Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cung Loạn Thanh Ti
  3. Chương 120: Nghi Ngờ
Trước /181 Sau

Cung Loạn Thanh Ti

Chương 120: Nghi Ngờ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ngưng Thu, Hồ Đức Thắng đã tới chưa?", Thái hoàng Thái hậu ngồi trước án, gương mặt đã gần tới tuổi tứ tuần của nàng được chăm sóc vô cùng tốt, dù là có thể nhìn thấy những nếp nhăn mập mờ nhưng dung nhan kinh diễm của nàng khi còn trẻ vẫn đọng lại, đủ làm người ta kinh ngạc. Kinh qua những năm tháng đằng đẵng nơi hậu cung khắc nghiệt này, giữa mi tâm nàng hoàn toàn là một cỗ uy lệ, xứng với phong thái của nữ nhân nắm trong tay thứ quyền thế chấp chưởng lục cung.

"Hồi bẩm Thái hoàng Thái hậu, người đã tới, nô tỳ lập tức truyền hắn vào", Ngưng Thu nói, người này không còn trẻ, thân hình gầy guộc, ước chừng lớn hơn chủ tử nàng năm sáu tuổi. Trên gương mặt hiện rõ nếp nhăn, khóe miệng trùng xuống, thanh âm nói ra phảng phất tia âm tàn, hẳn đã trải qua hết thảy những tàn nhẫn chốn thâm cung.

"Truyền vào", Thái hoàng Thái hậu gật đầu hạ lệnh. Chẳng bao lâu sau, có mội tên tiểu Thái giám mi thanh mục tú, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi được dẫn vào. Lần đầu tiên hắn được diện kiến Thái hoàng Thái hậu, đương nhiên là thập phần căng thẳng câu nệ, tay chân không biết để đâu cho phải, ánh mắt cũng chỉ biết chăm chăm nhìn trên mặt đất mà không dám ngước lên. Vầng trán đã toát mồ hôi lạnh, vạt áo sau lưng hẳn cũng đã sớm ướt đẫm rồi.

"Ai gia hỏi ngươi, ngày đó Càn Đức cung xảy ra binh biến, ngươi có mặt ở đó không?", Thái hoàng Thái hậu vuốt ve chuỗi phật châu trong tay, mi mắt khép hờ.

"Hồi bẩm, khi đó nô tài có mặt. Thường ngày nô tài chịu trách nhiệm mang đồ ăn từ Ngự Thiện phòng tới, sau đó đứng hầu hạ trước Càn Đức cung.", tiểu Thái giám quỳ trên đất, run rẩy hồi đáp.

"Vậy cho ai gia biết, ngày ấy Thái hậu rời Càn Đức cung hồi Phượng Tê cung, hết thảy có chuyện gì xảy ra? Ngươi nhìn được điều gì đều nhất nhất kể lại, không được phép gian dối", Thái hoàng Thái hậu hỏi tiếp, thanh âm uy lệ làm người nghe kinh hồn.

"Nô tài tuyệt đối không dám giấu diếm bất cứ điều gì, ngày đó Càn Đức cung đánh giết hỗn loạn, sau cùng... nô tài nhìn không rõ lắm, chỉ là loáng thoáng nhìn thấy cung nữ tâm phúc của Thái hậu hộ tống nàng rời khỏi Càn Đức cung. Lúc ấy Tô Tướng quân có tranh chấp gì đó với một thanh y nam tử, sau khi Tướng quân rời khỏi, Thái hậu cho lệnh đánh ngất xỉu nam tử kia, sau đó ôm hắn rời đi, có vẻ là đi về hướng Phượng Tê cung", tiểu Thái giám thành thật trình bày, nói xong, bản thân hắn cũng nhận thấy có cái gì đó không đúng. Hắn nói như vậy, chẳng phải là nói Thái hậu có tư tình sao? Cho nên hắn lập tức cuống quít dập đầu không ngừng, vội vàng sửa lại,

"Là cẩu nô tài nhớ lầm rồi, nếu là nam tử, cung nữ kia cũng sẽ không thể bế lên được. Thực ra thân hình người này mảnh mai thon gầy, chắc chắn phải là nữ tử cải nam trang, nương nương thứ tội, là do cẩu nô tài nhớ lầm!". Chuỗi phật châu trong tay Thái hoàng Thái hậu ngừng lại một lát, sau đó lại chậm rãi di chuyển, một viên lại một viên lướt qua đầu ngón tay, nhịp độ có chút mau. Hai mắt nàng khép hờ, nhưng sau đó đột ngột mở to, ánh mắt nghiêm nghị tỏa ra thứ lệ khí ngoan độc, lớn tiếng quát,

"Cẩu nổ tài ngươi lại cả gan vu cáo Thái hậu cùng nam tử có tư tình, Ngưng Thu, mau kéo hắn xuống chém!",

"Thái hoàng Thái hậu tha mạng, tha mạng a...", tiểu Thái giám giât nảy mình, hoảng hồn la lên cầu xin tha mạng, liều mạng dập đầu. Gương mặt trắng nõn non nớt chất đầy sợ hãi cùng bất an, hắn liều mạng cầu xin đấu tranh, nhưng vẫn bị hai thị vệ kéo xuống.

"Nương nương...", biểu tình Ngưng Thu có chút không đành lòng, muốn nói lại thôi.

"Không giết hắn, sau này những lời đồn đại khó mà ngăn được. Chuyện này chôn xuống, xem ai còn dám nói huyên thuyên", Thái hoàng Thái hậu nhàn nhạt nói, phật châu trong tay vẫn chuyển động không ngừng. Giữa mi tâm nàng không có nửa điểm nhân từ, trải qua nhiều năm tranh đấu chốn thâm cung đã sớm khiến hai từ 'nhân từ' này phai nhạt, làm cho tâm nàng vững như bàn thạch.

"Ngưng Thu, mấy ngày nay ngươi thăm dò được điều gì rồi? Vẫn là người đó sao?", Thái hoàng Thái hậu hỏi, ngữ điệu ảm đạm.

"Hồi bẩm, đúng là người đó. Từ đại loạn Phượng Tê cung tới hành thích Dưỡng Tâm điện, cung nữ này đều giữ toàn mạng, quả thật là cao số. Hai ngày liên tiếp Thái hậu giữ người này lại trong phòng, tới ngày thứ ba nàng tới Ngự mã phòng, rồi Thái hậu cũng theo nàng tới đó, hai người...", Ngưng Thu do dự, chần chừ muốn nói,

"Thành thực hồi bẩm!", Thái hoàng Thái hậu quát lên một tiếng chói tai, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn,

"Hai người... ôm nhau mà khóc", Ngưng Thu chần chừ một khắc mới chậm rãi nói.

'Lạch cạch' một tràng chói tai, chuỗi phật châu trong tay Thái hoàng Thái hậu đứt đoạn, những viên phật châu chế tác tinh xảo như thể được giải phóng, rơi đầy trên đất. Nàng giận run người, thanh âm tràn ngập ngoan tuyệt cùng hối hận,

"Ngày đó ai gia nên lấy mạng nàng mới phải... Nhược Hoa, ngươi thật hồ đồ!".

---

Trường Trữ cung.

Lãnh cung xưa nay vốn yên ắng nay lại càng vắng lạnh, vẻ tiêu điều hiu quạnh này bao phủ nơi đây đã lâu. Đôi khi lại có một vị chủ tử nào đó vội vội vàng vàng rời khỏi từ cửa sau, trên người ngoài bọc quần áo cũng không còn thứ gì khác.

Đoan Nhược Hoa ban chỉ, Tân hoàng Cảnh Văn đế lên ngôi, từ nay vĩnh viễn hủy bỏ tục tuẫn táng, phi tử lục cung cũng không cần bồi táng theo Tiên hoàng. Cũng ban rằng Trữ Quý phi đột ngột qua đời trên đường hồi hương, theo quy tắc được phép chôn cất trong Hoàng lăng. Trừ tam phi cửu tần, còn lại các tiểu chủ có thể tự quyết định xuất cung hồi gia hay lưu lại trong cung sống nốt quãng đời còn lại.

"Nguyệt Tịch, Thái hậu xuống chỉ, Tiên hoàng đã hoăng, nay phi tần ở Trường Trữ cung có thể xuất cung hoặc lưu lại tùy ý, nàng thấy sao?", Lâm Mi Nhi kéo Dụ Nguyệt Tịch qua ngồi trên giường, nhàn nhạt hỏi khẽ.

"Tuy là cả nhà ta đã không còn, nhưng ta vẫn muốn xuất cung, ngắm nhìn thế gian bên ngoài một chút, có được không?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Nguyệt Tịch hiện vẻ kích động, kéo kéo ống tay áo của Lâm Mi Nhi, tràn ngập mong chờ.

"Đương nhiên là được... nhưng thiên hạ rộng lớn, mà chúng ta lại chỉ là hai nữ tử, nên đi đâu đây?", Lâm Mi Nhi có chút miễn cưỡng, bản thân nàng muốn cả hai có thể an an ổn ổn ở trong cung sống một cuộc sống yên bình. Hơn nữa, Nguyệt Tịch là văn gia chi nữ, so với nàng thì còn đơn thuần nhiều lắm. Từ khi nàng lăn lộn chốn hồng trần làm vũ cơ, nàng đã tỏ tường hết thảy những thứ xấu xí của nhân gian, cũng không thua kém nơi cung cấm là bao. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp lên đường mà không có người hộ tống, rất khó mà không khơi dậy tà ý, nhưng nàng nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của người kia, nhất thời không đành lòng cự tuyệt.

"Vậy chúng ta cải nam trang, chọn một trấn nhỏ gần núi, mang theo chút đồ trang sức trong cung liền đủ tiền tiêu dao, được không? Mi Nhi a?", Dụ Nguyệt Tịch làm nũng kêu tên nàng, nghe vào tai mềm mại như nước, làm cho lòng Lâm Mi Nhi cũng mềm đi. Nàng vòng tay ôm lấy Dụ Nguyệt Tịch, cúi đầu thở dài mà nghe như dụ dỗ,

"Ta nên làm thế nào bây giờ... sợ rằng cuộc đời này của ta cũng bị nàng nắm trong lòng bàn tay rồi", Dụ Nguyệt Tịch nghe thế liền vui mừng kéo tay nàng, cao giọng, "Thật tốt quá, tốt quá, cuối cùng cũng có thể xuất cung rồi!", nhưng ngay sau đó lại dừng lại, vô cùng nghiêm túc, "Vậy ta phải đi thu xếp vài bộ y phục, còn cả xiêm y, đồ trang sức, tốt nhất không nên mặc y phục quá sang trọng, tầm thường một chút là đủ rồi...", nàng cúi đầu, cau mày lảm bẩm.

Lâm Mi Nhi kéo nàng qua, vuốt ve chân mày hơi nhíu của nàng, rồi dùng bộ dạng quyến rũ nhân tâm mà nói,

"Không cần phải gấp gáp như vậy, từ từ sẽ thu xếp xong. Thời gian còn nhiều, chi bằng chúng ta làm chuyện khác cần thiết hơn...", rồi ngón tay rời xuống trên môi son, mị nhãn như tơ ngắm nhìn.

"Ngươi... đây là lúc nào rồi, ngươi vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện kia...", Dụ Nguyệt Tịch đang chăm chú suy tư lại bị người kia trêu chọc, vừa ngại vừa giận đến đỏ bừng khuôn mặt, hăng hái nhéo bên hông nàng.

Lâm Mi Nhi bật cười một tiếng rồi kéo Dụ Nguyệt Tịch ôm vào trong ngực, nụ cười trên mặt cũng từ từ thu liễm, trở nên vô cùng kiên nghị. Lần này xuất cung chưa biết sẽ phải đối mặt với những thứ gì, nhưng dù là điều gì, ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nhất định không để nàng phải chịu một điểm thương tổn.

---Hết chương 120---

Editor lảm nhảm: Thái hoàng Thái hậu mà biết anh Đế không những bị Hoàng hậu đội nón xanh mà còn bị cả Quý phi phản thì chắc tức chớt :v Buồn cười câu 'Từ đại loạn Phượng Tê cung đến hành thích Dưỡng Tâm điện mà vẫn sống, đúng là cao số' :v Biết sao cao số không má, vì người ta là nữ chủ đó, chớt sao được :v 

Quảng cáo
Trước /181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Copyright © 2022 - MTruyện.net