Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khai mạc lễ hội hóa trang ở thành phố nước tạm thời bị hủy bỏ.
Phía chính phủ không công bố lý do thật sự của việc này, chỉ nói rằng nó đã được hoãn lại hai tháng. Khách du lịch la hét không hài lòng, các thương nhân địa phương kêu gào rằng họ đã thất thu. Nhiều người dân trong trang phục hóa trang vẫn đổ ra đường, nơi nơi trên đường đều là người trẻ tuổi đeo mặt nạ và trang điểm đậm.
Trên lầu, trong phòng khách sạn, Chương Thiệu Trì làm bộ vô tình chỉ chỉ vào cái máy mới tinh trên bàn: “Mới vừa mua.”
“Máy pha cà phê kiểu Ý, có cả máy xay hạt?” Bùi Dật cười khẽ, “Thương hiệu nổi tiếng nha, rất là đắt tiền, mua nguyên bộ sao?”
“Em không phải thích uống sao.”
“Ừm.” Bùi Dật rũ mắt nở nụ cười.
Các gia đình sang trọng thường dùng mấy ngàn Euro để tự phục vụ như vậy, nó có thể làm hơn một chục loại cà phê sữa. Chương tổng cũng không thiếu tiền nên đặc biệt chọn mua cái tốt nhất, dù sao so mua xe mua nhà vẫn rẻ hơn nhiều, giống như mua một món đồ chơi dỗ dành trẻ con!
Vị lão tổng này thật ra còn mua rất nhiều đồ chơi, ở cửa hàng lựa chọn kỹ càng, còn có nhiều loại đặc sản địa phương như dầu ô liu và dầu chanh, các hương vị khác nhau của sốt mì ống như sốt nấm cục, sốt việt quất, sô cô la quả phỉ ở trong thùng giấy.
Đương nhiên, Chương tổng chắc chắn không thừa nhận đây là lấy lòng người yêu chỉ cố ý mua một đống “thức ăn cho mèo”.
Sau khi trở về, đương nhiên hai người sẽ bắt đầu lại cuộc sống chung, phải không? Tiểu Bùi có muốn dọn sống chung không?
Anh phải thường xuyên nấu cơm cho bảo bối ăn sao? Đây là những gì anh hy vọng. Anh sẵn sàng dành thời gian để chăm sóc người anh thích, và cố gắng hết sức làm cho cuộc sống của mình tinh tế và thú vị nhất để người yêu không rời bỏ anh đi nữa.
Tiếp sau đó, Bùi Dật vẫn luôn mân mê cái máy xay hạt, nghiêm túc nghiên cứu rốt cuộc là máy xay hạt làm thuận tiện hơn, hay là dùng năm ngón tay không của mình “Xay” sẽ hiệu quả hơn!
Máy chạy chậm, vừa cồng kềnh, vừa tốn điện, lại còn phải đọc sách hướng dẫn rườm rà, lại còn ô nhiễm tiếng ồn, chắc chắn việc xay hạt cà phê bằng tay không sẽ dễ dàng và tiện lợi hơn, thân thiện với môi trường hơn.
Chương Thiệu Trì ôm lấy người từ phía sau, tính xấu không bỏ, ngón tay vừa chạm liền thuần thục mở hai nút áo sơ mi. Bàn tay to lớn mang theo vết chai súng thò vào, mê luyến sờ về phía vùng đất dịu dàng của anh…
Không đã ghiền. Anh thuận thế lột cổ áo người yêu ra, áo sơ mi từ bả vai trượt xuống, ép buộc Tiểu Bùi tiên sinh lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và toàn bộ bờ vai…… Anh hôn không ngừng, vẻ mặt say sưa lại mê đắm, như thể trong vòng tay anh đang ôm một con búp bê lớn, sau đó cắn ra một dấu vết đỏ hồng lập tức bị người nào đó đánh cho một cùi chỏ mới chịu buông tay ra.
“Thật phiền.” Bùi Dật oán giận, cúi đầu mân mê món đồ chơi hắn không thèm ngẩng đầu, trong mắt rõ ràng tràn ngập ý cười.
“Em không phiền sao?” Chương Thiệu Trì phản bác.
“Tôi làm phiền anh sao?”
“Tôi mua cho em máy xay hạt, còn em lại thực hành xay hạt bằng tay không, em có thấy nhàm chán không?” Chương tổng thật ra muốn nói rằng, em để cho tôi mong nhớ được ngủ với em, lại dùng thời gian quý giá để xay cà phê, mấy trăm năm qua cách mạng công nghiệp và cơ giới hóa sản xuất của con người có thành tựu huy hoàng mà ở trong mắt em trở nên không đáng một đồng?
Giá trị của sản xuất công nghiệp nằm ở việc tiết kiệm sức lao động để làm tình, hiểu không?
Chương Thiệu Trì đánh giá chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thể sửa được này, dùng hai chữ, “Có bệnh”! Trẻ con vẫn là thích khoe khoang, thỉnh thoảng hay vểnh cái đuôi khổng tước khoe khoang cho anh xem. Nhưng tại sao anh lại thích nhìn Tiểu Bùi khoe khoang như vậy……
Thời gian ân ái luôn ngắn ngủi. Ánh sáng mặt trời chiếu vào vách tường phòng khách từ từ trượt xuống, ánh sáng đột nhiên tối tăm.
Nhân viên phục vụ khách sạn đưa lên lầu mấy lá thư, là thư cá nhân của Ban tổ chức liên hoan phim và tập đoàn đầu tư gửi cho ông chủ Gia Hoàng, được đưa đến khách sạn.
“Có một lá viết tên em? Sao lại gửi cho tôi……”
“Mọi người đều biết em là người tôi sao?” Chương Thiệu Trì cười, “Tôi mở ra cho em.”
Chương tổng thuận tay dùng dao cắt giấy cắt ra. Rút giấy viết thư ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một nhúm bột nhỏ màu trắng đục … Đây là cái gì?
Phía trên người gửi nhìn như là cái tổ chức chính phủ gì đó, không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra khác thường. Tên người nhận chính là Bùi Dật.
Bùi Dật đột ngột quay lại nhưng đã quá muộn. Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, trong nháy mắt mọi biểu cảm và cảm xúc đều đóng băng.
Thời gian tựa như đang đứng yên trong hư không, tất cả kim đồng hồ bỗng nhiên bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, vặn thành một cục sắt vụn rồi nghiền nát! Trên tay hắn là hạt cà phê, bột cà phê cùng sách hướng dẫn, các bộ phận của chiếc máy xay, toàn bộ “ào ào” đều rơi trên mặt đất………
“Anh đừng nhúc nhích.” Bùi Dật trong đầu “ong” một tiếng, “Anh mau nín thở, anh đừng thở.”
Đáy mắt Chương Thiệu Trì cũng hiện lên dị sắc, nhưng tuyệt đối không ngốc, đặc biệt nghe lời nín thở.
Bùi Dật lao vào phòng tắm với tốc độ gần như bay và tùy tiện lấy mấy cái khăn mặt, làm ướt và che miệng mũi hai người, mặc dù cách này không hiệu quả lắm.
Hắn lập tức liên lạc với Bộ phận La Mã, nhờ Giuliano giúp đỡ, yêu cầu lực lượng phòng chống dịch bệnh sinh hóa nhanh chóng giúp đỡ!
Cầu cứu, cầu cứu khẩn cấp!……
……
Khuôn mặt của Bùi Dật trắng bệch như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, mỗi một sợi lông mi mỏng manh đều giống như ngưng tụ một tầng băng sương không nhìn thấy, không có biểu cảm gì.
Không dám nói chuyện lớn, không dám thở, chỉ sợ một chút gió sẽ khiến cho bột bào tử trong không khí phát tán ra …… Cho dù thoạt nhìn chỉ có một chút ít, dù có nhét trong móng tay cũng sẽ không ai để ý. Với liều lượng này, nếu là ma túy đá, đưa cho người nghiện cũng ngại không đã ghiền.
“Có độc sao? Em đi đi.” Chương tổng che miệng mũi, nhưng giọng nói rất rõ ràng.
Bởi vì không biết, vì vậy vẫn còn tương đối bình tĩnh.
“Tôi sợ là, bột bào tử bệnh than …… Hít phải có thể gây tử vong.” Giọng nói của Bùi Dật từ dưới khăn ướt lộ ra, không thể bình tĩnh, giọng nói run run và khàn khàn.
Em đi đi. Chương Thiệu Trì dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Bùi Dật lắc đầu ý bảo, làm sao có thể bỏ anh đi được?
“Loại bột này phát tán nhanh và bám dính mạnh, tôi đã hít phải nó. Trên quần áo chắc chắn có bào tử. Tôi không thể đi được.” Anh nhẹ giọng nói.
Bùi Dật dứt khoát dán mặt lên gáy, trên vai người đàn ông, gắt gao dựa vào sau lưng người này. Anh xem, trên mặt tôi cũng bị nhiễm vi khuẩn sinh học chết người, tôi cũng không thể đi được.
“Bảo bối.”
“Anh, anh đừng nói nữa!……”
Rất nhiều tin đồn và những sự kiện trong quá khứ dội vào trí nhớ của hắn, làm cho ngón tay Bùi Dật phát run, tâm trạng hắn sa sút. Mười lăm phút trước, trong căn phòng này vẫn còn những bong bóng màu hồng nổi lên, rên bàn còn có dầu ô liu và nước sốt mì ống mà Nhị Cữu Cữu hắn chuẩn bị tự tay vào bếp trổ tài. Cả hai người đều đang lên kế hoạch cho một cuộc sống chung tốt đẹp trong lòng.
Bóng ma u ám của hơn một thập kỷ trước đã được tái hiện vào thời điểm này. Bóng ma bột của thế hệ đặc vụ MCIA trước đây, nó đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều đặc vụ. Ngay trước mắt hắn, từ một lá thư gửi cho hắn! Hung thủ không tìm được nơi ở của hắn, rất chu đáo gửi thư đến khách sạn nơi Chương tổng ở.
Kết quả là nhúm bột nguy hiểm này rơi vào tay Chương tổng.
Đây là trước mặt hắn, công khai giết người thân cận của hắn.
Giống như nửa tháng ngắn ngủi trước đó, ngay trước mắt quản lý nhà hát Giuliano, tấn công bạn gái hắn vậy.
Đây là sự trả thù, một lời đe dọa trắng trợn, một lời cảnh báo nghiêm túc.
……
Đơn vị Phòng Chống Dịch Bệnh Sinh Hóa của Bộ phận La Mã nhanh chóng đến hiện trường trong vài phút, lần này rất hiệu quả.
Giuliano đeo mặt nạ bảo hộ xông vào …Các đặc vụ trực tiếp phong tỏa toàn bộ tòa nhà, thậm chí còn chặn người đưa thư đi ra ngoài, đồng thời tìm kiếm đường đi của lá thư và xử lý tất cả những người đó.
Quả nhiên, cũng có một lượng nhỏ bột chứa trong một lá thư khác gửi cho Chương tổng. Bọn họ không ai có thể chạy thoát, nhất định bị trúng chiêu. Chẳng qua do Chương tổng thích lo chuyện người khác, đến mở một lá thư cũng muốn làm giúp người yêu mới trở thành bia đỡ cho Bùi Dật.
Chương tổng và Đội trưởng Bùi đều được đưa vào xe bọc thép của lực lượng phòng chống dịch bệnh, đưa đến ICU bệnh truyền nhiễm, lột sạch hoàn toàn để kiểm tra, khử khuẩn, cấp cứu. Quần áo cùng rất nhiều đồ vật tại hiện trường trực tiếp vào lò thiêu, chỉ có thể thiêu hủy……
Bùi Dật lúc trước chỉ dựa vào nhãn lực cùng kinh nghiệm phán đoán, đã bị dọa thành như vậy, bởi vì hắn biết, nếu như là bột bào tử vi khuẩn có độ tinh khiết rất cao, hai người bọn họ hôm nay đều xong đời.
Sau một thời gian dài mới gặp lại, cuối cùng gương vỡ lại lành, phải tổ chức tang lễ sang thế giới khác tiếp tục mối lương duyên, thật không đành lòng.
Nhưng mà, vũ khí giết người tinh vi tinh khiết nhất cũng là thứ khiến nhiều kẻ khủng bố trên thế giới phải điên đầu, cầu mà không có được, muốn tìm được các chuyên gia tài năng trong ngành kỹ thuật còn khó hơn tiền bạc. Vì vậy, họ có nó sao?
Nhiều năm trước, bột bào tử bệnh than khủng khiếp đã vô tình chảy ra khỏi phòng thí nghiệm Virginia, lúc đó là bị một nhà nghiên cứu cao cấp trong phòng thí nghiệm mang ra ngoài, dùng để trả thù chính quốc gia của mình.
Thứ đồ chơi này có trong kho rất ít, sản xuất rất đắt, vốn dĩ nó được tính bằng gam và miligam, không phải là một gói “bột mì” lớn có thể mua được trong siêu thị. Tên kia đã gửi một lá thư chỉ chứa một vài gram bột bào tử tới Lầu Năm Góc ở Washington.
Bộ phận Washington ngay lập tức mất đi một số đặc vụ cấp cao, họ bị giết mà không có sức phản kháng, ngay cả cơ hội ra trận cũng không có. Lúc đó, người cũng miễn cưỡng được cứu sống, nhưng do phổi hít phải bột nên bị mưng mủ, cuối cùng cơ quan hô hấp suy kiệt, toàn thân đầy mụn nước, vài năm sau không ai may mắn thoát khỏi……
Cũng giống như vậy cách đây vài năm, một ngôi làng ở vùng nông thôn Liên Xô cũ đột nhiên bùng phát bệnh lạ. Người dân của một ngôi làng đã bị “đầu độc” bởi làn khói trắng bốc ra từ một nhà máy phía xa và bị nhiễm trùng khi hít phải. Người bệnh toàn thân sưng húp, tím tái, các cơ quan tim phổi suy kiệt, nhiều người tử vong trong vòng 48 giờ, tử vong trên đường đến bệnh viện…
Bọn họ không may đã định cư nhầm chỗ và không hay biết là mình sắp chết. Nhà máy bí mật đã gặp sự cố nghiêm trọng về giám sát an toàn, khiến bụi bệnh than bay ra khỏi ống khói và bị gió thổi vào làng. Dân chúng bị hại phân bố ở một vùng đất hẹp dài bị gió thổi qua, hít phải sẽ chết ngay……
Phía chính phủ đã cố tình che giấu sự thật, nói rằng đây là một “bệnh dịch”, tuyệt đối sẽ không thừa nhận nhà máy quân sự ngầm của quốc gia mình, đang nghiên cứu chế tạo những vũ khí sinh hóa này, những thứ đủ để hủy diệt nhân loại.
……
Bùi Dật nằm trên giường ICU, bị một nhóm chuyên gia phòng dịch mặc quần áo bảo hộ nặng nề kiểm tra toàn thân, trên người cắm đầy các loại ống dụng cụ cùng miếng dán điện cực.
Chỉ mấy tiếng đồng hồ thôi, mỗi giây cứ như một năm. Hắn nhìn vào thay đổi của thân thể mình, phập phồng lo lắng Chương tổng rốt cuộc sẽ như thế nào? Nếu như mình trong vòng vài giờ, toàn thân mưng mủ suy hô hấp, sắp không xong, Chương Thiệu Trì cũng sẽ chạy trời không khỏi nắng, hai người thật đúng là không cùng sinh nhưng sẽ cùng chết, có thể ôm nhau trên giường bệnh tiếp nhận sự chăm sóc trước khi chết…
Thật lâu sau, rất lâu, có lẽ tất cả đều ngủ. Giuliano ăn mặc như một phi hành gia, đội mũ bảo hộ và kính chống dịch đi vào, kề sát vào mặt hắn, thở phào nhẹ nhõm: “Kết quả kiểm tra có rồi, thành phần bào tử vô cùng, vô cùng ít, hai người lần này hẳn là thoát khỏi một kiếp —— không có việc gì.”
“Không có vi khuẩn bệnh than?” Bùi Dật xốc mặt nạ dưỡng khí lên.
“Có, nhưng hàm lượng rất ít, Hầu hết các thành phần là phấn hoa và chất hút ẩm.”
“Phấn hoa?…… Hắn hù dọa chúng ta?”
“Hai người lúc đó đã tự cấp cứu đúng cách, ống phổi không hít phải nên không bị tổn thương. Tuy nhiên, hung thủ thật sự muốn gửi cho chúng tôi lá thư đe dọa rất quan trọng này, hắn cũng gửi tới bộ phận La Mã của chúng tôi một lá thư.”
Đội trưởng Bùi vừa nghe không bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, lập tức sinh long hoạt hổ toàn thân đều là sức mạnh, hô hấp rất thông suốt, lồng ngực không hề bị ngạt thở chút nào.
Hắn lăn long lóc từ trên giường bệnh ngồi dậy, đáy mắt bắn ra ánh sáng sắc bén cùng dục vọng chiến đấu tràn đầy.
Đúng vậy, hung thủ hung thủ ‘ý không ở trong lời’, chính là muốn đe dọa và tạo ra hoảng loạn. Bùi Dật lập tức chứng minh được hung thủ có thể có được hàng mẫu, nhưng cũng chỉ là thuốc tiêm dạng lỏng đời THỨ III mà thôi, đám người kia đến nay vẫn đang cố gắng lấy được thuốc thử dạng khí dung thế hệ IV. Các loại tổ chức ngầm chống chính phủ, trong tay cũng không có hàng, lại không đủ khả năng chi trả một khoản kinh phí nghiên cứu khoa học khổng lồ, hao tổn tâm cơ cầu mà không được nên mới dễ dàng chó cùng rứt giậu.
Các đặc vụ đã phát hiện một chút dấu vết trong một hộp thư ở khu dân cư cũ phía đông của thành phố, xác nhận rằng các lá thư độc hại được gửi từ đó.
Tuy nhiên, thành phố cổ không đủ giám sát, đừng mong đợi chụp được hình ảnh chính diện của hung thủ. Khuôn mặt nghiêng mơ hồ và khoác trường bào màu đen cũng đủ để nhận diện, chính là lão oan gia thất thủ ngày hôm trước quay trở lại sao.
Tên này không chỉ muốn hại Bùi Dật cùng Chương tổng, mà còn gửi một lá thư đến tòa nhà văn phòng của bộ phận La Mã. Hiện tại tòa nhà văn phòng này đã phong tỏa, tất cả lực lượng phòng vệ hóa học được điều động, mấy cái phòng chất đầy bưu kiện cùng giấy bỏ rác rưởi bên trong, không được bỏ sót phải kiểm tra phòng độc, thật là hao tài tốn của.
Một chiêu này, thật đúng là hại người mà không lợi mình nhưng hung thủ chính là muốn “hại không chết ngươi cũng giày vò chết ngươi”, trả thù tâm rất mạnh, quá không có đạo đức.
“Tên này đã gửi thư từ hộp thư ở khu dân cư cũ phía đông……”
“Hoạt chất chỉ có vi lượng, phần lớn hỗn hợp là phấn hoa iris không đáng giá?…… còn có chất hút ẩm thực phẩm?”
Tầm nhìn cuối cùng tập trung vào bức thư. Giấy viết thư không phải là giấy trắng, nó đã được viết đầy đủ nội dung.
“Đám người ngu xuẩn và ác độc, toàn thể mọi người được định sẵn sắp sửa diệt vong.
Bây giờ Satan đưa ra lời khuyên cuối cùng.
Thành phố này sẽ rơi vào lũ lụt, hỏa hoạn, bệnh dịch khủng khiếp, và cướp đi sinh mạng ngu ngốc của bạn.
Trên tất cả các mặt nạ xinh đẹp và quyến rũ ở thành phố này, đều có dấu vết của Satan, nụ hôn của ông, nước bọt của ông, đó là sự thương tiếc và vuốt ve của ông đối với loài người ngu ngốc!
Satan sẽ nhìn các bạn nhiễm bệnh, hít thở không thông, toàn thân thối rữa, và biến thành một bộ xương trắng u ám mê người…
……
Một cách thức điển hình của thư đe dọa khủng bố, lối viết phóng đại và một loạt các dấu chấm than, cho thấy chứng loạn không thể hiểu được, điều này muốn hù dọa ai đây?
“Người này có thể có yếu tố nhân cách chống đối xã hội, mạnh mẽ tìm kiếm sự chú ý của chúng ta, động cơ gây rối rất có thể là trả thù. Cố gắng nhắm vào các cuộc điều tra quốc tế đặc biệt của chúng ta để trả thù xã hội.” Bùi Dật nhẹ giọng phân tích nhân cách của hung thủ.
“Nghi phạm thân hình cao lớn mạnh mẽ, tuổi từ 25 đến 30, và nên được đào tạo đặc biệt bởi các tổ chức quân sự hoặc là đặc vụ. Hơn nữa, tướng mạo giống như tên tội phạm từng bị truy nã Lãnh Hộc, nghi ngờ là anh em ruột thịt. Nghi phạm cực kỳ nguy hiểm, ban hành lệnh truy nã cấp A đi, truy nã toàn thành phố, toàn lực bắt giữ.”
Satan,…
Mặt nạ Mặt nạ mỏ chim… Venice… Mặt nạ…
Hôn… Nước bọt?
Ở cuối bức thư, vốn dĩ là chổ ký tên, được vẽ một chiếc mặt nạ màu trắng tinh xảo.
Bùi Dật liên tục đọc ra mấy từ khóa này, lại liên tục suy tư ý đồ của người viết thư, ví dụ như bọn họ không biết trước hung thủ muốn làm gì thì hắn có giày vò cũng vô ích.
Đây là một chiến thư mà hung thủ hạ xuống bọn họ, công khai khiêu chiến.
“Tên này có thể sẽ động tay động chân trên mặt nạ. Mặt nạ ở Venice”.
“Mặc dù việc này có thể tốn nhiều nhân lực và gây thiệt hại về kinh tế, nhưng tôi đề nghị các bạn thực hiện phong tỏa thành phố, đóng cửa các điểm du lịch và dừng tất cả những người bán mặt nạ và bán hàng rong. Hãy để cư dân ở trong nhà, tất cả du khách được khoanh vùng trong khách sạn! Nghi phạm có khả năng sẽ phát rồ bôi thuốc thử dạng lỏng hoặc bột lên mặt nạ, nếu ai đó vô tình mua những món đồ chơi này, mang mặt nạ sẽ hít phải vi khuẩn, dẫn đến tử vong.”
Khi Đội trưởng Bùi đưa ra suy luận, mí mắt hơi hơi đỏ, gần huyệt thái dương nổi lên gân xanh. Ngón tay của hắn bởi vì dùng sức quá mức đến các khớp cũng phát ra tiếng động, vô ý đem mặt nạ oxy nhựa trong tay bóp nát.
Hắn rút kim truyền dịch trên mu bàn tay ra, nhanh chóng mặc quần áo chạy ra khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa cài nút của âu phục.
Trước khi đi, hắn không quên chạy tới phòng bệnh bên cạnh, cách nhau một cửa sổ kính lớn, thăm người bên trong.
Chương tổng cũng bị một đám quái nhân mang mặt nạ bảo hộ, mũ giáp sinh hóa kiểm tra giày vò, cởi sạch, trên người chỉ đắp một lớp màu trắng, lồng ngực dán một đống điện cực, theo dõi hô hấp của có thuận lợi hay không, nhịp tim có đều hay không.
Thoạt nhìn rất rắn chắc, sắc mặt cũng hồng nhuận như thường, ấn đường không có biến thành màu đen, toàn thân không bị lở loét.
Nếu như là bởi vì hắn mà xảy ra chuyện, người bên cạnh nhiều lần rơi vào bẫy, thậm chí bị tên tội phạm điên cuồng trả thù, điều này khiến Bùi Dật hoàn toàn không thể chấp nhận được, tim như bị dao cắt.
Nếu cũng bởi vì sự tồn tại của hắn, làm cho người dân vô tội trong thành phố lâm vào nguy hiểm, đứng trước nguy cơ bị bệnh dịch đe dọa, đối với hắn càng tàn nhẫn hơn. Hắn quả thực muốn tìm hung thủ liều mạng, bắt được người nhất định sẽ đem tên đó lột da lăng trì!……
Chương Thiệu Trì nhìn lên, như cảm giác được, liếc mắt nhìn người đang đứng ngoài cửa kính.
Anh gạt hết vật chắn tầm mắt sang một bên, mở miệng nói, nhưng Bùi Dật không nghe thấy thanh âm.
Bùi Dật dùng khẩu hình nói: Anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không cho phép chạy loạn.
Chương Thiệu Trì cũng đáp bằng khẩu hình: Này, em đợi tôi một chút, tôi còn chưa mặc quần áo!
Bùi Dật mỉm cười, lắc lắc ngón tay: Ngoan.
Chương Thiệu Trì: Tôi biết em định làm gì, em chờ tôi một lát, bây giờ tôi chính thức nhận nhiệm vụ, nhất định phải hành động cùng em!
Bùi Dật lại lần nữa lắc lắc ngón tay: Không cần, anh nằm xuống.
Rốt cuộc ai không ngoan? Chương Thiệu Trì cau mày, “Đại gia trưởng” rất muốn nổi bão tại chỗ, nhưng nhịn xuống, ánh mắt đột nhiên lộ ra cảm xúc lo lắng.
Bùi Dật hiểu ý cười, hai tay ở trước ngực khoa tay múa chân làm một hình “trái tim”, lại chu môi in lên kính một cái dấu môi, đưa cho ‘đứa nhỏ to xác’ là anh, lập tức xoay người chạy đi.
Chương tổng tuôn ra khẩu hình chửi má nó, trong mắt rõ ràng tràn ngập lo lắng cùng kinh hãi.
Bọn họ mỗi một lần hòa hợp, tóc mai và thái dương cọ nhau, đều là thời gian ngắn ngủi như vậy, đến và đi vội vã. Rất nhiều lời thân mật còn chưa kịp nói, chỉ nhớ lại thời khắc nguy cấp vừa rồi, có người như dán vào tai anh nói, “Anh, anh đừng nói nữa.”
“Anh, tôi sẽ không rời xa anh.”
Năm năm, đây là tiếng “Anh” đầu tiên Chương tổng nghe được.
……