Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Địch Ngủ Chung
  3. Chương 46
Trước /104 Sau

Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đường hầm tối tăm và hẹp này là một nhánh nhỏ trong hệ thống nước ngầm của Thành phố Venice, thực không chớp mắt một đoạn, rất khó để xác định trên bản đồ vệ tinh, nơi họ bị mắc kẹt, cũng giống như một đoạn ruột thừa ngắn trên bản đồ cấu tạo cơ thể của con người.

Mực nước nhanh chóng dâng lên, mặc kệ đây là do hung thủ cố ý bố trí cơ quan, hay là đợt triều cường hàng tháng Thành Phố Nước này gặp phải, tóm lại, nhìn thấy mực nước trong đường hầm chỉ trong vòng vài phút đã dâng lên.

Hai người họ bị mắc kẹt trong một “Thủy Lao”.

Hai bên có hàng rào sắt ngăn lại, đợi đến khi nước dâng lên khoảng không hình vòm phía trên, là có thể dìm chết cả hai người họ ở chỗ này. Đúng là một cái bẫy độc.

Bùi Dật không ngừng gọi điện yêu cầu hỗ trợ và xác định vị trí, đồng thời bơi sang hai bên, sờ mó khắp nơi nhưng không tìm thấy cách mở ra cơ quan, cũng không có chìa khóa. Hắn ở dưới nước liều mạng kéo cái khóa sắt rỉ sét kia nhưng quá nhiều sinh vật phù du và rong rêu màu xanh lục trong nước làm cho tầm nhìn càng ngày càng kém, xung quanh đều ẩm ướt và lạnh lẽo.

Nếu hắn còn có thể cảm nhận được một chút nóng hơi ấm chính là nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bên cạnh hắn, khoảnh khắc này khiến hắn liều mạng muốn thoát khỏi dục vọng. Hắn không cam lòng, không muốn cả hai đều bị vây chết ở đây. Hai người tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng hắn cũng không muốn chôn cùng ngày cùng tháng cùng năm ở nơi đất khách quê người,ở cái nơi không thấy ánh mặt trời, không một chút lãng mạn nào.

Chương Thiệu Trì cũng bơi qua bơi lại vài lần, cầm súng liều mạng bắn vào ổ khóa của hai cánh cửa rào sắt, động tác rất mãnh liệt, cố gắng bắn vỡ khối kim loại nặng nề vững chắc này.

“Khóa không mở được.”

“Rào sắt toàn bộ bị hàn chết, không thể mở được!”

Quá muộn rồi, nước dâng quá nhanh, từng bước đưa họ đến gần khoảng không hình vòm. Cả hai đã gần như gắn vào “trần nhà”, hấp thụ lượng oxy còn lại.

Không, không.

Bùi Dật không cam lòng, đây không phải là kết cục hắn muốn, tuyệt đối không thể thất thủ trong đường hầm này, để cho hung thủ thành công.

Hắn luôn nghĩ, cho dù như thế nào cũng phải như Sở Tổng, trải qua núi đao biển lửa oai phong một cõi. Hai mươi năm sau lại vinh quang quay về quê cũ, mặc dù là nằm im trên giường để cho đời sau chiêm ngưỡng dung nhan của hắn, hắn cũng muốn nằm giống như một anh hùng. Nhị Cữu Cữu thân mến của hắn nếu có thể nhớ được tình xưa, hoặc là có người mới cũng mong đừng quên người bạn đời ban đầu, không chắc tương lai còn có thể thường xuyên ở đầu giường làm bạn, nắm lấy tay hắn, lẩm bẩm một câu hai chúng ta đã từng yêu thương nhau…

Bùi Dật quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, trên mắt vẫn lộ ra một tia đau lòng. Loại đau đớn này, là do thực tế hắn không còn một mình nữa.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là tình cảm sẽ trói buộc và liên lụy. Nỗi đau mãi mãi trộn lẫn vào ngọt ngào.

Mấy năm nay vô số lần hắn một mình bước vào hiểm cảnh, đi chân trần trên vách núi nguy hiểm, trước mắt là cuồng phong tàn phá, dưới chân ngọn lửa đang phun trào thiêu đốt. Hắn lẻ loi một mình lên trời xuống đất không sợ gì cả, luôn liều mình để tìm được đường sống trong chỗ chết. Chỉ là lần này, ngàn vạn lần không muốn liên lụy đến người mà hắn quan tâm bên cạnh.

Đội trưởng Bùi hít sâu một hơi, lần thứ hai lặn xuống nước, lần này hắn bắt đầu phá hủy bức tường đá phía trên cửa sắt!

Hắn không ngừng rung đẩy hàng rào sắt cho lỏng ra và cố gắng đục gạch phía trên, trong lúc nguy cấp chỉ có thể làm cách nguy hiểm nhất.

Trên người chỉ có mang theo chiếc gậy co dãn bằng thép là công cụ duy nhất hắn có, chỉ đáng tiếc hắn không có dự tính mang một các xẻng phá núi! Trong vòng vài phút ngắn ngủi hắn liều mạng đào bới, chiếc gậy co dãn bằng thép cũng không chịu nổi, gãy đôi. Hắn bắt đầu dùng tay đào.

Hắn có thể nghe thấy chuyển động phía sau mình. Hai người đều không có oxy, hắn nghe được Chương Thiệu Trì thở nặng nhọc như sắp ngạt.

Cuối cùng hắn cũng không nghe thấy Chương tổng oán trách hắn, mắng hắn, thằng nhóc nhà ngươi, con mẹ nó ngu xuẩn, mấy năm nay làm cái gì, lừa tôi đến cái nơi quỷ quái này?

Khoảng không gian cuối cùng bị nước lấp đầy, và tiếng thở dốc cuối cùng cũng bị nước nuốt chửng. Người phía sau, giờ khắc đó vươn tay ra, nắm chặt eo hắn……

Trước mắt tất cả đều là nước, hốc mắt cũng tuôn ra sóng nước. Bùi Dật điên cuồng đào trên đỉnh vòm, khối gạch rắn chắc. Mười ngón tay nhất định chảy máu, nhìn thấy có thể chui từ dưới đất lên, chỉ còn một chút…… không, không!……

Ở dưới nước, trong nháy mắt hắn đang trên bờ vực tuyệt vọng, hắn nghe thấy được âm thanh, hoảng hốt phát hiện, chẳng lẽ bên ngoài có động tĩnh?

Lính cứu hộ có ở đây không?

Là Giuliano, Nhiếp Nghiên, A Trạch, bọn họ phát hiện ra vị trí “ruột thừa” nhốt hai người bọn họ?

Ở ngay ở bên ngoài, dòng sông đang gợn sóng nước, có người đang đào bới.

Hai bên chỉ cách nhau một cái hàng rào, không nhìn thấy người, nhưng Bùi Dật rõ ràng cảm giác được có người bên ngoài giúp hắn móc khối gạch đó.

Giống như ở giữa sinh tử các loài yêu ma quỷ quái ở trong bóng tối liều mạng với nhau, người ở bên ngoài cũng không công cụ, lại không dám tùy tiện bắn, sợ làm bị thương người bên trong, hình như là dùng báng súng đập, sau đó lại dùng mười ngón tay không để đào bới……

Các mảnh vụn đất đá rơi xuống “ầm ầm” trước mắt.

Vài tiếng trầm đục “bùm bùm”, những viên gạch dài phía trên hàng rào rơi xuống, rơi vào trong nước, bị người bên trong và bên ngoài hợp lực đục ra một khoảng trống lớn.

Người bên ngoài liều mạng đào bới, dường như hét lên “Cậu mau bò ra đây!”

Cứu binh cố ý túm lấy cánh tay Bùi Dật kéo ra ngoài, nhưng bị hắn mạnh mẽ tránh được.

Bùi Dật quay người nắm chặt tay người đặt trên eo mình, năm ngón tay siết chặt, nắm chặt, sợ làm lạc mất người phía sau.

Hắn biết hai người một khi buông tay nhau, người này sẽ không trở về nữa.

Hắn liều mạng kéo người phía sau, đưa người gần như đã cứng đờ lên khỏi mặt nước, tự mình liều mạng dùng hơi thở cuối cùng bơi ra ngoài……

……

Chương tổng bị người xách cổ áo âu phục kéo ra khỏi mặt nước, oxy tươi trong nháy mắt tràn vào miệng mũi, mở các phế nang làm anh kịch liệt ho khan.

Đầu đau đến mức muốn nổ tung, bởi vì thiếu oxy hít thở không thông mà choáng váng, chậm lại một hồi lâu mới điều động chức năng hô hấp trở về, Chương tổng từng hít từng ngụm khí, mờ mịt mà cảm thụ được tìm được đường sống trong chỗ chết…… tư vị tuyệt không thể tả, tuyệt đối không muốn thử lại một lần nữa.

Động tác của anh trở nên chậm chạp, một cái động tác quay đầu đơn giản mà anh xoay gần như một vạn năm, nhìn thấy mặt của Tiểu Bùi hiện ra trước mắt, mí mắt chảy ra màu đỏ thẫm, vẻ mặt chật vật ướt át, cũng đang liều mạng thở hổn hển.

Vô thức duỗi tay ra, bọn họ đồng thời ôm cổ nhau, đầu ngập nước, bất giác run rẩy, rất sợ hãi.

Ân nhân cứu mạng đâu?

Xung quanh tối tăm, ánh đèn mờ ảo, tiếng còi báo động kéo dài và tiếng kêu của nhân viên cứu hộ dần dần đến gần, đến thật đúng lúc.

Đội trưởng Bùi sau đó lại nhớ lại quá trình này, người cứu mạng bọn họ, lúc đó nhất định đang đi theo phía sau cách đó không xa, mới có thể tìm được đến vị trí hai người bị nhốt, bằng không sẽ không kịp.

Nhìn thấy bóng dáng nhanh nhẹn trong bộ quần áo tối màu, ở phía trước đường nước đang nhanh chóng lội nước bỏ đi.

“Này!” Bùi Dật vội vàng kêu lên, “Chờ một chút!”

“Ông là ai?!” Hắn lại hét lên một lần nữa.

“Đợi một chút, theo tôi về!” Chương Thiệu Trì cũng gào thét với bóng lưng đó, giọng khàn khàn, tay chân giống như rót chì, do thiếu oxy chạy nên không chạy được chỉ có thể ngâm mình trong nước chờ cứu viện.

Người đàn ông cứu mạng của họ, ngay trước mắt họ, đã leo lên tường như Spider-Man.

Con sông này tương đối hẹp, hai bên vốn không có cửa hàng, chỉ là những bức tường thành thẳng đứng. Trên tường lộ ra từng hàng cửa sổ hình vuông xếp hàng ngay ngắn, những ô cửa sổ tối đen truyền ra không khí âm u, cùng những chiếc đèn lồng phản chiếu trên mặt sông, nhìn từ xa trông giống như một nhà tù.

Đây là nhà tù trong thành phố Venice hàng trăm năm trước.

Cái bẫy mà bọn họ vừa bước vào, giống như phòng xử tử bằng nước, nơi các tù nhân bị tra tấn và hành quyết.

Giuliano hét lên, các nhân viên cảnh sát trên thuyền nhỏ móc súng ra, nhắm vào người đang treo trên mái nhà.

“Đừng bắn! Không phải hắn!” Bùi Dật hét lên ngăn cản, “Người đó không phải là hung thủ không thể nổ súng!”

Bùi Dật cố gắng nhìn lên trên, cảm thấy không thể tin được… nếu người này cũng bị thương giống như hắn lúc dùng tay không đào tường ngón tay sẽ bị thương. Lúc nắm lấy những vật nhô ra ngoài tường leo lên trên, tay run lên một chút……

“Spider Man” cứ như vậy dẫm lên cửa sổ như bước lên bậc thang, thân thủ mạnh mẽ cùng hành động tốc độ vượt nóc băng tường.

Đây là người có luyện tập qua, không phải kẻ đầu đường xó chợ, làm cho Bùi Dật âm thầm kinh ngạc, bên ngoài còn có cao nhân. Hắn nổi lên một lớp da gà lạnh lẽo, trước kia là hắn đã quá lỗ mãng, quá tự cho mình siêu phàm.

“Anh có quen không? Quen mắt không?” Bùi Dật đột nhiên hỏi.

Chương Thiệu Trì sửng sốt một chút, không dám tùy tiện nhận ra.

Bùi Dật: “Anh cảm thấy hắn đến cứu tôi, hay là muốn cứu anh?”

“Không biết.” Chương Thiệu Trì lại lắc đầu, thật sự là không muốn hiểu, “Vẫn là em quan trọng, hắn là đến cứu em.”

Một anh hùng giống như người qua đường không cần bọn họ tới cảm ơn. Bóng dáng giống như một con sói đơn độc vượt qua đỉnh của bức tường cao chót vót, lại giống như thanh kiếm xẹt qua trên bầu trời rồi biến mất dưới ánh trăng.

……

Những người chung quanh ba chân bốn cẳng chạy đến, đem Đội trưởng Bùi cùng ông chủ Chương kéo lên một cái thuyền độc mộc.

Hai người nằm loạn xạ trên thuyền nhỏ, mỏi mệt lan ra khắp người, thẩn thờ choáng váng một lúc lâu. Có chút không thể tin được, mười lăm phút trước vừa mới đã xảy ra chuyện nguy hiểm vậy, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

“Con mẹ nó, hai chúng ta vừa rồi thiếu chút nữa chôn chung ở trong đường hầm đó …… A, là lưng của tôi.”

Chương tổng cuối cùng cũng bắt đầu lải nhải cằn nhằn. Anh đang nằm ngang trên băng ghế.

Chôn chung? Nếu không có gì để nói thì anh câm miệng đi …… Bùi Dật cười ra tiếng, cố gắng lau sạch nước trên mặt, nhưng máu trên ngón tay lại dính vào mặt. Hắn ngậm lấy ngón tay, lặng lẽ liếm sạch máu, không muốn để ai đó nhìn thấy.

Ánh trăng xuyên qua những đám mây chiếu xuống một mảnh sáng lấp lánh trên dòng nước, tứ phía thành phố đang rực sáng. Tiên cảnh nhân gian như vậy, vốn không nên gặp phải sự quấy rối của tên điên cuồng đó.

Chương Thiệu Trì đưa tay nắm lấy cổ tay Bùi Dật, nắm thật chặt, điên cuồng khàn khàn cười “Ha ha——”

Bùi Dật mệt mỏi đảo mắt: “Đây hình như là… Bridge Of Sighs.”

“Cái gì?”

“Bridge Of Sighs.” Bùi Dật lật người, chỉ tay về phía trước, “Sông hẹp như vậy, hai bên là di tích nhà tù cổ, tôi biết rõ đây là đâu.”

“Cây cầu phía trước, gọi là Bridge Of Sighs, đây cũng là một điểm tham quan nhất định phải đến, ở đây còn lưu truyền một câu chuyện tình yêu rất bi thảm. Nghe nói có một tù nhân khi bị áp giải qua cầu, người nọ nhìn xuống dưới cầu, đúng lúc một đôi tình nhân đi thuyền ngang qua, người nữ đó hóa ra là vợ chưa cưới của hắn … “

“Ai bịa ra chuyện này? Thật là nhàm chán.” Chương Thiệu Trì lập tức nhíu mày không vui, “Một cô gái vô lương tâm, chồng chưa cưới vừa mới vào tù còn chưa tiễn xong đã ra ngoài tìm nhân tình mới?”

“Anh cho rằng trên đời có thể có bao nhiêu ‘trinh nam liệt nữ’? Đàn ông không giống như vậy sao? không lả lơi ong bướm sao?” Đáy mắt Bùi Dật hiện lên một chút ướt át, giọng điệu ra vẻ ngả ngớn nhàn nhạt, “Tên xui xẻo kia cũng quá bất hạnh, bị nhốt vào tù còn phát hiện vợ chưa cưới bỏ theo người khác, quá tuyệt vọng đâm đầu vào thành cầu mà chết, để lại vết máu không thể rửa sạch …… thế hệ sau này gọi cây cầu này là Bridge Of Sighs.”

Giọng Bùi Dật mềm nhũn, yết hầu nhô lên. Nói rằng cả đời không muốn yêu đương lại đi yêu đương, luôn nói một đằng làm một nẻo.

Giữa tiếng lẩm bẩm thở dài xen lẫn với sự ngọt ngào và đau đớn. Nếu người yêu một ngày nào đó không thể ở lại bên cạnh mình, trên đời lại có bao nhiêu nam nữ ngốc nghếch, có thể cam tâm tình nguyện vì đối phương kiên định một lòng, thắp sáng ngọn đèn chờ đợi trong đêm dài vô tận; hoặc đem bản thân đày đọa nơi chân trời, một nắng hai sương, nếm bụi nằm gai?……

Thật sự có không?

Ánh trăng như dãi lụa mỏng, không có trọng lượng bọc lên người bọn họ. Đây là ánh sáng mà họ quen thuộc nhất, ánh sáng của sinh mệnh không thể không chịu đựng.

Chương Thiệu Trì nhíu mày, đột nhiên lau tai, thấy máu chảy ra.

“Anh bị sao vậy?” Bùi Dật hoảng sợ xoay người lại, giúp anh kiểm tra.

Màng nhĩ Chương tổng rất đau, có thể là đã bị rách bên trong.

Mũi cũng chảy ra một ít máu, chóng mặt quay cuồng. Anh dùng tay lau sạch máu không thích để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này, bị đến sắp thất khiếu chảy máu, món nợ này anh nhất định phải đòi lại.

Các nhân viên y tế muốn lên thuyền để điều trị, hoặc đưa người đàn ông khó khăn này lên bờ. Nhưng Chương tổng không muốn xuống thuyền, đẩy hết những người xung quanh ra, “Không cần các người!”

Có ai đó đã lấy ra một mặt nạ oxy rất buồn cười vì cho rằng vị ông chủ này do thiếu oxy đã bắt đầu nói mê sảng.

“Tôi không dùng thứ đó.” Chương Thiệu Trì khàn giọng hừ một câu, “Thiếu oxy thì hô hấp nhân tạo, bên cạnh tôi có người. Gắn mặt nạ oxy trên mặt để làm gì? Đó là thứ lúc gần chết mới cần dùng!…”

Nhưng Chương tổng không đợi được hô hấp nhân tạo, Đội trưởng Bùi đã lấy ra một xấp băng gạc thật dày, che lại mũi đang chảy máu của anh thuận tiện che luôn miệng…

Chương Thiệu Trì bật ra một tràng cười, duỗi những ngón tay sưng húp và nhăn nheo, nắm lấy mặt Bùi Dật, không ngừng sờ tới sờ lui.

Anh muốn nói điều gì đó, cũng muốn thể hiện tâm trạng của mình.

“Truyền thuyết về Bridge Of Sighs không phải như những gì em nói, tôi đã nghe một phiên bản khác.” Chương Thiệu Trì bình tĩnh nói, “Mỗi một đôi tình nhân đi tới Thành Venice, đều muốn dùng thuyền nhỏ đi qua dưới cầu này, chỉ cần đi qua dưới cầu này, có nghĩa là sẽ bên nhau trọn đời, về sau sẽ không chia cách.”

Ánh mắt anh ướt át mà kiên định, muốn mượn câu chuyện để cầu mong một cái gật đầu.

Trong lòng khẳng định câu chuyện phiên bản này là phiên bản thuộc về hai người chúng ta. Ở trong Chương Thiệu Trì này không có cốt truyện ngu ngốc và nhàm chán khác, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ phiên bản nào khác, bảo bối, em hiểu không?

Đi thuyền này, qua cầu này, cho dù có bao nhiêu thử thách đến thiên đường hay địa ngục, họ đều sẽ ở bên nhau. Con mẹ nó, tôi vừa rồi thiếu chút nữa cùng em “chôn chung”, bây giờ em lại muốn lùi bước không nhận nợ sao?

Trong mắt Bùi Dật có ánh lửa.

Hắn đột nhiên nhích tới, thì thầm một câu với Nhị Cữu Cữu của hắn “Câu chuyện của anh nhớ không đầy đủ, anh bỏ quên một đoạn …… Mỗi một đôi tình nhân đi qua dưới cầu này, đều phải hôn nhau ở phía dưới vòm cầu, hôn nhau mới đại diện cho cả đời sẽ không chia cách nữa.”

Chỉ những người đã hôn nhau mới tính. Bằng không anh nói vậy ai đi ngang qua dưới cầu, ví như anh chị em, cha con, mẹ con, heo ngựa dê bò cũng đều tính hết, đều làm loạn sao?

Ánh trăng chợt mờ ảo, con thuyền len lỏi vào bóng tối dưới cầu.

Bùi Dật vòng tay ôm đầu Chương tổng, ôm lấy khuôn mặt của anh, đôi môi nóng bỏng ướt át phủ lên đôi môi ướt sũng của người đàn ông. Hắn rất mạnh mẽ, trìu mến, mút mút một chút.

Khắp người ướt sũng, chút nhiệt độ trên người làm cho bọn họ vô tình dính vào nhau, gắt gao siết chặt lồng ngực đối phương, như muốn ép lấy máu của trái tim kia để xác minh lại màu sắc.

Bùi Dật nhanh chóng phản ứng lại, Chương tổng bị hắn đè lên “ghế tình nhân” ở đầu thuyền kia, rất cứng, thật sự không thoải mái, đang mở to mắt.

Chắc chắn không có thoải mái như gối vào ngực hoặc đùi của con mèo hoang này.

Chương Thiệu Trì cũng không chút do dự mở rộng cánh tay, dùng vòng tay cứng rắn nam tính nghênh đón thân hình ấm áp, lại dùng sức mút mạnh lên đôi môi mờ ảo xinh đẹp. Cái lạnh xung quanh đều bị bốc hơi bởi ngọn lửa đang bùng cháy. Sóng nhiệt dâng trào, khao khát như thủy triều, như dòng nước dâng lên trong đường hầm, như muốn gột rửa thân thể cùng linh hồn, anh vô cùng khao khát mà liếm mút đối phương.

Đầu lưỡi quấn lấy hơi thở ngọt ngào trong vực sâu tăm tối, như muốn ôn lại những ngày trước đây……

Chiếc thuyền theo phía sau không biết là ai, thuyền y tế hay là của đám người Giuliano, đã bắt đầu huýt sáo. Ở đất nước của tình yêu lãng mạn này, việc tán tỉnh không bao giờ quan tâm đến thời gian và hoàn cảnh.

Chương tổng dùng dư quang ở góc mắt quét qua đám người nhàm chán phía sau, bàn tay to lớn đang ôm sau lưng Bùi Dật nhéo một cái.

Là thể hiện cho người phía sau thấy, không cần che giấu mối quan hệ thân mật mà hai người muốn thể hiện.

Nếu đây là một tình huống nguy hiểm … Hãy để cơn bão tà ác đến dữ dội hơn nữa đi.

“Xin lỗi, Nhị Cữu Cữu.” Bùi Dật thở hổn hển, “Lại liên lụy anh.”

“Nói xin lỗi với tôi.” Chương Thiệu Trì cười lạnh, “Phải em không?”

“Vậy tôi nên nói cái gì?!” Đội trưởng Bùi nói trở mặt là có thể trở mặt.

“Chẳng lẽ em không nói, em dám? Cút đi? Em muốn chết? Hay là tôi lột da em?…… Ha ha ha ——” Lỗ tai Chương Thiệu Trì đau, ngực cũng đau, nhưng không thể bỏ qua cơ hội hung hăng cười nhạo tối nay, “Gọi một tiếng ‘Anh yêu’? Em gọi đi, ‘Anh yêu’ của em đêm nay sẽ không cho em ngủ…”

Bùi Dật dùng răng hung hăn mà cắn vào xương quai xanh của người này.

Cắn ra một vòng dấu răng rất sâu, hắn dùng khẩu hình trìu mến đe dọa: “Anh tin tôi lột da anh không…”

Quảng cáo
Trước /104 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đồng Nhân Titanic] Lạc Vào Thế Giới Titanic

Copyright © 2022 - MTruyện.net