Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả phi tần đều đứng dậy hành lễ với Đức phi, Hiền phi thoáng gật đầu, cười cười mời cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Mạnh Tang Du đỡ Ngũ hoàng tử đang thỉnh an mình đứng dậy, xoa xoa đỉnh dầu êm ái dễ chịu của thằng bé. Năm nay Ngũ hoàng tử vừa tròn bốn tuổi, trên đầu có búi tóc nho nhỏ dùng tơ vàng buộc lại, khuôn mặt hồng hào tròn trịa như một cái nắm con màu hồng phấn, đôi mắt di truyền từ Chu Vũ Đế, vừa đen lại sáng, đuôi mắt còn hơi xếch lên rất trêu ngươi, Mạnh Tang Du vừa nhìn tim gan đã run rẩy không ngừng.
“Ngũ Hoàng tử càng ngày càng đáng yêu.” Cô thật lòng khen ngợi.
Chu Vũ Đế nhìn đăm đăm thằng bé trước mắt mình, vô cùng hoài niệm. Ngũ hoàng tử sáng sủa đáng yêu, thông minh ngoan ngoãn, là một trong những đứa con hắn yêu thương nhất. Lần đầu tiên gặp lại trong ba tháng, tâm trạng quả thật có phần kích động.
Trong mắt Hiền phi toát ra tia đắc ý, còn chưa mở miệng, Ngũ hoàng tử cũng ‘có tiếng có miếng’ làm một động tác cúi người, trong âm giọng còn vương hơi sữa, “Cảm ơn Đức phi nương nương khích lệ.”
Trẻ con mới ba bốn tuổi ở hiện đại vẫn còn lăn lộn đầy đất, ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng trong Hoàng cung này chúng đã bị huấn luyện có nề có nếp, có khuôn có dạng. Trong lúc nhất thời, Mạnh Tang Du cảm thấy không thú vị, nhưng nụ cười vẫn tươi trên mặt, “Ngoan.”
Chúng tần phi vội vàng lên tiếng phụ họa, cũng không biết là a dua theo Đức phi hay nịnh nọt Hiền phi.
Hiền phi cười mở mắt, rất vừa lòng với biểu hiện của con trai, cố ý khoe khoang, “Tối hôm qua Hoàng thượng kiểm tra việc học của Hoàng nhi, Hoàng nhi đối đáp trôi chảy khiến Hoàng thượng rất vừa lòng.” Dứt lời, cô ta vỗ nhẹ bả vai Ngũ hoàng tử ý bảo chú bé đọc Tam Tự Kinh cho các vị nương nương nghe.
Nghe xong mấy lời khoe mẽ của Hiền phi, tâm trạng Chu Vũ Đế cực kỳ giận dữ. Chẳng những không nhận ra người bên gối là thật hay giả, còn kêu Hoàng nhi nhận giặc làm cha, thật sự là có mắt không tròng!
Vì phẫn nộ trong lòng, tình cảm vui vẻ khi gặp lại con trai của Chu Vũ Đế cũng nhạt dần đi, cũng chẳng có tâm trạng đâu nghe con ngâm nga, chui vào lòng Mạnh Tang Du nhắm mắt làm ngơ. Mạnh Tang Du lại nghe rất cẩn thận, giọng nói của con nít vẫn còn thơm mùi sữa, giống như sợi lông chim phất nhẹ qua trái tim, khiến người ta vui vẻ dễ chịu không thôi.
Ngũ hoàng tử đọc xong, chúng tần phi đồng loạt mở miệng khen. Tuy trên mặt Hiền phi không có biểu hiện nào, nhưng kiêu ngạo cùng tự cao đã ngập tràn trong đôi mắt hoa đào kia. Lý quý phi có con, mình cũng có con, dựa vào cái gì mà người có đủ tư cách ngồi lên ngôi Hậu nhất cứ phải là Lý quý phi? Xét về tư cách, mình cũng đâu thua kém Lý quý phi, huống hồ Hoàng thượng thích Hoàng nhi cùng mình hơn là mẹ con Lý quý phi.
Nghĩ đến đây, cô ta vuốt ve phần cổ chi chít dấu hồng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ở trong cung, sự sủng ái của Hoàng thượng là vốn liếng đáng được khoe ra nhất, chẳng những Hiền phi không nghĩ tới chuyện che giấu mà còn có ý đồ trưng ra cho người khác biết. Những phi tần tinh mắt thấy dấu hôn hồng đậm trải rộng trên cổ Hiền phi, ánh mắt lóe lên, thử nói, “Ba tháng liền Hoàng thượng chưa đặt chân tới hậu cung, trong cung ngoài cung đều tung tin đồn ác ý rằng Hoàng thượng bị thương căn cốt, hôm nay xem ra tin tức ấy đã bị phá.”
“Cũng không biết là yêu ma quỷ quái từ đâu bịa đặt sinh sự! Hoàng thượng tráng niên khỏe mạnh, long tinh hổ mãnh, làm sao chỉ vì một vết thương nho nhỏ mà tổn thương tới cơ thể.” Hiền phi biếng lười nghiêng mình dựa vào tay vịn ghế ngồi, nhấc một tách trà nóng chậm rãi nhấp một ngụm, trong lúc hành động để lộ phần cổ trắng mịn loang lổ dấu đỏ, rấy gây chú ý, khiến dung nhan xinh đẹp được điểm tô thêm ba phần hương sắc.
Mạnh Tang Du nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua một bên.
Đám phi tần đỏ mắt ghen ghét.
Lúc nghe Hiền phi nói đến bốn chữ ‘long tinh hổ mãnh’, A Bảo thốt nhiên quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt cùng dấu vết trên cổ, đôi mắt tối như mực dấy lên hai ngọn lửa dữ dội. Xem ra tối hôm qua Hiền phi rất vui vẻ!? Hắn híp mắt nghĩ thầm, cuồng nộ cùng bực bội nghẹn họng đan xen vào nhau khiến đám lông tơ mới mọc trên lưng dựng đứng cả lên.
Thân là phụ nữ, ngay cả trượng phu của mình cũng nhận không ra, hắn còn có thể ôm hy vọng gì, chờ mong gì với họ? Chỉ sợ trong mắt những người kia, hắn cũng chỉ là một ký hiệu, một ký hiệu tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị, chỉ cần khoác long bào lên, họ sẽ chẳng quan tâm tới việc người sau lớp áo đó là ai. Ngoại trừ Tang Du, ai có ý định lý giải hắn? Hoàn toàn không có!
Trong lòng rét lạnh, Chu Vũ Đế cào mạnh vạt áo khoác để mở của Mạnh Tang Du, ra sức chui vào lòng nàng, muốn nhận một chút gì đó ấm áp. Đây chính là nơi hắn quyến luyến nhất trên đời.
Mạnh Tang Du nắn nắn cái mũi con của A Bảo, kéo vạt áo ra nhét chú vào lòng, chỉ lộ ra cái đầu cún nho nhỏ. Trên đầu cún đội một cái mũ quả dưa, trên mũ khâu hai cái cánh, vừa mới lạ vừa đáng yêu.
Đôi mắt tròn của Ngũ hoàng tử sáng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào A Bảo.
“Đức phi nương nương, trên đầu nó mọc hai cái cánh nhỏ.” Ngũ hoàng tử chỉ vào A Bảo, khao khát hỏi, “Có thể cho con ôm không ạ?”
“Bây giờ không được, A Bảo vừa bị thương, không cẩn thận sẽ làm em ấy đau. Chờ vết thương tốt lên bản cung sẽ dẫn em ấy ra ngoài chơi cùng Ngũ hoàng tử.” Mạnh Tang Du dằn lòng, từ chối thỉnh cầu của Ngũ hoàng tử. Trẻ con tuổi này tay chân không biết nặng nhẹ, rất có khả năng khiến vết thương trên người A Bảo càng nặng thêm.
Gương mặt Ngũ hoàng tử ấm ức muốn khóc, nhưng chú bé đã có khí chất Hoàng tử, không hề ầm ĩ, chỉ tội nghiệp ỉ ôi vào lòng Hiền phi. Hiền phi khá mất hứng, ánh mắt nặng nề liếc qua Đức phi một cái, cầm đĩa trái cây bên cạnh dỗ dành, “Con chó con bị thương, con nếu động vào nó nó sẽ cắn con đấy, chúng ta chờ nó khỏi rồi nói sau nhé. Nào, ăn quả long nhãn, sáng nay phụ hoàng ban thưởng cho con, năm nay Lĩnh Nam chỉ tiến cống một sọt, toàn bộ đều ở đây cả.”
Hiền phi dỗ con cũng chẳng quên khoe long sủng mình có được, tạo thế đứng ình.
Nội tâm Mạnh Tang Du rên lên, nâng tay chặn đứng quả long nhãn Hiền phi đưa tới bên miệng Ngũ hoàng tử, thận trọng mở miệng, “Long nhãn thịt trắng hạt lớn, vị trơn trượt, không thích hợp với một đứa bé độ tuổi như Ngũ hoàng tử ăn, nếu hạt mắc lại trong cổ họng sẽ ảnh hướng tới tính mạng, vẫn nên bỏ hạt ra rồi đút cho thằng bé. Khi ăn cũng không được ăn nhiều, long nhãn tính bổ nhưng nóng, người lớn ăn nhiều cũng chịu không nổi.”
Vì long nhãn là cống phẩm cực kỳ hiếm, cho dù những tần phi có địa vị ột năm cũng chưa được ăn một lần, cũng do Hoàng thượng đã chuyển lên hết cho Thái hậu trên Thiên Phật Sơn. Hiền phi chưa bao giờ nếm thử, tất nhiên không biết còn có những điều này, tức thời không vui. Nhưng suy nghĩ cho con, cô ta cũng không bỏ long nhãn vào miệng Ngũ hoàng tử nữa.
Ngũ hoàng tử vốn đã bị từ chối một lần, bây giờ ngay cả đồ ngon đến miệng cũng không có, đôi mắt chớp chớp vài cái đã rớt nước xuống, kéo kéo ống tay áo Hiền phi xin xỏ, “Mẫu phi, con muốn ăn long nhãn! Con muốn ăn long nhãn!”
Hiền phi yêu con vô bờ, thứ đầu tiên chịu không nổi chính là nước mắt của con, lập tức quăng lời cảnh cáo của Đức phi ra sau đầu, vội vàng lột một quả long nhãn nhét vào miệng chú bé, dịu dàng dặn dò, “Phải nhổ hạt ra, biết chưa?”
Ngũ hoàng tử ngậm long nhãn trong miệng, nín khóc mỉm cười, lấy lưỡi cuốn thịt nhãn sạch sẽ, sau đó nhả hạt vào tay cung nữ bên cạnh. Thấy con ăn ngon lành, Hiền phi yên lòng, ra hiệu cho cung nữ tiếp tục bóc vỏ cho con, cảm thấy lời Đức phi nói ban nãy không đúng.
Chúng tần phi đều ‘gởi’ ánh mắt trào phúng đến Đức phi, cho rằng hành động vừa rồi của cô là do ghen ghét Hiền phi, muốn chèn ép Hiền phi một phen.
Mạnh Tang Du lơ đãng cười cười, cúi đầu vỗ về đùa nghịch cái tai A Bảo, A Bảo ư ử an ủi. Dù sao cô cũng nói trước một tiếng, bọn họ cẩn thận là được rồi.
Nhưng Mạnh Tang Du lại yên tâm quá sớm. Thịt long nhãn mềm dễ trôi trượt, nước nhiều lại ngọt, hương vị ngon lành kích thích vị giác của người ăn, muốn ngừng mà không được. Ngũ hoàng tử ăn được hai ba quả bắt đầu thèm hơn, động tác trở nên vội vàng, lúc ăn quả thứ năm lưỡi cuốn một cái, đột ngột nuốt luôn quả long nhãn xuống.
Thực quản của đứa trẻ ba bốn tuổi quá hẹp, long nhãn không thể thuận lợi trôi xuống, vì thế mắc ngang ở chỗ giao giữa cổ họng và khí quản. Ngũ hoàng tử không nói nên lời, mặt lập tức chuyển thành màu tím hồng đậm.
“Ối! Nương nương không ổn, Ngũ hoàng tử mắc nghẹn!” Cô cung nữ kia hoảng hốt làm đổ đĩa trái cây, vừa vỗ lưng Ngũ hoàng tử vừa kêu lên sợ hãi.
Hiền phi đang cười nói cùng nhóm phi tần thảng thốt, lập tức bật dậy, kéo giật Ngũ hoàng tử phát mạnh vào lưng chú bé. Sắc mặt Ngũ hoàng tử đã biến thánh xanh trắng, đôi mắt trợn ngược, hơi thở mong manh, gần như không thể hít vào nữa.
Đám tần phi sợ hãi, rối rít đứng lên khỏi vị trí của mình, sau rốt thối lui vài bước, sợ dây vào phiền phức. Tuy trên mặt là biểu cảm lo lắng sốt ruột, nhưng trong mắt không ít người lại lóe lên sự hả hê khi người khác lâm vào cảnh nguy hiểm.
Hiền phi thấy con đang từ từ mềm xuống trong lòng mình, cả người chìm giữa tuyệt vọng, nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn khiến dung nhan xinh đẹp trở nên chật vật khó nhìn. Cô ta khàn giọng gầm lên, “Đi, đi gọi thái y! Nhanh!”
“Cô tránh ra, để bản cung.” Mạnh Tang Du nhìn không nổi, đưa A Bảo đang sủa gấu gấu nhét vào lòng Phùng ma ma, kéo Hiền phi ra, đặt Ngũ hoàng tử sắp lâm vào hôn mê lên đầu gối mình, đầu Ngũ hoàng tử cúi xuống, chân giơ cao, dùng sức phát mạnh vào xương vai chú bé. Phát được năm lần, thấy long nhãn vẫn không rơi ra, lại đặt chú bé xuống mặt đất, dùng ngón trỏ và ngón giữa cố sức nén xương ngực cậu, lập đi lập lại mười sáu lần, chỉ nghe ‘phụt’ một tiếng, rốt cuộc long nhãn trong họng Ngũ hoàng tử cũng đi ra.
Thấy con hôn mê nhưng sắc xanh tím trên mặt đã trở thành hồng hào, hô hấp đứt quãng cũng đều đều, chân cẳng Hiền phi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã lăn trên đất. Các cung nữ bên cạnh gọi nương nương liên hồi, ba chân bốn cẳng đỡ cô ta ngồi lên ghế dựa.
Mạnh Tang Du ôm Ngũ hoàng tử ngồi dưới đất, hơi thở dồn dập. Ngân Thúy cùng Bích Thủy đau lòng đỡ lấy Ngũ hoàng tử trong lòng cô, dìu cô ngồi xuống.
Chu Vũ Đế ngừng sủa, thở phào một hơi. Thời điểm mấu chốt, Tang Du vẫn là người đáng tin cậy nhất. Ngay cả bản thân mình Hiền phi cũng chưa lo được huống hồ là chăm sóc con nhỏ!?
Thái y khoan thai từ tốn bước đến, ra lệnh cho các cung nữ mang Ngũ hoàng tử cùng Hiền phi sắp ngất xỉu mang về Giáng tử cung trước để chẩn trị thêm. Mạnh Tang Du lo lắng, vội vàng bế A Bảo đi cùng. Chúng tần phi cũng không tiện ra về trước, chậm rãi đến Giáng tử cung theo.
Trong Chung túy cung, Thẩm Tuệ Như nghe tin xong chỉ lạnh lùng cười, cũng không có ý đến thăm. Bây giờ đám Tần phi, Hoàng tử, Công chúa trong cung cấm này cô ta chưa để vào mắt, chết cũng được, sống cũng chẳng sao, không ảnh hưởng tới việc lớn. Dù sao chúng chỉ là đồ chơi để mình đùa nghịch xoay vần, ngay cả Mạnh Tang Du mình hận thù nhất vẫn không thể kích động bất cứ dợn sóng nào trong lòng mình, vì bây giờ Thẩm Tuệ Như mình đã đứng ở vị trí đối thủ khó có thể với tới.
Phượng loan cung, Lý quý phi vẫy tay cho cung nữ tới thông báo tin tức lui ra, thở dài, “Không nghĩ tới việc Đức phi sẽ ra tay cứu, thật sự đáng tiếc! Chết thật tốt!”
“Có lẽ vì không thể có đứa con của mình cho nên rất mềm lòng với con của người khác, Đức phi nương nương cũng thật đáng thương.” Vị ma ma tâm phúc của Lý quý phi thương xót cảm thán. Loại chuyện như thế này chẳng ai rỗi hơi quan tâm, thật bất ngờ là cô Đức phi nổi danh độc ác tàn nhẫn lại chìa tay giúp đỡ.
“Ừ, cho tới bây giờ Đức phi chưa bao giờ ra tay với trẻ con, bản cung cũng kính phục cô ta ở điểm này. Đi, chúng ta đi xem Ngũ hoàng tử thế nào.” Lý quý phi chọn vài món quà, mang theo cung nhân chậm rãi đến Giáng tử cung.