Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1
“Đáng ghét, nhẹ một chút đi!” Một giọng nữ õng ẹo truyền đến, sau đó là giọng đàn ông nhẹ nhàng dỗ dành: “Biết rồi! Biết rồi! Anh sẽ nhẹ chút, nhẹ chút.”
“Đáng ghét, anh có biết đây là nơi nào không hả? Hò hét như vậy làm gì?” Giọng nữ mềm mại tiếp tục truyền ra ngoài.
Giọng đàn ông lại vang lên: “Không phải là phòng tân hôn nhà em chuẩn bị cho anh sao? Chuyện này quan trọng vậy sao?”
Cô gái: “Vậy anh phải… Cẩn thận em gái em ăn anh đấy!”
Người đàn ông: “Cô ta sao?” Trong giọng nói đầy sự châm chọc: “Một người mù thì biết cái gì? Anh cưới cô ta là vì thương hại cô ta thôi, còn muốn anh thế nào nữa?”
Cô gái: “Anh đúng là mặt dày không biết xấu hổ, chiếm hết tài sản nhà người ta lại còn nói nhẹ nhàng vô can như vậy.”
“Chiếm hết tài sản nhà người ta là đủ rồi, lại còn muốn hại chết người ta, bây giờ còn cùng chị họ người ta thế này… Anh có còn là đàn ông không vậy?”
Người đàn ông: “Anh có phải đàn ông hay không mà em không biết sao?”
Ha ha ha ha…
Ha ha ha ha ha…
Trong phòng ngủ của một tòa nhà rất cao liên tục phát ra những âm thanh như vậy.
Cô gái: “Ai, em hỏi anh nhé! Anh thật sự muốn kết hôn với con bé mù kia sao?”
Người đàn ông: “Không cưới thì thế nào?”
“Cô ta chưa chết ngay được, hơn nữa nếu không cưới thì sao anh có thể thành người thừa kế hợp pháp chứ?”
Cô gái như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, lát sau mới nói: “Anh nói cũng đúng, cha mẹ cô ta để lại cái di chúc quái quỷ gì, lỡ như cô ta chết không bình thường thì khối tài sản kia sẽ phải quyên góp ra ngoài, đừng để chúng ta bận rộn cả ngày, cuối cùng đến lúc đó lại chẳng có được gì.”
Người đàn ông: “Hay là để cô ta yên, dù sao cô ta cũng là người mù, không nhìn thấy gì cũng không quản được chúng ta?”
Cô gái bỗng nhiên tức giận: “Triệu Minh Viễn, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh định để em lén lút, không danh phận gì như vậy với anh cả đời sao?”
Người đàn ông: “Được rồi, được rồi, để anh nghĩ cách, anh cam đoan sẽ cho em lên làm bà Triệu được chưa.”
Giọng cô gái không cam lòng vang lên: “Tài sản của nhà họ Trịnh cũng phải giành được vào tay, nhiều tiền như vậy, em không chấp nhận cho người khác.”
…
Âm mưu xấu xa trong phòng vẫn còn tiếp tục, Trịnh Cẩn Dư đứng ngoài cửa tức giận như một con sư tử nhỏ, ngón tay siết chặt, chỉ muốn xông thẳng vào trong phòng bắt tận mặt đôi gian phu dâm phụ này, để mọi người thấy được bộ mặt thật xấu xí của họ.
Cô vốn là một người dễ bị kích động nhưng đây là lần duy nhất cô gặp chuyện mà vẫn có thể bình tĩnh xử lý.
Cô tự nói với bản thân hết lần này đến lần khác rằng mắt cô mù, cô không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Nhưng tai cô không điếc, hai người kia chỉ còn thiếu đặt thêm cái loa ở trong phòng nữa thôi, vậy thì ai mà không nghe thấy chứ?
Thật sự không thèm để ý đến cảm nhận của nguyên chủ một chút nào.
Trịnh Cẩn Dư vốn là một tiểu dược đồng trong giới Tu Tiên, hằng ngày trừ việc giúp sư phụ luyện đan thì cô còn ăn uống những thứ ấy chờ để được thành tiên.
Những ngày tháng luyện đan vô cùng nhàm chán, tính cách cô rất thích náo nhiệt, đáng tiếc chỉ thành tiên mới có thể thoát khỏi lò luyện đan siêu cấp kia.
Ban đầu cô còn rất tham vọng nhưng đáng tiếc sư phụ đã thay đổi rất nhiều dược đồng đều không thể đảm nhiệm được vị trí, nói cách khác, hàng trăm chủng loại dược liệu không phải cô thì không ai làm được nên cô bị sư phụ ép ở lại ngay bên lò luyện đan.
Từ đó, ý chí Tu Tiên dần phai nhạt.
Nhưng ai ngờ thời gian dần trôi, cô quyết tâm xuyên không về thế giới hiện đaij.
Nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của nơi phồn hoa này làm cô rất vui nhưng đáng tiếc ngày vui chưa bao lâu thì cô đã tự xuyên vào trong một quyển sách.
Nguyên chủ lại còn là một cô gái mù.
Một cặp tình nhân đê tiện trong phòng đang bí mật lên kế hoạch hại chết cô sao?
Nhà bà ngoại nguyên chủ là một gia đình quyền quý chuyên về nước hoa của nước C, quý tộc giàu có, tài sản nhiều vô kể nhưng đến thế hệ mẹ của nguyên chủ thì trong nhà chỉ còn một đứa bé là cô, lại không am hiểu về quản lý nên công ty dần tụt dốc.
Nhưng dù lạc đà có gầy thì vẫn to hơn ngựa, công ty vẫn có thể thấy được trong bảng xếp hạng các doanh nghiệp cấp quốc gia.
Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, cha mẹ yêu thương nhau, điều kiện gia đình lại giàu có, cuộc sống trước năm cô mười bảy tuổi có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Tất nhiên ngoại trừ việc mắt cô không nhìn thấy gì.
Cô bị mù bẩm sinh, bác sĩ nói năm mười bảy tuổi có thể phẫu thuật, đến lúc đó có thể nhìn được thế giới xung quanh rồi.
Cô đang ngập tràn hy vọng về điều này.
Từ nhỏ cô đã học Piano, học khiêu vũ, học cảm thụ nghệ thuật, có thể nói cô là một cô gái lớn lên trong tổ ấm hạnh phúc.
Mãi đến năm cô mười bảy tuổi thì cha mẹ cô xảy ra tai nạn giao thông, bỏ lại cô một mình trên đời.
Năm đó cha cô về ở rể nhà họ Trịnh cho nên cô mang họ ngoại.
Đây cũng là lý do tại sao cô liên tục sống ở nhà ngoại.
Đáng tiếc ông bà ngoại qua đời sớm, sau khi cha mẹ qua đời người thân duy nhất còn lại của cô chỉ có bên phía nội.
Trước lúc cha qua đời lo cô mù không ai chăm sóc nên quyết định nhờ cha mẹ mình qua chăm sóc cho cô.
Sau khi cha cô đi rồi, ông bà nội lại kéo cả gia đình người chú qua đây ở cùng.
Từ đó cô hoàn toàn rơi vào hang sói, cuộc sống hằng ngày bị người ta nhục mạ hành hạ như địa ngục.
Đừng nói làm phẫu thuật khôi phục thị lực, ngay cả việc sống sót cũng trở thành hy vọng xa vời.
Chú thím có một trai một gái.
Ban đầu ông bà nội đối xử với nguyên chủ cũng tạm được, dù gì cũng là cháu gái ruột của mình, nhưng lúc cha cô còn sống cũng đã không thích, nếu không ông đã không phải đi ở rể.
Một thời gian sau, nhất là sau khi chú thím qua, thái độ của họ với cô thật sự là thay đổi từng ngày.
Họ chỉ mong bóp chết cô như bóp chết một con kiến mới thôi.
Như vậy tài sản nhà bà ngoại mới có thể danh chính ngôn thuận cho con gái của chú.
Nhưng vì mẹ nguyên chủ đã để lại di chúc, lỡ như cô chết không bình thường thì tất cả tài sản sẽ quyên góp ra ngoài, cho nên mọi người chỉ có thể hành hạ cô chứ không dám hại chết cô thật.
Vì không để cô sống dễ chịu, một năm trước người nhà họ Trịnh còn giả vờ đính hôn cho cô, chồng chưa cưới của cô chính là gã đàn ông tồi đang lăn lộn cùng chị họ cô trên giường kia.
Trước kia nguyên chủ rất xinh đẹp, da trắng mặt xinh, dịu dàng cao quý, đa tài đa nghệ, nhưng cha mẹ vừa qua đời bốn năm, cô đã gầy chỉ còn lại da bọc xương.
Sắc mặt trắng xanh, cơ thể yếu ớt không có sức lực, bệnh tật lộ rõ giống như sắp chết đến nơi.
Trong sách thì cô thực sự đã chết sớm.
Ngay ngày cô kết hôn, cô nghe thấy trong phòng tân hôn gã đàn ông xấu kia nói cuối cùng có thể hợp pháp hóa quyền thừa kế tài sản của cô rồi.
Cô ôm đầu gối ngồi ngoài ban công nhìn sao trời đến hai giờ sáng.
Tuy cô không nhìn thấy gì, từ lúc sinh ra đến lúc chết đều chưa từng nhìn thấy sao trông như thế nào nhưng cô vẫn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, dường như làm vậy cha mẹ cô sẽ biến thành những ngôi sao mà sưởi ấm cho cô.
Vào thời điểm đó, trong phòng tân hôn của cô chính là Triệu Minh Viễn và chị họ của cô.
Sau đó, trời đầy tuyết rơi, một mình cô mặc váy ngủ trắng chạy ra ngoài.
Rồi cô ngã vào đống tuyết, lúc được người ta phát hiện ra thì cơ thể đã cứng ngắc rồi.
Đống tuyết đỏ sẫm, máu chảy đầy đất, đây là ấn ký cuối cùng cô để lại cho thế giới này.
Theo lý, đây là cái chết không bình thường, nhưng cuối cùng nhà họ Tôn vẫn chiếm được hết toàn bộ tài sản cha mẹ cô để lại cho cô.
Về phần dùng thủ đoạn gì thì trong sách không viết, Trịnh Cẩn Dư cũng không thể biết được.
Bây giờ cô chỉ biết mình phải báo thù cho nguyên chủ, để cả gia đình này không có được kết quả tốt.
Đây là sự công bằng của thói đời mà một người Tu Tiên như cô cần phải làm.
Độ tuổi như hoa này, vốn hi vọng nhìn thấy mặt trời nhưng cuối cùng lại rơi vào bóng tối mãi mãi.
Nếu không có hi vọng thì nguyên chủ sẽ không tuyệt vọng như thế, nhưng thế giới hiện thực lại khiến cô rơi vào cuộc sống như địa ngục sau khi cha mẹ qua đời.
Trịnh Cẩn Dư nhìn đôi nam nữ trong phòng, dùng lực nắm chặt di động trong tay.
Lúc này, tuy người nhà họ Trịnh đối xử không tốt với nguyên chủ nhưng vẫn chưa để lại chứng cứ gì.
Nguyên chủ mù bẩm sinh, ngoại trừ chịu đựng bị người thân hành hạ thì hình như cũng không làm ra được chuyện gì bảo vệ bản thân.
Cho nên việc Trịnh Cẩn Dư muốn báo cảnh sát để đám người xấu này phải chịu trừng phạt cũng không được thực tế cho lắm.
Hiện tại cô chỉ có thể chơi trò mèo bắt chuột này, để đám người xấu kia bị trừng phạt.
A, đúng rồi, phần lớn tổn thương họ gây ra cho nguyên chủ trong cuộc sống đều từ ngôn ngữ và bạo lực lạnh lùng, tổn thương trái tim cô ấy một cách nghiêm trọng.
Vậy từ giờ trở đi, cô cũng sẽ để họ trải qua cảm giác căng thẳng và phấn khích cao độ về mặt tinh thần mới được.
Cái này gọi là lấy cách của người trả lại cho người.
Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư lại cảm thấy mình thật sự quá thông minh, vậy mà cô có thể nghĩ ra được cách như vậy.
Cô vừa đến nhân gian này chưa được vài ngày mà!
Điện thoại của Triệu Minh Viễn.
Lúc cô xuyên không đến thể giới hiện thực có chơi Weibo một thời gian, nơi đó có thể truyền hình trực tiếp, rất nhiều người thích xem, cô còn có rất nhiều fan ở đó.
Vừa rồi cô biết được Triệu Minh Viễn và chị họ của nguyên chủ lén lút yêu đương, cô liền lén lấy di động của Triệu Minh Viễn ra, tải xuống phần mềm Weibo và phát trực tiếp toàn bộ quá trình diễn ra trong phòng của hai người họ.
Dĩ nhiên hiện tại trong sách, đây là một tài khoản mới vẫn chưa có fan.
Nhưng không sao cả.
Phát trực tiếp không có fan thì không ai xem, nhưng cô thì lại khác.
Cảnh nóng như vậy, lại là yêu đương lén lút, người bị tổn thương còn là người tàn tật, chồng sắp cưới cùng chị họ còn cùng nhau lên kế hoạch hại chết nguyên phối, tiêu đề này vừa được phát ra vài phút, số người vào xem đã bùng nổ rồi.
Sau mười mấy phút đồng hồ, ngay cả Weibo lớn V cũng đã bắt đầu cọ nhiệt, chưa đầy một giờ, đã chiếm ba trên mười hot search.
Hơn nữa tất cả đều là phúc lợi, không có khuôn mặt gốc nào được phơi ra, ai mà không muốn xem chứ!
“Ôi, mẹ kiếp, tôi đang thấy gì vậy?”
“Mau lau mắt tôi giúp tôi đi! Tên đàn ông này quá bỉ ổi!”
“Người này là ai, định kích thích cô vợ sao?”
“Yêu đương lén lút, là thật sao? Không phải có người đang sáng tác ra một kịch bản nhỏ đấy chứ!”
“Chẳng lẽ bạn không phát hiện tên đàn ông xấu xa kia muốn hại vợ chưa cưới mình sao?”
“Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát đi, đúng là tên súc sinh!”
“Không ngờ lúc còn sống lại được xem phát trực tiếp thế này, hâm mộ, hâm mộ, thật sự quá tuyệt vời!”
…
Trịnh Cẩn Dư nhìn số lượng fan liên tục tăng lên trên màn hình điện thoại, những khó chịu trong lòng bỗng tan biến đi.
Bây giờ đang dùng điện thoại của Triệu Minh Viễn để đăng nhập, có lẽ sau này cô sẽ không dùng được nữa.
“Ui da, anh đè lên tóc người ta rồi! Đáng ghét!”
“Lại lần nữa, em muốn không?”
“Anh còn được không?”
“Ai bảo anh không được?”
Hai kẻ đê tiện xấu xa trong phòng vẫn tiếp tục, bên ngoài hot search đã tăng vọt rồi, Trịnh Cẩn Dư vui vẻ trong lòng, không nhịn được che miệng lại, nghĩ: Cho các người nổi tiếng luôn.
À, không cần cảm ơn món ăn này.
Chương 2:
Để nói về hiệu suất làm việc của cảnh sát xã hội hiện đại, Trịnh Cẩn Dư chưa từng trải nghiệm được ở giới Tu Tiên.
Có thể dùng hai từ tốc độ.
Trước kia ở giới Tu Tiên, chết người chờ đến lúc nha môn đuổi tới thì có lẽ cái xác đã bốc mùi, còn ở hiện tại, ban đầu sẽ bị chặn phát sóng trực tiếp, sau đó sẽ hủy hết mọi hình ảnh phản cảm độ nét cao rồi trong sân phát ra tiếng động và thế là trực tiếp đến bắt người đi.
Tác động của hình ảnh độ nét cao này thật sự quá ác liệt, chưa đầy hai giờ, đôi nam nữ trong phòng đã bị cảnh sát xách đi.
Lúc này Trịnh Cẩn Dư đã nhét di động lại vào ngăn tủ trước cửa phòng ngủ.
Cô ngồi trên sô pha dưới lầu, hai mắt không hề có tiêu cự, hai tay không ngừng mò mẫm trong không khí, nghe thấy có tiếng người đột nhập vào vờ hỏi như rất hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng cô run rẩy, cơ thể nguyên chủ vốn đã suy nhược yếu ớt, trên mặt không một chút máu, như vậy lại càng giống như đang run sợ trong lòng.
Thực ra trong lòng cô đang nở hoa, nếu thu dọn đám người đê tiện này xong không có việc gì làm, cô hoàn toàn có thể lấn sân sang giới giải trí được luôn rồi.
Hành động này, chà chà, bản thân mình cũng phải tự đánh giá năm sao cho mình nữa là.
“Không phải tôi, không phải tôi!” Sau khi cảnh sát làm rõ thân phận, nói lại đầu đuôi sự việc với Triệu Minh Viễn, Triệu Minh Viễn bị bắt ra một lúc sau mới bắt đầu giải thích.
Anh ta không rõ sao chuyện lén lút này lại được đăng tải lên các hội nhóm chat.
“Mặc quần áo vào đi đã!” Cảnh sát thấy hai người quần áo không chỉnh tề, nghiêm túc nói.
Triệu Minh Viễn vội vàng đi lấy quần áo, vừa mặc anh ta vừa giải thích: “Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nói nhân phẩm tôi không tốt thì tôi nhận nhưng nếu nói tôi phạm pháp thì có chết tôi cũng không nhận.”
Cảnh sát không quen nhìn đàn ông xấu ngoại tình, lại còn định hại chết vợ chính, vợ chính còn là người mù.
Nếu không phải có quy định thì anh ta đã đánh cho người đàn ông này một trận rồi nói tiếp.
“Có phải cậu có một cô vợ sắp cưới bị mù mắt không?”
Triệu Minh Viễn ngẩn ra một lúc, gật đầu đáp: “Vâng ạ!”
Cảnh sát: “Vậy thì không nhầm đâu! Mau theo chúng tôi đi đi.”
Triệu Minh Viễn còn muốn vùng vẫy, lúc này Tôn Cẩn Tình ngồi bên giường khóc, Triệu Minh Viễn nhìn thấy liền tức giận, vừa rồi dụ dỗ anh ta còn to gan như vậy, trừ khóc ra cái rắm gì cũng không thả nổi lấy một cái.
Anh ta bực mình nói: “Em khóc cái gì, giải thích một chút đi!”
Lúc này, Tôn Cẩn Tình mới nói: “Anh cảnh sát, thực sự không phải do chúng tôi làm, hai chúng tôi là tình nhân, tình nhân thì làm chuyện gì đó cũng rất bình thường, không phải sao?”
Cảnh sát cười lạnh đáp: “Tình nhân?”
“Vậy cô gái mù kia là gì của các người?”
Triệu Minh Viễn: “…”
Tôn Cẩn Tình: “…”
Vẫn là Triệu Minh Viễn phản ứng nhanh: “Anh cảnh sát, đúng thật là tôi đã đính hôn nhưng đây là do người nhà quyết định, người tôi yêu là chị của cô ấy, vừa rồi trong phòng đều là nói đùa thôi. Nếu không tin thì anh hỏi Cẩn Dư đi! Bình thường chúng tôi đối xử với cô ấy rất tốt.”
“Nếu không thì cô ấy đã từ hôn với tôi lâu rồi. Còn không phải do tôi sợ làm tổn thương cô ấy sao?”
“Anh cũng biết đấy, người trẻ tuổi thường rất kích động, tôi và người trong lòng làm chuyện gì cũng không được xem là chuyện phạm pháp đấy chứ?”
“Hơn nữa có phải cảnh sát như các anh quản hơi nhiều rồi không. Đừng nói chúng tôi chưa kết hôn, dù có kết hôn rồi ngoại tình cũng chẳng phải chuyện gì lớn!”
Sau khi anh ta nói xong chột dạ, giọng càng lúc càng nhỏ, cúi đầu, xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Thật xấu hổ chết đi được! Nhưng việc này không thể tìm một người nào đó nói giúp cho được.
Cảnh sát cười lạnh: “Kích động?”
“Tôi quản nhiều?”
“Các người muốn làm gì đóng cửa trong phòng làm chúng tôi cũng mặc kệ nhưng các người lại phát sóng trực tiếp thì không được.”
“Phát sóng trực tiếp?”
“Phát sóng trực tiếp?”
Lời cảnh sát vừa dứt, Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình đều sửng sốt bật dậy: “Gì mà phát sóng trực tiếp?”
Cảnh sát tỏ thái độ giải quyết việc chung: “Chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng ngủ, đã được phát sóng trực tiếp ra bên ngoài, anh nghĩ rằng chúng tôi rảnh rỗi quan tâm chút chuyện nhỏ của anh sao?”
“Chưa đầy một tiếng mà đã lên hot search, việc này gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng và tồi tệ đến trật tự xã hội, tất nhiên phải theo chúng tôi về phối hợp điều tra!”
Từ khi nghe thấy phát sóng trực tiếp, hơn nữa chuyện xảy ra vừa rồi còn được phát trực tiếp ra ngoài, hai người hoàn toàn mờ mịt.
Nhân dân cả nước đều nhìn thấy một màn khiêu dâm trực tiếp của họ sao?
Từ nay về sau phải sống thế nào đây?
Hai người bị cảnh sát dẫn ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách, Triệu Minh Viễn nhìn thoáng qua người đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách.
Trịnh Cẩn Dư hết sức bình tĩnh hỏi: “Các người cứ như vậy mà đi sao?”
Tay cô vẫn mò mẫm trong không khí.
Cảnh sát rất nhẹ nhàng đi qua hỏi: “Cô có biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì không?”
Trịnh Cẩn Dư vờ như rất uất ức lắc đầu: “Thật xin lỗi, mắt tôi không nhìn thấy nên không biết gì cả.”
Cảnh sát kia vừa rồi còn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn Triệu Minh Viễn bỗng trở nên hung ác, cô gái trước mắt đáng thương như vậy mà họ có thể làm ra chuyện này.
Anh ta đi qua đá Triệu Minh Viễn một phát, quát: “Nhanh lên, lề mề cái gì, theo tôi về phối hợp điều tra!”
Đoàn người vừa đi ra cửa, thím của nguyên chủ vốn ra ngoài chơi mạt chược nghe tin đồn liền vội vã chạy về.
Vừa rồi trên bàn mạt chược có người nói chuyện phát sóng trực tiếp, bà ta còn mắng người trong tin đồn một trận, nói nào là người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết xấu hổ, chuyện gì cũng làm được.
Mãi đến khi có người nói: “Sao cô gái trong clip giống Cẩn Tình vậy?”
Bà ta mới cảm thấy mình bị mất mặt một cách quá nhanh.
Lúc ấy bà ta còn không tin, nói: “Tiểu Phân, cô đừng nói bừa, sao có thể là Cẩn Tình nhà tôi được chứ?”
Người tên Tiểu Phân đưa cho bà ta xem: “Bà xem cậu thanh niên này rõ ràng chính là Minh Viễn mà…”
Lúc này bà ta mới giật lấy điện thoại, chờ đến lúc bà ta thấy rõ người trong clip suýt chút nữa tức đến mức tụ máu não, vội vàng bỏ chơi mạt chược chạy về.
Không ngờ cảnh sát còn đến trước bà ta một bước.
Bà ta khóc xông lên tát cho Triệu Minh Viễn một phát: “Cậu đúng là cái đồ khốn nạn vô liêm sỉ, dám dụ dỗ con gái tôi. Một đứa con gái tốt đẹp như nó lại bị cậu làm cho hư hỏng rồi!”
Bà ta nước mắt nước mũi ròng ròng, ra sức cào lên mặt Triệu Minh Viễn.
Tôn Cẩn Tình chỉ cúi đầu không nói gì.
Chuyện vừa rồi làm đã bị cả nước nhìn thấy, sau này làm sao mà sống đây!
Hiện tại trong đầu cô ta đều đang nghĩ như vậy.
“Đồng chí cảnh sát! ” Bà thím đánh Triệu Minh Viễn xong lại đi cầu xin cảnh sát: “Việc này chắc chắn không liên quan đến con gái tôi, cầu xin các vị thả nó ra, trả lại trong sạch cho nó.”
Cảnh sát nguyên tắc nói: “Có hay không thì chúng tôi sẽ điều tra rõ, bây giờ xin mời bà hãy nhường đường, chúng tôi còn phải về tăng ca.”
Bà thím nguyên chủ nhất quyết không chịu cho người đi, khóc lóc om sòm ngăn đường lại nói: “Không được, các người mang cậu thanh niên kia đi, chuyện này xem như là vậy, con gái tôi chắc chắn vô tội.”
Triệu Minh Viễn bị tát một cái, trong lòng căm tức, lúc này buồn bực nói: “Một cây làm chẳng nên non, thay vì bà chọn cứu mình con gái bà thì hãy nghĩ cách cứu cả hai vẫn hơn.”
Lúc này cảnh sát không kiên nhẫn nữa, cho người kéo người kia ra, dẫn nghi phạm đi.
Bà thím nguyên chủ ngẩn ra tại chỗ, chưa đầy một lát bỗng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc nỉ non kêu lên: “Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này chứ? Sao lại xảy ra chuyện như vậy trong nhà mình, sau này làm sao tôi dám gặp ai nữa đây!”
Dáng vẻ khóc lóc nỉ non của bà thím nguyên chủ trông rất buồn cười.
Qua lớp cửa kính, Trịnh Cẩn Dư đứng ở ban công lặng lẽ nhìn mọi thứ phát sinh bên ngoài, cho dù trong lòng vui như nước sôi ùng ục nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không có việc gì.
Trong nhà nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay ông nội và chú nguyên chủ đều đến công ty, bà nội đi thăm bà con họ hàng, bà thím thì ra ngoài chơi mạt chược, Triệu Minh Viễn liền đuổi hết người hầu trong nhà, cùng Tôn Cẩn Tình làm chuyện đáng xấu hổ.
Chỉ để lại Trịnh Cẩn Dư, là vì mắt cô không tiện ra ngoài, hơn nữa cho dù bị cô thấy thì cũng chẳng sao.
Ngay cả chuyện này cũng không làm sau lưng nguyên chủ, đủ để thấy bình thường họ hung hãn và ngược đãi nguyên chủ đến mức này.
May mà hôm nay Trịnh Cẩn Dư xuyên không đến đây mới vạch trần được vụ bê bối của hai người kia. Nếu không không biết nguyên chủ còn phải chịu bao nhiêu uất ức.
Dù sao trong mắt người ngoài, những người này đều là người nhà cô.
Hơn nữa còn vì diễn cho người ngoài xem nên trước mặt mọi người giả vờ đối tốt với cô, cho dù nguyên chủ nói ra cũng không ai tin.
Về trước là bà nội, sau đó chú cũng nhanh chóng về đến.
Sau khi nghe kể sự việc này, mọi người đều tái mặt, ông nội không về mà nói qua điện thoại rằng mình không có đứa cháu gái như vậy.
Tên thật của thím là Dương Lan Hoa, lúc này còn không ngừng khóc lóc kể lể: “Sau hai đứa trẻ này lại không biết xấu hổ như vậy chứ, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện này.”
Chú Tôn Đại Sơn cũng tức giận mắng: “Làm cái gì thì đóng cửa lại mà làm, còn phát sóng trực tiếp, giờ thành ra cả nước đều biết rồi.”
Sự kinh ngạc của Dương Lan Hoa dẫn biến mất, từ từ tỉnh táo lại, cảm thấy rất nhiều chỗ không thích hợp: “Không đúng, không đúng! Chắc chắn là có người tính kế Cẩn Tình nhà chúng ta.”
Bà nội cũng phụ họa nói: “Đúng đấy! Hai đứa này bình thường làm việc cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?”
Dương Lan Hoa phụ họa: “Trước nay chưa từng nghe nói Minh Viễn chơi trò phát sóng trực tiếp, sao bây giờ lại phát trực tiếp chứ?”
Tôn Đại Sơn buồn bực nói: “Trong nhà chỉ có hai đứa nó, không phải nó thì là ai?”
Lúc này người hầu đều đã quay lại, vốn nên tránh né nhưng thấy cả nước đều biết cả rồi, cần gì giấu nữa, Dương Lan Hoa gọi mọi người lên hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Mọi người đều có bằng chứng ngoại phạm của mình.
Bà nội bối rối, cuối cùng thời khắc mấu chốt bà nghĩ đến sự tồn tại của Trịnh Cẩn Dư, cuối cùng nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Cẩn Dư, có phải cháu biết sao lại như vậy hay không?”
Trịnh Cẩn Dư mới vừa bỏ vào miệng một quả phỉ, ăn rất vui vẻ.
Trước kia lúc ở giới Tu Tiên cũng từng ăn thử qua phỉ, nhưng hương vị thực sự thua xa nơi phồn hoa này.
Nghe vậy, cô ngẩn ra, mờ mịt mở to mắt, không chút tiêu cự đưa hai tay sờ sờ, lại còn cố ý đụng phải cái cốc làm rơi xuống đất.
Bốp – –
“Bà nội, bà nói gì?”
Dương Lan Hoa thấy bộ dạng cô mù, không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ già rồi nên lú lẫn sao, nó mù từ nhỏ thì có thể biết gì chứ?”
Tôn Đại Sơn phụ họa: “Đúng đấy! Hỏi cũng như không, nếu nó thật sự biết hết thì chồng chưa cưới cùng mình gặp chuyện không may còn có thể thanh thản mà ăn gì được à?”