Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 31
“Không có số điểm?” Trịnh Cẩn Dư ra vẻ không tin, hỏi: “Không phải anh nhìn không rõ chữ số màu đỏ đấy chứ?”
“Không phải mắt anh cũng không nhìn thấy đấy chứ?”
“Sao bài thi của em ấy lại không có điểm được?”
Không chỉ Trịnh Cẩn Dư không tin, mà mọi người trong nhà đều không tin lời anh nói.
Dương Lan Hoa khó hiểu nói: “Tiểu Lục vốn không thích người nhà chúng ta, bây giờ ngay cả thành tích của Cẩn Lượng mà cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.”
Lục Tư Sâm không chút để ý, nhàn nhạt nói: “Chuyện có điểm hay không tôi xem vẫn có thể thấy rõ được chứ.”
“Không thể nào!” Tôn Cẩn Lượng cũng nói, từ sau khi Lục Tư Sâm đến nhà họ Trịnh này, người nhà họ liên tiếp gặp chuyện không may, Tôn Cẩn Lượng nhìn Lục Tư Sâm thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Lúc này nghe anh nghi ngờ số điểm của mình như vậy, hệt như bị đẩy vào xó, đứng dậy đi qua giật lại bài thi của mình.
“Điểm viết to vậy mà anh không nhìn thấy sao?”
Đó là do chính tay cậu viết.
Năng lực bắt chước của cậu rất siêu, ngay cả đơn xin phép của giáo viên còn có thể bắt chước được chứ đừng nói chỉ là một bài thi?
“Một trăm điểm rõ ràng như vậy…”
Tôn Cẩn Lượng càng nói càng nhỏ, cuối cùng không thành tiếng nữa.
Lục Tư Sâm cười lạnh nhếch khóe môi, khinh thường hỏi: “Rõ ràng cái gì?”
“Xin thứ cho mắt của tôi vụng về, thật sự không thấy chấm điểm ở đâu cả.”
“Không thể nào!” Tôn Cẩn Lượng không thể nào tin được sao tự nhiên lại không có điểm.
Cậu lấy một vài bài thi khác ra, trong đó có hai tờ có điểm, có mấy tờ thật sự như đã xảy ra chuyện gì đó kỳ quái, điểm số đã biến mất không thấy đâu nữa ngay dưới mí mắt cậu.
Sắc mặt cậu tái mét, môi run run, hai mắt nhìn chằm chằm bài kiểm tra, hệt như bị trúng tà.
Dương Lan Hoa vốn không quá quan trọng nhưng nhìn nét mặt con trai thấy sự việc không đúng lắm, bà ta đưa tay lấy bài kiểm tra của con trai qua, nói: “Để mẹ nhìn xem, điểm số mà còn có thể bay được hay sao?”
Sắc mặt Lục Tư Sâm không hề thay đổi, ngồi tại chỗ vững như Thái Sơn: “Điểm bình thường thì thật sự không thể bay nhưng chỉ sợ nguồn gốc của số điểm này không được rõ ràng.”
“Xuy – -” Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh bật cười.
Lời nói này của Lục Tư Sâm có thể nói là giết người không dao, nguồn gốc số điểm không rõ ràng, lời này mà anh cũng có thể nói ra được.
Lúc này, cô cũng nên thêm chút lửa: “Thím, thím xem bài kiểm tra chưa?”
Từ lúc Dương Lan Hoa nhìn thấy bài kiểm tra này liền mơ hồ, sao có thể được chứ?
Không nghe thấy Dương Lan Hoa trả lời, Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Em trai học rất giỏi, chắc chắn không thể nào tự làm giả được?”
“Cho dù làm giả một lần, chẳng lẽ có thể làm giả được nhiều lần trước nữa sao?”
“Đúng rồi, không phải lần trước em trai nói muốn tham gia kỳ thi vật lý gì đó nữa sao?”
Dương Lan Hoa bị nghẹn đến mức đau tim, sau một lúc lâu cũng không nói được một lời.
Trịnh Cẩn Dư lại nói với Tôn Đại Sơn: “Chú à, Cẩn Lượng là mầm non của nhà họ Tôn chúng ta, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà nghi oan cho em ấy, hay là thử gọi điện cho giáo viên của em ấy xem sao?”
“Đúng đúng đúng.” Một câu đánh thức mọi người khỏi giấc mộng, Dương Lan Hoa không thể nào tin được thành tích xuất sắc lại là giả.
Bà ta cầm di động tìm số chủ nhiệm lớp, bà ta muốn tận tai nghe chủ nhiệm của cậu bé nói.
Như vậy có thể khiến những người có tâm tư âm thầm ngậm miệng lại.
Bà ta nhìn thoáng qua Trịnh Cẩn Dư như nhìn kẻ thù, chờ chủ nhiệm lớp con trai mình nghe máy.
Tôn Cẩn Lượng đứng bên cạnh không nói được gì, đến bây giờ cậu vẫn đang choáng váng đầu óc không biết đã xảy ra chuyện gì.
Điểm số là do chính tay cậu viết, sao có thể bay mất?
Chẳng lẽ thật sự làm chuyện xấu sẽ gặp quả báo như người ta thường nói sao?
Ngày hôm qua cậu bắt nạt một bạn nữ lớp bên cạnh, bạn nữ kia đã dùng ánh mắt thù địch nhìn cậu, nguyền rủa cậu: “Tôn Cẩn Lượng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp quả báo!”
Chẳng lẽ quả báo lại đến nhanh như vậy sao?
“Cô Triệu, tôi là mẹ của Tôn Cẩn Lượng. Đã muộn thế này còn làm phiền cô là vì muốn hỏi cô thành tích thi của con tôi lần này.”
“Bà Tôn à, thành tích của con trai bà bà nên tự hỏi con mình đi.” Đối phương nhàn nhạt trả lời.
Người này nói gì vậy chứ, Dương Lan Hoa bỗng nổi giận: “Học trò của cô, tôi không hỏi cô thì hỏi ai? Sao lại có giáo viên như cô chứ?”
Cô Triệu như đang tự hỏi gì đó, một lúc sau mới nói: “Tôi biết nhà họ Tôn các vị có tiền có thế, nhưng mà con bà tôi dạy không nổi.”
…
Phía sau Dương Lan Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, lấy di động đi chỗ khác nghe.
Trịnh Cẩn Dư không biết họ nói gì nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Khoảng hơn mười phút sau, Dương Lan Hoa mới cúp điện thoại, bà ta tức giận không kiềm chế được nhìn Tôn Cẩn Lượng, bộ dáng muốn phát hỏa mà chưa thể phát được, chỉ vào cậu với sắc mặt vô cùng khủng bố.
“Mày, mày, mày còn dám uy hiếp người khác!”
“Vị thành niên giết người không bị pháp luật trừng phạt đúng không?”
“Là ai dạy mày như vậy, sao tao lại sinh ra một đứa nghiệp chướng như mày chứ!”
“Ôi trời ơi, tim tôi đau quá…” Dương Lan Hoa thật sự khó thở, bỗng ôm ngực ngã xuống, thở hổn hển từng hơi một như vừa gặp đại nạn.
Dương Lan Hoa vừa ngã xuống, cả nhà lập tức rối loạn, Trịnh Cẩn Dư giả vờ không biết gì hỏi: “Làm sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tư Sâm thấy cô mò mẫm hai tay trong không khí, nghiền ngẫm cong khóe môi lên.
Ngón tay cô gái nhỏ mảnh, làn da trắng nõn như tuyết, lúc đung đưa ngay trước mắt giống hệt như chồi măng non vừa mới nhú.
Anh bỗng lóe lên một suy nghĩ xấu, giả vờ gấp gáp cầm ngón tay nhỏ của cô, trấn an nói: “Anh ở đây! Không sao đâu, không sao đâu.”
Tên chó Lục Tư Sâm này chắc chắn là đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi cô.
Trịnh Cẩn Dư cố gắng rút tay về, trong lòng nghĩ không phải chỉ là nắm tay thôi sao, có gì đâu chứ, cô không chỉ mặc kệ cho anh nắm mà còn cầm ngược lại ngón tay anh.
Đùa giỡn mà, ai chẳng biết.
“Tư Sâm à, rốt cuộc sao vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện quái quỷ gì rồi không?”
“Sao lúc nãy số điểm của em trai lại biến mất, thím lại lên cơn đau tim nữa chứ?”
Dương Lan Hoa gần như không gượng dậy nổi, trong mắt bà ta, con trai có thành tích rất tốt, là niềm tự hào của bà ta nhưng không ngờ mới mười một tuổi đầu đã dám dây vào một đám xã hội đen uy hiếp giáo viên rồi.
Thậm chí còn ăn hiếp cả con của giáo viên.
Bà ta không tin, không tin, tuyệt đối không tin đây là chuyện con trai bà ta làm ra.
Không phải chỉ là sửa điểm, tự làm giả vài bài kiểm tra sao, cũng không có gì đáng ngại.
Con trai chắc chắn sẽ không làm những chuyện heo chó như vậy được.
Nhưng chính miệng giáo viên nói có thể có vấn đề sao?
Tôn Đại Sơn và bà cụ Tôn cũng nóng nảy, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, niệm A Di Đà Phật, đây là chuyện lớn sau vụ ông cụ Tôn gặp chuyện không may.
Tôn Cẩn Lượng vẫn đứng cạnh bàn, mất hồn mất vía, hai mắt đờ đẫn nhìn một điểm nào đó.
Mãi đến lúc Trịnh Cẩn Dư nói trong nhà có ma quỷ, cậu bé bỗng la hét lên như bị gì đó rút gân rút xương: “A, các người đứng bắt tôi, tôi không dám làm chuyện xấu.” rồi liền chạy lên lầu.
“Tôi cũng không dám làm chuyện xấu, cứu mạng, cứu mạng – – ”
Tôn Cẩn Lượng vừa chạy vào phòng ngủ đã trèo lên giường, kéo chăn trùm kín mình bên trong.
Lúc Trịnh Cẩn Dư đuổi theo đến phòng ngủ đã thấy chăn trên giường đang liên tục run rẩy.
Trong lòng khinh thường nghĩ, gan nhỏ mà dám làm nhiều chuyện xấu như vậy.
Nghe nói cậu bé còn nhìn lén nữ sinh đi toilet, đúng là xấu xa không phân biệt tuổi tác.
Bẩm sinh đã xấu tính từ nhỏ.
Cũng vì tuổi nhỏ, pháp luật sẽ không xử cậu ta, có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nếu không có khi cậu ta đã vào bầu bạn cùng ông cụ Tôn rồi.
“Tôn Cẩn Lượng – – chị, đến, đây!” Trịnh Cẩn Dư cố ý hạ giọng, kéo dài âm điệu, sau đó đưa tay kéo chăn ra.
“Còn nhỏ không lo học cho giỏi, trước sau gì cũng bị quả báo…”
Trịnh Cẩn Dư còn chưa nói xong hết câu, Tôn Cẩn Lượng đã kéo chăn, nhảy xuống giường rồi chạy xuống lầu.
Vì chạy quá nhanh, lúc xuống cầu thang bị hụt chân, mất thăng bằng cả người lăn như quả bóng xuống dưới.
May cậu bé béo nên mỡ như tấm đệm lót, ngã nhưng chẳng việc gì ngoại trừ trán bầm tím một cục.
Cậu bé đứng dậy rồi lao vào lòng Tôn Đại Sơn, nói: “Cha, cứu con, cứu con, mau cứu con, con không dám nữa đâu.”
“Cha cứu con, con không dám nữa đâu.”
…
Trong đêm nay, người nhà họ Tôn ầm ĩ đến hai giờ sáng mới yên tĩnh lại.
Ban đầu là Dương Lan Hoa tức giận thở không nổi, sau đó là Tôn Cẩn Lượng tâm thần bất thường cho rằng ma quỷ hiện hồn, trốn khắp nơi trong nhà.
Sau đó Dương Lan Hoa thở lại bình thường bắt đầu mắng Tôn Đại Sơn không dạy dỗ con cái ngoan ngoãn, sau lại mắng người nhà họ Tôn thiếu đạo đức, từ Tôn Đại Sơn bắt đầu đến Tôn Hải Nhạc, sau đó mắng cả con trai.
Rồi bà cụ Tôn nghe không nổi lại bắt đầu ầm ĩ với Dương Lan Hoa.
Ban đầu Tôn Đại Sơn còn tưởng mình là trung gian không nói giúp ai, chỉ mong tránh xa một chút, nhưng không biết thật hay giả mà bà cụ Tôn bỗng ngất đi.
Tôn Đại Sơn lại bắt đầu mắng Dương Lan Hoa.
Hai người thân của Dương Lan Hoa cũng không khoanh tay đứng nhìn, lại cãi nhau với Tôn Đại Sơn.
Cuối cùng nhà họ Tôn rơi vào chiến tranh hỗn loạn.
Trịnh Cẩn Dư bưng một đĩa hạt dưa ra, ngồi trong phòng khách vừa nhàn nhã cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Bà cụ Tôn mắng cô không có lương tâm, thấy bà nội bị bắt nạt mà không giúp đỡ, cô chỉ kéo dài giọng điệu nói một cách đáng thương: “Haiz, nhưng mắt cháu không nhìn thấy, không phân biệt được ai với ai thì sao mà giúp.”
Bà cụ tức giận mắng chửi người, cũng không còn cách nào khác với cô.
Lúc thấy đã hơn hai giờ, Trịnh Cẩn Dư cắn hạt dưa cũng mệt và có hơi buồn ngủ rồi.
Lục Tư Sâm di chuyển xe lăn từ trên lầu đi xuống, hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Người nhà họ Tôn quá ồn ào, Lục Tư Sâm bị ầm ĩ đau đầu nên đã về phòng từ lâu.
Mãi không thấy Trịnh Cẩn Dư về phòng nên lúc này anh mới xuống lầu tìm cô.
Trịnh Cẩn Dư ngáp một cái, bộ dạng như nhìn lông gà trên đất, mím môi nói: “Thôi, hôm nay đến đây thôi, về đi ngủ.”
Nói xong cô giúp Lục Tư Sâm đẩy xe lăn lên lầu.
“Thoải mái chứ?”
Vừa vào phòng ngủ, Lục Tư Sâm đã châm chọc.
Ăn cơm tối xong anh đã tắm sơ, lúc này đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, trông có vẻ gầy nhưng khó giấu nổi sức mạnh bên trong.
Vì mới uống thuốc nên trên người thoang thoảng mùi gỗ trà.
Trịnh Cẩn Dư đang cúi đầu ngửi mùi thơm dễ chịu trên người anh thì bỗng nghe thấy một câu như vậy, cô còn tưởng rằng bị phát hiện ngửi mùi trên người anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như lửa thiêu, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh nói bậy bạ gì vậy?”
Tất nhiên Lục Tư Sâm cảm nhận được hành động mờ ám của cô sau lưng mình, chẳng qua không muốn vạch trần cô: “Tôi muốn nói ở dưới lầu xem kịch.”
Thì ra là việc này, Trịnh Cẩn Dư thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn không chịu thừa nhận có liên quan đến mình: “Tôi có nhìn thấy gì đâu, chỉ sốt ruột mà không làm gì được. Anh đừng có nói kiểu như có liên quan gì đến tôi như vậy.”
Lục Tư Sâm hơi nhếch khóe môi, nói: “Tốt, cô nói thật thì tốt.”
Giọng điệu kiểu gì vậy chứ, Trịnh Cẩn Dư âm thầm châm chọc vài câu, đẩy anh đến bên giường, do dự một lát, cô ngồi xổm xuống trước mặt Lục Tư Sâm, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ngửa cằm lên hỏi: “Nếu, tôi nói là nếu thôi nhé, mọi thứ đều là do tôi làm thì anh có cảm thấy tôi quá độc ác không?”
Lục Tư Sâm không trả lời cô, chỉ nói: “Nếu là cô làm, vậy tôi phối hợp diễn kịch với cô như vậy, có phải cũng nên đền đáp chút gì đó không?”
“Anh muốn đền đáp gì?” Trịnh Cẩn Dư liền mở miệng hỏi.
Môi cô gái đỏ hồng như vải vừa bóc vỏ, đầy đặn, căng bóng, kiều diễm ướt át, hấp dẫn mê người.
“Rốt cuộc muốn tôi đền đáp cái gì?” Trịnh Cẩn Dư hỏi lại.
Ánh mắt Lục Tư Sâm nhìn vào môi cô, hình ảnh dừng vài giây, sau đó bỗng nói: “Hay là cô hôn tôi một cái đi?”
Chương 32
“Hôn, hôn, hôn một cái?” Trịnh Cẩn Dư đơ vài giây, bỗng che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.
Trong mắt người đàn ông kia ẩn giấu đầy sự bỡn cợt, điều này khiến cô có ảo giác rằng mình bị đùa giỡn.
“Đồ lưu manh!” Trịnh Cẩn Dư bỗng đưa tay đẩy anh một cái, đứng dậy muốn chạy.
Cổ tay lại bị người kia giữ chặt, Trịnh Cẩn Dư chỉ có thể đẩy anh ra.
Lúc này, giọng Lục Tư Sâm đã khôi phục bình thường, nói: “Đùa thôi, đỡ tôi lên giường đi.”
Cúi xuống, anh cố ý nhấn mạnh: “Yêu cầu nhỏ ấy không quá đáng đấy chứ?”
Không quá đáng gì mà không quá đáng, Trịnh Cẩn Dư có hơi do dự.
Nhưng anh vừa mới nói hôn một cái, nhanh như vậy lại bảo cô đỡ lên giường, không phải có ý đồ rất rõ ràng sao?
Hơn nữa, rõ ràng chân anh chỉ là giả vờ, sao cô phải giúp anh chứ?
“Không được.” Cô dùng ngón tay út đẩy ngón tay anh ra, giả vờ hung dữ: “Anh mà còn nói vớ vẩn vậy nữa, coi chừng tôi đánh anh đấy.”
Lục Tư Sâm xuy một tiếng, thả cô ra, chỉ có chút tiếc nuối thở dài: “Ài – – ”
Sắc mặt cô đơn như vậy là có ý gì?
Giống như cô làm chuyện gì đó rất có lỗi với anh vậy.
Trịnh Cẩn Dư liếc mắt nhìn anh, nhanh chóng lắc lắc đầu, không được, không được, dù đàn ông có chút đẹp trai thì cũng không thể xằng bậy được.
Lỡ như rơi vào không thoát ra được thì biết làm sao?
Hai ngày nay người nhà họ Tôn bị cắt hết mất đuôi nên không thấy họ la to quát nhỏ gì trong nhà họ Trịnh nữa.
Trịnh Cẩn Dư vô cùng hài lòng về điều này.
Hơn nữa thấy hai mắt Dương Lan Hoa sưng phù lên như người bị bệnh nặng mới khỏi, không có sức lực nói chuyện, cô liền cảm thấy rất vui vẻ.
Những người từng bắt nạt nguyên chủ, cô sẽ lấy lại công bằng từ từng người một.
Nhưng như vậy thôi cũng chưa đủ, cô phải từng bước một đuổi hết toàn bộ người nhà họ Tôn ra khỏi nhà.
Để tránh họ ở lại đây làm ô uế nhà họ Trịnh này, khiến nguyên chủ không ngày nào được yên ổn.
Sau khi nghỉ trưa xong, Trịnh Cẩn Dư nhận được điện thoại của Điền Dĩnh Hòa.
Cô bỗng nhớ ra hôm nay là Chủ nhật, là ngày nghỉ của Điền Dĩnh Hòa.
Lúc này cô ấy hẹn cô đi chơi, đúng lúc Trịnh Cẩn Dư đang cảm thấy nhàm chán nên liền đồng ý.
Điền Dĩnh Hòa đã đi làm ở Đậu Khấu Beauty được nửa tháng rồi.
Đậu khấu Beauty là công ty nước hoa của nhà họ Trịnh.
Trịnh Cẩn Dư ra khỏi nhà, cô không gọi lái xe mà chống gậy đi ra ngoài gọi một chiếc taxi.
Cô loạng choạng, bước lên xe một cách vất vả, sau đó cẩn thận để cây gậy sang một bên.
Là một vị khách mù, tài xế phía trước có chút lo lắng, sợ không cẩn thận, khách sẽ ngã lên xe anh ta và đổ lỗi cho anh ta.
Ai chẳng biết bây giờ ‘chạm sứ’ (ý chỉ những người cơ hội để ăn vạ, vòi tiền người khác) rất nhiều, bất cẩn một chút là có thể mất tiền công một ngày.
Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư biết suy nghĩ của lái xe, mũi cô rất nhạy cảm, vừa vào xe đã ngửi thấy mùi của rất nhiều khách trước đó để lại, thậm chí ngay cả mùi chân thối của lái xe cũng ngửi thấy rõ ràng.
Nó khiến cô cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Mở cửa sổ ra muốn hít thở không khí, ai ngờ đúng lúc một chiếc Porsche đỏ từ bên cạnh lướt ngang qua, một quả đầu tóc vàng thò ra, dựng hai ngón giữa về phía cô.
Ai có thể chịu đựng được điều này, Trịnh Cẩn Dư lập tức đáp lễ giơ hai ngón giữa trắng mịn lên.
Lái xe phía trước vô tình nhìn thoáng qua, sau đó anh ta bị sốc.
Vị khách này không phải bị mù sao?
Sao có thể cãi nhau với người ta qua cửa sổ ngăn cách?
Hay là anh ta bị lạc hậu so với xã hội, hiện tại mọi người đều thích chơi kiểu như vậy?
Trịnh Cẩn Dư dùng ngón tay mắng người xong, đối phương đạp chân ga thần tốc lao đi.
Trịnh Cẩn Dư nghiến răng, không phải chỉ một chiếc xe đỏ nhỏ thôi sao, chờ một ngày nào đó cô cũng lái một chiếc.
Nhưng hình như nguyên chủ không có bằng, nghe nói lái xe cầm giấy phép lái xe.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình nên đi thi lấy bằng lái đi rồi hãy nói.
Nhưng dù thế nào cô cũng phải kiên trì đến lúc Lục Tư Sâm lột xác mới được.
Theo kế hoạch, còn chưa đến một tháng nữa Lục Tư Sâm sẽ đứng lên, vậy không phải cô cũng sẽ nhanh chóng nói với người đời rằng cô có thể nhìn thấy rồi sao?
Lúc Trịnh Cẩn Dư xuống xe, Điền Dĩnh Hòa đã ở đó chờ cô rồi.
“Cẩn thận một chút!” Điền Dĩnh Hòa đưa tay giữ lấy cô, chờ cô xuống rồi mới lấy gậy qua đưa cho cô.
“Em đến đây lâu chưa?” Trịnh Cẩn Dư cầm lấy tay cô, cười hỏi.
“Chưa lâu lắm!” Điền Dĩnh Hòa gặp cô cảm thấy rất vui, nói, “Cũng vừa đến thôi. Hôm nay nghỉ không có việc gì nên em mang mẹ ra ngoài đi dạo, ngủ trưa một giấc dậy rồi mới đi.”
“Chị cũng ngủ trưa một giấc rồi.” Trịnh Cẩn Dư thấy ven đường có tiệm bánh ngọt, nói: “Chúng ta đi ăn bánh ngọt trước đi, sau đó lại đi dạo phố.”
Hai người nhanh chóng đến tiệm bánh ngọt, Trịnh Cẩn Dư đặc biệt thích ăn bánh ngọt có kem.
Trước kia ở giới Tu Tiên làm gì có những thứ này, lần đầu tiên cô nhìn thấy đã thích rồi.
Cho nên cô chọn một đống bánh ngọt có kem.
Điền Dĩnh Hòa thấy cô thích, nói: “Nếu chị thích thì còn có thể tự làm được luôn đấy.”
“Vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư không ngờ tự mình cũng có thể học cách làm.
Nghĩ đến cảnh cô ở nhà đeo găng tay chống nóng, lấy một món bánh tráng miệng ngon như vậy ra từ lò nướng, ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, nghĩ thôi cô cũng đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Không được, có thời gian cô phải thử một lần.
Hai người nói chuyện một lúc, Điền Dĩnh Hòa nhắc đến công việc của mình: “Hiện tại em đang là nhân viên thu ngân, tất cả tiền bạc của Đậu Khấu đều phải qua tay em.”
“Vậy không phải rất tuyệt sao?” Trịnh Cẩn Dư hâm mộ hỏi.
Tuy nhà họ Trịnh để lại cho cô rất nhiều tiền nhưng so với cả công ty Đậu Khấu thì cũng không đáng kể.
Điền Dĩnh Hòa ngại ngùng mỉm cười nói: “Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thôi, đó chỉ là những con số.”
Nghĩ đến người nhà Tôn, Trịnh Cẩn Dư dặn dò: “Lúc em rảnh rỗi nhớ giúp chị theo dõi Tôn Đại Sơn, hơn nữa những chuyện có liên quan đến tiền bạc, có phát hiện ra chuyện gì cũng đừng lo lắng, cứ nói cho chị biết là được rồi.”
“Yên tâm đi!” Điền Dĩnh Hòa vui vẻ nói: “Chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Cùng lúc đó, tại nhà họ Trịnh.
Dương Lan Hoa gỡ khăn tắm trên đầu xuống, chống sô pha ngồi dậy.
Tại sao gần đây nhà họ Tôn lại xảy ra liên tiếp nhiều chuyện như vậy?
Thật sự càng lúc càng khó hiểu.
Bà ta cảm thấy có thứ gì đó trong tối âm thầm giăng bẫy kéo mọi người nhà họ Tôn vòng vào.
Ban đầu là Tôn Cẩn Tình phát sóng trực tiếp, sau đó là Tôn Đại Sơn ngoại tình bị bắt, lại đến Tôn Hải Nhạc phạm tội ấu dâm, thành tích giả của Tôn Cẩn Lượng bị tung ra…
Mỗi một sự việc, nhìn có vẻ hợp lý nhưng suy nghĩ kỹ càng thì thời gian gặp chuyện không may cũng quá trùng hợp rồi.
Người khác không nói, nhưng Tôn Cẩn Tình làm chuyện đó sao có thể phát sóng trực tiếp được chứ?
Hơn nữa chuyện Tôn Đại Sơn ngoại tình, là ai đã gửi ảnh chụp cho bà ta?
Ai lại biết rõ ràng như vậy?
Có thù oán gì với nhà họ Tôn họ sao?
Hay là có thù oán gì với Tôn Đại Sơn?
Thành tích của Tôn Cẩn Lượng làm giả lâu như vậy mà không hề bị lộ một chút sơ hở nào, sao chữ trên phiếu điểm lại đột nhiên biến mất?
Thật sự có ma quỷ nổi loạn hay là có ai đó lén lút làm những chuyện xấu này?
Dương Lan Hoa không nghĩ ra được, rốt cuộc là ai có thể nhiều thủ đoạn làm ra những chuyện như vậy.
Đang lúc bà ta suy nghĩ lung tung thì bà cụ Tôn đi đến. Bà cụ vừa đi vừa nói lảm nhảm, chú ý nghe cũng không hiểu bà ta đang nói gì.
Mấy ngày trước bà cụ vẫn còn rất khỏe mạnh, sau vài ngày mà lưng còng, chân cong, tóc cũng bạc trắng hết.
“Mẹ, mẹ có cảm thấy gần đây nhà chúng ta có hơi kỳ lạ hay không?”
Bà cụ đi đến sô pha ngồi xuống, hai mắt nheo nheo nhìn ra ngoài cửa, thở dài: “Ài, quả báo, đều là quả báo.”
Dương Lan Hoa không thích nghe những lời này, chán nản liếc bà ta một cái, tiếp tục suy nghĩ về những chuyện lạ gần đây.
Ngày đó con trai bà ta nổi điên với Lục Tư Sâm, bà ta còn cảm thấy khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại, đúng thật là gần với thời gian cậu ta đến nhà họ Trịnh.
Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến cậu ta?
Nhưng lúc Tôn Cẩn Tình gặp chuyện không may, cậu ta vẫn chưa đến mà.
Có thể để điện thoại vào phòng ngủ, ngoại trừ người nhà họ Tôn thì hình như cũng chỉ có Trịnh Cẩn Dư thôi.
“Mẹ, mẹ nói xem gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải do Cẩn Dư làm hay không?”
Bà cụ vừa lắc đầu, vừa nói: “Một người mù thì có thể làm được gì chứ?”
Ài – –
Dương Lan Hoa thở dài: “Vậy chỉ có thể là Lục Tư Sâm thôi.”
Chẳng lẽ phát sóng trực tiếp con gái bà ta là để Cẩn Dư và Triệu Minh Viễn hủy hôn?
Dương Lan Hoa bỗng cảm thấy ánh sáng hiện ra, dường như mọi thứ đều thông suốt.
Chắc chắn là Lục Tư Sâm đã để ý Trịnh Cẩn Dư từ lâu cho nên mới phát sóng trực tiếp Triệu Minh Viễn.
Nếu không sao cậu ta lại vội vàng kết hôn với Trịnh Cẩn Dư như vậy, lại còn dọn đến nhà họ Trịnh ở?
Đừng nói một Thái Tử Gia nhà giàu có như cậu ta, cho dù một người đàn ông bình thường cũng chẳng bao giờ chấp nhận ở rể nhà gái.
Nghĩ vậy, Dương Lan Hoa cũng không để ý những chi tiết này nữa, như bỗng được thứ gì đó chỉ điểm trở nên hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Bà ta lập tức nói với bà cụ: “Mẹ, những chuyện xảy ra với nhà chúng ta đều có liên quan đến Lục Tư Sâm.”
Cuối cùng bà cụ cũng hoảng hốt lên theo: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Dương Lan Hoa cười vô cùng đắc ý: “Nếu tìm được chủ mưu, vậy thì tốt rồi.”
“Mắt Cẩn Dư không nhìn thấy, chúng ta chỉ cần đối phó với nó giống như lúc Triệu Minh Viễn còn ở đây, chắc chắn có thể khiến Cẩn Dư nghi ngờ, đến lúc đó họ gây gổ thì nhà họ Tôn chúng ta lại có cơ hội rồi.”
Bà cụ cảm thấy cách này rất khả thi: “Minh Viễn cũng không tệ, đàn ông thỉnh thoảng phạm chút lỗi cũng không đáng chết. Nếu có thể ở bên cạnh Cẩn Dư thì dù chết mẹ cũng nhắm mắt rồi.”
Dương Lan Hoa cảm thấy việc này rất khó giải quyết: “Lúc ấy là Triệu Lỵ Lỵ ép hủy hôn, hình như cũng không dễ làm, Triệu Lỵ Lỵ là người nhà họ Lê, quan hệ giữa nhà họ Lê với Lục Tư Sâm rất tốt, con thấy ngay từ đầu Lục Tư Sâm đã lừa gạt để chúng ta trúng kế rồi.”
…
Trịnh Cẩn Dư dạo phố xong vừa về đến nhà đã thấy hai mẹ con nhà họ Tôn đang bày mưu tính kế gì đó, thầm khinh thường nghĩ, dù các người có nghĩ ra cách tuyệt vời đến mức nào, không phải trộm cắp thì cũng là trộm chó trộm gà.
Dù họ có bày ra kế gì cô vẫn có thang để trèo qua tường.
Người nhà họ Tôn lúc trước cô còn chẳng sợ, bây giờ cả đám đã gần như lộ bộ mặt thật cả rồi thì cô còn gì phải sợ nữa.
Tâm trạng Trịnh Cẩn Dư đang rất tốt, ngâm nga vài câu hát trên đường lên lầu.
Bà cụ Tôn tức giận mắng: “Nghiệp chướng, ông nội đã vào tù mà còn có tâm trạng đi chơi bời như vậy.”
Trịnh Cẩn Dư không muốn đôi co với họ, chỉ làm cho tiếng động phát ra lớn hơn một chút đi vào phòng ngủ.
Hôm nay cô mua hai sợi dây chuyền, cái nào cô cũng rất thích, nhân dịp không ai ở đây, cô liền đeo vào thưởng thức một phen.
Trịnh Cẩn Dư đeo một sợi vào trước, hài lòng gật đầu, lại thay một cái khác.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, chờ vài ngày nữa Lục Tư Sâm đứng lên, cô cũng có thể tuyên bố cô đã nhìn thấy, sau đó có thể trang điểm làm đẹp các kiểu rồi.
Trịnh Cẩn Dư ngắm nghía một lúc, lại gỡ trang sức ra đặt vào trong hộp trang sức.
Cô di chuyển cái ghế đến trước tủ quần áo, giẫm lên trên ghế, cất hộp trang sức vào, sau đó ngắm nghía tất cả các hộp đựng trang sức.
Thật sự mỗi món trang sức đều khắc sâu trong lòng cô.
“Wow, cái hộp trang sức này sao lại lạ vậy nhỉ?”
Trịnh Cẩn Dư chợt thấy có gì đó kỳ lạ.
Trước nay trí nhớ của cô không tệ, cô cẩn thận xem qua chiếc hộp, chắc chắn cô không có hộp trang sức này.
Cô cầm cái hộp này lên, vừa nhìn đã thấy là một hộp trang sức rất tinh xảo, cầm rất nặng tay.
Cô chậm rãi mở từng chút một ra, sợ bên trong có ám khí gì đó bất ngờ bay ra.
Chờ đến lúc cô thấy rõ bên trong có gì liền thét chói tai: “A – – “