Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 25:
Giọng nói của Triệu Lỵ Lỵ vừa nói ra chưa được bao lâu, Lê Mặc Dương bỗng nhiên phát ra một tiếng vang rất lớn, là tiếng đẩy ghế ra, sau đó nhìn thấy anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông sầm mặt lại, cứ như ai chọc phải anh ta vậy.
Triệu Lỵ Lỵ sợ run nhưng nhanh chóng làm như không xảy ra chuyện gì tiếp tục tranh cãi với mọi người.
Trịnh Cẩn Dư luôn cảm thấy thái độ này của Lê Mặc Dương sai sai, cô thấp giọng hỏi Lục Tư Sâm: “Lục thiếu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Tư Sâm nhét vào tay cô một ly nước: “Uống nước của cô đi.”
Trịnh Cẩn Dư lè lưỡi, cứ làm như cô không nhìn thấy là dễ lừa ấy.
Thức nhanh mau chóng được đưa lên, Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhiên nhắc tới việc đi xem show tối qua.
Trong lúc lơ đãng liền nói đã gặp phải Lục Tư Trình.
Sau đó Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy lần biến sắc thứ hai trong tối nay.
Mặt Lục Tư Sâm như đổi một khuôn mặt khác mà liếc nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Sao cô không nói cho tôi biết cô đã gặp cậu ta?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Đây là thái độ gì? Chẳng lẽ việc cô gặp Lục Tư Trình là chuyện gì mà người ta không thể làm?
Phải báo cáo với anh?
“Xin lỗi, mắt tôi không nhìn thấy cho nên tôi từng thấy qua.”
“Cô…” Lục Tư Sâm bị cô chọc tức hồi lâu không nói nên lời: “Cậu ta nói gì với cô?”
Nếu ăn nói nhẹ nhàng cô nhất định sẽ trả lời, nhưng bây giờ thái độ này là thế nào đây: “Quên rồi, không nhớ, muốn biết thì anh đi hỏi cậu ta đi.”
Trịnh Cẩn Dư thốt ra lời này xong, người cả phòng đều kinh sợ.
Không riêng gì Lôi Siêu và Vương Tấn, ngay cả Triệu Lỵ Lỵ cũng sợ ngây người.
Có một người phụ nữ dám nói chuyện với Lục Tư Sâm như thế đã biến mất khỏi thành phố Ly.
Bình thường ngay cả khi cô ấy nói chuyện với Lục Tư Sâm cũng phải xem tâm trạng của anh, nếu như tâm trạng anh vô cùng không tốt, cô cũng phải đắn đo mãi mới nói.
Dù sao thì người nọ mặt lạnh lòng dạ độc ác, chọc không thoải mái, không vừa mắt ai, toàn bộ thành phố Ly ai mà không biết danh hiệu Ma vương mặt lạnh chứ!
Điền Dĩnh Hòa bên cạnh Trịnh Cẩn Dư cũng bị dọa sợ mặt xanh mét, lỡ đâu Lục Tư Sâm nổi giận với Trịnh Cẩn Dư thì cô bé phải làm thế nào?
Trịnh Cẩn Dư lại là cô gái đã từng cứu mẹ cô, nếu Lục Tư Sâm thật sự dám nổi đóa với Trịnh Cẩn Dư, cùng lắm thì cá chết lưới rách với anh.
Ngược lại Trịnh Cẩn Dư chẳng ý thức được chút nào.
Trước kia cô cũng nói chuyện với Lục Tư Sâm như thế.
Mọi người đang lo lắng trong lòng cũng không để ý tới.
Giờ phút này Lục Tư Sâm rất bình tĩnh.
Lúc nãy anh vừa bị người ta oán hận không nói nên lời.
Tiểu nha đầu nổi giận lên đúng là dọa người.
Giờ phút này lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại.
Ban nãy anh thật sự quá sốt ruột, nhưng mà sau mấy giây đã lắng xuống, cho nên anh hạ mình, nhẹ giọng nói: “Sau này gặp phải tránh xa cậu ta ra một chút.”
“Còn nữa, đừng quên nói cho tôi biết.”
Nếu Lục Tư Sâm đã hạ mình, Trịnh Cẩn Dư cũng không phải loại con gái không nói đạo lý, vậy nên cũng hòa hoãn giọng: “Biết rồi.”
Trái lại không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại mềm giọng nhanh như thế, thấy dáng vẻ oán hận vừa rồi của cô còn tưởng rằng muốn náo loạn với anh một hồi nữa.
Lục Tư Sâm cong khóe miệng, lại rót cho Trịnh Cẩn Dư một ly nước trái đây: “Đợi một chút là được ăn cơm.”
Ánh mắt của cả người trong phòng không hề chớp, đây thật sự là thái tử gia nhà họ Lục ư?
Diêm Vương mặt lạnh trước đó của thành phố Ly?
Không phải xảy ra tai nạn xe, bị nhà họ Lục đuổi đi, ngay cả tính cách cũng thay đổi rồi chứ?
Chỗ này có Vương Tấn và Lôi Siêu là biết chân tướng, Triệu Lỵ Lỵ và Điền Dĩnh Hòa vẫn luôn không biết.
Triệu Lỵ Lỵ vô cùng đồng cảm nhìn Lục Tư Sâm, quả nhiên tiền bạc là sức mạnh của đàn ông. Bây giờ không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, oai phong của đàn ông đều bị gọt không còn.
Tất nhiên cô ấy không biết giờ phút này Lục Tư Sâm không phải thật sự tàn phế, rời khỏi nhà họ Lục cũng chỉ là vì quyền lợi thừa kế, sau hai tháng rưỡi nữa, anh sẽ trở lại đỉnh cao một lần nữa.
Buổi tối về đến nhà, Trịnh Cẩn Dư chợt nhớ ra chuyện ông cụ Tôn và cô gái nhỏ kia.
Theo lý thì loại việc xấu trong nhà này cô không muốn nói với Lục Tư Sâm.
Nhưng mà chuyện này sớm muộn gì cũng rùm beng lên, đến lúc đó Lục Tư Sâm sẽ biết.
Chi bằng bây giờ cô nói cho anh biết.
Dù sao bây giờ nhà họ Lục bọn họ cũng không hơn kém gì nhà họ Tôn bọn họ, cũng không ai coi thường ai.
Vừa nghĩ như thế, tên hai người còn ở cùng trên sổ!
“Lục thiếu.” Sau khi đi ra ngoài từ trong phòng tắm, Trịnh Cẩn Dư một bên lau tóc còn ướt, một bên nói.
Lục Tư Sâm đang ngồi trên giường, đang dựa vào đầu giường xem tạp chí, nghe vậy nâng mí mắt lên: “Ừ?” một tiếng.
Trịnh Cẩn Dư mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng, quần đùi áo cộc, nhìn rất thon nhỏ xinh.
Cô ném khăn lau đầu qua một bên, một chân gác trên giường, nói: “Không phải hôm nay tôi tới tiệm mát xa hay sao.”
“Sau đó thì sao?” Lục Tư Sâm lời ít ý nhiều.
Trịnh Cẩn Dư: “Đã nhìn thấy một vài thứ không nên thấy.”
Lục Tư Sâm hơi nhăn mày: “Chú cô lại ngoại tình?”
“Anh nói cái gì thế.” Trịnh Cẩn Dư oán giận một câu, sau đó phát hiện ra còn không bằng chú ngoại tình.
“Khụ, thật ra thì không phải chú tôi.”
“Vậy là ai?” Lục Tư Sâm không quá để tâm đến chuyện nhà họ Tôn: “Thím cô?”
Trịnh Cẩn Dư nắm tóc trong tay, tóc vẫn hơi ẩm chứ chưa khô, sờ trong tay trơn trượt rất vui.
Cô có chút xấu hổ: “À ờm, so với chuyện đó thì bê bối hơn, có phải anh sẽ chê nhà chúng tôi hay không?”
“Thậm chí còn hối hận khi hợp tác với bọn tôi?”
Giọng nói Lục Tư Sâm chợt nhẹ: “Chỉ cần nhân vật chính của vụ bê bối không phải cô thì sao tôi phải hối hận.”
Đừng thấy bình thường Lục Tư Sâm lạnh như băng, một bộ vô cùng không hợp tình người, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất biết nói chuyện.
Trịnh Cẩn Dư cười một tiếng: “Vậy anh yên tâm đi, cho dù anh xảy ra bê bối tôi cũng sẽ không đâu.”
Lục Tư Sâm: “…”
Nha đầu này nhìn thông minh lanh lợi, nói một câu tốt đẹp cũng không được.
Anh sẽ xảy ra bê bối gì?
Chẳng lẽ còn có thể ngoại tình như chú của cô hay sao?
Bỏ đi, so đo với cô chỉ có tức chết thôi: “Rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”
Trịnh Cẩn Dư xích lại gần Lục Tư Sâm, hạ thấp giọng nói: “Tôi thấy ông nội tôi đi cùng với một cô gái, cô gái đó còn nhỏ hơn cả cô gái mà chú tôi tìm.”
“Aiz, nếu bà nội tôi mà biết thì có tức chết hay không?”
“Sau đó tôi đi theo xem thử, nhưng mà bên ngoài rất nhiều người xin, tôi không thể tới gần. Nhưng mà tôi đã chụp lại cô gái kia rồi, đợi ngày mai nghĩ cách điều tra một chút.”
Cô gái bỗng nhiên xích lại gần, một mùi thơm của cơ thể khi tắm xong bay vào lỗ mũi, cả người Lục Tư Sâm cứng đờ.
Hơi thở của cô gái quanh quẩn chóp mũi, cộng thêm cả câu nói trầm bổng của cô, mang một loại du dương không rõ, khiến anh trong nháy mắt trở nên khó thở.
Mãi mà người đàn ông không phản ứng, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư cũng ý thức được chút gì đó.
Có vẻ như lời cô nói hơi kích động, lượng tin tức để lộ ra hơi lớn.
Cô vươn tay quơ quơ trước mặt Lục Tư Sâm, mắt nhìn mình chằm chằm không tập trung: “Anh có nghe không đó?”
“Sao lại không phản ứng?”
Cô không thấy Lục Tư Sâm nói gì, lại lầm bầm lầu bầu giải thích: “Chủ yếu là do mắt tôi không nhìn thấy, nếu không tôi có thể tra ra rồi.”
“Nếu như không phải nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ trong đoàn người thì tôi còn không biết ông nội cũng sẽ làm ra loại chuyện này.”
Cho dù như thế nào thì bây giờ có thể cứu vớt bao nhiêu thì cứu vớt.
Xem ra chuyện mắt không nhìn thấy không thể lừa gạt Lục Tư Sâm được bao lâu.
Nhưng mà cũng phải kiên trì tới lúc anh đứng lên, cô nhất định phải kiên trì lâu hơn anh.
Người nhà họ Tôn cũng không đáng tin cậy, điều này Lục Tư Sâm biết, nhưng mà ông cụ Tôn cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, lại còn già mà mất nết như thế, thật sự vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh.
“Sao nào, tôi giúp cô điều tra?”
Nếu như Lục Tư Sâm có thể giúp một tay thì tất nhiên là tốt nhất.
Người bên cạnh cô trừ hai người bạn tốt ra, còn lại tất cả đều là sau đó nhà họ Tôn cài vào, bao gồm cả mấy người như tài xế, quản gia và người giúp việc.
Đã sớm cùng phe với nhà họ Tôn rồi.
Bây giờ chỉ cần điều tra rõ thân phận cô gái kia là được, tới lúc đó tự có bà nội Tôn dạy dỗ ông ta.
“Được chứ.” Trịnh Cẩn Dư vô cùng vui sướng nói: “Giúp tôi điều tra rõ xem cô gái kia làm gì, ở đâu, nhà còn có những ai…”
Cô dừng lại rồi cố ý cường điệu nói: “Quan trọng nhất là có phải cô bé đó tự nguyện hay không.”
“Được.” Lục Tư Sâm nhanh chóng đồng ý, anh né tránh phạm vi tiếp xúc với hơi thở của Trịnh Cẩn Dư nhất có thể, kéo giãn khoảng cách với cô.
Trịnh Cẩn Dư biết thủ đoạn của Lục Tư Sâm nhưng không ngờ anh lại làm việc nhanh nhẹn như thế, sáng ngày hôm sau đã gửi thông tin về cô gái kia tới.
Có lẽ là lo lắng mắt cô không tiện nên gọi điện thoại, trần thuật lại tin tức của đối phương một lần.
Cũng biết cô gái kia không lớn, nhưng mà dù có thế nào Trịnh Cẩn Dư cũng không ngờ đối phương vẫn còn học trường cấp ba.
Cũng may đã mười tám tuổi và thành niên rồi.
Không ngờ Tôn Hải Nhạc lại có sở thích này.
Nghe nói ban đầu không phải cô gái kia tự nguyện, sau đó xảy ra quan hệ, cũng lấy được chút tiền nên từ từ chấp nhận.
Trịnh Cẩn Dư cắn môi nắm chặt ngón tay, thứ người như Tôn Hải Nhạc còn đáng ghét hơn Tôn Đại Sơn cả trăm lần, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ông ta sớm một chút.
Nếu đã biết thông tin của đối phương, Trịnh Cẩn Dư quyết định đi tìm cô gái kia ngay lập tức.
Cô không để tài xế đưa cô đi mà là chống gậy rời khỏi nhà, gọi một chiếc xe tới trường học của cô gái kia.
Đúng lúc đuổi kịp giờ tan trường buổi trưa, cô không phải nhân viên trong nhà trường nên không thể tùy tiện ra vào trường học, cho nên nói với bảo vệ là chị của Lý Như, bảo vệ liền giúp cô gọi người tới.
Hôm nay Lý Như buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng khiến người ta vừa mắt hơn lần gặp hôm qua, là cái loại liếc qua đã thấy xinh, nhìn kỹ còn xinh hơn.
Cô thấy Trịnh Cẩn Dư thì ngây ra, thấy trong tay cô cầm gậy lại càng bối rối: “Chị gọi tôi?”
Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Em chính là Lý Như?”
Trong lòng Lý Như càng cảm thấy kỳ lạ: “Sao chị lại biết tôi?”
“Nhưng mà tôi không biết chị mà.”
Trịnh Cẩn Dư nói ngay vào trọng điểm: “Em không quen biết chị cũng không sao, nhưng mà hôm qua chị đã gặp em rồi.”
Cô gái vừa rồi còn rất bình tĩnh, vừa nghe cô nói hôm qua gặp mặt đã lập tức luống cuống tay chân: “Tôi không biết chị đang nói gì hết.”
Lý Như xoay người muốn chạy, lại bị Trịnh Cẩn Dư bắt được cánh tay trước một bước: “Lý Như, nếu em mà dám chạy, chị sẽ đi nói cho bạn học của em ngay.”
Lý Như thở hổn hển nói: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?’
Đúng vào giờ tan học buổi trưa, bạn học tới tới lui lui rất nhiều, lúc hai người đang lôi kéo đã có rất nhiều người nhìn sang.
Trịnh Cẩn Dư nghĩ một lúc rồi nói: “Em đi với chị qua tiệm bánh bên kia nói chuyện.”
Lý Như vô cùng không muốn đi nhưng mà vì ngại Trịnh Cẩn Dư biết gì đó nên không thể làm gì khác hơn là đi theo cô tới tiệm bánh.
Sau khi ngồi xuống, hiển nhiên Lý Như rất không kiên nhẫn: “Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”
Hôm nay Trịnh Cẩn Dư tới chính là muốn biết rõ tất cả chuyện đã xảy ra, cũng không muốn dông dài, chơi cái gì mà tôi phải từ từ tới gần cô, để cô bỏ xuống phòng bị với tôi, sau đó nói hết mọi chuyện cho tôi.
Nói thật, chủ yếu là cô không có cái kiên nhẫn đó.
Sống trong giới Tu Tiên mấy trăm năm, chỉ vây quanh một cái lò luyện đan, cô đã chán ngấy từ lâu rồi.
“Rốt cuộc em và Tôn Hải Nhạc có quan hệ gì?”
Chương 26
“Tôn Hải Nhạc gì chứ?” Lý Như vẫn còn chối quanh chối co đến cùng: “Tôi không biết.”
Trịnh Cẩn Dư cười lạnh nói: “Nếu chị không chuẩn bị mới đến thì chị sẽ không tìm được em một cách chính xác như vậy đâu! Ngay cả tên em là gì, ở đâu học lớp nào chị cũng đều biết.”
Lý Như bực bội hỏi: “Vậy chị còn hỏi tôi làm gì?”
Trịnh Cẩn Dư: “Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của chị! Chị chỉ muốn hỏi em, em mới học cấp ba, rốt cuộc làm sao lại quen biết Tôn Hải Nhạc?”
“Ông ta có ép buộc em hay không?”
Nghe Trịnh Cẩn Dư nói vậy, Lý Như có chút cảm động, cô bé lẳng lặng nhìn Trịnh Cẩn Dư không nói gì.
Trịnh Cẩn Dư nói tiếp: “Em phải tin tưởng chị, chỉ cần em muốn chị có thể trả thù những người đó.”
Lý Như rũ mắt xuống, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đầy nghi ngờ: “Chị là cảnh sát sao?”
Tất nhiên không phải rồi.
Trịnh Cẩn Dư không muốn lừa dối cô bé nhưng thấy cô bé có vẻ rất mong chờ về cảnh sát.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy chị không phải cảnh sát nhưng chị có cách nhất định bắt đám người xấu bị trừng phạt.”
Nghe cô nói cô không phải cảnh sát, mí mắt Lý Như lại rũ xuống, sau đó nghe cô nói có cách lại dấy lên hy vọng: “Chị có cách sao?”
Trịnh Cẩn Dư trầm ngâm nói: “Chuyện này không thể nói tùy tiện được, nói ra dễ mất linh.”
Thấy cô không chịu nói, Lý Như lại nghi ngờ, hỏi: “Mắt chị không nhìn thấy gì, thật sự có thể làm được sao?”
Cô biết ngay Lý Như sẽ không tin vào năng lực của cô mà.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình nên chứng minh gì đó với cô bé.
Do dự một lát, cô mới lấy một tờ giấy từ trong hộp giấy ra, nói: “Em có biết ảo thuật không?”
“Ảo thuật?” Mặt Lý Như tỏ vẻ xem thường: “Đó là thứ trẻ con mới tin thôi.”
Trịnh Cẩn Dư dùng hai ngón tay cầm khăn giấy, rồi xòe cả hai tay ra cho cô bé thấy ngoài khăn giấy ra thì không có gì trong tay mình.
Lý Như không biết cô định làm gì, chăm chú nhìn theo.
Tay trái Trịnh Cẩn Dư cầm khăn giấy, tay phải di chuyển từ trên xuống dưới khăn giấy, vậy mà tờ giấy kia lại tự bốc cháy.
Lý Như rất ngạc nhiên và không biết diễn tả thế nào về những gì mình nhìn thấy.
Trịnh Cẩn Dư không chút hoang mang dập tắt lửa, đẩy sang một nơi không có gì đáng ngại nữa.
“Thế nào, có tin chị có phép thuật chưa?”
Đây là trò bịp mà cô thường xuyên chơi ở giới Tu Tiên, không đáng kể chút nào.
Lý Như bị sốc và vẫn chưa khôi phục lại tinh thần được.
Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Bây giờ đã tin chị có thể xử lý chuyện của em chưa?”
“Uhm, có thể, có thể.” Lý Như phản ứng lại, gật đầu liên tục.
Dù sao mới chỉ là một cô bé vừa lên cấp ba, thiếu kinh nghiệm xã hội và kinh nghiệm sống, rất dễ tin lời người khác nói.
Trịnh Cẩn Dư chỉ làm một trò ảo thuật đơn giản mà cô bé đã tin ngay.
Trịnh Cẩn Dư thở dài trong lòng, chả trách cô bé bị người ta lừa.
Chưa nghe thấy Lý Như nói chuyện, đã nghe tiếng khóc thút thít trước.
“Lý Như, em sao vậy?” Trịnh Cẩn Dư nhẹ giọng hỏi.
Lý Như khóc một lúc mới bắt đầu kể lại câu chuyện.
Vừa nói không sao cả, không ngờ lại là một vụ án lớn động trời.
Trịnh Cẩn Dư khiếp sợ hít vào một hơi.
Đầu tiên cô đồng cảm với những đứa trẻ này, sau đó liền mắng Tôn Hải Nhạc không biết xấu hổ, dám làm ra chuyện súc sinh không phải con người này.
Trên đường về, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy lần này mình nhất định phải làm một trận sóng to gió lớn, nếu không thì sẽ rất có lỗi với thân phận tiểu dược đồng tu tiên của cô.
Cô là một tiểu dược động vô cùng trọng nghĩa.
Nhưng sự việc có vẻ hơi lớn, tuy cô vừa đến nhân gian được vài ngày nhưng cũng biết đây là xã hội pháp trị, không được phép phán xét cá nhân.
Cho nên cô vẫn nên nghĩ cách tìm một nhân viên cảnh sát đáng tin mới được.
Cảnh sát?
Cô hầu như không quen biết ai, sao có thể liên lạc được chứ?
Đừng trách cô đề phòng, vụ án lớn như vậy, lỡ như bị ai đó để lộ chút thông tin thì mọi thứ xem như tiêu rồi.
Thì ra ban đầu Lý Như không tự nguyện mà cô bé bị khuê mật tốt đưa vào.
Việc này nói ra thì dài dòng, là một chuỗi mắt xích đầy đủ lợi ích.
Toàn bộ sự việc có lẽ là thế này.
Có một kẻ xấu chuyên tổ chức bán dâm tên là A.
Đầu tiên A nghĩ cách lừa một bé gái, mục tiêu rất rõ ràng chính là những học sinh còn đi học, họ chưa có khả năng nhận thức, tính cảnh giác lại thấp, không khống chế được sự cám dỗ, rất dễ mắc câu.
Hơn nữa quá trình cũng vô cùng thuận lợi, người này chỉ cần hứa hẹn một chút lợi ích liền mang được người đi.
Sau đó thả vài thứ gì đó vào trong ly nước hoa quả, để cho người ta phá trinh và vấn đề sẽ được giải quyết mà không tốn quá nhiều sức lực.
Sau đó A sẽ đưa cho cô gái gọi là B kia một ít tiền.
Đương nhiên đây không phải điểm quan trọng.
Điểm quan trọng là A uy hiếp B, bắt buộc B phải kéo khuê mật bạn bè của mình đến.
Chỉ cần kiếm được tiền sẽ chia cho B một phần.
Ban đầu B nhất quyết không đồng ý, nhưng lúc này A bắt đầu đe dọa B, nếu B không dẫn bạn qua thì sẽ phát tán các ảnh chụp và video clip của B lên mạng, vào nhóm bạn học của B và cả cha mẹ B nữa.
Trải qua sự đe dọa ấy, B phải thỏa hiệp, B nhanh chóng dẫn bạn tốt của mình là C qua.
Cứ tầng tầng lớp lớp hệt như một quả cầu tuyết như vậy, chẳng những A cung cấp tài nguyên liên tục mà còn có một lượng khách ổn định.
Phát triển đến Lý Như không biết đã là tầng thứ bao nhiêu rồi.
Hiện quản lý cấp trên của cô bé đã yêu cầu cô bé dẫn bạn bè đến trụ sở chính, nếu không sẽ công khai video clip.
Lý Như cầu xin Tôn Hải Nhạc, lời bên trên truyền xuống cô bé mới được yên.
Nhưng cô bé cũng rất sợ vì vẫn phải tiếp khách.
Càng đáng sợ hơn chính là mấy ngày trước một cô bé mới mười bốn tuổi đã mang thai khiến cho họ càng thêm khủng hoảng.
Trịnh Cẩn Dư chỉ mong bắt hết đám người xấu kia lại.
Nhưng cô không hiểu quy trình của pháp quyền trong xã hội hiện đại này, hơn nữa cô không thể làm điều đó một mình được.
Cho nên lúc này quan trọng nhất là tìm được một người cảnh sát đáng tin.
Cô suy nghĩ một lượt, hình như cũng chỉ có Lục Tư Sâm có thể giúp cô.
Tuy anh lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trước mắt cũng không phải là một kẻ xấu.
Trịnh Cẩn Dư là phái hành động, muốn tìm Lục Tư Sâm nhờ giúp đỡ cũng không vòng vo, lập tức gọi điện cho anh.
Cô không nói rốt cuộc có chuyện gì mà cô chỉ nói muốn làm một vụ lớn, nhờ Lục Tư Sâm giới thiệu cho cô một nhân viên cảnh sát đáng tin.
Tuy Trịnh Cẩn Dư không nói rõ ràng nhưng hôm nay Lục Tư Sâm vừa giúp cô điều tra chuyện của Lý Như nên anh cũng đoán được: “Tôi có thể liên hệ với cảnh sát giúp cô nhưng chuyện này cô không thể xen vào nữa.”
Trịnh Cẩn Dư không đồng ý: “Tại sao?”
“Việc này rất nguy hiểm, mắt cô như vậy sao tham dự vào được?” Lục Tư Sâm nói một cách có lý.
Trịnh Cẩn Dư không phục: “Cũng vì mắt tôi không tiện nên làm việc mới tiện đấy. Như vậy sẽ không ai chú ý đến tôi, tôi mới có thể lấy được chứng cớ.”
Dù cô nói thế nào, Lục Tư Sâm cũng không đồng ý: “Trừ khi mắt cô có thể nhìn thấy được.”
Trịnh Cẩn Dư: “Tôi vốn…”
Mồm mép nhanh nhảu, suýt chút nữa cô đã nói ra sự thật, may mà thắng lại kịp thời.
Lục Tư Sâm hỏi lại: “Cô vốn cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư sửa lại: “Được rồi, được rồi! Nghe lời anh, anh nói cho tôi biết cảnh sát là ai, sau đó tôi sẽ nói lại hết thông tin cho người đó, chuyện sau đó sẽ không quan tâm nữa, vậy được chưa?”
Nghe Trịnh Cẩn Dư nói vậy, Lục Tư Sâm cũng đồng ý.
“Vậy tôi sai tài xế đi đón cô đến một địa điểm an toàn gặp mặt.”
“Bây giờ tôi có chút việc không qua được, có việc gì đừng tự quyết, chờ tôi đến rồi hãy nói.”
Không ngờ ông lớn phe phản diện tương lai lại làm việc như một ‘bà mẹ’ như vậy, Trịnh Cẩn Dư có chút không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi, nói nhiều quá.”
Lục Tư Sâm: “…”
Lòng tốt mà bị cô xem như lòng lừa, anh thực sự nghi ngờ sao cô có thể sống được như vậy.
Nơi Lục Tư Sâm lựa chọn thực sự không chê vào đâu được, khung cảnh tao nhã, yên tĩnh, vị trí địa lý rất thích hợp.
Cô vừa vào đã thấy thích rồi.
Là một quán trà rất cao cấp.
Trong phòng bao yên tĩnh, hương trà lượn lờ tứ phía, xông vào mũi khiến cả người thư thái.
Trong phòng bao đã có một người ngồi, cơ thể cường tráng, mặt chữ quốc, mày sâu, cả người toát lên khí chất rắn rỏi.
Rất có phong thái một cảnh sát.
Một tay Trịnh Cẩn Dư cầm gậy, mò mẫm trong không khí đi vào chỗ ngồi.
“Anh là cảnh sát Triệu sao?”
“Xin chào, cô Trịnh!” Cảnh sát Triệu đỡ cô ngồi xuống, nói: “Tôi là Triệu Minh Thành do anh Lục giới thiệu, rất vui khi được gặp cô Trịnh.”
Lúc cảnh sát Triệu nghiêm mặt trông rất đáng sợ nhưng khi cười lại mang đến cho người ta cảm giác rất thân thiết.
“Tôi cũng rất vui khi được gặp anh.” Trịnh Cẩn Dư nói.
Sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Minh Thành rót cho Trịnh Cẩn Dư một tách trà, cẩn thận đánh giá cô, hỏi: “Xin phép được hỏi cô và anh Lục có quan hệ gì?”
Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra một lúc, hỏi lại: “Điều này quan trọng sao?”
Triệu Minh Thành cười nói: “Không có, tôi chỉ tò mò thôi. Tôi là người phụ trách vụ tai nạn giao thông của anh Lục, đây là lần đầu tiên anh ấy nhờ tôi làm việc gì đó nên tôi thấy kỳ lạ.”
Sự cố giao thông tất nhiên là trách nhiệm của cảnh sát giao thông, điều Triệu Minh Thành chưa nói chính là cảnh sát nghi ngờ kia không phải sự cố giao thông đơn giản, cho nên giao cho cơ quan hình sự anh ta xử lý.
Nghe người ta hỏi quan hệ giữa cô và Lục Tư Sâm, Trịnh Cẩn Dư đỏ mặt, đáp: “Chúng tôi đã kết hôn.”
“Kết hôn?” Triệu Minh Thành sửng sốt nhưng nhanh chóng chấp nhận sự thật này: “Vậy chúc mừng bà Lục.”
“Cảm ơn, cảnh sát Triệu.”
Hai người trò chuyện vài câu sau đó Trịnh Cẩn Dư nói hết những chuyện mình biết cho Triệu Minh Thành.
Thực ra cảnh sát đã chú ý đến việc này từ lâu nhưng đến nay vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.
Những người bị hại phần lớn đều sợ video trong tay A nên không dám nói lung tung .
Cho nên vụ án mới khó để tiếp tục điều tra.
Không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại có thể cung cấp được manh mối quan trọng như vậy, chỉ cần Lý Như chấp nhận phối hợp thì sẽ nhanh chóng bắt được tất cả những kẻ phạm tội đưa ra trước công lý.
Cuối cùng Triệu Minh Thành thay mặt cho tất cả những người bị hại biểu đạt lời cảm ơn chân thành với Trịnh Cẩn Dư.
“Nếu không phải cô Trịnh, à không, là bà Lục nhạy bén, có thể phát hiện ra vấn đề từ dấu vết để lại thì chắc chắn chúng tôi còn phải đi đường vòng một thời gian rất dài.”
Được người khác khen, Trịnh Cẩn Dư có chút xấu hổ, xua tay nói: “Đây là chuyện tôi nên làm, không cần cảm ơn tôi.”
Với manh mối của Trịnh Cẩn Dư, cảnh sát nhanh chóng sắp xếp hành động, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai tập trung mục tiêu, lên kế hoạch truy quét toàn bộ đám người xấu.
Đáng tiếc thủ phạm nghe được tin tức nên đã trốn thoát trước khi cảnh sát đến.
Tuy thủ phạm chính đã bỏ chạy nhưng dựa vào năng lực điều tra và giải quyết của cảnh sát hiện tại thì chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian có thể tóm được.
Mấy ngày nay Trịnh Cẩn Dư vô cùng vui vẻ.
Dù gì cô cũng đã giúp cảnh sát phá được một vụ án lớn.
Lúc ăn cơm tối, người nhà họ Tôn đến rất đông đủ.
Ngay cả Tôn Cẩn Tình đã bị đuổi ra khỏi nhà cũng quay về.
Trịnh Cẩn Dư không thèm nhìn cô ta, dù sao tâm trạng mình cũng đang rất tốt, không muốn tranh cãi với cô ta, chỉ là ăn cùng một bữa cơm thôi, nhà họ Trịnh cô vẫn cho được, cứ xem như cho chó hoang ăn một bữa thôi.
Người một nhà ngồi quanh bàn, Trịnh Cẩn Dư ngồi bên cạnh Lục Tư Sâm.
Tôn Hải Nhạc ngồi ở vị trí chủ tọa, ra vẻ đạo mạo, khí phái của một tộc trưởng thời xưa.
Trịnh Cẩn Dư thầm cười nhạo, vị trí kia là của nguyên chủ, không biết nhà họ Tôn có tư cách gì ngồi ở đó.
Đang lúc cô khinh thường thì Dương Lan Hoa bỗng phá vỡ sự yên lặng trong phòng: “Cẩn Dư, hôm nay Tình Tình về thăm bà nội, thím giữ nó lại ăn bữa cơm, chắc cháu sẽ không keo kiệt đến mức không cho phép chứ?”