Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn người ngồi giữa phòng ăn của khách điếm, đồ ăn vừa mới lên, Vân Khuynh đã đặt một túi vải nặng trịch lên giữa bàn, tiếng 'lạch cạch' này đủ biết bên trong hẳn là có rất nhiều đồ.
"Hai người xuất cung mang theo bao nhiêu thứ vậy a?", Thanh Sanh nhướn mày, mở miệng hỏi.
"Bao nhiêu thì bao nhiêu, cũng không thể để nương nương chịu khổ", Vân Khuynh đảo mắt, dường như miễn cưỡng trả lời.
"Chịu khổ cái gì chứ, Thanh Sanh của ta vốn cũng có thể kiếm tiền", Tử Tử Mộc lạnh giọng nói đỡ Thanh Sanh, khiến nàng hài lòng cười cười, gắp cho Trữ Tử Mộc một miếng tôm hấp, rồi không quên đưa tới bát Đoan Nhược Hoa một khối đậu hũ, còn nói, "Đồ chay ở khách điếm này cũng không được tốt cho lắm, đợi khi hồi phủ ta sẽ đích thân làm cho nàng thử".
Đoan Nhược Hoa nhướn mắt nhìn Thanh Sanh, lại nghe nàng nói tiếp, "Ở Tô Châu ta còn có không ít mối làm ăn, tửu lâu cũng vẫn sinh lời không ít, lại có Kỵ binh bảo vệ Cố phủ nghiêm ngặt. Chúng ta vẫn nên rời kinh thành càng sớm càng tốt, ngày mai liền lên đường thôi", nàng đều đã tính toán xong xuôi.
Đoan Nhược Hoa gật đầu, "Hết thảy đều để ngươi sắp xếp thôi".
Thanh Sanh khẽ cười, rồi lại quét mắt nhìn qua cả Vân Khuynh, hỏi, "Nói qua một chút, vậy là hai người đã làm thế nào mới có thể xuất cung?".
"Thừa dịp Hoàng thượng tới Phật Tự làm lễ tế, Vân Khuynh dùng thuốc làm ta rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó để Ngự y xem xét qua loa, sắp xếp thêm mấy người thân tín, không lâu sau đã lập tức báo hoăng", Đoan Nhược Hoa buông đũa, thản nhiên kể lại.
"Nhưng nếu là Thái hậu hoăng, không phải còn phải chiếu theo quy củ trong cung mà làm sao, còn chưa kể phải nhập liệm?", Trữ Tử Mộc cũng không khỏi tò mò.
"Xe ngựa dùng để chở áo quan là dùng chính xe của ta, mà xe của ta, ngày trước Thanh Sanh có chuẩn bị một đường thoát ở sàn xe, Vân Khuynh tùy biến một chút, khi ấy ta cũng có thể thoát ra từ đây", Đoan Nhược Hoa cho Thanh Sanh một cái liếc mắt, khóe miệng mang theo ý cười. Thanh Sanh cũng là đáp lại ánh mắt của nàng, gật đầu tán thưởng.
"Cũng đã qua cả rồi...", Đoan Nhược Hoa nhẹ nói, ánh mắt phảng phất nhu tình, chăm chú nhìn Thanh Sanh.
"Phải, qua cả rồi, cuối cùng cũng có thể tái tụ", Thanh Sanh nâng chén trà, lấy trà thay rượu, cùng mọi người cụng ly.
Trữ Tử Mộc rót cho Đoan Nhược Hoa một chén rượu, hai người cũng không nói một câu, tập trung uống phần của mình. Đoan Nhược Hoa thấy Thanh Sanh chỉ uống trà cũng có chút khó hiểu, nhưng vẫn là không hỏi gì nhiều. "Tửu lượng nàng không tốt, đã bỏ rượu rồi", Trữ Tử Mộc thản nhiên nói, biểu tình còn có chút châm chọc hài hước, còn sâu kín cho Thanh Sanh một cái mị nhãn, mà Đoan Nhược Hoa cũng chỉ cười nhạt, ngửa đầu cạn ly.
Dùng bữa xong, Vân Khuynh về phòng sắp xếp đồ đạc trước, chỉ còn ba người cùng bàn, ai cũng mang trong lòng chút tâm tư riêng. Thanh Sanh dĩ nhiên là muốn tối nay về phòng Đoan Nhược Hoa, đã lâu như vậy rồi, nhớ nhung này không phải nói vài câu là hết. Nhưng mà người kia lại chỉ đặt một gian hảo hạng, hơn nữa, nàng dù có muốn, nhưng làm thế nào có thể lưu lại được mới là vấn đề.
Đoan Nhược Hoa nâng chén trà, đưa lên nhấp nhẹ, khí chất thanh nhã không đổi. Trữ Tử Mộc lại đang chống cằm, ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ.
"À... Tối nay...", Thanh Sanh vừa mở miệng, hai người kia đã đồng loạt nhìn về phía nàng, làm cho nàng có chút khó nói, lời tới bên miệng lại nuốt trở về. Ba người ngồi yên lặng uống trà, mỗi người vẫn là có tâm sự.
"Ta mệt rồi, về phòng thôi", Thanh Sanh bày ra bộ dáng thản nhiên ưu nhã đứng lên, thuận tiện kéo cả hai người kia dậy, đi về phía phòng nghỉ.
"Thanh Sanh",
"..."
"Thanh Sanh?"
"Sao vậy?"
Đoan Nhược Hoa thấy nàng đang lơ đãng cúi đầu, khẽ nhắc, "Phòng ta ở bên kia...", lúc này Thanh Sanh mới nhận ra nàng đang kéo cả hai người kia về phòng mình.
"Vậy à... vậy nghỉ ở đây đi thôi, giường cũng lớn, có thể đủ ba người a", nói xong chính mình cũng muốn xấu hổ, nhưng đương nhiên nàng vẫn đang cố gắng giữ lấy bộ dạng tự nhiên thoải mái. Trữ Trữ Mộc nghe được đã liền cấu véo lòng bàn tay nàng, mà Đoan Nhược Hoa chính là có chút không ngờ tới, ngơ ngẩn nhìn nàng quên mất phản đối, nửa ngày sau mới nói được một tiếng, có thể nghe ra được ngượng ngùng,
"Ta...",
"Ta ta ngươi ngươi cái gì chứ, không phải giường rất lớn sao?", Thanh Sanh quay đầu nhìn nàng, con ngươi mang theo sự mềm mỏng khiến cho Đoan Nhược Hoa nhất thời không nói nên lời. Vốn là đã xác định ở bên Thanh Sanh, cũng coi như chấp nhận sự tồn tại của Trữ Tử Mộc, nhưng tình huống này quả thật khiến cho nàng không phản xạ kịp, không thể không do dự.
Cuối cùng, vẫn là không còn cách nào khác.
Trữ Tử Mộc che miệng ngáp một cái, sau khi chải tóc xong liền tới nằm trên giường, nằm đúng bên nàng vẫn hay nằm. Đoan Nhược Hoa vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra ánh trăng bên ngoài, mà Thanh Sanh đang khoanh tay ngồi bên bàn, nhìn qua nhìn lại, nàng bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu rồi.
Thanh Sanh không yên tâm để Vân Khuynh cùng phòng với Đoan Nhược Hoa, cũng không thể để Trữ Tử Mộc đang còn nguyệt sự ngủ một mình, cho nên chỉ còn hạ sách thể này. Không sao, tề nhân chi phúc chính là chuyện tốt, chính là chuyện tốt, cái này là nàng đang tự thôi miên chính bản thân mình, vẫn không kìm lòng được thở dài một hơi.
Thanh Sanh đun nước nóng, đổ đầy vào bình rồi đặt trong tay Trữ Tử Mộc, rồi đi tới bên Đoan Nhược Hoa, kéo kéo tay áo nàng, "Ngữ nhi... đi ngủ thôi", ánh mắt hai người đối nhau trong ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, hóa thành ôn nhu chăm chú.
Giường lớn, nhưng người nằm ở giữa vẫn có chút không thoải mái. Thanh Sanh đang muốn điều chỉnh lại tư thế một chút, hai người bên ngoài kia đã như thể hẹn nhau mà cùng xoay người, đưa lưng về phía nàng. May mắn, bóng đêm đen như mực, cũng không ai có thể nhìn thấy nàng đang trừng mắt á khẩu, nhưng có thể là vẫn nghe được tiếng cười khổ bất đắc dĩ của nàng. Lo lắng tay chân Trữ Tử Mộc vẫn chưa ấm lên, nàng vòng qua tìm kiếm bàn tay người kia, nhưng chính là bị một bàn tay lạnh như băng ấy đẩy ra.
Ánh trăng rơi vào phòng tối, cũng như tiếng thở dài sâu kín của Thanh Sanh vang lên trong bóng đêm yên tĩnh. Nàng nằm ngửa, tay chân duỗi thẳng đến mức thành cứng ngắc rồi.
Vẫn là Đoan Nhược Hoa mềm lòng trước, nhẹ nhàng xoay người về, ôm lấy cánh tay Thanh Sanh, gối đầu trên vai nàng. Nhưng mà, đương nhiên là ai kia không thể chịu thua, cho nên cơ hồ như cùng là đồng thời, Trữ Tử Mộc cũng quay người lại, kề đầu bên cổ nàng mà cắn nhẹ một cái, tựa như đang trừng phạt. Thanh Sanh kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng qua, mười ngón đan xen với bàn tay mình, lúc này nàng mới thu liễm lại tính khí kia, lại trở nên nhu thuận nằm sát lại. Khóe miệng câu lên ý cười, nhìn vào bóng đêm, Thanh Sanh nghĩ, sáng mai có lẽ thời tiết sẽ rất đẹp đây.
Tiếng sột soạt đột nhiên vang lên giữa đêm.
"Tử Mộc, mau dừng lại... đừng làm loạn", Thanh Sanh đè giọng, cuống quít giữ bàn tay đang quấy phá kia lại, rốt cuộc lúc này mới an ổn một chút.
Sáng sớm, Thanh Sanh rón rén rời giường, xuống phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm cùng điểm tâm. Đoan Nhược Hoa thức dậy trước, Thanh Sanh liền vắt khăn ấm cho nàng, mang tới tận giường. Lát sau đó Trữ Tử Mộc mới tỉnh, theo thói quen đưa tay sang bên người quơ quơ lại không thấy có người, liền mở mắt nhìn quanh, lúc này thấy được Thanh Sanh đang đứng trong phòng mới thả lỏng tâm tình. Mị nhãn mông lung, nàng vươn tay về phía người kia, thảnh thơi mà cười.
Thanh Sanh giúp nàng mặc ngoại bào, mà lúc nàng đang tất bận một phen, Trữ Tử Mộc vẫn đang nửa tỉnh nửa mê ngả đầu vào bên vai nàng, cho tới khi rửa mặt xong mới tỉnh táo hơn chút. Nàng kéo Thanh Sanh tới ngồi trước gương đồng chải tóc vấn tóc, động tác hết thảy đều đã trở thành nhuần nhuyễn thuần thục. Đoan Nhược Hoa tựa bên cửa sổ, nhìn từng hành động của hai người kia đều đã thành ăn ý, ánh mắt có chút ảm đạm đi.
Xong xuôi, Thanh Sanh đem cháo loãng tới cho hai người dùng bữa, cả hai đều yên lặng thưởng thức, một câu cũng không nói.
"Ta dậy sớm nấu cháo gừng, thế nào? Mùi vị được chứ?", Thanh Sanh hỏi, ánh mắt mang theo ý cười ôn nhu. Đoan Nhược Hoa gật đầu nhưng vẫn là không lên tiếng, Thanh Sanh chỉ đành giữ yên lặng, chớp chớp mi mắt.
"Thanh Sanh cũng chưa ăn phải không? Ăn một chút đi", Trữ Tử Mộc đưa cho nàng đôi đũa của mình, Thanh Sanh cũng ăn vài miếng điểm tâm, gian nhà nhất thời lại trở lại yên tĩnh.
Trong xe ngựa trên đường về Tô Châu, Thanh Sanh ở ghế nhỏ đối diện giường mỹ nhân, nhìn hai người kia, mỗi người ngồi một phía, ai cũng bận rộn cúi đầu đọc sách. Vân Khuynh ở bên ngoài với Lâm Hà rồi, nên trong xe cũng chỉ có ba người. Nàng không kìm được mà ngáp một cái, rồi chớp mắt lợi hại, xua đi cơn buồn chán mệt mỏi, nhìn tới nhìn lui hai người trước mắt.
"Thanh Sanh, lại đây", Trữ Tử Mộc gọi một tiếng, ngón tay ngoắc ngoắc người kia tới. Thanh Sanh đương nhiên là cao hứng, vừa tới ngồi xuống, Trữ Tử Mộc đã ngã thẳng vào trong lòng nàng, đầu còn vô cùng tự nhiên mà dựa bên vai. Trong lúc Thanh Sanh đang luống cuống nhìn sang Đoan Nhược Hoa, Trữ Tử Mộc lại được đà cười lên mấy tiếng, ném tới cho người đang ngồi bên kia một đạo ánh mắt đầy thăm dò khiêu khích, mà đáp lại ánh mắt của nàng, con ngươi Đoan Nhược Hoa cũng lạnh xuống, khiến cho Thanh Sanh có chút run lên. Thanh Sanh vươn tay vỗ vỗ bàn tay Đoan Nhược Hoa, nhưng cũng chỉ có thể nở một nụ cười ôn hòa lấy lòng, dù sao cũng đã có thể làm cho khí tức lạnh lẽo kia tản đi vài phần rồi.
Thanh Sanh ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh đẹp phía bên ngoài. Phong cảnh thật đẹp, mỹ nhân ở bên cạnh, nhưng nàng lại chẳng thấy có chút bình an. Tâm tư rối bời thế này quả thật nàng cũng không quản nổi, chỉ có thể vô thức thở dài. Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, hai người kia quét mắt nhìn lên, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngẩn trầm ngâm của nàng cũng không nói gì thêm, lại thu ánh mắt về, nhưng trên môi đã hiện lên nụ cười nhẹ đến khó có thể nhìn ra.
---Hết chương 141---
Editor lảm nhảm: Chài ai *hoang sangggg*, em theo người từ đầu tới giờ mà người vẫn bị hai vị nương nương át vía là sao TvT Phải đáng mặt nữ chủ lên chài ai, bị cả chính thê lẫn trắc thê át vía thế nài thì sống xao?! Được thêm bà Phi vừa sủng người eo nhưng vừa muốn làm nữ thần chiến tranh nữa :v
Nhà đài đề xuất cho nữ chủ lật thẻ bài, lật trúng tên ai thì tới phòng người ấy, zị cho khỏe :v