóc đen nhánh được chải chuốt tỉ mỉ, đôi mắt xanh thẫm hệt như mắt mèo. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng sang trọng tao nhã, khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo ghi-lê mỏng màu đen, phối hợp với quần tây và giày da, thoạt nhìn giống như một chấp sự* bước ra từ một lâu đài quý tộc Châu Âu.
Người đàn ông này đeo một chiếc vòng ở bắp tay, trên tay áo bên phải của anh ta đính một chiếc khuy bằng đá quý màu đen được khắc một cái gia huy phức tạp.
Chờ chút... Cái gia huy kia?
Tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng Thời Vọng đã quá quen thuộc với cái hoa văn này, đây là gia huy của Dung Dữ, trên đồng tiền có mệnh giá lớn nhất đang lưu hành ở Thần giới, ở trên đó có in cái gia huy này.
Vậy nên, đây là người của Dung Dữ sao?
Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, gần như tất cả mọi người trong phòng khách đều trở nên căng thẳng, Tề Triết trầm giọng hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là giám thị màn này của mọi người, các vị có thể gọi tôi là Dean."
Cái tên này nghe có chút quen tai, Thời Vọng tin chắc rằng khi mình ở bên Dung Dữ đã từng nghe qua, nhưng hình như là chưa từng gặp mặt.
Lục Dư Tinh dùng khuỷu tay chọc chọc Thời Vọng, hạ giọng hỏi: "Tên này cùng một đám với cái tên hồ ly ở bài thi trước à?"
Thời Vọng gật đầu, "Có thể."
Trần Lập Lập nghi hoặc: "Hồ ly nào, giám thị gì cơ?"
Lục Dư Tinh cũng cảm thấy kì quái, "Em không biết giám thị sao? Trong bài thi lần trước hắn không xuất hiện à?"
"Hả? Không có, chúng em chỉ nghe theo thông báo tới thi..."
Tề Triết phá lệ nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì.
Dean nhẹ nhàng vỗ tay một cái, ý bảo bọn họ yên tĩnh lại, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đen vô cùng tinh xảo từ trong túi áo, sau khi mở ra, anh ta dùng bút máy viết viết gì đó lên mặt giấy.
Sau đó, anh ta xé mấy trang giấy đó ra, lật ngược mặt trắng lên, trải ra như bài tây, đưa tới trước mặt người chơi, "Mời các vị chọn ngẫu nhiên một tấm."
Mỗi trang giấy đó đều giống y hệt nhau, nhìn không ra điểm gì khác biệt, Thời Vọng tùy tiện rút một tờ ra, vừa lật ra đã thấy, là giấy trắng.
"Các vị bốc được chính là thẻ thân phận của chính mình, giấy trắng biểu thị cho thân phận người dân, có đánh dấu màu đen biểu thị cho thân phận sói, trong vòng 3 giây xin hãy nhớ kĩ thân phận của bản thân, còn nữa, cấm được đem thẻ bài thân phận cho người khác xem."
Sau khi anh ta nói xong, đại khái cũng đã qua 3s đồng hồ, Thời Vọng bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay nóng rát, trang giấy mỏng manh kia đột nhiên bốc cháy, một ngọn lửa màu lam ngấu nghiến nuốt trọn tờ giấy, tấm thẻ kia trong nháy mắt cháy thành tro bụi.
Lơ đi ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dean bình tĩnh lật sang một trang giấy khác, "Hiện tại bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi."
"Người dân thắng bằng cách tìm ra sói, và bắt được chúng."
"Phương thức thắng lợi của sói không được công khai, đã được viết trên thẻ bài thân phận của sói, chỉ cần sói tự mình biết là được."
"Có phải giống phiên bản đơn giản hóa của Người Sói không nhỉ?" Lục Dư Tinh khẽ giọng nói nhỏ với Thời Vọng, "Chúng tôi cũng hay chơi trò này ở trong cửa hàng."
Thời vọng nhíu mày, nếu mà thật sự là như vậy, thì sói nhất định sẽ giết người, tệ hơn nữa, thân phận sói giống như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khẳng định là sẽ dấy lên nghi kị và mâu thuẫn giữa những người chơi, gây ra xung đột nội bộ.
Dean tiếp tục nói: "Ngoại trừ yêu cầu bài thi, còn có một số nguyên tắc yêu cầu các vị nhớ kỹ."
"Thứ nhất, bài thi này không giới hạn thời gian. Nó sẽ kéo dài cho tới khi bên sói hoặc người dân chiến thắng mới có thể kết thúc. Trong biệt thự có chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, điện nước cung ứng liên tục, không cần lo lắng vấn đề sinh hoạt."
"Thứ hai, mọi người cần phải nghiêm khắc tuân thủ thời khóa biểu của trường học. Các vị phải ở yên trong phòng ngủ từ 10h tối đến 7h sáng. Nếu vi phạm nội quy của trường sẽ lập tức bị loại trừ."
"Thứ ba, trong thời gian thi, các vị không được phép rời khỏi biệt thự, người vi phạm cũng sẽ lập tức bị loại trừ."
Dean khép lại quyển sổ ghi chú, hờ hững nói: "Vậy tôi đi trước, 8h sáng mai tôi sẽ quay lại."
Sau đó, anh ta giống như Dung Dữ vậy, xoay người bước về phía cửa biệt thự, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đẩy cửa ra rồi rời đi, rất nhanh đã biến mất ở cuối con đường nhỏ kia.
Còn lại 6 người ngồi trên sofa, sắc mặt ngưng trọng, mỗi người đều cẩn thận quan sát sắc mặt những người khác.
Cứ như vậy, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau vài phút, cũng không thấy được cái gì, rốt cục thì không phải ai cũng là Holmes, người xấu cũng không viết hai chữ 'Người xấu' lên mặt... A, trừ tên Nghiêm Đình kia ra, hắn là kẻ xấu quá rõ ràng rồi.
Cuối cùng vẫn là Thời Vọng mở đầu đánh vỡ sự im lặng này, giơ tay phải lên, "Vậy tôi tuyên bố thân phận trong sạch trước, tôi là người dân."
Trần Lập Lập cũng nói theo, "Em cũng vậy, em cũng vậy!"
Lục Dư Tinh có chút bất đắc dĩ, "Ở cái thời điểm này sẽ không ai tự nhận chính mình là sói đâu, trừ phi tên sói ngu xuẩn kia tự mình nói một câu 'Tôi là một người tốt.' hoặc đại loại vậy."
Tống Tân móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, cười làm lành, nói: "Hai người các cậu nói đều đúng cả, chẳng là, tự mình đứng ra minh chứng thân phận trong sạch cũng rất quan trọng."
"Ồ, vậy sao?" Lục Dư Tinh bất thình lình đặt câu hỏi: "Vậy anh có phải sói không?"
"Tôi? Tôi tất nhiên là người dân rồi!"
Mấy người lại đưa mặt nhìn về phía Nghiêm Đình, mặc kệ nói như thế nào, trong lúc không hề có bất cứ manh mối gì, thì người có tiền án ắt sẽ trở thành đối tượng tình nghi.
Nghiêm Đình dở khóc dở cười, "Đều nhìn tôi làm gì, tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật."
Thời Vọng bị hắn làm cho tức giận đến nghẹn thở, đang muốn mắng hắn ta, Tề Triết bỗng nhiên đè lại vai cậu, lắc lắc đầu.
Tống Tân ở bên cạnh dùng giọng điệu thương lượng, nói: "Cũng đã giữa trưa rồi, không bằng chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi, tôi hơi tụt huyết áp, không ăn trưa sẽ bị choáng váng."
Nghiêm Đình thuận thế đứng dậy, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc cường tráng, "Vừa đúng lúc, cơm trưa để tôi làm đi, bộc lộ tài năng cho mấy người xem luôn, đỡ phải áp đặt thành kiến với tôi."
Thời Vọng nghi ngờ nhìn hắn ta, "Anh biết nấu ăn à?"
"Từ lúc 7 tuổi tôi đã tự mình nấu cơm, cậu nói xem tôi có thể không?"
Nghiêm Đình xoay người đi về phía phòng bếp, Tề Triết lập tức đi theo, Nghiêm Đình ngoài cười trong không cười, nói: "Tề trưởng quan, tôi không cần phụ bếp."
Tề Triết lạnh nhạt nói: "Tôi phải đề phòng anh hạ độc trong đồ ăn."
"..... Thật là vô tình quá đấy, uổng công tôi có lòng tốt đi nấu ăn cho mấy người." Nghiêm Đình giả vờ giả vịt nói, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, "Tôi từ chối ở chung một phòng với anh, Tề Triết, chẳng qua, nếu là Thời Vọng tới trông coi thì tôi lại cực kì hoan nghênh."
Tề Triết không chút do dự cự tuyệt, "Không thể."
Nghiêm Đình nhướn mày, "Vì sao? Không nỡ rời xa tiểu bằng hữu nhà anh sao?"
Tề Triết thành thật nói: "Vì cậu ấy đánh không lại anh."
Thời Vọng cũng đi theo: "......"
Tuy rằng đây là lời thật lòng, nhưng mà cũng đau lòng thật đấy...
Cậu thấp giọng an ủi Tề Triết, "Không sao đâu, tôi chỉ đến quan sát hắn ta thôi, thay vì anh cứ sấn tới nấu cơm thì tranh thủ thăm dò biệt thự một chút đi."
Tề Triết do dự vài giây, bị Thời Vọng thúc giục mãi mới rời đi.
Thời Vọng đi theo Nghiêm Đình vào phòng bếp, nhìn hắn thuần thục đeo tạp dề lên, mở tủ lạnh lấy rau xanh, trứng gà, còn có cả thịt bò. Rau thì được rửa sạch rồi để vào một cái rổ khác để chế biến sau, thịt bò thì thả vào lò vi sóng rã đông, hắn dùng một tay đập trứng gà ra bát, thuận tiện dùng vỏ trứng tách lòng đỏ trứng ra.
Thời Vọng đứng bên cạnh bồn rửa bát, cảnh giác nhìn hắn.
Nghiêm Đình cũng không quay đầu lại, nói: "Đừng ngây ngốc ở đó nữa, gọt cho tôi 2 củ khoai tây, chút nữa xào khoai tây."
"Đừng ra lệnh cho tôi."
Thời Vọng giống như thiếu niên phản nghịch bị mẹ gọi vào bếp phụ giúp nấu nướng, ngoài miệng phun ra một câu, sau đó mới xoay người lấy dao từ trong tủ bát, lại mở tủ lạnh lấy thêm hai củ khoai tây, đứng bên cạnh sọt rác bắt đầu gọt vỏ.
Lưỡi dao sắc bén có thể gọt vỏ khoai tây một cách dễ dàng, khi Thời Vọng lấy dao đã cố tình chọn con dao trông to nhất này.
Con dao trong tay chỉ dài khoảng 25cm, nhưng tính riêng lưỡi dao đã dài 13cm rồi, hơn nữa lại vừa cứng vừa sắc bén.
Thời Vọng quay đầu nhìn Nghiêm Đình, hắn ta đưa lưng về phía cậu, vừa ngân nga một khúc nhạc không tên, vừa dùng đũa khuấy tan trứng gà trong bát, dường như không hề phòng bị một chút nào.
Nước trong nồi sôi ùng ục, nghi ngút khói, máy hút mùi cũng kêu lên ong ong, trong gian bếp tràn ngập những âm thanh hỗn độn nhiễu loạn, phân tán lực chú ý của người nghe.
Thời Vọng nhẹ nhàng đặt lại khoai tây lên mặt bàn, cầm con dao trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía sau lưng Nghiêm Đình, cúi thấp người, nhẹ bước đi tới, linh hoạt hệt như một con mèo đen, chầm chậm tiếp cận hắn.