Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tính tò mò của con người vô cùng to lớn nên Duẫn Ngôn hắn cũng tò mò không biết câu chuyện giành người của nam phản diện và nam chính sẽ đặc sắc như thế nào. Có thể sẽ giống những câu chuyện tiên hiệp bên long bên hổ đứng đấu mắt với nhau rồi dùng đủ những lời lẽ văn hoa để đốp chát đối phương để giành giật mỹ nhân.
Ngôn hóng hớt suy diễn đủ loại tình huống, nghe có vẻ còn kịch tính hơn cả lúc hắn cầm phóng lợn chém xác sống.
"Hệ thống, cập nhật tình hình tao nghe nào"
[Kí chủ yêu dấu, hiện Huỳnh Giang đang tiếp cận Tô An, gia đình thân chủ Bạch Duẫn Ngôn cùng nam chính Truy Thục cũng đã tới cửa. Tình tiết tiếp theo sẽ diễn ra theo đúng kịch bản..]
"Tốt!"
Diễn theo đúng kịch bản liền tốt, hắn sẽ không lo lắng việc bị tên Huỳnh Giang kia bám lấy lải nhải nữa vì anh ta bận mở rộng thế lực để tìm có hội bắt lấy Tô An, cũng không lo tên nam chính Truy Thục kia mạnh mẽ bắt ép cậu về nhà vì anh ta bận bảo vệ cho đồng mình mới quen của mình, bảo vệ cho chỗ đứng của anh ta trong nhà họ Bạch. Còn hắn thì sẽ rơi vào quên lãng, bảo đảm tính mạng! Hắn quá thông minh đi!
[À không, kí chủ chạy mau, nam chính nhận ra ngài rồi!]
"..." Thế quái nào tên khốn đó nhận ra được? Gắn ăng ten trên đầu chắc?! Lo đi bảo vệ cho đồng minh của mình đi!
[Ngài quên người ta là nhân vật chính à?]
Duẫn Ngôn đứng bật dậy, quay lưng chạy đi. Truy Thục hắn thấy vậy thì gỡ tay Tuyết Nhi ra đuổi theo, ban đầu còn thấy cậu ta nhìn Tô An chăm chú, gã chưa kịp hỏi chuyện thì cậu ta đã như bắt được tín hiệu mà quay qua, vẻ mặt hốt hoảng rồi chạy đi như gặp ma. Gã đáng sợ đến vậy sao?
Huỳnh Giang khẽ nhíu mày, y đang không vui khi người đó không đến, rõ ràng là y bảo Duẫn Ngôn phải đến mà, y muốn xin lỗi người ta đàng hoàng..
"Mẹ nó sao tên khốn đó lại đuổi theo tao!!"
[Kí chỉ, mau chạy tới chỗ Huỳnh Giang! Phát huy tác dụng của cốt truyện đi!]
"A, đúng!"
Duẫn Ngôn theo chỉ dẫn thấy còn cái cửa lớn dẫn vào đại sảnh, rất nhanh liền theo hướng đó mà chạy vào. Lia mắt một chút là có thể thấy Huỳnh Giang một thân bảnh bao đang nói chuyện với Tô An tiểu thư. Cẩn thận quay lại phía sau, bắt gặp khuôn mặt hằm hằm như muốn giết người của anh rể mình thì lệ như muốn tuôn đầy mặt, trực tiếp chạy ra sau lưng Huỳnh Giang mặc kệ tai của bản thân sẽ bị anh ta tra tấn.
Truy Thục thấy hắn trốn sau lưng một nam nhân khác thì dừng lại đi tới. Đang tự hỏi cậu ta lấy đâu ra thiệp mời có thể vào được trong buổi tiệc của nhà họ Huỳnh.
"A Ngôn? Cậu tới rồi! Tôi biết câu sẽ tới mà!"
"..." Ủa anh trai, đang ở nơi công cộng đấy, ít nhất hãy giữ lấy cho bản thân một chút hình tượng đi có được không? Ông già nhà anh mồm há ra sắp chạm đất đến nơi rồi kia kìa!
Cả đại sảnh khi đó chết lặng khi nhìn nam nhân khi nãy đối mặt với mình thì một mặt lạnh lùng xa cách giờ đã líu la líu lo với một tiểu công tử mặt non troẹt đến người được đồn là người y yêu thích là Tô An kia cũng phải tròn mắt kinh ngạc.
Duẫn Ngôn hắn bị nhìn đến nổi hết cả da gà, hắn lại quên rằng hệ thống nhà mình vô dụng, nghe theo nó thì khác nào đang tự bấm nút tự hủy bản thân? Biết vậy phóng xừ ra xe ô tô rồi chạy cho nhanh, mỗi lần lại gần hắn thì nam phản diện kia hình như mất não dù đang ở nơi công cộng cần duy trì khí thế của bậc quân nhân!
"Họ Huỳnh..chúng ta đang ở nơi công cộng"
"Không sao, không sao, A Ngôn đến tôi vui lắm!"
Hắn hình như thấy cái đuôi cẩu vẫy vẫy phía sau nam nhân, đờ cờ mờ cái tình huống gì đây?Lẽ ra người này phải vẫy đuôi cẩu phải là Tô An tiểu thư chứ, sao lại thành hắn rồi!
"Hệ thống!! Nam phản diện bị chập mạch não rồi?!!"
_____________Hết chương 22____________