Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà hàng Nhật Bản cách trường học không xa, đi xe cũng chỉ mất vài phút.
Sau khi đến nhà hàng, Tống Kinh Hi ngồi xuống, vẻ mặt bình thường bắt đầu gọi món, cô gọi rất nhiều món mình thích ăn trước kia.
Gọi món xong cô đưa thực đơn cho Lâm Hy, chợt thấy trong mắt đối phương có vài phần bất ngờ: “Cậu gọi nhiều vậy sao?”
Tống Kinh Hi nhìn cô ta chằm chằm: “Sao vậy, không phải bình thường tớ cũng gọi nhiều như thế à?”
Lâm Hy và Tiết Tình Tình liếc nhìn nhau: “À, đúng đúng đúng…”
Hai người nhất thời không nhận ra Tống Kinh Hi có gì khác thường, chẳng lẽ… đều là lời đồn?
Dù sao Tống Kinh Hi cũng là nhân vật được bàn luận sôi nổi nhất trong trường từ khi còn học lớp 10, bởi vì cô vừa xinh đẹp vừa giàu có, ở sau lưng có rất nhiều người đặt điều nói xấu cô.
Có điều, chắc cũng đang gắng gượng chống đỡ nhỉ?
Lâm Hy nhìn túi xách cô đeo: “Gần đây hình như cậu rất thích cái túi này, thấy cậu cứ đeo mãi.”
Ngón tay Tống Kinh Hi hơi khựng lại: “Ừ, có vấn đề gì không?”
“Không… không có gì.” Lâm Hy nói, “Tự nhiên tớ muốn mua một cái túi thôi, lần trước bố tớ hứa sẽ mua cho tớ một cái túi, nhưng mắt thẩm mỹ của tớ không tốt bằng cậu, lần sau cậu đi cùng tớ được không?”
Tống Kinh Hi nhìn cô ta, khóe miệng giật giật: “Đến lúc đó hẵng nói đi.”
Không lâu sau, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Trong lòng Tống Kinh Hi cảm thấy không được thoải mái, cô không nói gì nữa, cụp mắt ăn phần của mình.
Mà hôm nay hai người ngồi đối diện cũng hiếm khi không ríu rít buôn chuyện, chỉ thỉnh thoảng thốt ra một hai câu rồi yên tĩnh đến lạ thường.
Cuối cùng, bữa ăn kết thúc, đến phần thanh toán.
“Ơ, tớ quên mang theo thẻ bố cho rồi, trong điện thoại cũng không còn bao nhiêu tiền. Kinh Hi, cậu trả trước được không? Lát nữa về tớ sẽ chuyển phần của mình cho cậu.”
Lâm Hy nói xong, Tiết Tình Tình cũng hùa theo: “Tớ cũng vậy, trong điện thoại không còn nhiều tiền, Kinh Hi, về rồi tớ sẽ chuyển phần của tớ cho cậu nhé.”
Bữa ăn tối nay gần ba nghìn tệ.
Trước kia khi đi ăn cùng họ, Tống Kinh Hi rất hay thanh toán hóa đơn, bởi vì phần lớn thời gian là cô muốn đến đây ăn, cho nên bản thân cũng không quan tâm chuyện mời khách.
Nhưng hôm nay……
Tống Kinh Hi nhìn hai người trước mắt, từ lúc xuất phát là cô đã mơ hồ có một suy nghĩ muốn xác nhận.
Tối nay bọn họ rất bất thường.
Giống như đang thử cô vậy.
Thử thăm dò xem có phải cô đã nghèo rớt mồng tơi thật hay không.
“Chuyển lại gì chứ, bữa này tớ mời các cậu.” Sự bực bội trong lòng Tống Kinh Hi đã trào lên tới cổ họng, cô cụp mắt nhẫn nại, giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới.
“Chào cô, đây là hóa đơn của các cô.”
Tống Kinh Hi không nói gì, mở di động ra nhanh chóng thanh toán hóa đơn, sau đó quay đầu nhìn hai người rõ ràng có chút kinh ngạc nở một nụ cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: “Không cần cám ơn, tớ có việc phải đi trước, tạm biệt.”
“Ấy —— Kinh Hi.”
Tống Kinh Hi không đợi bọn họ nói chuyện đã quay người rời đi.
Lúc tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, Tống Kinh Hi về tới phòng học.
Hứa Thanh cũng vừa từ nhà trở lại trường, thấy cô ngồi xuống thì thấp giọng hỏi: “Các cậu đi ăn đồ Nhật thật à?”
Tống Kinh Hi liếc nhìn cô ấy, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Cô chưa từng có suy nghĩ đó.
Cô tưởng là mình trở thành bạn bè với họ trước rồi mới thường xuyên tặng quà cho họ. Chuyện mời khách gì gì đó cũng là cô tiện tay mà thôi.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng tiền tài để xúi giục người xung quanh làm bạn với mình, để bọn họ bao dung mình.
Nhưng hóa ra cô đã tạo cho người khác cảm giác này.
Cũng đúng, tính khí cô thất thường như thế, không có tiền thì ai mà chịu làm bạn với cô.
“Ăn rồi.”
“Ồ….” Hứa Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ là sau khi bắt đầu làm bài tập, thỉnh thoảng cô ấy lại liếc mắt nhìn cô.
Tống Kinh Hi phiền não, tiện tay rút bài thi tiếng Anh ra, đưa tay chống đầu nhanh chóng chọn đề.
Có lẽ trong lòng tích tụ buồn bực nên bụng cô cũng âm ẩm đau theo, cô cau mày, đến cuối cùng đặt bút xuống nằm sấp trên bàn.
Cơn đau này rất kỳ lạ, không giống như đau bụng kinh, chỉ có cảm giác đau nhói theo từng cơn, nhưng không thể chịu nổi.
Xin lưu ý:
✓Truyện nhà Làn không cần phải suy luận giải pass gì cả, nhưng nếu bạn muốn đọc được hoàn chỉnh bộ truyện thì vui lòng đọc kỹ truyện, tuyệt đối đừng đọc lướt. Bởi vì khi đọc lướt, bạn sẽ bỏ lỡ thông tin quan trọng giúp bạn hiểu được cách đọc truyện.
✓Mọi thông tin hướng dẫn Làn đã để sẵn trong truyện, đọc tới đâu sẽ thấy tới đó, bạn không thấy tức là bạn đã lướt qua.
✓Làn sẽ không giải quyết các bình luận hoặc tin nhắn tương tự như “Vì sao tôi đọc tới đó thì nội dung truyện bị….”. Đọc được truyện bình thường hay không là tùy thuộc vào bạn cả nhé.
✓Các bạn có thể cân nhắc trước khi đọc để không cảm thấy khó chịu. Rất cảm ơn các bạn đã ghé qua trang nhà Làn.
Tống Kinh Hi lấy di động trong ngăn kéo ra, theo thói quen muốn gửi tin nhắn cho bố cô, sau đó mới ý thức được bố cô đã bỏ rơi cô từ lâu. Khựng lại một lát, cô tìm đến người duy nhất trong danh bạ có thể liên lạc vào lúc này, Chu Hoài Ngạn.
[Anh đang làm gì vậy?] Tin nhắn được gửi đi.
Chu Hoài Ngạn trả lời rất nhanh: [Không phải em học đang tiết tự học buổi tối à? Sao lại nghịch điện thoại?]
Tống Kinh Hi nhịn đau đến nỗi trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng: [Em bị đau bụng]
Chu Hoài Ngạn: [Sao vậy?]
Tống Kinh Hi: [Em không biết, anh tới đón em đi.]
Lúc nhận được tin nhắn của cô, Chu Hoài Ngạn đang ở trong hầm rượu do người bạn tên Mạnh Vũ mở, hầm rượu tổ chức hoạt động nếm thử và đánh giá theo yêu cầu cho những người yêu thích rượu vang đỏ, qua vài ngày nữa sẽ chính thức khai trương, Mạnh Vũ bèn mời mấy người bạn tới đây thưởng thức trước.
“Gửi tin nhắn cho ai vậy?” Một người bạn thân khác là Trần Mục Phi tinh mắt bưng ly rượu lại gần.
Chu Hoài Ngạn cất di động, nói: “Tôi ra ngoài trước, các cậu cứ uống đi.”
“Chuyện gì đây, mới tới chưa được mấy phút mà đã đi là thế nào?”
Khi còn bé Tống Kinh Hi hay giở nhiều trò khác nhau để giày vò người khác, giả vờ hoảng hốt cũng là chuyện thường xảy ra.
Chu Hoài Ngạn không chắc tối nay cô đau bụng thật hay giả, nhưng dù sao anh cũng có trách nhiệm chăm sóc cô, cho nên anh vẫn lựa chọn đi một chuyến.
Chu Hoài Ngạn đứng dậy: “Có chút việc, đến trường đón người.”
Trần Mục Phi: “Đến trường? Ai vậy, em trai cậu à? Tôi nhớ cậu với em trai cậu cũng đâu có thân lắm, hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu Hoài Ngạn không giải thích nhiều: “Chắc vậy, tôi đi xem thử đã, đi trước đây.”
Nói xong, anh không nán lại nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Trần Mục Phi nhấp một ngụm rượu, có chút kỳ lạ nói: “Quan tâm đ ến cậu em trai kia từ lúc nào thế?”
——
Tống Kinh Hi nằm nhoài trên bàn đợi hơn mười phút, trong lúc đó đã gửi vô số tin nhắn và icon nhảy nhót lăn lộn cho Chu Hoài Ngạn.
Lúc gửi một icon gấu trúc ấm ức cuối cùng, Chu Hoài Ngạn đã trả lời cô: [10 phút nữa đến nơi]
Tống Kinh Hi thầm vui vẻ, lật đật giơ tay lên: “Thưa cô, em đau bụng, muốn đi bệnh viện ạ.”
Sắc mặt cô trắng bệch, cô giáo đương nhiên tin: “Không sao chứ Kinh Hi? Có nghiêm trọng không? Cô đưa em đi nhé?”
Tống Kinh Hi lén nhét điện thoại vào túi: “Dạ không cần đâu cô ạ, người nhà em tới đón em rồi.”
“À à… Được rồi, vậy để cô viết giấy xin nghỉ cho em. Đúng rồi, chốc nữa có chuyện gì thì em nhớ bảo người nhà gửi tin nhắn cho cô nhé.”
“Vâng ạ.”
Lúc này Hứa Thanh mới phát hiện sắc mặt Tống Kinh Hi rất kém, vừa rồi cô ấy còn tưởng cô chỉ nằm xuống lén nghịch điện thoại.
“Kinh Hi, cậu không sao chứ?”
Tống Kinh Hi khoát khoát tay, không nói thêm gì, đeo ba lô lên rồi rời đi.
Tiết tự học buổi tối vẫn chưa kết thúc, trên hành lang tòa nhà dạy học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt loáng thoáng phát ra từ phòng học.
Tống Kinh Hi ôm bụng, nhịn đau đi về phía cổng trường.
Chu Hoài Ngạn vẫn chưa tới, Tống Kinh Hi đứng không vững, trực tiếp ngồi xổm xuống bên đường.
Muốn chết quá…. sau bụng lại khó chịu thế nhỉ?
Một giây dài tựa một năm, trong trường vang lên tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi tối đầu tiên.
Lúc Tống Kinh Hi cầm điện thoại muốn tiếp tục gửi tin nhắn cho Chu Hoài Ngạn để thúc giục anh, cuối cùng một chiếc xe cũng dừng cách cô không xa.
Cô thở một hơi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cửa xe mở ra, Chu Hoài Ngạn bước xuống.
Anh vốn đã rất cao, nhưng nhìn từ góc độ của cô trông anh còn cao hơn nữa.
Đôi chân thon dài của anh được bọc trong chiếc quần âu cắt may khéo léo, ánh mắt lạnh lùng hơi cụp xuống, hàng mày nhíu nhẹ trông có thêm vài phần nhân đạo, thoạt nhìn như đang lo lắng cho người khác.
Tống Kinh Hi vốn định phàn nàn anh là vì sao lại tới chậm như vậy, nhưng cũng không biết tại sao lúc nhìn anh đi tới, lời nói của cô đột nhiên nghẹn lại, không nói được lời nào.
“Vẫn ổn chứ?” Chu Hoài Ngạn nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Tống Kinh Hi lấy lại tinh thần, cơn đau bụng vốn đình trệ chốc lát lại bắt đầu dâng lên.
Cô không biết vì sao mình phải chịu tội này, nghe Chu Hoài Ngạn hỏi mình như thế, cảm giác ấm ức lập tức nhấn chìm cô. Cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đôi mắt ngấn nước: “Không ổn chút nào, Chu Hoài Ngạn, em sắp đau muốn chết rồi.”
Buổi tối mùa hè khô nóng, trên trán của cô rịn ra nhiều mồ hôi, không biết là do nóng hay đau.
Chu Hoài Ngạn vươn tay nắm lấy cổ tay cô: “Đứng lên nào, anh đưa em đi bệnh viện.”
Nãy giờ ngồi xổm Tống Kinh Hi còn chịu đựng được, nhưng vừa đứng lên đã cảm thấy cơn đau càng nặng hơn, không thể đi được dù chỉ một bước.
Ánh mắt Chu Hoài Ngạn hơi tối xuống, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô, dựa người lại gần rồi trực tiếp bế cô lên.
Cách đó vài bước là chiếc ô tô, Tống Kinh Hi tựa vào ngực anh, lẩm bẩm: “Em sẽ không chết chứ?”
“Đừng nói bậy bạ.”
“Nếu em chết, liệu bố em có buồn không?”
“Không đâu.”
Tống Kinh Hi càng cảm thấy buồn bã: “Cũng đúng, ông ấy đâu có quan tâm đ ến em nữa, nên sẽ không buồn đâu.”
Chu Hoài Ngạn khẽ nhướng mày, đặt cô vào ghế sau, có chút bất đắc dĩ nói: “Ý anh là em sẽ không chết đâu.”
“Thật sao?”
“Thật.” Chu Hoài Ngạn cũng ngồi vào ghế sau, dặn dò tài xế phía trước, “Đến bệnh viện.”
Xe chạy trên đường không bao lâu thì đã đến bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân vào ban đêm không có nhiều bệnh nhân cấp cứu lắm, lúc Chu Hoài Ngạn ôm Tống Kinh Hi đi vào, có một y tá đã đợi sẵn bước đến chào đón anh.
“Anh Chu, mời anh đi bên này.”
“Được.”
Tống Kinh Hi nhịn đau từ nãy đến giờ đã cảm thấy xụi lơ không dậy nổi, sau khi nhìn thấy bác sĩ thì cuối cùng cô cũng thả lỏng tinh thần, nằm trên giường bệnh để bác sĩ làm các loại kiểm tra.
“Cô Tống, tối nay cô ăn gì?”
Tống Kinh Hi nheo mắt, hơi thở yếu ớt đáp: “Đồ Nhật ạ.”
“Ăn nhiều đồ tươi sống đúng không?”
“Ồ… đúng vậy.”
Bác sĩ gật đầu, sau đó lại hỏi chế độ ăn uống gần đây của cô. Cô ăn rất nhiều đồ ăn đầu mỡ, cũng thường xuyên ăn đồ tươi sống.
Nhưng thời gian trước thì lại là bữa có bữa không, ngày nào cũng để bụng đói.
“Mấy ngày trước cô ăn uống thất thường, thói quen ăn uống cũng thay đổi đột ngột, trong khoảng thời gian này lại có xu hướng ăn uống quá nhiều, thế nên dạ nhất thời không chịu nổi. Đó là lý do tại sao tối nay cô ăn đồ Nhật mà dạ dày lại có phản ứng lớn như vậy.” Cuối cùng, bác sĩ lại bổ sung một câu: “Cô Tống, thời gian trước cô đang giảm cân đúng không? Giảm cân rất dễ dẫn đến ăn nhiều, vì vậy cô phải điều độ lại.”
Tống Kinh Hi: “…”
Giảm cân cái con khỉ, đó là do cô bất đắc dĩ phải nhịn đói thôi!
Kiểm tra xong, bác sĩ kê đơn thuốc, không lâu sau y tá đi vào truyền nước biển cho cô, đưa thuốc cho cô uống.
Làm xong những chuyện này, Tống Kinh Hi mới cảm giác bụng hình như đã thoải mái một chút. Cô rũ mắt xuống, vô thức muốn tìm kiếm bóng dáng Chu Hoài Ngạn, phát hiện anh đang đứng ở cửa gọi điện thoại.
Cách rất xa nên cô cũng không nghe rõ, qua một hai phút mới nhìn thấy anh quay lại.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, Chu Hoài Ngạn ngồi xuống sô pha bên giường cô: “Nhớ kỹ những lời bác sĩ vừa nói chưa? Mấy ngày tới em phải ăn uống thanh đạm, không được ăn hải sản Nhật Bản các thứ nữa.”
Tống Kinh Hi thấp giọng rì rầm: “Em cũng đâu phải ăn đồ Nhật mới đau bụng….”
Động tác Chu Hoài Ngạn dừng lại.
Tống Kinh Hi hít hít mũi, nói: “Vốn là vậy mà. Bởi vì lúc trước lang thang không được ăn uống đầy đủ, sau đó được ăn cơm lại thì em bắt đầu ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, cho nên mới như thế.”
Cô bé trước mắt sắc mặt tái nhợt, màu môi cũng không còn chút hồng hào, cộng thêm biểu cảm đáng thương của cô, Chu Hoài Ngạn hiếm khi cảm thấy mình thật sự đã làm quá đáng.
Có lẽ lúc trước anh không nên để mặc cô như thế.
“Em thật đáng thương…bụng đau quá.”
Chu Hoài Ngạn: “Bây giờ vẫn còn đau lắm à?”
Tống Kinh Hi không còn đau nữa, nhưng bây giờ cô chỉ muốn khóc, chỉ muốn ra vẻ đáng thương: “Đau, khó chịu lắm. Còn khó chịu hơn năm ngày trước lúc không có gì để ăn…”
Chu Hoài Ngạn nhận ra cô đang ngấm ngầm oán giận anh, anh khẽ bật cười, nhưng cũng thừa nhận: “Anh biết rồi, từ nay về sau anh sẽ cho em ăn ngon, ăn thanh đạm, sẽ không để em đói bụng nữa.”
Tống Kinh Hi: “Anh phải hứa mới được.”
“Anh hứa.” Chu Hoài Ngạn có chút bất đắc dĩ, kéo chăn cho cô, nói: “Nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn anh?”
Cô hỏi có chút vội vàng, là sợ anh đi mất để lại cô một mình.
Chu Hoài Ngạn nhìn cô, như là cảm giác được sự bất an của cô, trong lời nói cũng mang theo ý an ủi: “Yên tâm đi, anh không đi, sẽ ở lại đây với em.”