Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tin tức Đức phi đánh Cấm vệ quân như mọc chân truyền khắp kinh thành. Có người nói Đức phi nương nương dám tát mặt Hoàng thượng, đây chính là ỷ vào chuyện được sủng ái mà ngạo mạn, nhưng cũng từ lúc đó Đức phi tự khép chặt cửa cung không màng thế sự, cách nói kia không thuyết phục nổi. Phụ thân nơi biên cương lập được công trạng như thế, chẳng phải nên tranh thủ thời điểm làm Hoàng thượng vui lòng, tiếp đó diễu võ dương oai một phen sao? Đức phi lại đóng cửa không ra khỏi cung, có thể thấy được là bị ý hiềm nghi của Hoàng thượng làm tổn thương!
Mặc kệ người ngoài khen chê như thế nào Mạnh Tang Du cũng hờ hững, chỉ đóng cửa cung trừ bỏ nội gián.
“Thấy có quen không?” Mạnh Tang Du vứt một cái bao bố xuống trước mặt Hạ Đông, Lan Tâm cùng Tuệ Tâm đang quỳ dưới đất. Miệng bao chỉ cuốn lỏng, rơi xuống đất tự động mở ra, bên trong là búp bê vu cổ cùng hai tấm phù chú.
Thấy những thứ âm tà kia, sắc mặt ba người đồng loạt thay đổi, sau đó không ngừng dập đầu phủ nhận. Quan sát những biểu cảm không có gì khác lạ kia, đặt chung với nhau thật sự không thể nhìn ra ai là người có lòng dạ khó lường.
Bích Thủy bước lên trước mặt chủ tử, nhỏ giọng hồi bẩm kết quả giám thị của mình. Hẳn nhiên ba người đều nằm trong diện nghi ngờ, nhưng cử chỉ khác thường của Lan Tâm hiển nhiên rõ ràng hơn. Lan Tâm loáng thoáng nghe thấy tên mình khi Bích Thủy nói chuyện, âm thanh dập đầu càng ‘vang dội’, chỉ một thoáng sau trên trán đã xanh tím, cả người cũng đổ mồ hôi lạnh. Bấy giờ cô vô cùng hoảng hốt.
Lúc hoảng hốt sợ hãi, hương vị son phấn lẫn cùng mùi mồ hôi bắt đầu rõ thêm. Mũi Chu Vũ Đế chun lại, nhảy xuống đùi Mạnh Tang Du, đến trước mặt Lan Tâm sủa to. Chính là mùi này! Không thể sai được!
“Lan Tâm, A Bảo đã chỉ ra ngươi, ngươi còn không thừa nhận? A Bảo vẫn còn nhớ rất rõ mùi ngươi để lại chỗ bình hoa, giường và bình phong!” Mạnh Tang Du miễn cưỡng cất lời, trên gương mặt chưa tẩy lớp trang điểm vừa sắc bén lại khí phách, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hạ Đông cùng Tuệ Tâm đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn thẳng vào Lan Tâm.
“Nương, nương nương…” Thân thể Lan Tâm căng cứng, không nói nên lời. Rốt cuộc cô cũng biết mình đã để lộ sơ hở chỗ nào. Thật không thể tin được mình lại thua một con súc sinh.
Nhưng có thể tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Mạnh quốc công, thuận lợi ẩn nấp bên người Đức phi hai năm, cô ta cũng không phải hạng đơn giản, nhanh chóng trấn định, bắt đầu biện giải, “Hồi nương nương, lòng trung thành của nô tì với nương nương có nhật nguyệt chứng giám, xin nương nương minh xét! A Bảo chỉ là một con vật, sao nó có thể phán đoán chuẩn xác được? Nô tì thường xuyên hầu hạ trong điện, nô tì để lại mùi cũng là chuyện bình thường.”
“A Bảo lại đây.” Mạnh Tang Du không để ý đến cô ta, vẫy vẫy tay với A Bảo đang nhe hàm răng trắng ởn ra. Đợi A Bảo nhảy lên đùi mình, cô hôn hôn cái mũi nhỏ của chú, chậm rãi tiếp lời, “Bản cung cũng nói cho ngươi biết, A Bảo đã chỉ ra ngươi, cho dù ngươi nói cái gì đi chăng nữa bản cung cũng không tin. Ngươi không cần giải thích, bản cung cũng sẽ không ép hỏi ai đứng sau lưng ngươi, trong lòng bản cung đã rõ, sau này tất nhiên phải xử lý người này. Về phần ngươi, đánh đến chết, ngươi cũng sẽ sớm gặp lại người nhà của mình.”
“Nương nương, xin đừng! Xin nương nương bỏ qua cho người nhà nô tì! Là nô tì nhất thời hồ đồ, không liên quan đến họ!” Trong lòng biết chủ tử luôn nói một không nói hai, hành động cương quyết như sấm rền gió cuốn, Lan Tâm tuyệt vọng thốt lên, quỳ lết đến trước mặt chủ tử, muốn ôm đùi chủ nhân cầu xin.
Thái giám cạnh cửa rất có mắt nhìn, bước đến kéo cô ta xuống, còn dùng khăn bịt kín miệng lại. Âm thanh kêu rên xin tha im bặt, thay vào đó là tiếng gậy đánh nặng nề bên ngoài cửa điện.
Trong điện yên ắng, Hạ Đông cùng Tuệ Tâm đã xụi lơ trên mặt đất từ lâu, mặt cắt không còn giọt máu. Mạnh Tang Du mệt mỏi vẫy tay, bảo người đưa họ đi.
“Đốt mấy thứ này đi, Hoàng thượng còn hôn mê, đốt thêm mấy cuốn Kinh Phật tiêu nghiệp cho hắn ta.” Tự lúc làm một bào thai xuyên đến Đại Chu, Mạnh Tang Du vẫn tin tưởng vào chuyện tâm linh, mặc dù không thích Chu Vũ Đế nhưng cô cũng sẽ không làm chuyện hãm hại hắn. Hắn sống chết gì tùy vào ý trời, cô chỉ xuôi theo dòng nước là được.
Chu Vũ Đế cảm động ư ử một tiếng, liếm liếm cổ tay trắng ngần của nàng. Bây giờ người nhớ đến mình trong lúc hôn mê chỉ còn Tang Du. Thẩm Tuệ Như chắc đang ước hắn chết cho xong, búp bê vu cổ cùng phù chú kia hẳn nhiên là từ cô ta.
“Vâng.” Ngân Thúy cùng Bích Thủy đem cái bao kia đi bếp ăn, ném bao vào trong khoang lò, tất cả đã hóa thành tàn tro.
Phùng ma ma rót một tách trà cho chủ tử, chần chờ mở miệng, “Nương nương, cha mẹ Lan Tâm đã qua đời, trong nhà chỉ còn hai đứa em, một trai một gái, đều là mấy đứa trẻ chưa lớn, người tạm tha cho bọn họ một mạng đi ạ.”
“Tha?” Bàn tay Mạnh Tang Du đang vuốt ve tai A Bảo bỗng nhiên siết chặt.
Chu Vũ Đế nhe răng, cố nén cơn đau trên tai, ngửa đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về cô gái bỗng nhiên lạnh mặt xuống.
“Ta tha người nhà của cô ta, cô ta có từng nghĩ tới chuyện tha người nhà của ta? Nghiêm túc mà nói, ta, bà, Bích Thủy, Ngân Thúy, cha, mẹ, anh trai, hai ngàn người trong gia tộc họ Mạnh, thậm chí cả A Bảo đều khó tránh khỏi cái chết! Ta chỉ lấy mạng ba người nhà cô ta, nếu so sánh lại thì xem như khá nhân từ. Dám làm thì dám chịu, cô ta nên đoán trước kết quả này!”
Hừ một tiếng, ánh mắt cô thả vào hư vô, trầm giọng hỏi, “Ma ma có còn nhớ rõ Tô Tiệp Dư?”
Nét mặt Phùng ma ma ngượng ngùng, cẩn thận tiếp lời, “Là Tô Tiệp Dư bỗng nhiên bạo bệnh chết trong đêm năm trước ạ?”
“Chính là cô ấy? Bà vẫn nhớ hai đại cung nữ bên cạnh Tô Tiệp Dư? Một cặp chị em ruột?”
“Nhớ rõ ạ.” Phùng ma ma gật đầu, “Bởi vì tỷ tỷ phạm vào sai lầm bị Tô Tiệp Dư tống đến Hoán Y Cục, còn cô em gái thì đến khi Tô Tiếp Dư chết được Thần Phi chấm, bây giờ là đại cung nữ bên cạnh Thần Phi, tỷ tỷ của cô ta cũng được ra khỏi Hoán Y Cục, bây giờ làm cung nữ bậc hai trong cung Thần Phi.”
“Bạo bệnh rồi chết? Rất hay cho cái gọi là bạo bệnh mà chết! Mùa đông rét mướt, trong phòng đốt địa long còn thêm bốn lò than, cho dù Tô Tiệp Dư sợ lạnh cũng không thể sợ đến mức như vậy. Than lửa cháy mạnh đến thế, các cửa sổ trong điện đều đóng kín không chừa bất cứ khe hở nào, rõ ràng là có người muốn hại chết cô ấy. Than lửa sẽ đốt hết không khí trong điện, lại thải ra khí độc. Tô Tiệp Dư chết vì trúng độc, ngoại trừ đại cung nữ trực đêm cho cô ấy thì còn có thể là ai? Chỉ tiếc thái y không hiểu được nguyên lý bên trong, dễ dàng để kẻ đầu sỏ đào thoát. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Tô Tiệp Dư chết vì mềm lòng, mà trong chuyện này Thần Phi cũng chẳng sạch sẽ bao nhiêu.” Nhận thấy lực tay mình dùng quá mạnh, Mạnh Tang Du vội vàng buông lỗ tai A Bảo ra, áy náy hôn hôn trán chú.
Thân thể Tô Tiệp Dư yếu ớt lại mắc nhiều bệnh, tính tình không mấy tốt đẹp, lúc chết cũng trong im lặng, hắn chưa nghe bất cứ tiếng gió nào, không nghĩ tới bên trong còn có ẩn tình như vậy. Đám đàn bà trong hậu cung này càng xấu xa tàn độc hơn so với sự tưởng tượng của hắn, mà bản thân hắn lại đẩy Tang Du đối mặt với đầu sóng ngọn gió, buộc nàng phải tự chiến đấu bảo vệ mình, lại căm ghét thủ đoạn nàng làm để tự bảo vệ. Thật đúng là…
Chu Vũ Đế không biết nên hình dung tâm trạng giờ phút này của hắn, chỉ hận không thể tự tát mình mấy bạt tai. Nhưng linh hồn hắn đã dần quen thuộc với thân thể A Bảo, vấn đề là đường cung phản xạ của A Bảo rất ngắn, chưa gì đã dùng bàn chân đánh bộp bộp mấy cái lên mặt. Đánh xong hắn cũng tự ngơ ra, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, mình ngày càng không thể khống chế bản năng.
Thấy A Bảo cứ dùng bàn chân nho nhỏ kia chụp chụp mặt mình, trông vô cùng khôi hài. Mạnh Tang Du bật cười, cơn căm hận trong lồng ngực cũng tiêu tán.
Cô nhìn về phía Phùng ma ma đang ngây ra như phỗng, bất đắc dĩ mở miệng, “Ma ma, vì tự bảo vệ mình, có một số việc ta không thể không làm. Nếu như hôm nay ta tha cho cả nhà Lan Tâm, sau này tôi tớ trong tay sao có thể kính sợ ta nữa? Ta còn có thể tin tưởng ai? Nếu để hai đứa trẻ kia lại, khó chắc không bị người có ác ý lợi dụng, giả như chúng chấp nhất báo thù cho chị, không chừng mai này là tai họa khó lường. Ngàn dặm đê dài có thể vỡ tung chỉ vì một cái lỗ nhỏ, đừng bao giờ coi thường bất cứ ai, đặc biệt là kẻ thù của mình.”
Phùng ma ma nghe xong mặt trắng bệch không còn hột máu, liên tục gật đầu vâng dạ. Mà Chu Vũ Đế lại trầm ngâm trong câu ‘ngàn dặm đê dài có thể vỡ tung chỉ vì một cái lỗ nhỏ’, lại nghĩ đến vết thương thối rữa của triều đình trước mắt, những cảm xúc ngổn ngang chất chồng bỗng chốc dâng lên ứ nghẹn.
Chuyện vu cổ cứ như thế mà lắng xuống, trong cung lại có được vài ngày gió êm sóng lặng, nhưng chính hôm nay lại xảy ra việc lớn. Ngũ hoàng tử bị mắc nghẹn long nhãn ở cổ đáng nhẽ nên khỏi hắn, nhưng càng dưỡng bệnh càng yếu, chỉ trong một tháng ngắn ngủi bệnh đã nguy kịch, không thuốchay kim châm có thể cứu chữa. Hiền phi khóc lóc thảm thiết, gọi tất cả thái y hội chẩn cho Ngũ hoàng tử, kết quả Ngũ hoàng tử không phải mắc bệnh mà là trúng độc, độc này chứa trong bát thuốc Ngũ hoàng tử uống mỗi ngày. Vì độc tính quá nhiều, liên tiếp hai mươi mấy ngày bị đầu độc, không còn cách nào cứu được Ngũ hoàng tử nữa.
Hiền phi khóc đến hôn mê trước Càn Thanh Cung, Hoàng đế giận dữ, thề sẽ điều tra chuyện đầu độc này cho ra nhẽ. Người người trong cung đều cảm thấy bất an, chỉ sợ bị dây vào.
Trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du đang luyện chữ trong thư phòng, A Bảo ngồi trên bàn học, bàn chân đặt trên thỏi mực đưa qua đưa lại, cũng rất có dáng mài mực, hình ảnh hơi mắc cười, lại ấm áp vô biên.
Phùng ma ma lại gõ cửa phòng, nhanh chóng hồi bẩm lại sự việc trên, sau đó dùng ánh mắt sầu lo nhìn chủ tử nhà mình.
“Đừng lo lắng, không phải Hiền phi kì thị ta xúi quẩy hay sao? Sau khi cứu Ngũ hoàng tử ta đã không dính dáng gì đến Giáng tử cung, ngay cả quà cáp an ủi cũng chưa tặng lần nào, việc này không liên quan đến chúng ta.” Mạnh Tang Du đặt bút xuống, hơi trầm ngâm một lúc rồi nói, “Việc này có tám chín phần là nhắm vào Lý quý phi. Mấy ngày nay ma ma coi xét cửa cung kỹ lưỡng, đừng để những cung nhân dọn dẹp đi vào, nếu ta không đoán nhầm, trong cung sẽ có biến đổi lớn.”
“Vâng, nô tì đã hiểu.” Sắc mặt Phùng ma ma nghiêm túc vâng lệnh.
Mạnh Tang Du hít một hơi sâu, trải một tấm lụa ra, nhúng bút vào mực rồi viết bảy chữ cuồng thảo thật to, ‘Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.’
(‘Sơn vũ dục lai phong mãn lâu’ tức là ‘Gió thổi báo giông tố sắp đến’: cơn giông trước lúc mưa nguồn, ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động.)
Thấy những chữ này, tâm trạng vốn u tối của Chu Vũ Đế càng thêm nôn nóng. Ngũ hoàng nhi bị người hạ độc? Rốt cuộc ai đã làm chuyện này? Thẩm Tuệ Như? Cái tên này gần như nhảy ra đầu tiên, khiến hai hàm răng của hắn nghiến vào nhau ken két.
﹡﹡﹡﹡
Quả nhiên mọi chuyện như Mạnh Tang Du dự đoán, càng ngày càng trở nên phức tạp. Chuyện đầu độc còn chưa điều tra ra, Nhị hoàng tử lại gây tai họa ngập trời, trong một lần chơi đùa đã đẩy thư đồng của mình xuống hồ sen chết đuối. Thư đồng kia là cháu ruột của một cấp dưới Lý tướng nể trọng nhất, còn là dòng độc đinh trong nhà. Người kia quá bi thương, cáo trạng lên Kim loan điện.
Hoàng đế giận dữ phạt Nhị hoàng tử ba mươi đình côn, đóng cửa suy nghĩ hơn nửa năm nhưng việc này vẫn còn chưa lặng xuống. Người kia vừa buồn bã lại giận dữ, khó có thể xoa dịu, rốt cuộc đem tội chứng Lý tướng kết bè kết cánh, bán quan bán tước, tham ô nhận hối lộ báo cho Hoàng thượng, cùng lúc đó đã điều ra được việc Ngũ hoàng tử trúng độc, đúng là do Lý quý phi gây ra, mục đích là để loại trừ kẻ cạnh trai ngôi vị Thái tử cho con.
Tin tức vừa truyền ra đã khiến cả triều ồ lên, Hoàng thượng dùng thủ đoạn lôi đình xử lý bè đảng Lý tướng, bỏ mọi chức vụ, nhốt vào thiên lao chờ ngày điều tra rõ ràng. Lý quý phi bị tống đến lãnh cung, không thể kêu oan. Thẩm thái sư lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai thay thế vị trí Lý tướng, trong lúc nhất thời quyền lực phủ đầu triều chính.