Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3:
Chồng chưa cưới đã xảy ra chuyện?
Trịnh Cẩn Dư cười thầm, chính vì anh ta xảy ra chuyện nên cô mới có tâm trạng ăn những thứ này.
Hơn nữa, tối nay còn phải ăn thêm một bát cơm mới được.
Ông nội nguyên chủ họ Tôn.
Tuy nhà họ Tôn không có cơ sở gì nhưng lại được dựa lưng vào nhãn hiệu nước hoa của nhà họ Trịnh quyền quý nên cũng nhanh chóng thu hút mọi người.
Lúc Tôn Đại Sơn đến xin người về, mặt mũi ông ta đều mất hết, cảnh sát còn vỗ vai ông ta nói: “Người anh em, sau này phải dạy dỗ bọn trẻ thật tốt, có một số việc nên đóng kín cửa lại mà làm.”
Tôn Đại Sơn chịu đựng cục tức chưa có chỗ xả, cuối cùng về đến nhà nổi trận lôi đình với Dương Lan Hoa xong mới thôi.
Vì chuyện phát sóng trực tiếp này nên mấy ngày nay nhà họ Tôn đều không để ý đến Trịnh Cẩn Dư, cô cũng được qua mấy ngày thảnh thơi thoải mái.
Nhưng vẫn phải từ hôn.
Chỉ đợi hai người kia ra rồi mới đề cập đến chuyện này.
Vốn Trịnh Cẩn Dư cho rằng sẽ rất dễ từ hôn nhưng Triệu Minh Viễn lại nhất quyết không chấp nhận chuyện này, nhân dân cả nước đều là người làm chứng.
Đúng là cô đã quá coi thường sắc mặt người nhà họ Tôn rồi.
Khả năng đổi trắng tay đen của họ không phải hạng thường.
Ngay đêm Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình được thả ra, Trịnh Cẩn Dư liền đề nghị từ hôn.
Nhưng Triệu Minh Viễn lại nói chuyện phát sóng trực tiếp chỉ là hiểu lầm, có người cố ý cắt ghép video trên mạng để bôi nhọ anh ta.
Trịnh Cẩn Dư liền không ngờ, Triệu Minh Viễn mặt dày như vậy.
Nói xong lời cuối, Triệu Minh Viễn còn nói: “Em xem, em không tận mắt nhìn thấy thì không thể nghe mấy câu của người ngoài đã từ chối anh được?”
Trịnh Cẩn Dư buồn cười nói: “Nhưng cảnh sát cũng đã đến, còn giả được sao?”
Triệu Minh Viễn liếm môi nói: “Không phải anh đã nói có người hack anh sao? Cảnh sát chỉ đưa anh đi điều tra thôi, sau khi điều tra rõ ràng thì họ thả anh về rồi đây?”
Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Nhưng người trong nhà đều nói vậy!”
“Vậy chắc chắn là em nghe nhầm rồi!” Triệu Minh Viễn đánh chết không chịu nhận: “Là ai, chú hay thím?”
Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình đã như vậy, bây giờ người nhà họ Tôn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu không thì Tôn Cẩn Tình sẽ chẳng lấy ai được.
Lúc này thấy Triệu Minh Viễn lôi họ ra làm chứng, đành phải nói: “Cẩn Dư, chuyện của Minh Viễn và Cẩn Tình chỉ là hiểu lầm.”
Nhất là Dương Lan Hoa, lôi kéo tay Trịnh Cẩn Dư, ra vẻ như chỉ là nghi ngờ cũng đừng quá đau lòng: “Mọi người đều là người thân của cháu, sao có thể lừa cháu chứ?”
Nếu không phải lần này họ mang lòng tội lỗi, không muốn mọi người đều biết thì đã bắt nạt cô một trận như trước đây rồi, làm gì có ai nhẫn nại mà giải thích với cô như vậy.
Bắt nạt người khác một cách quá đáng!
Trịnh Cẩn Dư tức muốn phát nổ nhưng nghĩ lại nguyên chủ là người mù, chắc chắn sẽ không nhìn thấy được chân tướng sự việc, nếu cô cứ nhất quyết thì chuyện nhìn thấy sẽ bị lộ.
Hiện tại cô đang che giấu rất tốt, còn rất nhiều việc vẫn chưa làm, cũng không thể để họ nhìn thấu sớm như vậy được.
Nghĩ vậy, cô do dự một lát rồi gật đầu nói: “Vậy được! Cháu sẽ tin tưởng mọi người một lần.”
Chờ Trịnh Cẩn Dư về phòng, Tôn Cẩn Tình không vui nói: “Triệu Minh Viễn, anh có ý gì? Sao anh không từ hôn với nó chứ?”
Triệu Minh Viễn còn không vui hơn cô ta: “Bây giờ mà từ hôn chẳng khác nào nhận chuyện trên mạng là thật, chứng tỏ chúng ta chột dạ.”
Lần này Tôn Cẩn Tình bị mất hết danh dự như vậy, làm thế nào vẫn cảm thấy không thoải mái, chất vấn Triệu Minh Viễn: “Có phải anh thèm muốn tài sản của nó hay không?”
Triệu Minh Viễn cười lạnh: “Chẳng lẽ em không thèm?”
Tôn Cẩn Tình bực mình nói: “Chỉ cần anh kết hôn với em, tương lai chúng ta đều có quyền thừa kế, tiền của em cũng là của anh, anh như vậy đối với em là hai lòng có biết không hả?”
Gia thế Triệu Minh Viễn còn tốt hơn nhà họ Tôn rất nhiều, nên cho dù trưởng bối nhà họ Tôn ở đây thì Triệu Minh Viễn cũng không chút khách sáo, nói: “Dù sao tạm thời cũng chưa thoái hôn, nếu em không thích thì chia tay đi!”
Cúi xuống, nói tiếp: “Em xem bây giờ bên ngoài còn ai muốn em nữa!”
“Anh…” Tôn Cẩn Tình tức giận không nói được thành lời, bỗng cầm lấy gối ôm ném lên người Triệu Minh Viễn quát lên: “Anh là loại đàn ông không biết xấu hổ, hôm nay tôi phải liều mạng với anh!”
“Thôi đi – -” Bà cụ Tôn lên tiếng: “Nhìn lại bộ dạng mình đi, còn ra thể thống gì nữa!”
Nói xong, bà run rẩy đứng lên, đi về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Minh Viễn bị đánh hai lần, tức giận không thôi, quay người bỏ đi khỏi nhà họ Trịnh.
Tôn Cẩn Tình thấy anh đi, ở phía sau kêu anh ta: “Triệu Minh Viễn, sao anh lại đi?”
Triệu Minh Viễn: “Em không vừa mắt anh, anh còn ở lại làm gì?”
Tôn Cẩn Tình: “Nếu anh mà dám hái hoa ngắt cỏ thì xem em xử lý anh thế nào!”
Trịnh Cẩn Dư còn tưởng rằng có thể từ hôn, không ngờ lại bị họ lấp liếm cho qua.
Nhưng nguyên chủ không nhìn thấy nên không thể quăng hot search trên mạng cho họ xem được.
Rốt cuộc vẫn là cô quá non, coi thường trình độ không biết xấu hổ, đổi trắng thay đen của họ.
Rốt cuộc làm sao bây giờ?
Tất nhiên có thể trực tiếp nói với họ mắt mình đã ổn, sau đó đuổi người nhà họ Tôn đi.
Nhưng như vậy chắc chắn nguyên chủ sẽ mang danh bất hiếu với trưởng bối, vong ân phụ nghĩa, qua sông phá cầu.
Cô cũng không muốn vừa mới xuyên không đã làm nguyên chủ chịu mắng.
Mặt khác, trong sách nếu nguyên chủ chết thảm thì người nhà họ Tôn có thể thuận lợi thừa kế tài sản, còn rốt cuộc họ tiến hành như thế nào thì vẫn là một câu đố.
Có lẽ người nhà họ Tôn còn có sự trợ giúp bên ngoài.
Đuổi mọi người ra ngoài, cô sẽ đứng phía đối lập với họ, chắc chắn sẽ không thể biết được sự thật, giữ lại bên cạnh, cô mới có thể nắm giữ được tin tức xác thực.
Bắt hết tất cả đám người xấu, tử hình ngay tại chỗ.
Đương nhiên còn có một số thư riêng của cô, cô đến đây qua sách, lỡ như bị người ta phát hiện không phải nguyên chủ thì…
Để chắc rằng không cho phép có chút phi khoa học nào nếu cô hiện hình thật của mình, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Trịnh Cẩn Dư cầm di động ngồi xếp bằng trên giường, trong di động lúc này đang phát một tiết mục giải trí hot nhất hiện nay.
Nếu cô nhớ không lầm thì trong sách có đề cập đến tiết mục giải trí này một lần.
Chính là người đầu tư Triệu Lỵ Lỵ cố tình đầu tư vào để nâng đỡ một ‘tiểu thịt tươi’ nào đó.
Triệu Lỵ Lỵ…
Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên có cách.
Triệu Lỵ Lỵ là con gái của một nhà tài phiệt lớn ở thành phố này, tuổi còn trẻ đã giúp cha giải quyết chuyện công ty, làm việc gọn gàng linh hoạt, hành động quyết đoán, thông minh xinh đẹp, thật sự là một nữ anh hùng thời hiện đại hiếm có.
Một người như vậy mà lại thành bạn tốt của nguyên chủ.
Đáng tiếc tính cách nguyên chủ yếu đuối, người nhà họ Tôn lo lắng Triệu Lỵ Lỵ sẽ tham dự vào chuyện nhà họ nên đã nghĩ cách chia cắt mối quan hệ giữa hai người. Đôi mắt nguyên chủ không tốt, không tiện làm việc gì, lỡ tin lời gièm pha dần dần xa lánh Triệu Lỵ Lỵ.
Trong sách cô ấy chỉ là một vai phụ, không được miêu tả nhiều, dù sao thì nguyên chủ cũng không thể giải quyết hiểu lầm với Triệu Lỵ Lỵ cho đến lúc chết.
Nhưng sau cái chết của nguyên chủ, Triệu Lỵ Lỵ đến nhà họ Trịnh làm ầm ĩ muốn lấy lại công bằng cho nguyên chủ. Đoạn này trong sách lại miêu tả khá dài, có lẽ là muốn giúp để bày tỏ sự thương cảm với nguyên chủ.
Hiện tại nguyên chủ và Triệu Lỵ Lỵ đã chấm dứt quan hệ một thời gian rất dài rồi.
Trịnh Cẩn Dư biết trong lòng Triệu Lỵ Lỵ vẫn xem nguyên chủ là bạn tốt.
Hơn nữa lúc cô đọc sách cũng rất thích tính cách của Triệu Lỵ Lỵ, thật lòng muốn có một người bạn tốt như vậy.
Cho nên cô cảm thấy chỉ cần bây giờ mình hơi cúi đầu, gọi cho đối phương một cú điện thoại thì đối phương sẽ tha thứ cho sự nghi ngờ trước đây của nguyên chủ.
Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng tìm thấy số Triệu Lỵ Lỵ trong danh bạ, cô ấn gọi.
“Cẩn Dư?” Triệu Lỵ Lỵ rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Trịnh Cẩn Dư.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Triệu Lỵ Lỵ xen lẫn với tiếng nhạc ồn ào như trong phòng khiêu vũ, nghe rất mơ hồ.
Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra một phen, rất nhiều chuyện không tiện nói trong điện thoại, cô mở miệng nói: “Lỵ Lỵ, cậu có thể đến đón mình ra ngoài được không?”
Cô cúi xuống, nói cụ thể hơn: “Mình có việc muốn gặp cậu nói chuyện, nhưng cậu cũng biết tình huống người nhà mình không cho phép mình ra ngoài, cho nên cậu có thể đến đón mình ra ngoài được không?”
“Ngay bây giờ sao?” Triệu Lỵ Lỵ không hiểu sao cô lại chủ động tìm mình, bây giờ lại còn bảo mình đến đón cô ra ngoài, cô ấy nghi ngờ nói: “Có phải cậu bị bắt nạt rồi không?”
Bị bắt nạt là thật, Trịnh Cẩn Dư cũng không giấu diếm, nói: “Cậu lên xem hot search đi, mình…”
Thật sự thấy khổ sở thay cho nguyên chủ, Trịnh Cẩn Dư đã diễn giải một cách nhuần nhuyễn cảm xúc buồn bã của nguyên chủ: “Lỵ Lỵ, mình chỉ có hai người bạn tốt, nếu cậu cũng bỏ mặc mình thì thực sự mình không sống nổi nữa.”
“Vốn là mình có lỗi với cậu, tin vào người nhà và cả tên đàn ông xấu Triệu Minh Viễn kia, bây giờ mình đã biết rõ hết rồi, là họ cố ý ly gián chúng ta.”
“Mình thật sự rất hối hận, Lỵ Lỵ, bây giờ mình xin lỗi cậu, cậu có tha thứ cho mình hay không?”
Triệu Lỵ Lỵ cầm lấy di động, nhìn xa hoa trụy lạc trong sàn nhảy, rơi vào suy tư.
Trịnh Cẩn Dư là bạn tốt của cô ấy, tuy cô ấy giao lưu rộng rãi nhưng bạn bè thật lòng cũng không nhiều, Trịnh Cẩn Dư chính là một trong số đó.
Cô hiền lành, dịu dàng, rộng lượng, xinh đẹp như hoa tuyết trắng tinh giữa mùa đông, trong suốt mà sạch sẽ.
Tuy cô không nhìn thấy gì nhưng mình lại xem cô như người bạn quan trọng nhất.
Cuộc sống vốn vô cùng hạnh phúc nhưng ai ngờ mấy năm trước cha mẹ cô bỗng xảy ra tai nạn giao thông qua đời, bỏ lại một mình cô trên đời này.
Ngay từ đầu tâm trạng cô còn rất tốt, Triệu Lỵ Lỵ đã luôn ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua quãng thời gian ấy.
Nhưng ai ngờ người nhà họ Tôn lại xấu xa như vậy, khoảng thời gian trước còn liên kết với Triệu Minh Viễn hãm hại Triệu Lỵ Lỵ, nói cô ấy thích Triệu Minh Viễn, muốn cướp anh ta đi.
Trịnh Cẩn Dư không nhìn thấy được là do người nhà họ Tôn tính kế.
Lại thêm Triệu Lỵ Lỵ nổi tiếng đào hoa ở bên ngoài, cô ấy cố gắng giải thích hai lần nhưng không biết sao Trịnh Cẩn Dư mất khống chế, quát mắng điên cuồng, từ đó cô ấy liền xa cách Trịnh Cẩn Dư.
Tuy cô ấy biết như vậy không đúng nhưng một bên là người thân máu mủ của Trịnh Cẩn Dư, một bên là người bạn này, cô ấy thật sự rất khó xử.
Chỉ là sau khi đe dọa người nhà họ Tôn một trận cuối cùng, cô ấy liền cắt đứt liên lạc với Trịnh Cẩn Dư.
Hot search hôm nay cô ấy cũng có nhìn lướt qua, nhưng phát hiện nhân vật chính là Triệu Minh Viễn, cô ấy không còn tâm trạng chú ý đến nữa.
Bây giò Trịnh Cẩn Dư lại chủ động gọi điện cho cô ấy, chắc chắn là chịu rất nhiều uất ức.
“Chị Lỵ – – ”
“Chị Lỵ.” Một ‘tiểu thịt tươi’ bên cạnh bưng ly rượu nhìn Triệu Lỵ Lỵ rất lâu nhưng cô gái vẫn luôn ngẩn người ra, điều này khiến cậu ta rất sợ hãi.
Nhưng không cắt ngang cô ấy, mình cứ bị đơ ra như vậy cũng khiến người ta chê cười, do dự một chút, cuối cùng cậu ta can đảm đụng vào người Triệu Lỵ Lỵ.
“Uhm.” Triệu Lỵ Lỵ lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua ‘tiểu thịt tươi’, nhấp một ngụm, bỗng đứng dậy, nói: “Hôm nay đến đây thôi! Hẹn hôm khác.”
Cô ấy đứng dậy bỏ đi, ra khỏi cửa liền có vài người thân hình cao to vạm vỡ đi theo, sau đó tiến lên mở cửa xe Maybach cho cô: “Triệu tổng, mời.”
Trước khi cúp máy, Triệu Lỵ Lỵ nói cô ấy sẽ đến, Trịnh Cẩn Dư vui đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Sắp sửa được gặp bạn tốt của nguyên chủ, vậy mà cô không nén nổi sự kích động trong lòng, chỉ muốn gặp cô ấy ngay lập tức.
Quả nhiên không khiến cô thất vọng, chưa đến nửa tiếng đã nghe được tiếng xe gầm rú bên ngoài, Trịnh Cẩn Dư biết Triệu Lỵ Lỵ đã đến rồi.
Bà chị nhỏ đến, cô nhảy xuống khỏi giường, mang dép lê rồi đi ra ngoài.
Có thể hủy hôn được hay không phải xem uy lực của Triệu Lỵ Lỵ rồi.
Chương 4:
Tuy người nhà họ Tôn rất không thích Triệu Lỵ Lỵ, nhưng đối mặt với thân thế, bối cảnh và thủ đoạn của Triệu Lỵ Lỵ cũng không dám khinh thường.
Cho nên dù đã muộn như vậy, tất cả mọi người đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nghe Triệu Lỵ Lỵ đến cũng liền vội vàng mặc quần áo ra đón.
Triệu Lỵ Lỵ dẫn theo bốn vệ sĩ theo sau, thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu, mặt không đổi sắc như thần mặt đen lạnh lùng vô tình.
Đi theo Triệu Lỵ Lỵ cùng đến cửa, thấy Triệu Lỵ Lỵ giơ tay ra hiệu, họ hiểu ý đứng ngoài cửa.
Triệu Lỵ Lỵ đạp giày cao gót hơn mười cm đi vào phòng, dưới nền nhà sáng loáng phát ra âm thanh đặc biệt khí thế.
Người nhà họ Tôn bao gồm ông bà nội, chú thím nguyên chủ còn có cả người chị họ vừa trở về từ đồn cảnh sát đều đứng ở phòng khách chờ đợi.
Triệu Lỵ Lỵ không thèm để ý đến nhóm người bằng mặt chứ không bằng lòng này, cô ấy biết ngoài mặt họ cung kính cô ấy nhưng sau lưng lại liên tục giở trò chia cách cô ấy và Trịnh Cẩn Dư.
Cô ấy không quan tâm những chuyện này, giờ phút này cô ấy nhận được lời mời của Trịnh Cẩn Dư nên nhất định sẽ giúp đến cùng.
Cho nên cô ấy đi đến phòng khách, bốp một cái nện tờ báo trong tay xuống mặt bàn, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh: “Đây là cái gì?”
Trang bìa tờ báo chính là hình ảnh không mấy đẹp đẽ của hai người, tuy đã dùng hiệu ứng làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường nét hình dáng của hai người.
Mấy người nhà họ Tôn run lên, theo bản năng lùi lại sau một bước.
Triệu Lỵ Lỵ nhìn họ không nói lời nào, lại hỏi: “Cẩn Dư đâu?”
“Mình ở đây!” Trịnh Cẩn Dư mới vừa đi đến bậc cuối cùng của cầu thang, một tay cô cầm tay vịn, một tay quơ quơ lên với Triệu Lỵ Lỵ.
Vung tay xong mới nhớ ra mình là người mù, cô lại đưa tay kia mò mẫm trong không khí như đang tìm kiếm tay vịn: “Lỵ Lỵ, là cậu sao?”
Thấy Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ ngẩn ra một lát, sau đó vội vàng đi qua đưa tay vịn chặt lấy cô, thấy sắc mặt cô không quá tốt nhưng tinh thần không tệ mới yên lòng.
“Cẩn Dư, cậu thế nào rồi?” Triệu Lỵ Lỵ đỡ Trịnh Cẩn Dư đến sô pha, đặt cô ngồi xuống.
Trịnh Cẩn Dư nắm chặt lấy tay Triệu Lỵ Lỵ, đau lòng nói: “Mình không biết, vậy mà họ có thể làm ra chuyện như vậy ngay trước mặt mình, hu hu hu, Lỵ Lỵ, sau này mình nên làm thế nào đây?”
Không ngờ một cô gái bình thường bất lực hèn nhát chịu đựng bắt nạt, rắm cũng không dám thả mà lại biết tìm trợ giúp từ bên ngoài.
Người phản ứng trước tiên chính là Dương Lan Hoa, mở miệng nói một cách cẩn thận: “Cô Triệu, đây chỉ là hiểu lầm, là…”
Triệu Lỵ Lỵ không đợi bà ta nói tiếp, liền liếc mắt hỏi ngược lại: “Hiểu lầm?”
Cô ấy cười lạnh nói: “Tôi vừa gọi cho cục cảnh sát xác nhận, sự thật thế nào, có cần tôi phải đi xác nhận lại lần nữa hay không?”
Vẻ ngoài của cô thuộc vào dạng đẹp một cách lạnh lùng quyến rũ, hôm nay lại đến chỗ ăn chơi, trang điểm rất cầu kỳ tinh tế, lúc chất vấn người khác lại cao cao tại thượng như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Như thể cô ấy là một nữ vương bất khả chiến bại, ai ai cũng phải dõi theo.
Dương Lan Hoa biết không che giấu được nữa, cẩn thận biến thành chột dạ, nhưng vẫn còn đấu tranh một phen: “Cô Triệu, việc này đều do cái tên Triệu Minh Viễn, cậu ta ỷ nhà có tiền có thế, ép buộc Tình Tình nhà chúng tôi nên chúng tôi cũng chỉ là người bị hại.”
Lời nói đầy uất ức cộng thêm vài giọt nước mắt, thật sự khiến người ta cảm động.
Triệu Lỵ Lỵ thưởng thức điện thoại di động, kiên nhẫn lắng nghe Dương Lan Hoa nói những lời nhảm nhí.
Trịnh Cẩn Dư vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh Triệu Lỵ Lỵ xem kịch hay, và đám người nhà họ Tôn đứng trên mặt đất nơm nớp lo sợ chột dạ, cảm thấy trong lòng dễ chịu chưa từng có.
Triệu Lỵ Lỵ thật sự quá đẹp trai, con người quá bá đạo.
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể giả vờ mù, không thể đảo mắt, nếu không cô thực sự muốn nháy mắt vài cái và dựng thẳng ngón tay cái với Triệu Lỵ Lỵ.
Bà chị nhỏ này, cô thành fan của cô ấy mất rồi!
“Còn Cẩn Dư, Tình Tình nhà chúng tôi làm vậy đều vì Cẩn Dư cả.” Dương Lan Hoa đổi trắng thay đen.
Triệu Lỵ Lỵ ‘à’ một tiếng, ra vẻ cảm thấy rất hứng thú: “Nói thử xem nào?”
Các đường nét trên mặt Dương Lan Hoa đều căng ra, đặc biệt đau khổ nói: “Ai cũng biết Cẩn Dư thích Triệu Minh Viễn, những Triệu Minh Viễn lại ghét bỏ Cẩn Dư bị mù mắt, đã có ý định từ hôn từ lâu rồi, cũng nhờ Tình Tình nhà chúng tôi…”
Bà ta nghẹn ngào nức nở: “Tình Tình nhà chúng tôi thật sự quá lương thiện, vì không muốn Cẩn Dư đau lòng nên không cho Triệu Minh Viễn từ hôn với con bé, đi tìm Triệu Minh Viễn bàn bạc chuyện này, ai ngờ lại bị cậu ta… Bắt nạt rồi.”
Bà ta nói xong đoạn thoại này bỗng không nhịn được tức giận bật khóc.
“Hiện tại cô Triệu đánh trận lớn như vậy, thực sự oan uổng cho Tình Tình nhà chúng tôi quá. Nếu không phải lo Cẩn Dư đau lòng thì chúng tôi cũng cũng không đến mức…”
Trịnh Cẩn Dư cười lạnh, tiểu dược đồng tu tiên như cô thực sự chưa từng trải qua đòn hiểm của xã hội chủ nghĩa, vậy mà cô không biết có người có thể đảo lộn chân tướng sự việc thành như vậy được.
Dụ dỗ chồng chưa cưới của người ta lại còn không biết xấu hổ mà nói làm vậy vì tốt cho người ta, sao có người không biết xấu hổ đến mức độ này chứ?
Nhưng cô tin chắc chắn Triệu Lỵ Lỵ có cách, cho nên cô cứ chờ đợi xem kịch vui. Cô muốn xem rốt cuộc nhà họ Tôn còn có thể mặt dày đến mức nào!
“Bốp – -” Triệu Lỵ Lỵ quăng di động lên bàn, ánh mắt sắc bén lướt qua người nhà họ Tôn: “Không phải các người muốn tôi diễn lại cảnh vật nhau của hai người ở trên giường đấy chứ?”
“Bị ép buộc, tôi lại không nhìn ra được chút nào! Ngược lại tôi lại thấy Tôn Cẩn Tình…”
Cô nói đến đây ánh mắt nhìn về phía mặt Tôn Cẩn Tình đầy mỉa mai, sau đó gằn từng chữ một, nói: “Vô cùng hưởng thụ đấy chứ!”
Cô ấy nói xong, toàn bộ người nhà họ Tôn đều không dám lên tiếng.
Chủ yếu là quá đáng sợ rồi.
Có quan hệ với một người đàn ông sắp cưới vợ, còn bị phát sóng trực tiếp, mặt mũi họ còn chẳng có chỗ giấu đi nữa.
Hai ngày nay đều ngại ra khỏi nhà, nếu không người nhà họ Tôn sẽ không như vậy.
Mọi người xung quanh đều nói con gái nhà họ Tôn buông thả thế nọ thế kia, lại còn rất lẳng lơ cợt nhã, không biết tự mình tận mắt chứng kiến thì sẽ như thế nào.
Bệnh tim của ông cụ Tôn cũng sắp sửa tái phát, bà cụ mấy ngày chưa ra khỏi nhà, Dương Lan Hoa còn nghỉ luôn cả đánh bạc.
Triệu Lỵ Lỵ thấy họ không chịu nói chuyện, cô ấy quay đầu hỏi Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, cậu nói cho mình biết bây giờ cậu muốn thế nào?”
Cô ấy xua tan sự tàn khốc, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Trịnh Cẩn Dư, nói: “Đừng sợ, có suy nghĩ gì cứ nói ra, mình sẽ giúp cậu quyết định.”
Trịnh Cẩn Dư im lặng vài giây, dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người cô nói: “Mình muốn từ hôn.”
Giọng cô rất nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định.
“Cẩn Dư – -” Bà nội lập tức muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt của Triệu Lỵ Lỵ dọa trở về.
Trịnh Cẩn Dư bày tỏ những suy nghĩ trong lòng: “Trước kia mình không biết Triệu Minh Viễn là người như vậy, vậy mà còn yêu đương với người chị thân nhất của mình, người trong nhà còn giúp họ gạt mình. Bây giờ tin tức lan truyền khắp nơi còn gạt mình nói đó là giả. Lỵ Lỵ, mình không muốn gặp anh ta nữa! Mình muốn từ hôn ngay lập tức.”
“Được! ” Triệu Lỵ Lỵ nói một cách dứt khoát: “Chỉ cần thái độ của cậu rõ ràng thì mình sẽ giúp cậu làm chuyện này.”
Chuyện đã quyết định như vậy, quả nhiên Triệu Lỵ Lỵ làm việc rất tốc độ, ngày hôm sau đã buộc người nhà Triệu Minh Viễn qua đây chính thức từ hôn với nhà họ Tôn.
Nhưng trước khi từ hôn, Triệu Minh Viễn còn muốn vùng vẫy giãy chết lần cuối, anh ta quỳ gối dưới chân Trịnh Cẩn Dư, khóc nói xin lỗi cô.
“Là anh bị ma quỷ ám ảnh, bị Tôn Cẩn Tình lừa.”
“Cẩn Dư, em tha thứ cho anh đi! Cho anh một cơ hội nữa đi! Sau này anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”
“Cẩn Dư anh cầu xin em, đừng từ hôn, anh cầu xin em mà.”
…
Nhìn dáng vẻ khổ sở quỳ dưới chân như một con kiến của người đàn ông, Trịnh Cẩn Dư chỉ lạnh lùng nhìn, cuối cùng đá anh ta một phát.
Cú đá này thực sự trút hết tức giận.
Hi vọng nguyên chủ trên trời linh thiêng, có thể thấy được.
Triệu Minh Viễn bị báo ứng, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Sau khi từ hôn, tâm trạng của Trịnh Cẩn Dư tốt hẳn lên, nhìn gì cũng thấy vui, cô biết chắc chắn Triệu Lỵ Lỵ có cách nhưng không ngờ lại tốc độ như vậy.
Nếu không phải Triệu Lỵ Lỵ là phụ nữ và cô không có suy nghĩ gì về Lỵ Lỵ thì có lẽ cô đã thích bà chị nhỏ này rồi.
Sau khi người nhà họ Triệu đi rồi, Triệu Lỵ Lỵ cũng đi giải quyết chuyện công ty, Trịnh Cẩn Dư ở nhà chờ tối Triệu Lỵ Lỵ qua đón cô ra ngoài giải sầu.
Từ khi hủy hôn, Triệu Lỵ Lỵ đi rồi, người nhà họ Tôn lại bắt đầu lời qua tiếng lại.
Trịnh Cẩn Dư ngồi trên sô pha ăn táo, hủy hôn làm nhà họ Tôn nhục nhã còn tâm trạng cô lúc này lại rất tốt, thong thả lấy tăm xiên táo ăn, dáng vẻ rất nhàn hạ thoải mái.
Hiện tại người nhà họ Tôn đều mặt xám mày tro không dám gặp ai, những vênh váo tự đắc trước kia đều không còn, Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy tình huống như vậy lại càng vui vẻ ăn thêm hai quả táo.
Bà nội vốn đã không thích Trịnh Cẩn Dư, lúc này lại thấy cô còn có tâm trạng ăn táo, tức giận mắng: “Chỉ có biết ăn thôi, hợp tác với người ngoài bắt nạt người nhà, vui lắm chứ gì?”
Dương Lan Hoa cũng nói tiếp: “Đúng đấy, chồng sắp cưới của mình không coi chừng, lại còn để chúng ta phải thu dọn cục diện rối rắm cho nó.”
Bà nội còn nói: “Chưa từng thấy đứa con gái nào bất tài như nó, đàn ông của mình còn quản không xong, xảy ra tai tiếng lớn như vậy! Thật xấu hổ chết đi được.
Tâm trạng của Trịnh Cẩn Dư rất tốt, nghe vài ba câu nói bóng gió cũng chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cô lại ăn thêm một quả táo, vờ như vô tội, nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo cháu không nhìn thấy gì chứ!”
“Không thấy thì sao mà nhìn được!”
Người nhà họ Tôn tức giận trợn tròn mắt nhưng cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Sau sự việc này, nhà họ Lê quyền thế tổ chức mừng thọ cho ông cụ, gần như mời toàn bộ những người có uy tín danh dự trong thành phố.
Bao gồm cả nhà họ Trịnh.
Nhà họ Lê sở hữu một tập đoàn mỹ phẩm, thương hiệu đứng top ba toàn quốc, tài sản vô cùng phong phú, đây cũng là nhà chồng chưa cưới của Triệu Lỵ Lỵ.
Dựa theo chủ ý của Triệu Lỵ Lỵ, chỉ cần mời Trịnh Cẩn Dư đi là được, cô ấy không muốn nhìn thấy bất cứ người nhà họ Tôn nào ở đây.
Triệu Lỵ Lỵ và chồng sắp cưới đính hôn cũng là vì liên hôn giới nhà giàu có, vốn không hề có tình cảm, bình thường hai người mỗi người chơi mỗi kiểu, thường thi nhau cho đối phương đội nón xanh.
Cô ấy bao nuôi một tiểu thịt tươi thì anh ta vung tiền như rác đầu tư cho một ngôi sao nhỏ, cô ấy có tin đồn xấu với ai đó là anh ta cũng rải hoa ven đường, muốn xem ai ra tay cao hơn ai để buộc đối phương phải chủ động từ hôn.
Cho nên chồng chưa cưới của Triệu Lỵ Lỵ biết cô ấy ghét người nhà họ Tôn liền cố ý đưa đến nhà họ Tôn một thiệp mời cả nhà họ Tôn đến tham dự.
Lúc người nhà họ Tôn nhận được thiệp mời, Trịnh Cẩn Dư đang ngồi trong phòng khách nghe TV.
Sau khi xem thiệp mời, Tôn Đại Sơn cười không khép miệng lại được, ông ta vừa cầm thiệp mời vừa đắc ý nói với Dương Lan Hoa: “Nhìn này, Lê thị này còn mời riêng anh đấy, ngay cả mừng thọ ông cụ nhà họ Lê cũng mời anh. Nếu không phải có họ hàng hoặc người không có thân phận thì sao có được vinh quang này chứ!”
Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh hừ lạnh, vừa rồi Triệu Lỵ Lỵ mới vừa nói qua với cô trong điện thoại nói cô ấy đã mắng chồng chưa cưới mình một trận.
Trong lòng khinh thường nghĩ, người nhà họ Tôn tưởng mặt mình phát sáng, đến lúc đó ở bữa tiệc đông người, tùy tiện có một người nói về hot search ngày đó xem họ còn tiếp tục ở lại đó được nữa không!