Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lông vũ." Lục Vô Cữu nhặt lên cho nàng xem, "Căng thẳng như vậy làm gì?"
Liên Kiều đương nhiên là căng thẳng rồi, thắc mắc sao Lục Vô Cữu lại không để ý đến bức họa kia, nàng ấp úng nói: "Ai cần ngươi giúp chứ, ngươi mau đi đi!"
Lục Vô Cữu cũng không trêu chọc nàng nữa, khóe môi thoáng hiện ý cười: "Được."
Đợi Lục Vô Cữu đi rồi, Liên Kiều vội vàng nhét bộ vũ y này vào đáy rương, lại lấy mấy bộ y phục khác che lên.
Che kín mít rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không tin nàng không mặc, Lục Vô Cữu còn có thể cởi y phục của nàng ra sao?
Không chỉ vậy, ban ngày vừa nhìn thấy Lục Vô Cữu là Liên Kiều lại tránh né, quyết tâm tránh lời tiên tri, nhưng không hiểu sao, càng tránh hắn, nàng lại càng gặp hắn nhiều hơn.
Buổi sáng vừa đụng mặt hai lần ở lương đình, buổi chiều nàng cố ý đến vườn hoa, nghĩ lần này chắc chắn sẽ không gặp hắn nữa rồi chứ, không ngờ vừa bước vào cửa, liền thấy Lục Vô Cữu đang uống rượu với người khác, nàng lập tức như chuột thấy mèo, quay đầu bỏ chạy.
Lục Vô Cữu liếc nhìn bóng lưng bỏ chạy thục mạng kia, nắm chặt chén rượu, mỉm cười, khiến cho Nhị hoàng tử Lục Khiếu đối diện phải nhìn hắn thêm vài lần.
"Hoàng huynh cười cái gì, chẳng lẽ là có nữ tử vừa ý rồi?"
Lục Vô Cữu cụp mắt: "Không có gì."
Lục Khiếu lại nói: "Vừa rồi hình như là ái nữ của Liên chưởng môn, không chỉ xinh đẹp động lòng người, mà còn có thiên tư hơn người, ta còn tưởng hoàng huynh thay đổi tính tình, là vừa ý nàng, hóa ra không phải, vậy ta yên tâm rồi. Giai nhân tuyệt sắc, quân tử hảo cầu, hoàng huynh chắc hẳn không để ý ta theo đuổi nàng chứ?"
Chén rượu trong tay Lục Vô Cữu đột nhiên siết chặt, ánh mắt lạnh lùng: "Nghe nói ngươi ở Thiên Ngu gây ra không ít chuyện phong lưu, Hoàng đô như thế nào tự có phụ hoàng mẫu hậu quản ngươi, nhưng đây là Tu chân giới, coi trọng thân phận càng coi trọng tu vi, với tư chất của ngươi, ta khuyên ngươi nên thận trọng."
Lục Khiếu cũng là linh căn hệ Hỏa, nhưng so với Lục Vô Cữu thì kém xa, lúc trước hắn cũng đòi kiểm tra linh căn, nhưng dùng Trấn Sơn linh thạch kiểm tra, lại chỉ có sáu đoạn.
Hoàng đô tuy rằng phong tỏa tin tức, hai huynh đệ cùng mẹ sinh ra mà tư chất lại chênh lệch lớn như vậy, vẫn khiến người ta kinh ngạc không thôi, nói ra ngoài cũng không hay, nên Hoàng đô bèn dùng thiên tài địa bảo giúp hắn tái tạo linh căn, đến nay cũng khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ có bảy đoạn, hơn nữa tính tình hắn ngang ngược, tùy tiện phóng túng, nói là không chịu nổi Vô Tướng Tông quanh năm lạnh lẽo, cũng chưa từng đến Ba mươi sáu ngọn núi cầu học khổ luyện, cho nên tu vi rất bình thường.
Lục Khiếu uống cạn một chén rượu, ánh mắt không chút che giấu nhìn về phía xa Liên Kiều đang cười đùa vui vẻ cùng Yến Vô Song, tấm tắc hai tiếng: "Thật sao? Nhưng năm nay là lúc Liên chưởng môn từ nhiệm chưởng môn Vô Tướng Tông rồi, nhà họ Liên lúc này nguy nan trùng trùng, nhưng con gái lại như châu như ngọc, chắc hẳn không ít người đang âm thầm dòm ngó, nếu có thể kết thông gia với Thiên Ngu, Liên chưởng môn chưa chắc không đồng ý đâu?"
Lục Vô Cữu thờ ơ nói: "Ngươi cứ việc nói với Liên chưởng môn xem."
Lục Khiếu cười lớn: "Liên chưởng môn yêu thương con gái như mạng, ta nào dám nói trước mặt ông ấy, vẫn là nên quay về bẩm báo với mẫu hậu, để bà ấy ra mặt mới được. Đúng rồi, sắp đến sinh thần mẫu hậu rồi, hoàng huynh năm nay là về chúc thọ, hay là tiếp tục ở lại Vô Tướng Tông? Mẫu hậu thường xuyên nhắc đến huynh trước mặt ta đấy."
Lục Vô Cữu đặt chén rượu xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào: "Đến lúc đó rồi tính."
Lục Khiếu liếc nhìn sắc mặt của hắn, uống rượu từng chén từng chén một, không nói gì nữa.
Quan hệ giữa hai người vốn không thân thiết, không lâu sau, Lục Vô Cữu liền tìm cớ rời đi.
Không bao lâu, Liên Kiều đang cùng Yến Vô Song đuổi bướm trong vườn hoa cũng bị gọi đi.
Lục Khiếu nhìn vườn hoa trước mắt đột nhiên trở nên trống trải, rượu trong chén đã nguội, nheo mắt lại.
Vị hoàng huynh này của hắn, thật sự để ý đến một người thì thật bá đạo, ngay cả nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.
…
Lúc này, Liên Kiều đang chơi vui vẻ, đột nhiên bị gọi đi, hai má đỏ ửng, chóp mũi hơi đổ mồ hôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng.
"Không phải nói Chu Kiến Nam tìm ta sao, sao lại là ngươi? Hắn đâu?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Vô Cữu ánh mắt lãnh đạm, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt bên cạnh: "Hắn trốn trong phòng không dám ra ngoài, nàng chơi vui vẻ thật đấy."
"Hắn trốn cái gì?"
Liên Kiều vừa nói ra, lại hiểu, e rằng Chu Kiến Nam sợ đầu mình đột nhiên rơi xuống, nên không dám ra ngoài gặp người.
Nàng quên mất chuyện này rồi, liền gõ cửa gọi Chu Kiến Nam.
Chu Kiến Nam nhất quyết không chịu mở cửa, Liên Kiều nhiều lần uy hiếp, hắn mới mở cửa, nhưng lại khoác áo choàng, trùm kín đầu.
Liên Kiều kinh ngạc: "Sao ngươi lại ăn mặc thế này, chẳng lẽ đầu đã rơi rồi?"
Nàng đưa tay muốn sờ, Chu Kiến Nam vội vàng gạt tay nàng ra: "Nói bậy! Ta đang phòng ngừa trước, hơn nữa, nhà họ Chu đã ra nông nỗi này rồi, ta còn mặt mũi nào gặp người ta nữa!"
Nói xong, hắn ủ rũ ngồi trên ghế thở dài, bộ dạng mỹ nhân u sầu, nàng thấy mà thương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");