Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong suốt hai tuần huấn luyện quân sự, mọi người đều mặc quân phục. Quần áo giống nhau như đúc, lại đội thêm một cái mũ, Tống Kinh Hi vốn không có tâm trạng quan sát kỹ người khác, thậm chí còn không nhớ nỗi từng người trong lớp.
Lúc này đột nhiên nói rằng mình có cảm tình với một người chẳng qua chỉ là ý tưởng tạm thời, nhưng cũng được xem là đã suy nghĩ cặn kẽ.
Bởi vì lời nói của Hứa Thanh đã mang lại cho cô chút cảm hứng, cô phải ‘giải mẫn cảm’ cho Chu Hoài Ngạn. Để cho anh biết cô thật sự đã trưởng thành, là một người phụ nữ trưởng thành có thể thích một người, yêu một người, thậm chí còn có thể l@m tình!
Ngoài ra còn có một nguyên nhân, đó là cô đã để ý đến phản ứng của Chu Hoài Ngạn trong khoảng thời gian này. Nếu như bây giờ cô vẫn giữ thái độ ‘em thích anh’ thì anh nhất định sẽ tránh xa cô, thậm chí có thể sẽ không bao giờ quay lại Thiên Lang nữa.
Đây không phải là điều cô muốn.
Cho nên, cô quyết định tạm thời “không thích” anh nữa.
“Em gái, đối phương là nhân vật nào vậy? Kể cho anh nghe xem, sao đột nhiên em lại thích người ta chớp nhoáng như thế?” Trên bàn cơm, Trần Mục Phi không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, sống chết muốn hỏi việc này.
Tống Kinh Hi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô không nhớ rõ người trong lớp, nhưng cô có thể bịa ra: “Không phải em nói rồi sao, đáng yêu, trắng trẻo sạch sẽ, lúc nói chuyện còn đỏ mặt nữa… À, tay của cậu ấy còn rất đẹp.”
“Em mắc chứng mê tay đẹp à?”
“Đúng rồi, em thích ngắm mấy bàn tay xinh đẹp lắm.” Tống Kinh Hi chống cằm, “Aiza, cũng không biết cậu ấy đã có bạn gái chưa.”
Trần Mục Phi: “Là sao, em còn phải theo đuổi người cơ á!?”
Tống Kinh Hi: “Đương nhiên phải theo đuổi rồi, em đã thích thì phải có được trong tay.”
Trần Mục Phi ngả người ra sau, chầm chậm vỗ tay: “Được đấy, nữ trung hào kiệt*.”
(*nữ trung hào kiệt: người phụ nữ tài năng, phi thường, anh hùng nổi bật nhất trong những người phụ nữ.)
Anh ta nhìn Tống Kinh Hi, thật sự cảm thấy lần trước ở bãi biển mình đã nhìn lầm, cô gái này sao có thể thích Chu Hoài Ngạn được chứ…. Chắc chắn là anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Từ khi vào phòng ăn Chu Hoài Ngạn cũng không nói được mấy câu, lúc nghe cô nói muốn có được trong tay, anh mới ngước mắt lên liếc nhìn cô.
Về việc Tống Kinh Hi đột nhiên nói thích một người, trong lòng anh đương nhiên rất kinh ngạc. Có thể Trần Mục Phi không biết, nhưng anh thì biết rất rõ khoảng thời gian trước cô đã nói với anh những lời kinh thiên động địa gì.
Có điều khi nghĩ lại, hình như anh nên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này đã chứng thực suy nghĩ của anh rằng ở độ tuổi này cô có sự bốc đồng và tò mò với người khác giới, chỉ là anh đúng lúc ở bên cạnh cô nên cô mới trở nên như vậy. ‘Thích’ của cô không thể tính là thích thật.
Nhưng trên thực tế anh lại không thể nào thả lỏng, nhìn ánh mắt háo hức muốn thử của Tống Kinh Hi, trong lòng anh lại không khỏi có chút phiền lòng, hoặc phải nói là lo lắng.
Con người của cô nói cái gì là phải làm cái đó, mới có hai tuần trôi qua, vẫn chưa biết rõ người ta thế nào, chỉ nhìn bề ngoài mà đã muốn ở bên người ta?
“Em hiểu cậu ta không?” Chu Hoài Ngạn đặt đũa xuống, nhìn cô.
Tim Tống Kinh Hi đập thình thịch, trước đây khi anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc như vậy, cô sẽ cảm thấy rất áp lực, hôm nay cô còn nói dối, đương nhiên sẽ không được tự nhiên, có điều vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Cũng chưa thể nói là hiểu rõ, dù sao cũng mới quen chưa được bao lâu.”
Chu Hoài Ngạn bình tĩnh nói: “Em cũng biết em mới quen người ta chưa được bao lâu, còn chưa đâu vào đâu mà đã muốn theo đuổi?”
“Thì có gì đâu, chẳng phải người ta hay bảo ‘yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên’ sao?” Tống Kinh Hi hừ khẽ một tiếng, đột nhiên nói với anh, “Chẳng lẽ anh cảm thấy em không nên ‘yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên’? Không nên theo đuổi người khác?”
Trước câu hỏi đầy ẩn ý của cô, Chu Hoài Ngạn thoáng khựng lại: “Ý anh là em đừng có qua loa quá, đừng vì muốn thử yêu đương mà vội yêu đương.”
“Ồ, em đâu có qua loa, em lựa chọn kỹ càng mà.”
“….”
Sau khi ăn xong, Tống Kinh Hi vội đến thẩm mỹ viện. Trần Mục Phi và Chu Hoài Ngạn đưa cô qua đó rồi vào quán cà phê gần đó đợi một lúc, chờ khi nào cô xong sẽ đón cô về.
“Cô nhóc Tống Kinh Hi này cũng thú vị phết, muốn theo đuổi người ta là theo đuổi ngay, rất dứt khoát.” Đang lúc nhàm chán nên Trần Mục Phi thuận miệng nói một câu, “Cũng không biết cô bé này khi yêu đương sẽ như thế nào. Cậu nói xem, chàng trai thế nào mới chịu được cô bé ấy đây, hahaha.”
Cười được một lúc, đột nhiên anh ta phát hiện Chu Hoài Ngạn ngồi đối diện không hề có ý cười, bèn hắng giọng nói: “Gì vậy chứ? Người ta đã lên đại học rồi nên yêu đương cũng có sao đâu, cậu đừng lo lắng quá.”
Chu Hoài Ngạn uống một ngụm cà phê: “Bố cô ấy giao cô ấy cho tôi, tôi không thể mặc kệ được. Nếu xảy ra chuyện gì, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Yêu đương thì có thể xảy ra chuyện gì được, cùng lắm là bị tổn thương tình cảm thôi… Không, tôi cảm thấy cho dù có tổn thương tình cảm thì cũng là bên nhà trai bị, em gái của chúng ta chắc chắn sẽ không bị tổn thương tình cảm đâu.”
“Chuyện này đâu ai có thể nói trước?”
“Aiza, chuyện tình cảm thì phải thử mới biết được. Hầu hết các mối tình thời đi học đều trong sáng mà.” Trần Mục Phi nói xong lại cười, “Thời đi học cậu chưa từng yêu đương bao giờ, chắc chắn không hiểu được đâu.”
Chu Hoài Ngạn lười để ý đến anh ta, giơ tay nhìn đồng hồ, Tống Kinh Hi chắc cũng sắp kết thúc rồi.
“Tôi đi qua đó trước, cậu tự về đi.”
Trần Mục Phi: “Này, cậu không đưa tôi về à?”
“Không tiện đường.”
Trần Mục Phi: “Chậc, cậu tàn nhẫn với tôi thật đấy.”
–
Về đến nhà rồi nằm xuống trên chiếc ghế sofa quen thuộc, Tống Kinh Hi cảm thấy mình như được tái sinh.
Cảm giác này rất giống với cảm giác lúc Chu Hoài Ngạn đưa cô từ nhà nghỉ tồi tàn kia về một căn nhà đẹp đẽ khang trang, bầu không khí trong lành… Cô cảm thấy nếu có thể, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi chiếc sofa thoải mái này.
Sau khi nằm một hồi lâu, cô đứng dậy trở về phòng, rửa mặt chải đầu qua rồi thay sang đồ ngủ của mình.
Cô không chắc đêm nay Chu Hoài Ngạn có ở lại đây hay không, vừa rồi anh đưa cô xong thì trở về phòng của mình. Giờ này rồi, cũng không biết anh có lại đi nữa không.
Sau khi ra khỏi phòng, Tống Kinh Hi đang định đi rót cốc nước thì phát hiện đèn chính trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ đèn LED tuyến tính. Cô sửng sốt, trong lòng có chút không vui. Cô đã nói là cô có người mình thích rồi, sao anh vẫn bỏ đi…
Cô cúi mặt đi tới tủ lạnh, cầm lấy một cốc nước, chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên sau lưng. Cô lập tức quay đầu lại, chợt thấy Chu Hoài Ngạn cũng đã thay sang đồ ngủ, đuôi tóc hơi ướt, đang đi về phía này.
“…Anh ở nhà à?”
Chu Hoài Ngạn cũng tới lấy đồ uống, anh đi ngang qua cô, giơ tay lấy hạt cà phê trong ngăn tủ ra: “Sao vậy, tưởng anh không có ở nhà à?”
“Đúng vậy, em tưởng anh vẫn như trước, không ở cùng em nữa.”
Động tác trên tay Chu Hoài Ngạn thoáng ngừng lại.
Tống Kinh Hi bưng cốc nước đến bên cạnh anh: “Nhưng mà anh, bây giờ em không còn hứng thú với anh nữa, anh có thể yên tâm nhé.”
Chu Hoài Ngạn rũ mắt, không tiếp chủ đề này.
“Thật đấy!” Tống Kinh Hi nói, “Bây giờ em đã có người mình thích rồi.”
Chu Hoài Ngạn mở túi cà phê ra, nói: “Tống Kinh Hi, em có thể yêu đương, nhưng phải hiểu rõ đối phương và xác định rõ nhân phẩm của người ta rồi hẵng nói sau.”
“Ồ, em biết mà.” Tống Kinh Hi chỉ máy pha cà phê, “Cho em một tách luôn nhé.”
“Không sợ mất ngủ à?”
“Không sao, ngày mai là thứ Bảy mà.”
Chu Hoài Ngạn không từ chối, chuẩn bị hai cái tách.
“Nhưng nói đến mới nhớ, em thật sự chưa từng theo đuổi ai.” Tống Kinh Hi bình tĩnh liếc nhìn anh, “Chu Hoài Ngạn, anh đã từng theo đuổi ai chưa?”
“Chưa.”
“Vậy là từng có rất nhiều cô gái theo đuổi anh đúng không? Này, anh có thể nói cho em biết là đàn ông các anh thích con gái theo đuổi mình như thế nào không?”
Chu Hoài Ngạn nhíu mày liếc nhìn cô, trên mặt lộ rõ vẻ không tán thành.
Tống Kinh Hi đương nhiên coi như không nhìn thấy, tiếp tục nhích lại gần nói: “Nói em nghe chút đi mà, phải theo đuổi anh thế nào thì anh mới đồng ý? À, ý em là đàn ông các anh chắc cũng giống nhau, em có thể học hỏi từ anh.”
Chu Hoài Ngạn đưa tay đẩy đầu cô ra, hết sức vô tình nói: “Có làm thế nào cũng không đồng ý.”
“Em không tin, em xinh đẹp như thế, cứ theo đuổi một thời gian chắc chắn cậu ấy sẽ rung rinh cho xem.”
Chu Hoài Ngạn hơi nheo mắt: “Tự nhiên em thích người ta đến thế à?”
“… Đúng vậy.”
Chu Hoài Ngạn nhìn cô chằm chằm, im lặng một lúc rồi nói: “Lần sau có cơ hội, chỉ cho anh xem đó là người nào.”
Tống Kinh Hi lui lại một bước: “Có gì đâu để xem chứ…”
“Bộ người em thích không thể để cho người khác biết sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Mùi cà phê tràn ngập trong không khí, Tống Kinh Hi quyết định rút lui.
Chu Hoài Ngạn là một người rất nhạy bén, nếu tiếp tục nói nữa thì chắc chắc anh sẽ nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.
“Cà phê.” Anh cầm tách cà phê đã chuẩn bị cho Tống Kinh Hi ra đưa cho cô.
Tống Kinh Hi nhận lấy, xoay người đi vào phòng: “Em đi xem phim đây, tạm biệt.”
Cuối tuần trôi qua trong yên bình.
Thứ Hai là thời gian sinh viên năm nhất chính thức bắt đầu đi học.
Buổi sáng Tống Kinh Hi được Tiểu Trần đưa đến trường học, sau khi trở về phòng ký túc xá lấy sách, cô cùng ba người bạn cùng phòng đi tới phòng học.
Đổng Trinh tham gia vào rất nhiều nhóm chat của sinh viên năm nhất, lúc nào rảnh rỗi sẽ vào đó tán gẫu với mọi người về chuyện trong trường.
“Trong lứa sinh viên năm nhất đợt này có rất nhiều trai xinh gái đẹp, trong nhóm cũng có rất nhiều ảnh hot.”
Từ Phỉ Nhi: “Có đẹp bằng Kinh Hi không?”
Đổng Trinh: “Chắc chắn là không bằng rồi. Dù sao ảnh chụp cũng đã qua chỉnh sửa kỹ càng, người thật không thể đẹp đến mức đó được.”
“Tớ thấy cũng đúng, Kinh Hi ở ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh.”
Từ Phỉ Nhi có giọng nói nhỏ nhẹ, dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc thanh lịch duyên dáng, nhìn vào khiến người ta rất muốn bảo vệ.
Tống Kinh Hi cao hơn cô ấy nửa cái đầu, đứng bên cạnh liếc nhìn cô ấy rồi sờ sờ đầu cô ấy, nói: “Cảm ơn các cậu nhé, vậy có chàng trai nào nhìn ok tí không?”
“Con trai? Cậu tò mò con trai sao? Đương nhiên là có rồi!” Nói đến chuyện này, Đổng Trinh rất hưng phấn, “Tớ thấy trước đó cậu không cho người ta thêm Wechat nên còn tưởng cậu không có hứng thú.”
Tống Kinh Hi suy nghĩ giây lát rồi nói: “Lớp chúng ta có không?”
“Trong lớp chúng ta thì chắc là không có anh chàng đẹp trai nào có thể sánh ngang với cậu, nhưng lớp bên cạnh lại có một người! Đó là Chu Tự Nam! Có nhiều người nói cậu ấy rất đẹp trai, hôm nọ tớ cũng đã gặp cậu ấy ở ngoài đời rồi, cậu ấy thật sự đẹp trai!”
“Người này không được.” Tống Kinh Hi nói thẳng.
Đổng Trinh: “Hả? Vì sao? Cậu không thích kiểu đẹp trai như thế à?”
“Tống Kinh Hi.” Đúng lúc này có mấy chàng trai đi ngang qua bọn họ, người cao nhất trong số đó vỗ nhẹ vai cô chào hỏi.
Đổng Trinh quay đầu lại, nhìn thấy người tới thì không nói nên lời.
Tống Kinh Hi gật đầu với người tới, vẻ mặt tự nhiên nói: “Buổi sáng cậu cũng có tiết à?”
Chu Tự Nam gật đầu: “Full tiết.”
“Tôi cũng vậy.”
Chu Tự Nam: “Sắp vào học rồi mà cậu còn đứng đây lề mề?”
Tống Kinh Hi ngáp một cái, nhìn đồng hồ: “Vẫn kịp mà.”
Chu Tự Nam tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Ngày nào cũng tới sát giờ… vậy tôi đi đây.”
“Ồ.”
Chu Tự Nam và mấy người bạn cùng phòng đi về phía trước, con trai thân cao chân dài, chẳng mấy chốc đã kéo dài khoảng cách với các cô.
Đổng Trinh trợn tròn mắt nhìn Tống Kinh Hi, lại thấy cô nhún vai nói: “Bạn thân, quá quen thuộc rồi nên không thích hợp.”
Đổng Trinh: “…Được.”
Đại học Minh Hải yêu cầu sinh viên năm nhất phải ở lại trong trường, có điều chuyện này cũng không quá nghiêm ngặt, hơn nữa việc kiểm tra vào giờ đi ngủ mỗi buổi tối cơ bản chỉ là quy trình, cho nên Tống Kinh Hi không sống trong trường nhiều. Cô có thể ngủ được, nhưng riêng chuyện tắm rửa thì cô có yêu cầu rất cao, thật sự không thích nhà vệ sinh nhỏ trong ký túc xá.
Sau khi lên lớp vài ngày, Tống Kinh Hi đã nhìn thoáng qua con trai trong lớp. Có thể vì cô đã nhìn quá nhiều những người như Chu Hoài Ngạn và Chu Tự Nam, cho nên sau khi quan sát mấy lần, cô thấy trong lớp quả thực không có người nào điển trai.
Hôm nay là thứ Năm, buổi sáng có một tiết Luật thương mại.
Lại là tiết học buổi sáng, Tống Kinh Hi còn đang ngái ngủ nên cũng không trang điểm gì, cứ thế lật đật chạy từ nhà tới lớp, chống cằm ngủ gật.
“Tiếp theo, sáu người bất kỳ lập thành một nhóm, tôi sẽ phát một vụ án này xuống, các em hãy đọc cho kỹ, sau đó mỗi người sẽ đóng vai bảo vệ lập trường của mình…” Giọng nói của giảng viên từ trên bục giảng phía xa xa truyền đến.
Tống Kinh Hi chợt nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, chờ cô tỉnh táo lại thì mọi người đã tụ tập thành một nhóm, ngoài ba cô bạn cùng phòng ra thì còn có hai chàng trai.
“Kinh Hi, giảng viên yêu cầu chúng ta làm bài tập theo nhóm, bốn người chúng ta không đủ nên tớ kéo thêm hai bạn nam ngẫu nhiên khác nữa.”
Tống Kinh Hi ồ một tiếng: “Bài tập gì vậy?”
“Đây.”
Đúng lúc này, một bàn tay sạch sẽ đưa một tờ giấy 4A tới, là tay của một người con trai, đầu ngón tay tròn trịa, các khớp xương rõ ràng, gân xanh hơi nhô lên, lòng bàn tay rất lớn, hình dáng ngón tay thon dài.
Ánh mắt Tống Kinh Hi hơi khựng lại, lập tức ngước mắt lên, trông thấy một khuôn mặt trắng trẻo baby, tuy không phải quá đẹp trai nhưng lại rất thanh tú, chỉ là kiểu tóc có hơi quên mùa, quần áo cũng vậy…
Có lẽ bị Tống Kinh Hi nhìn khá lâu nên người đối diện hơi mất tự nhiên: “…. Chúng ta bắt đầu chưa?”
Đổng Trinh: “Bắt đầu đi, chúng ta xem đề trước đã.”
Tiết học dài đằng đẵng, sau khi học xong lại đổi sang một phòng học khác để học tiếp tiết khác.
Tống Kinh Hi cùng Đổng Trinh và mấy người bạn còn lại đi ra ngoài, tình cờ là chàng trai cùng nhóm với các cô hôm nay đang đi ở phía trước. Dáng người cậu dong dỏng cao, đáng tiếc là cách ăn mặc không được đẹp cho lắm.
“Cậu ấy tên gì?” Tống Kinh Hi hỏi.
Đổng Trinh: “Ai? À, ý cậu là người trước mặt hả? Cậu ấy tên là Ngụy Cảnh.”
“Ồ… Ngụy Cảnh, tay cậu ấy rất đẹp.”
“? “
Đổng Trinh nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Làm gì đấy, cậu thấy hứng thú với mấy người tay đẹp à?”
Tống Kinh Hi: “Sao vậy, không được à?”
Đổng Trinh không ngờ Tống Kinh Hi lại thích cái này, cô ấy vội vàng nói: “Cậu ấy nhìn cũng khá đẹp trai, chỉ là tớ thấy hình như cậu ấy có làm thêm ở quán cà phê trong trường vào cuối tuần.”
Tống Kinh Hi không hiểu: “Vậy thì sao?”
Mới vừa nhập học năm nhất mà đã đi làm thêm, rõ ràng là kiểu người tương đối thiếu tiến. Nhưng ý của Đổng Trinh không phải là kiểu người này không tốt, chỉ là nếu ghép đôi với Tống Kinh Hi thì chắc chắn không xứng. Bởi vì cô ấy cảm thấy Tống Kinh Hi là kiểu con gái cần phải dùng rất nhiều tiền để chiều chuộng, sao có thể yêu một người nghèo được.
“Thì, chắc là cậu ấy đang thiếu tiền, yêu đương không ổn.”
“Thiếu tiền?” Ánh mắt Tống Kinh Hi sáng lên.
Thiếu tiền càng tốt, bây giờ cô thích người thiếu tiền!