Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày tháng cứ thế trôi đi, tuy Đoan Nhược Hoa chỉ giữ quyền nhiếp chính, nhưng Tân hoàng còn nhỏ, trên thực tế triều chính đều do nàng gánh vác. Ban đêm phê duyệt tấu chương chuyển tới Tân hoàng, ban ngày thượng triều nghị sự, mà Tân hoàng lại chưa lập Hậu, cho nên chuyện lục cung vẫn là do nàng chấp chưởng. Gần đây bận rộn, thời gian chung đụng với Thanh Sanh cũng không còn nhiều, nhưng chỉ cần mỗi khi nàng trở lại Phượng Tê cung cũng đều có thể nhìn thấy thanh ảnh người kia tựa lưng trước cửa, tóc đen nhẹ bay, trên mặt luôn lưu giữ nụ cười thản nhiên, mà đối với nàng, chỉ cần nhìn thấy người đợi nàng trở về, nàng liền có thể quên hết những mệt mỏi bức bách.
Có thể Đoan Nhược Hoa cũng biết thực ra Thanh Sanh không thật lòng vui vẻ, dù là luôn nhu tình chăm sóc đối đãi nàng, nhưng giữa mi tâm vẫn luôn vấn vương một loại u sầu tịch mịch. Đoan Nhược Hoa cũng hiểu Thanh Sanh cần thời gian, mà đối với nàng việc ở lại trong cung cũng không phải cuộc sống lâu dài mà nàng muốn, hơn nữa nàng cũng không quên được việc Trữ Tử Mộc đã chết trong cung, ngay tại chính nơi này. Dù là có phần không toàn tâm vẹn ý, Đoan Nhược Hoa cũng sẽ không từ bỏ Thanh Sanh, và nàng cũng tin rằng Thanh Sanh sẽ không rời khỏi nàng.
Đoan Nhược Hoa nhìn tấu chương, khẽ thở dài.
"Có chuyện gì vậy? Dạo gần đây có phải nàng có chuyện phiền lòng không, cũng không ăn uống tốt, cả người đều gầy đến thế kia rồi", Thanh Sanh nghe được tiếng thở than của Đoan Nhược Hoa, liền đi tới sau lưng nàng, ngón tay nhè nhẹ nhu hai bên thái dương.
"Nam Phương có bão quét qua, các quận phủ đều dâng tấu xin triều đình cấp ngân lượng, mà nếu cứ tùy ý xuất bạc, chỉ sợ sẽ không ít kẻ trục lợi kiếm tiền riêng. Ngân khố đương nhiên cần phải xuất để cứu trợ bách tính, nhưng phải chắc rằng từng bạc đến được tay dân, không thể để quan lại làm càn", Đoan Nhược Hoa chậm rãi nói, chân mày đang nhẹ nhíu vì ngón tay Thanh Sanh xoa bóp mà dãn ra, thả lỏng.
"Cũng không phải là không có cách", Thanh Sanh thản nhiên nói, ngón tay vẫn đều đều xoa bóp, khiến Đoan Nhược Hoa dễ chịu không ít. Nàng nghe người kia nói, liền tựa vào ghế, ngửa đầu hé mắt, "Thanh Sanh có thượng sách sao?"
"Chuyện này cũng không có gì phức tạp. Sửa cầu xây đường cũng được, củng cố đê điều cũng tốt, nhưng đương nhiên không thể cứ nghe theo sớ tấu mà xuất bạc. Những nơi đang chịu thiên tai, muốn triều đình xuất bạc quan phụ mẫu cần phải kê khai chi tiết từng hạng mục, xây cầu cần bao nhiêu bạc, cần bao nhiêu công, thậm chí là trong bao lâu, từng mục từng mục phải khai rõ. Triều đình thông qua rồi cũng cần phái người đi trực tiếp giám sát, trực tiếp báo cáo lại cho triều đình, chắc rằng quy trình thực tế và trên tấu sớ phải trùng khớp. Xuất bạc cũng không thể xuất ngay một lần, vẫn nên chia ra vài lần, nếu có phát sinh cần phải báo cáo giải trình rõ, nếu không, nhẹ thì liền dừng xuất bạc, nặng thì hỏi tội người phụ trách", Thanh Sanh chậm rãi giải thích, giữa mi tâm hẳn là một cỗ cảm giác quen thuộc.
"Cách này quả thực rất hay, vừa có thể kiểm soát được gian lận, vừa có thể trực tiếp theo dõi từng địa phương", Đoan Nhược Hoa gật đầu, ngồi thẳng lưng eo, đầu bút nhuốm mực bay nhảy trên tấu chương. Quả thực là thượng sách chu toàn mọi điều, ngăn gian thần không thể lộng hành, mà triều đình có thể trực tiếp nắm tin tức.
Đoan Nhược Hoa buông bút, cầm lấy tay nàng, cảm khái nói, "Ta a, thực rất tiếc nuối để tài năng của ngươi bị lãng phí. Bản tính ngươi không siểm không nịnh, trong mắt bách tính cùng thiên quyền đều ngang nhau, giàu có nghèo hèn cũng không có mấy khác biệt. Đạo trị thiên hạ cũng đều dựa trên những điều ấy mà thôi, dù thế nào cũng phải lấy dân làm gốc, nay Đại Chu hưng thịnh mấy đời, dù pháp chế đã hoàn thiện nhưng vẫn còn tồn tại bất công. Mà ngươi, một thân mưu lược, vốn có thể dùng tài cống hiến cho thiên hạ..."
"Nàng cũng biết tính ta vốn đạm mạc, không trọng đạo quân thần, cũng không có ý gánh vác đại nghiệp, đời này ta chăm sóc nàng là đủ rồi", Thanh Sanh vỗ vỗ tay Đoan Nhược Hoa, câu lên một nụ cười nhẹ nhàng.
"Ngươi nói ở thế giới của ngươi, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể thành thân, cũng có thể như phu phụ bình thường cùng nuôi dạy hài tử, cùng bách niên giai lão sao?", Đoan Nhược Hoa đột nhiên quay đầu hỏi, biểu tình nghi hoặc. Thế giới mà Thanh Sanh nói với nàng quả thực là vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến nàng tò mò không thôi.
"Ở thế giới của ta có một tiểu quốc phương Bắc tên Băng Đảo*, nơi đây người cầm quyền là nữ tử, nàng cũng là người ra pháp lệnh nữ tử cùng nữ tử có thể ngang nhiên đường hoàng ở bên nhau, có thể có hết thảy những quyền lợi mà dân chúng đáng được hưởng", Thanh Sanh nói, khóe miệng cũng bất giác vẽ ra nụ cười.
Đoan Nhược Hoa biết tính tình Thanh Sanh không thích ba hoa xảo ngôn, nhưng mỗi lời nàng nói, mỗi việc nàng làm đều có thể động đến tâm can, mà bản thân Đoan Nhược Hoa cũng chỉ cầu có thể một đời yên bình bên nàng. Nhân sinh có xét đúng sai, dù là âm dương hỗn loạn, hết thảy cũng chỉ có thể đổ tại tâm. Nghe những lời Thanh Sanh nói, đột nhiên nàng có loại mong muốn cho người kia một danh phận đường đường chính chính.
"Ngươi sẽ trách ta, trách ta không thể cho ngươi một danh phận sao?", Đoan Nhược Hoa vươn tay vỗ về sườn mặt nàng, câu hỏi mang ý tự trách. Hai người thân mật ở Phượng Tê cung, đương nhiên trước mắt nàng không ai dám hồ ngôn loạn ngữ vì khiếp sợ trước Thái hậu, nhưng sau lưng nàng, hẳn là Thanh Sanh đã phải nghe không ít lời đàm tiếu khó nghe.
"Chỉ cần có thể ở bên nàng, đối với ta vậy là đủ rồi", Thanh Sanh đáp, đương nhiên nàng không để tâm tới danh phận, nàng sao có thể để Đoan Nhược Hoa gánh chịu lời phán xét của thiên hạ.
---
"Cái gì? Thạch Trung Ngọc, ngươi nói lại rõ ràng cho ai gia", Thái hoàng Thái hậu hốt hoảng buông bát sứ trong tay, bát sứ rơi xuống nền đá hoa, vỡ thành mấy khối.
"Hôm nay Thái hậu thượng triều, muốn ra pháp lệnh mới cho Đại Chu, nói rằng nữ tử cũng có thể tham gia khoa cử, cũng có thể nhập cung làm quan, phàm là có khả năng, ai cũng có thể dốc sức cho Đại Chu", Thạch Trung Ngọc quỳ trên đất, nhất nhất kể lại.
"Thái hậu còn nói gì nữa?",
"Hồi bẩm, Thái hậu còn nói, tài đức của nữ tử tuyệt nhiên không thua nam tử, xét về mọi mặt đều không có khác biệt, cho nên đây là cơ hội tốt để triều đình chiêu tụ nhân tài. Có điều, các trọng thần cùng nguyên lão đều phản đối, nói rằng điều này vi phạm tổ huấn của Đại Chu, phạm đến tối kỵ của tiền triều, sợ rằng sẽ có ngày làm rối loạn hoàng quyền, ô uế triều đình, nhưng Thái hậu vẫn một mực cố chấp, sau đó Hoàng thượng đã mở miệng giải vây. Việc này tạm thời gác lại, nhưng mấy ngày trước vi thần nắm được rằng Thái hậu đang mở rộng Thư quán, tuyển thêm nội quan, hơn nữa... có vẻ Thái hậu còn có ý định muốn cung nữ tâm phúc của nàng cùng chấp chưởng Phượng ấn..."
"Nàng đây là muốn làm loạn triều cương!", Thái hoàng Thái hậu gắt gao nắm lấy ghế tựa, lớn tiếng quát tháo.
"Thạch Trung Ngọc, hiện tại thị vệ ở Phượng Tê cung được bố trí ra sao, thân tín nhiều ít thế nào, ngươi đều điều tra rõ ràng cho ai gia, tiếp tục điều người tới Khôn Ninh cung đợi mệnh, ai gia tuyệt đối sẽ không để sử sách Chu Hướng vấy bẩn, để hậu thế cười chê tiền nhân!" Thái hoàng Thái hậu hạ giọng, bàn tay giấu dưới ống áo bào đã nắm lại thật chặt. Ai gia là là Thái hoàng Thái hậu, tuyệt sẽ không để cho Chu triều chịu điều tiếng thiên thu, để cho ngàn năm sau tiền nhân phải nhận lấy chỉ trích cùng thóa mạ.
Nhược Hoa, ngươi không nên ép ai gia tới mức này.
---Hết chương 123---
(*): Băng Đảo là quốc gia có thật, chính là Iceland trong tiếng Trung.
Editor lảm nhảm: Đến chương này mới nhớ ra ở hiện đại Sanh là ngự tỷ kiến trúc sư, bả nắm quy trình thi công dự án rõ thế này thì hẳn là cũng thuộc cỡ sếp bự bự đó. Khổ thân, đang làm ngự tỷ tiền nhà xế sang đều có xuyên về mấy hồi suýt chết, giờ vẫn chưa hết khổ 😂😂