Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 11:
Nghe vậy ngược lại Lục Tư Sâm không có biểu cảm gì, hai người bên cạnh anh lại cười mờ ám không rõ.
Một người đàn ông trong đó rất càn rỡ: “Lục thiếu nghe kìa, ngay cả mùi trên người anh, tiểu mỹ nữ cũng biết.”
Gã nói xong khom người xích lại gần người Lục Tư Sâm ngửi một cái, chế nhạo nói: “Cũng chỉ là mùi đàn ông rất nặng thôi, mùi trà mộc từ đâu ra vậy?”
Một người khác cũng cười nói: “Cái mũi rách của cậu tất nhiên không ngửi thấy rồi, phải là người đẹp mới được.”
Mới rồi Trịnh Cẩn Dư chỉ lo khoe khoang khứu giác của mình, cũng là vì che giấu sự thật mình có thể nhìn thấy, nhất thời vui vẻ không chú ý gì hết, giờ phút này nghe thấy người ta cười nhạo mình, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng.
Cô vội quay đầu cúi cười bưng ly nước lên, che giấu sự xấu hổ của mình.
Tôn Chí Cường ngồi ở đối diện sao bỗng dưng có loại cảm giác bị cắm sừng?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái đỏ hồng, dáng vẻ ngại ngùng, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Nhưng mà sự ngại ngùng này lại tới từ một người đàn ông khác.
Trong lòng anh ta chua lè, liền nghĩ biện pháp để xả ra, vô cùng nhanh chóng nhìn về phía Lục Tư Sâm với ánh mắt khinh bỉ, cười lạnh nói: “Không ngờ một con chó nhà có tang như Lục thiếu hôm nay lại có hứng thú như thế.”
Lục thiếu của trước kia, ngay cả nhìn một cái anh ta cũng không dám, nhưng mà rồng bơi bãi nông bị tôm chế giễu, bây giờ anh ta chẳng hề coi Lục Tư Sâm ngồi trên xe lăn ra cái gì.
“Có thời gian đặt sự chú ý lên người phụ nữ của tôi, không bằng đi tìm bác sĩ thử xem, có khi đời này vẫn còn cơ hội đứng lên đó.”
Lời này nói rất khó nghe, sỉ nhục người ta, Trịnh Cẩn Dư không nhịn được nhất chính là loại người như vậy. Cô vừa muốn hất nước trong tay ra thì chợt nhớ ra Lục Tư Sâm giả vờ bị liệt.
Như vậy thì vốn không sỉ nhục tới cô, cho nên cô lập tức dừng lại động tác, chỉ vòng vo nói: “Anh Tôn, con người không ai sẽ đen đủi cả đời, khi nói chuyện để đức lại mới là đạo lâu dài.”
Tôn Chí Cường không ngờ Trịnh Cẩn Dư sẽ nói giúp cho Lục Tư Sâm, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi: “Cẩn Dư, bây giờ em là đối tượng hẹn hò của tôi chứ không phải anh ta, cùi chỏ đừng có hướng sai chỗ.”
Hôm nay Trịnh Cẩn Dư quyết tâm muốn làm thịt Tôn Chí Cường, cô ngừng lại một lát rồi thở dài nói: ‘Nhưng mà vào nhà hàng đã lâu như thế rồi, vừa không có ai bỏ ra ngàn vàng với tôi, cũng chẳng ai lên hết thực đơn cho tôi cả!”
Cô nói xong còn tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: “Lục thiếu, anh có thể vì một người con gái mà bỏ ra ngàn vàng không?”
Lục Tư Sâm ngồi trên xe lăn, áo sơ mi trắng mang vẻ bụi trần không nhiễm, anh chuyển động ánh nhìn thú vị quanh người Trịnh Cẩn Dư, càng ngày càng không hiểu ý của cô.
Điều này cũng khiến anh cực kỳ hứng thú, chậm rãi khoan thai nói tiếp: “Thích một cô gái tất nhiên sẽ bỏ ra ngàn vàng.”
Trịnh Cẩn Dư chuyển hướng sang Tôn Chí Cường: “Nè, Lục thiếu cũng bày tỏ thái độ rồi á.”
Tôn Chí Cường bị khích tướng, nếu anh ta không bỏ ra ngàn vàng, vậy chứng tỏ rằng không đủ thích Trịnh Cẩn Dư.
Từ sau khi gặp Trịnh Cẩn Dư bị vẻ đẹp của cô câu mất hồn phách, bỏ ra ngàn vàng thì có đáng là gì, có nhiều hơn nữa anh ta cũng phải làm cho tới khi được ngủ với cô mới thôi.
Vậy nên anh ta lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Lên hết các món trong thực đơn cho tôi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi.
Một người tiêu tiền như rác thế này, tiền hoa hồng tối nay không thể thiếu được rồi.
Mi mắt Trịnh Cẩn Dư cong cong.
Khóe miệng Lục Tư Sâm cong lên, trượt xe lăn đi vào phòng bên cạnh.
Bây giờ Trịnh Cẩn Dư không chỉ có mũi tốt mà tai cũng rất nhạy bén.
Cho nên cô nhanh chóng nghe thấy tiếng cười nói cách vách.
Bắt đầu là người đàn ông nhạo báng Lục Tư Sâm đầu tiên: “Lục thiếu, lúc nãy tiểu mỹ nữ kia cũng thâm lắm, hôm nay e rằng tên họ Tôn kia ói ra máu rồi.”
Người đàn ông thấp bé: “Chắc chắn rồi, nhưng mà sao trước kia tôi nghe nói con gái nhà họ Trịnh bị bắt nạt, như cái túi trút giận, nào có lanh lợi như thế?
Người đàn ông nhạo báng Lục Tư Sâm đầu tiên: “Lục thiếu, tôi lại cảm thấy cô gái kia rất được, nếu không phải mắt không tốt thì anh cứ dứt khoát lấy đi.”
Người đàn ông thấp bé nói tiếp: “Đừng nói nữa, chưa từng có cô gái nào dám nhìn thẳng vào Lục thiếu, cô gái mù này là người đầu tiên.”
…
Từ đầu chí cuối không hề nghe thấy giọng nói của Lục Tư Sâm.
Ngược lại Trịnh Cẩn Dư nghe mà tức giận.
Cái gì gọi là lấy cô?
Cô thật vất vả mới xuyên từ thời đại Tu Tiên phân biệt nam nữ tới niên đại nam nữ bình đẳng như hiện nay, sao lại thành bị người ta lấy?
Phải là cô lấy Lục Tư Sâm mới đúng!
Đúng thế, phải để anh ta tới ở rể mới phải!
“Cẩn Dư…”
“Cẩn Dư…”
Tôn Chí Cường nhìn cô cười đầy say mê, cũng không biết cô đang cười cái gì nên gọi hai tiếng.
Trịnh Cẩn Dư bị anh ta làm cho hoàn hồn, ừ một tiếng, hạ giọng: “Không có gì, chỉ là thấy cảnh vật nơi này rất đẹp. Đây cũng là lần đầu tôi tới, đúng là nhờ phúc của anh Tôn.”
“Nếu thích thì sau này tôi sẽ đưa em tới mỗi ngày.” Tôn Chí Cường lập tức nói.
Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Được.”
Trong lòng lại nghĩ đợi lát nữa tính tiền để xem anh ta còn có thể nói năng ngang ngược như thế được nữa không.
Đồ ăn của nhà hàng năm sao rất nhiều, một đợt đem lên, chưa ăn được mấy miếng lại đổi sang đợt khác.
Bởi vì bọn họ muốn toàn bộ cho nên làm hết cả một buổi tối mới tính là xong chuyện.
Tổ yến chưng đường là dùng huyết yến, nghe nói giá một chén đã hơn mười ngàn.
Nguyên liệu của ‘Phật nhảy tường’ là vây cá lấy từ biển sâu, giá cũng không rẻ.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy một bàn này rẻ nhất phải mấy trăm ngàn.
Lát nữa không biết mặt Tôn Chí Cường sẽ biến thành màu sắc gì, cô thật sự rất mong đợi.
Không phải hôm nay cô nhất định phải làm thịt Tôn Chí Cường một lần, chung quy thì hai người cũng không có thâm cừu đại hận. Nhưng mà anh ta hợp mưu với người nhà họ Tôn muốn tính kế cô thì đã phạm vào điều đại kỵ thứ nhất của cô.
Ngoài ra lúc mới gặp mặt ngày hôm nay, anh ta cầm tay cô rồi còn nắn vuốt.
Trêu đùa con gái ở lần đầu tiên gặp mặt, đây là điều đại kỵ thứ hai của cô.
Còn thứ ba đó chính là anh ta dùng ánh mắt kẻ gian được hời mà nhìn cô.
Nếu không phải bây giờ cô đang dùng chiêu bị mù thì kiểu gì cũng phải đâm mù mắt anh ta.
Tất nhiên bây giờ là xã hội pháp trị, không phải giới Tu Tiên cô ở, không thể làm như thế.
Chỉ cần ba điều này thôi, cô đã có đầy đủ lý do để làm thịt anh ta một bữa.
Hơn nữa vừa rồi anh ta còn không tiếc lời làm nhục Lục Tư Sâm.
Nếu không phải Lục Tư Sâm giả bộ tàn tật, cô thật sự muốn solo với anh ta.
“Cẩn Dư, đừng chỉ lo ăn thôi, uống chút rượu vang đi.” Tôn Chí Cường vô cùng ân cần đưa cho Trịnh Cẩn Dư một ly rượu vang.
“Huyết yến ăn rất ngon, Phật nhảy tường cũng thế.” Trịnh Cẩn Dư gọi Tôn Chí Cường: “Mau ăn nhanh lên đi, lát nữa nguội rồi không ngon đâu.”
Đừng có tự bản thân mình không ăn rồi đến lúc tính tiền lại đau ruột.
Thấy anh ta đưa rượu vang tới, thuận tay nhận lấy.
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ uống rượu vang, giới Tu Tiên cũng không có loại rượu này, nhìn màu đo đỏ, sóng sánh trong ly thủy tinh trong suốt, không thể hình dung nổi sự đẹp mắt.
Cô liền cúi đầu ngửi một cái, mùi vị có chút đặc biệt…
Trịnh Cẩn Dư cau mày, cầm ly rượu có chút chần chừ.
“Sao không uống thế?” Mắt Tôn Chí Cường lom lom nhìn chằm chằm ly rượu vang trong tay cô: “Không thích à?”
“Sao thế được?” Trịnh Cẩn Dư cười xinh đẹp, đưa ly rượu tới bên miệng, tựa như nhớ ra chút gì đó rồi dừng lại: “Anh đưa cho tôi một viên đường phèn đi, tôi thích bỏ đường vào trong rượu vang.”
Kiểu ăn uống gì quái gì thế?
Mặc dù Tôn Chí Cường nghi ngờ những vẫn kêu nhân viên phục vụ đi lấy đường.
“Được rồi, tôi cũng không cần thêm đường nữa đâu.” Chờ Tôn Chí Cường dặn dò nhân viên phục vụ xong, ly rượu vang của Trịnh Cẩn Dư đã không còn: “Rượu vang ngon như thế thêm đồ vào thì hỏng hết.”
“Đúng đúng đúng.” Tôn Chí Cường thấy ly rượu của cô cạn sạch, miệng cười không khép lại được.
Trước đó khi bàn điều kiện với nhà họ Tôn, người nhà họ Tôn lo lắng cô sẽ phản kháng, cố ý nhắc nhở Tôn Chí Cường một chút.
Trước khi Tôn Chí Cường vào tiệc đã lén bỏ vào rượu vang vài thứ.
Đừng nói cô là một đứa mù, cho dù là một cô gái bình thường cũng không thoát khỏi thứ này.
Cho nên tiểu mỹ nhân yểu điệu đó sẽ nhanh chóng là của anh ta.
Mặc anh ta định đoạt.
Trịnh Cẩn Dư nhìn dáng vẻ đắc ý của Tôn Chí Cường mà cảm thấy ghét bỏ.
Chẳng được bao lâu, cô ngoẹo đầu, choáng váng nói: “Anh Tôn, sao tôi có cảm giác đầu hơi choáng nhỉ?”
“Choáng à?” Tôn Chí Cường không khống chế được mà cười vô cùng thô bỉ.
Trịnh Cẩn Dư gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm, giọng nói mềm mại: “Hình như là uống rượu nhanh quá nên có chút choáng váng.”
Trong lòng Tôn Chí Cường buồn cười, đó không phải là uống quá nhanh mà là bỏ thêm đồ vào rượu.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư mắng mười tám đời tổ tông nhà Tôn Chí Cường hết một lượt, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ tỉnh rụi.
Vốn chỉ muốn hại anh ta trả tiền cơm một bữa là được rồi, nhưng nếu anh ta đã quá đáng như thế, cô không trút thêm cho anh ta chút thì đó thì đúng là có lỗi với anh ta.
“À ừm, anh Tôn, tôi vào nhà vệ sinh một chút nhé.” Cô vừa nói vừa đứng dậy, có cảm giác hơi lắc lư, cố gắng chống đỡ thân thể mình mới có thể ổn định.
Tôn Chí Cường vội vươn tay ra: “Tôi đỡ em đi.”
“Không cần.” Trịnh Cẩn Dư kiên cường chống đỡ: “Tôi thấy vẫn ổn.”
Tôn Chí Cường không miễn cưỡng, lúc này đưa đưa đẩy đẩy cũng không có ý nghĩa. Trịnh Cẩn Dư uống nhiều như thế, đã là thịt trên thớt của anh ta, còn có thể chạy đi đâu nữa.
Phòng trên lầu đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ lát nữa đưa cô lên là được.
Người nhà họ Tôn nói cô vẫn còn trinh, nghĩ thế thôi đã thấy như nhặt được bảo bối.
Trịnh Cẩn Dư vịn tường rời khỏi gian phòng, không đi tới phòng vệ sinh mà quẹo thẳng vào phòng bên cạnh.
Cô chạy thẳng tới bên cạnh Lục Tư Sâm, nhưng cách hơi xa, cô không nắm giữ tốt khoảng cách, trực tiếp nhào vào trên người anh.
Vốn muốn một tay nắm tay vịn xe lăn, một tay nắm cánh tay anh lại, nhưng quá gần nên cô vươn tay một cái liền ôm lấy cổ anh.
Giờ phút này cô mà rút lui thì thể hiện quá rõ là cố ý, liếc xéo một cái rồi không để ý nữa.
Trịnh Cẩn Dư cố gắng ngẩng đầu lên, ghé vào bên tai anh nói: “Anh cứu tôi.”
“Móa nó, tôi nhìn thấy cái gì thế này?” Người đàn ông cao gầy bên cạnh Lục Tư Sâm mở lớn con ngươi còn to hơn cái chuông đồng, gã nhìn chằm chằm cô gái vừa xông vào, lại còn ngồi thẳng lên người Lục Tư Sâm.
Từ trước tới giờ đại thiếu nhà họ Lục không gần nữ sắc, thật sự không biết sẽ đối xử với cô ra sao.
Một mặt khác thì khiếp sợ, Diêm Vương mặt lạnh cũng không phải nói đùa, lại thật sự dám nhào vào?
Gã thậm chí đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần anh Lục lên tiếng, gã lập tức ném người ra ngoài.
Đáng tiếc Lục Tư Sâm chỉ cau mày, cũng không ra chỉ thị gì.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực. Mặc dù hai chân anh giả bộ không đứng nổi, nhưng đúng là bị thương, chẳng qua là không nghiêm trọng như thế.
Bây giờ bỗng nhiên có một người ngồi lên, anh đau mà shh một tiếng, vừa định đẩy người ra thì phát hiện ra bộ dạng cô không đúng, liền bỏ tay xuống.
Hai gò má cô đỏ ửng, cả người đầy mùi rượu, mái tóc đen nhánh mềm mại có một sợi rơi lên mặt anh, mang mùi hương riêng biệt của cô gái.
Anh gằn giọng hỏi: “Tại sao tôi phải cứu cô?”
Dáng vẻ Trịnh Cẩn Dư có chút mơ mơ màng màng. Nghe vậy, cô suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi là bạn thân của vợ sắp cưới của người anh em của anh nên hãy cứu tôi.”
Lục Tư Sâm hừ một tiếng: “Cô cũng không phải bạn thân của vợ sắp cưới của tôi mà?”
Con ngươi Trịnh Cẩn Dư xoay chuyển: “Miệng lưỡi Lục thiếu tốt như thế?”
Chương 12:
Cô gái mang theo men say hỏi ngược lại, giọng điệu mềm mại nhưng tràn đầy ý trêu đùa, hơi thở thở ra như có như không rơi vào bên tai anh, khiến người nghe nổi giận nhưng lại thật sự không đành lòng.
Lục Tư Sâm cau mày: “…”
Cái gì với cái gì thế: “Đứng lên, đừng giả vờ say.”
Bây giờ Trịnh Cẩn Dư rất rành trò giả bộ tủi thân, giả bộ đáng thương.
Khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, cô khẽ cắn răng, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Tên khốn kiếp ở bên cạnh hợp mưu với người nhà họ Tôn bắt nạt cô gái mù là tôi đây, bỏ đồ vào trong rượu. Hu hu hu, tôi không sống nổi nữa.”
Vẻ mặt Lục Tư Sâm lạnh lùng, cũng không nhìn ra ruốt cuộc có định giúp một tay hay không: “Vậy mà cô còn tới?”
Trịnh Cẩn Dư: “Anh cho rằng tôi không tới thì bọn họ có thể tha cho tôi hay không?”
“Trong nhà bỏ thuốc không phải dễ hơn sao?”
Nói như vậy cũng có lý, Lục Tư Sâm giật giật môi: “Vậy nếu như hôm nay tôi không có ở đây thì sao?”
“Cô tìm ai cứu cô?”
Lần này Trịnh Cẩn Dư hoàn toàn không ngờ tới, cô ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, cúi đầu xuống gục lên bả vai anh.
Không cần biết, giả chết trước rồi nói sau.
“Anh Sâm.” Người đàn ông cao gầy không đoán được Lục Tư Sâm muốn làm gì, thử dò hỏi: “Em kéo cô ta ra nhé?”
Một người thấp bé khác nói: “Đúng vậy Lục thiếu, chân anh còn bị thương, tiếp tục như thế có thể…”
Mặc dù bây giờ hai người không biết rốt cuộc Lục Tư Sâm có suy nghĩ như thế nào, nhưng bọn họ biết một chút, đó chính là Lục Tư Sâm không ghét cô gái mù này, nếu không cũng sẽ không để cô ngồi trong ngực lâu như thế.
Phải biết Lục Tư Sâm có tính sạch sẽ, trước kia có cô gái nào nhào đến đều bị anh ném ra như ném rác.
Lục Tư Sâm không lên tiếng, chuyển động xe lăn đi tới trước ghế sô pha, đặt người lên ghế sô pha, xoay người nói với người đàn ông cao gầy: “Siêu Tử, gọi điện thoại cho Triệu Lỵ Lỵ.”
Dừng lại: “Sau đó báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Siêu Tử không biết Lục Tư Sâm muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời gọi điện thoại cho Triệu Lỵ Lỵ trước, báo tình hình bên này theo đúng sự thật rồi báo cảnh sát.
Tôn Chí Cường ở bên cạnh đợi đã lâu mà không thấy người quay lại, trong lòng thấy kỳ lạ, còn tưởng rằng con mù có bản lĩnh gì, lần đầu tới một nơi xa lạ còn có thể tìm được nhà vệ sinh, kết quả vẫn là đánh giá cao cô ta.
Anh ta đứng dậy ra khỏi phòng đi tìm nhà vệ sinh, đi thẳng tới nhà vệ sinh cũng không thấy người.
Kéo nhân viên phục vụ đi ngang qua, cũng không ai nhìn thấy, trong lòng càng thấy kỳ lạ, rốt cuộc người đi đâu rồi?
Không phải bỗng nhiên phát hiện ra cái gì rồi chạy chứ?
Nhưng mà cô là một người mù thì có thể chạy đi đâu?
Tôn Chí Cường trở lại gian phòng của mình, ánh mắt bỗng rơi xuống phòng bên cạnh, lúc nãy vẻ mặt Trịnh Cẩn Dư nói chuyện với Lục Tư Sâm rõ ràng trông rất quen thuộc, có phải là?
Càng nghĩ càng thấy khả nghi, anh ta xoay người đi về phía cách vách, gõ cửa.
Siêu Tử đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Tôn Chí Cường thì cười ha ha nói: “Yo, đây không phải là Tôn thiếu đang đi xem mắt sao?”
“Sao thế? Lạc mất cô gái mình xem mắt rồi à?”
Trước đó Lôi Siêu có qua lại với Lục Tư Sâm, nhưng mà điều kiện gia đình Lôi Siêu không tốt, cũng không có địa vị gì nên Tôn Chí Cường mới không sợ, dùng sức đẩy gã ra rồi chen vào trong phòng: “Chắc chắn là mấy người giấu người đi có phải không?”
Lôi Siêu cũng không giấu giếm, tránh đường rồi cười nói: “Một người đang sống êm đẹp sao chúng tôi có thể giấu được, trừ phi người ta tự mình muốn đi qua.”
Tôn Chí Cường nhanh chóng nhìn thấy cô gái nằm trên ghế sô pha, anh ta tức giận bốc lửa giận lên cao ba mét, chỉ Lục Tư Sâm mắng: “Biết ngay là thằng què nhà mày tác quái, rốt cuộc mày cho cô ấy ăn cái gì rồi?”
Anh ta nói xong cũng không để ý tới thái độ của người khác, muốn bước qua đưa người đi.
Vẻ mặt Lục Tư Sâm nhàn nhạt nhưng di chuyển xe lăn chắn trước ghế sô pha, cười lạnh nói: “Bản thân Tôn thiếu cũng không biết mình đã làm gì sao?”
Tôn Chí Cường không ngờ cái gì Lục Tư Sâm cũng biết, trong lòng chột dạ, ánh mắt né tránh nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Lục Tư Sâm, mày đừng có nói lung tung ở đây, tao có thể làm gì chứ?”
“Hai người bọn tao đi xem mắt, tình đầu ý hợp, sẽ nhanh chóng kết hôn. Đó chính là vợ của tao, tao có thể làm gì?”
“Ngược lại là mày đấy, lúc nãy mơ tưởng đến người phụ nữ của tao, mới không thấy cô ấy một lúc đã ngủ ở đây rồi, chắc chắn là mày động tay chân gì đó.”
Lục Tư Sâm không tức giận chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Chờ anh ta nói xong mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt như không để mấy thứ này vào trong mắt.
“Tôn thiếu, tôi nhắc nhở anh mấy câu, hai người tình đầu ý hợp thì quả thật có thể kết hôn, nhưng mà vừa rồi hình như tôi nghe cô gái này kêu tôi cứu mạng.”
“Còn nữa, có phải tôi mơ tưởng cô ấy hay không thì một ngày chưa kết hôn, anh cũng không có tư cách xen vào.”
“Một câu cuối cùng, rốt cuộc là tôi động tay chân hay là anh động tay chân, anh nghĩ chắc chắn cảnh sát có thể cho anh câu trả lời công bằng.”
“Cảnh sát?” Tôn Chí Cường vừa nghe hai chữ này liền luống cuống, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh vèo vèo đổ ra sống lưng.
Nhưng vẫn cô cùng trấn định: “Mày đừng có nói bậy nói bạ, người ngủ ở trong phòng của bọn mày, chắc chắn là bọn mày động tay chân. Cảnh sát tới để tao xem chúng mày nói thế nào!”
Anh ta vừa uy hiếp vừa âm thầm gọi điện cho người nhà họ Tôn, đến lúc đó chỉ cần người nhà họ Tôn ra làm chứng quan hệ hai người đặc biệt, vậy cho dù cảnh sát có tra ra được cũng chỉ có thể nói là hai người chơi trò tình thú.
Đáng tiếc tính toán của anh ta không được như ý, Triệu Lỵ Lỵ đã mau chóng dẫn người tới.
Vừa vào phòng liền hỏi: “Cẩn Dư đâu?”
Cô có mái tóc ngắn, trang điểm tươi sáng lại tinh tế, dưới chân đi giày cao gót mười hai phân, quần áo công sở màu đen toàn thân còn chưa kịp thay, sau lưng dẫn theo mấy đại hán vạm vỡ, đội hình mạnh mẽ, khí thế bức người.
Sau khi cô ấy hỏi xong, mắt rơi xuống trên mặt Lục Tư Sâm, lại hỏi một lần nữa: “Người đâu?”
Lục Tư Sâm quay lại hất đầu về phía cô gái trên ghế sô pha. Giờ phút này cô gái yên tĩnh nằm trên ghế sô pha, mái tóc đen nhánh tản ra, che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhìn dáng vẻ không quá giống có chuyện, Triệu Lỵ Lỵ khí thế hung hăng hỏi: “Rốt cuộc là ai làm?’
Nữ Diêm Vương này của nhà họ Triệu ai mà không biết, các quý công tử toàn bộ thành phố Ly chẳng có ai không sợ cô, lại có chỗ dựa phía sau là tài phiệt nhà họ Lê, càng không ai dám chọc vào.
Tất nhiên Tôn Chí Cường biết, bình thường loại người như anh ta đều chạy trốn, ai mà ngờ lại gặp phải cô?
Nghe nói Triệu Minh Viễn hủy hôn cũng là do cô ấy ép buộc.
Lúc ấy nhà họ Tôn chỉ lo đồng ý chỗ tốt, lại thấy Trịnh Cẩn Dư quả thật xinh đẹp nên bỏ quên mất tra nữ này.
Lúc này nghe cô ấy mặt lạnh hỏi, bị dọa sợ co rúm cổ lại.
Đáng tiếc lúc này Triệu Lỵ Lỵ đã nhìn thấy anh ta từ lâu, cô ấy sải ba bước đi tới, nhấc chân đạp một đạp: “Anh làm?”
Tôn Chí Cường bị một đạp nào làm cho lảo đảo, cố gắng giãy giụa: “Chị Triệu hiểu lầm rồi, sao em có thể làm ra chuyện này được ạ?”
Đôi lông mày sắc bén của Triệu Lỵ Lỵ nhướn lên, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt: “Vậy sao cô ấy lại ngủ?”
Tôn Chí Cường bò dậy, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Bây giờ anh ta có chết cũng không thể thừa nhận, chỉ có thể đổ lên người Lục Tư Sâm, anh ta chỉ tay về phía đối phương: “Đều là do anh ta, là anh ta có dụng ý không tốt với Cẩn Dư, nếu không sao lại đúng lúc như thế, bọn em vừa vào quán rượu anh ta đã đi theo?”
“Hơn nữa còn nói rất nhiều điều vớ vẩn, chắc chắn là anh ta ghen tị em với Cẩn Dư tốt đẹp nên mới bỏ thuốc vào trong rượu của cô ấy.”
Tên Lục Tư Sâm này đúng là ngồi vô cùng tên ổn, người ta vu oan anh như vậy, anh cũng chẳng có biến hóa gì lớn trong nét mặt, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Thật không?”
Ngay sau đó liếc mắt với Lôi Siêu, Lôi Siêu hiểu ý, lập tức đi qua ngoài.
Triệu Lỵ Lỵ tới nhanh, cảnh sát cũng tới mau, nhanh chóng bao vây phòng bao: “Là ai báo án?”
Lôi Siêu đã ra ngoài rồi, một người đàn ông khác đi cùng Lục Tư Sâm là Vương Tấn đứng ra nói: “Là chúng tôi.”
Cảnh sát người mặc đồng phục, mặt đầy uy nghiêm: “Xảy ra chuyện gì?”
Vương Tấn nhìn Trịnh Cẩn Dư giải thích: “Cô gái này bị người ta bỏ thuốc vào trong rượu, tôi đang nghi ngờ có người muốn mê hoặc nên mời anh cảnh sát tới kiểm chứng.”
Lời này vừa nói ra, Tôn Chí Cường bị dọa sợ sắp đái ra, anh ta vội vàng nói: “Không phải thế, cô ấy đi cùng với tôi, nhưng mà uống hơi nhiều rượu, giờ đang ngủ.” Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh cảnh sát giải thích: “Đồng chí cảnh sát, đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, mong anh hãy tin tôi.”
Lôi Siêu trở lại rất nhanh, đưa một chiếc thẻ USB cho cảnh sát: “Tìm được chứng cứ rồi. Ở đây có một video có thể chứng minh vị Tôn thiếu này thật sự đã từng bỏ thuốc vào trong rượu.”
Cảm giác thời gian sắp hết, Trịnh Cẩn Dư ở trên ghế sô pha tỉnh lại, tay phải cô đỡ trán, tay trái chống ghế sô pha, vô cùng yếu ớt hỏi: “Sao thế?”
“Tôi đang ở đâu vậy?”
Triệu Lỵ Lỵ nhìn thấy cô tỉnh, mau chóng đi lên đỡ cô: “Cẩn Dư, cậu thế nào rồi?”
Vừa nghe thấy giọng Triệu Lỵ Lỵ, dáng vẻ Trịnh Cẩn Dư như cô cùng sợ hãi nhào vào trong ngực cô ấy: “Lỵ Lỵ, mình…”
Dù sao bây giờ cô cũng giả bộ yếu ớt, khóc không ngừng như đúng rồi.
Lỗ mũi cô vô cùng nhạy bén, những thứ đó mà Tôn Chí Cường bỏ vào trong rượu sao có thể qua được mũi cô?
Cô nhanh chóng đổ bỏ rượu có vấn đề, uống một ly không có vấn đề gì.
Đó là lý do cả người cô mới dính mùi rượu.
Nhưng mà uống rượu mạnh thật sự dễ choáng váng.
Lần sau phải chú ý tốc độ.
Chạy tới cách vách cũng đoán được với tính cách có thù tất báo của Lục Tư Sâm sẽ không dễ dàng bỏ qua người làm nhục anh, cho nên mới tới tìm xin sự giúp đỡ.
Cô cho rằng Lục Tư Sâm sẽ tự mình ra tay, không ngờ lại thông báo cho Triệu Lỵ Lỵ, thậm chí còn báo cảnh sát.
Lúc nãy lén nhìn thấy Triệu Lỵ Lỵ đạp Tôn Chí Cường một phát, trong lòng rất đã ghiền. Lúc này nghe cái người gọi là Siêu Tử đó tìm được chứng cứ tới, tất nhiên cô không cần giả vờ ngủ nữa.
“Hu hu hu, mình bị người trong nhà bắt đi xem mắt, ai ngờ đối phương lại xấu xa như thế, dám bỏ thuốc vào trong rượu.”
Triệu Lỵ Lỵ nghe vậy càng tức giận hơn, cô ấy bỏ Trịnh Cẩn Dư ra, đứng dậy đi tới trước mặt Tôn Chí Cường, giơ tay lên cho mấy bạt tai.
Tôn Chí Cường muốn trả đũa nhưng sợ mấy đại hán vạm vỡ Triệu Lỵ Lỵ dẫn tới lập tức tiến lên trước một bước, anh ta bị dọa sợ run rẩy, chỉ có thể lui về phía sau.
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ đánh người.”
Tất nhiên cảnh sát không thể tùy ý Triệu Lỵ Lỵ đánh người, nhưng mà một anh cảnh sát nhận ra Triệu Lỵ Lỵ là thiên kim nhà họ Triệu, thấp giọng nói với cấp trên: “Bị người ta hại là một cô gái mù, người này lại bỏ thuốc một cô gái không nhìn thấy, tôi thấy đánh còn nhẹ.”
Cảnh sát cấp trên vừa nghe thấy, anh ta cũng căm ghét những loại người như Tôn Chí Cường như bao người khác, cho nên chỉ lớn tiếng trách mấy câu rồi thôi.
Một lát sau, cảnh sát kiểm tra xong tất cả mọi thứ, lại lấy máu trên người Trịnh Cẩn Dư để làm chứng cứ.
Trịnh Cẩn Dư không uống rượu tất nhiên không chịu cho lấy.
Cô dùng sức nắm cánh tay Triệu Lỵ Lỵ, run lẩy bẩy nói: “Mình sợ, đừng lấy máu của mình.”
Triệu Lỵ Lỵ lập tức hỏi ngược lại: “Không phải có video làm chứng cứ rồi sao?
“Đúng là có chứng cứ Tôn Chí Cường bỏ thuốc rồi, tại sao còn muốn lấy máu?’
Cảnh sát suy nghĩ một chút dù sao thì đám người Trịnh Cẩn Dư đặc biệt, nên cố ý mở lối đi đặc biệt.
Tất cả mọi chuyện đều xử lý xong, cảnh sát dẫn theo nghi phạm rời đi.
Nhưng lúc này Lôi Siêu lại gọi Tôn Chí Cường một tiếng: “Tôn thiếu…”
Lôi Siêu chỉ chỉ phòng bên cạnh: “Đừng quên thanh toán phòng bên cạnh.”
Tôn Chí Cường: “…”
Thiếu chút nữa quỵ xuống, thịt còn chưa ăn đến miệng đã bị chọc cho tức tối cả người, bây giờ phải tới đồn cảnh sát phối hợp điều tra còn không nói, một bàn thức ăn mấy trăm ngàn cũng không thoát được. Thế này thì lúc về anh ta ăn nói với mẹ thế nào đây?
Không được, anh ta không thể cứ thế tới đồn cảnh sát được. Bỗng nhiên anh ta thoát khỏi cảnh sát quay lại phòng bao, trực tiếp quỳ xuống dưới chân Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, tôi xin cô, là tôi sai. Tôi xin lỗi cô.”
“Cẩn Dư nói với cảnh sát đi, tôi không làm gì hết, chúng ta chỉ vui đùa thôi?”
“Cẩn Dư, cô là một cô gái hiền lành, lần này cứu tôi đi, sau này tôi không dám nữa đâu, có được không?:
Người đàn ông lúc nãy còn cao cao tại thượng xem thường cô gái mù này, bây giờ lại quỳ dưới chân cô cầu xin tha thứ.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư ngập tràn vui vẻ, nhưng lại tiếp tục làm bộ run rẩy núp trong lòng Triệu Lỵ Lỵ: “Lỵ Lỵ, mình thật sự sợ lắm.”
Một tay Triệu Lỵ Lỵ vỗ sau lưng cô trấn an, một ngón tay chỉ Tôn Chí Cường: “Mau cút ra ngoài nhanh lên, nếu còn không đi có tin tôi đánh anh nữa không?”
Lục Tư Sâm vẫn luôn ngồi trên xe lăn yên lặng nhìn tất cả những gì xảy ra trong phòng.
Ban đầu anh thật sự tin tưởng chuyện Trịnh Cẩn Dư bị bỏ thuốc.
Bây giờ nhìn thấy Tôn Chí Cường sưng mặt sưng mũi quỵ trên đất, Triệu Lỵ Lỵ giống như một nữ bá vương che chở cô gái, mà cô gái…
Mặc dù nhìn thân thể mang bộ dạng run rẩy nhưng sao thế nào cũng thấy một chút thiếu trình độ ấy nhỉ?