Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Huy Kha tỉnh giấc đã là tám giờ sáng. Tối qua cậu trằn trọc khá lâu mới ngủ được. Huy Kha cau mày, đầu hơi nghiêng sang một bên thì thấy anh hai đã ngồi ở đầu giường tự bao giờ. Huy Tường mỉm mỉm cười, đưa tay ấn ấn mũi Huy Kha:
_ Đêm qua ngủ rất trễ đúng không?
Huy Kha không tin nổi vào mắt mình:
_ Anh hai?
_ Ừ, anh hai đây.
Huy Tường có chút chua xót nói.
_ Anh hai, anh hai ở đây từ lúc nào?
_ À, anh hai thức đến khoảng hai giờ sáng, mọi việc đều xong rồi có chút không yên lòng mới đến đây.
_ Anh hai… anh hai không cần phải… – Huy Kha nghẹn ngào nói không nên lời.
Anh hai bận trăm công nghìn việc lại vì cậu mà lo lắng.
Huy Tường cười cười ấn ấn đầu em một chút, sau đó đưa tay xuống dưới.
Huy Kha bị động tác của Huy Tường làm cho sửng sốt. Huy Tường nhẹ nhàng mở chăn, thận trọng cởi ra quần đứa em xem xét:
_ Không sao, qua mấy ngày nữa sẽ không đau.
_ Anh hai, ngày mai vẫn phải đi học sao? – Huy Kha ngập tràn hi vọng ngẩng đầu.
_ Phải. – Huy Tường tàn nhẫn dập tắt mong đợi của đứa em.
Huy Kha nghĩ nghĩ, mông còn muốn chết, ít nhất cũng mất ba ngày nữa mới giảm đau, ngày mai còn phải đi học, anh hai thật muốn tra tấn mình sao?
_ Đã làm thì phải biết gánh chịu hậu quả, anh hai không có đánh oan em. Còn nữa, chiều nay vẫn phải tiếp tục học với anh Khôi Vĩ, nhưng mà anh Khôi Vĩ sẽ đến phòng của em.
Huy Tường hợp tình hợp lí nói, đau lòng lấy tay vén vén mái tóc rối bù của đứa em, vỗ vỗ trên má nó:
_ Gầy như vậy còn hay gây chuyện, Huy Kha, đến bao giờ em mới lớn nổi hả?
_ Anh hai, anh hai, Huy Kha biết lỗi rồi, sau này nhất định không làm như vậy nữa, anh hai tha thứ cho em đi, đừng giận em nữa nha.
_ Anh hai không có giận em nữa. nhưng mà nói cho anh biết, tại sao lại uống nhiều như vậy?
Huy Tường nêu ra vấn đề. Huy Tường, Huy Chiểu và cả Huy Kha, đều rất ghét hình ảnh của ba Huy Ảnh sau này: bê tha, hung tợn, cả người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu. Huy Kha vốn nhạy cảm nên lại càng khắc sâu hình ảnh đó. Cậu không chịu đựng nổi mùi rượu, càng không có lí nào cậu uống rượu.
Huy Kha hơi hơi cúi mặt, hạ giọng:
_ Anh hai… anh hai, em cũng không biết tại sao nữa, tại sao mình lại uống nhiều như vậy nữa. Lúc đầu, em rất khó chịu, em nhất quyết không uống là không uống. Nhưng mà, sau đó, em lại nghĩ, lúc tình nhân của ba chết, ba đột nhiên uống nhiều rượu, có phải rượu có thể giúp người ta không biết đau đớn không biết oán hận là gì nữa không, cho nên, em mới thử. Lúc mới uống, thật sự cả người em rất khó chịu, nhưng càng về sau, em lại càng thấy nó thú vị, hơn nữa, đã lỡ uống, nếu ngừng lại, những kí ức kia nhất định sẽ càng ùa về thêm nữa… cho nên, cho nên em muốn uống đến khi mọi giác quan đều tê dại, cho đến khi nghĩ cũng không nghĩ được nữa… Lúc đó, sẽ không còn biết đau là gì.
Huy Tường thở dài, đứa nhỏ vẫn mãi mãi là đứa nhỏ, suy nghĩ thật non nớt, cũng thật đáng thương.
_ Huy Kha, em có thấy ba càng uống lại càng thê thảm hơn không? Cái quan trọng không phải là em trốn tránh nó, mà là em phải can đảm mà đối mặt với nó, chiến đấu với nó, học cách sống chung với nó.
Anh thành thật khuyên bảo. Khi đó, công ty của gia tộc nợ nần chồng chất, Huy Tường cùng mọi người tốn bao nhiêu công sức mới vực dậy công ty, đã từng chịu không biết bao nhiêu lời phỉ nhổ nhạo báng, thậm chí đến bây giờ, Huy Tường vẫn còn ám ảnh hình ảnh đó của ba. Nếu không vì hai đứa em, nếu không vì công sức mấy đời để lại, Huy Tường không nghĩ mình có thể vượt qua nổi.
Huy Kha rướn người về phía trước, lấy sức vùi đầu vào dưới cổ Huy Tường:
_ Anh hai, anh hai, em biết sai rồi, em không muốn trở thành người như ba, em sẽ không làm như vậy nữa.
Huy Tường vỗ vỗ cái ót của Huy Kha. Huy Kha chậm rãi tận hưởng cảm giác cực kì ngọt ngào trong lòng anh hai. Anh hai, cả đời này, Huy Kha cần có anh hai làm điểm tựa, chỉ cần có anh hai, Huy Kha sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa.
Cậu im lặng một chút liền nghe có một giọng nói trầm ấm từ trên đầu mình:
_ Huy Kha có giận anh hai không? Có trách anh hai không?
Huy Kha kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt Huy Tường lắng đọng trĩu tâm sự hơn bao giờ hết. Anh hai chưa bao giờ có biểu tình này, nó khác lạ làm sao, nó làm cho cậu sợ, có chuyện gì nữa đây?
Cậu sợ… Anh hai đừng như mẹ…
Ai cũng nói anh hai hồi nhỏ giống mẹ nhất, cả khóe mắt tinh tế cũng là thừa hưởng từ mẹ. Khi mẹ ra đi, biểu tình mẹ thật buồn thật đầy tâm sự giống hệt anh hai lúc này.
Huy Kha thật không dám nghĩ, càng chôn chặt đầu vào ngực Huy Tường, lắc lắc đầu:
_ Không có, Huy Kha không có giận anh hai, không có oán anh hai… Anh hai đừng rời Huy Kha. Huy Kha làm sao có thể hận anh hai được, anh hai là tốt nhất, anh hai vì gia đình này đã làm thật nhiều việc, Huy Kha cả đời trả không hết cho anh hai làm sao có thể giận anh hai chứ!
Hai tay cũng vô thức mà vòng qua lưng Huy Tường giữ chặt anh lại.
Huy Tường cảm nhận bé con trong lòng đang dùng hết sức lực, không muốn thương đằng sau đứa em bị động, lấy tay xoa xoa lưng của Huy Kha:
_ Được rồi, anh hai đi đâu được đây? Đây là nhà của anh hai. Anh hai cả đời này cũng không muốn rời xa em, rời đi cái nhà này. Có điều, từ khi ba đi, anh hai thật sự cực nhọc hơn một chút, không phải kể công, anh hai muốn tâm sự với em. Em thì đột nhiên trái tính trái nết, anh hai mỗi lần đánh mỗi lần mắng em đều cực đau lòng. Nhưng càng ngày anh hai càng có cảm giác em giống ba ở chỗ khi đứng trước nghịch cảnh rất mềm yếu, cho nên anh hai càng phải nghiêm khắc với em. Nhiều khi anh hai muốn quay lại như lúc trước, nhưng thật sợ để em ỷ lại, khiến em không có dũng khí…
Ngưng một lát hít vào một hơi sâu mà nói:
_ Đêm qua, anh hai mới hiểu thật rõ cảm giác mà anh hai luôn trải qua đó là gì. Đó là sợ. Đêm qua anh hai càng sợ hơn nữa khi thấy em giống ba vô cùng, anh hai đánh em đau như vậy cũng không an ủi em được một chút, anh hai thật xin lỗi, anh hai chỉ không muốn em đi vào con đường như ba. Huy Kha có biết không, em là bảo bối của anh hai, bảo bối rất đáng yêu rất thông minh nhưng lại cực kì mỏng manh, anh hai sợ bảo bối của mình vỡ mất, nếu như vậy, anh hai sẽ rất đau lòng sẽ rất hối hận.
Huy Kha, anh hai thật sự rất thương em…
Che che giấu giấu bao nhiêu năm, em trai đã thành như vậy, anh cũng giấu không nổi nữa.
Đời người rốt cục dài bao nhiêu để tự hành hạ nhau?
Trò chơi trốn tìm này nên kết thúc.
Cậu luôn biết anh hai là người rất can đảm, cậu sẽ không nghĩ vì mình mà anh hai sợ.
Chính là khi biết được điều này, Huy Kha đột nhiên cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
_ Anh hai không cần sợ, Huy Kha sẽ không như ba đâu. Cục cưng của anh hai nhất định phải làm anh hai tự hào, không làm anh hai phải bận tâm nhiều như vậy đâu.
_ Phải không đó?
Huy Tường trút được tâm sự của mình nên cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Trước giờ luôn phải là “kẻ xấu”, lúc nào cũng phải sắm vai anh hai lạnh lùng vô tình. Huy Tường cũng là con người bằng da bằng thịt như ai. Cuộc sống không để anh vui thì cười, buồn thì khóc như người k hác. Anh phải là tấm gương, phải là người đủ uy nghiêm đủ nhẫn tâm để dạy dỗ mấy đứa nhỏ kia.
Huy Tường thấy lòng mình vô cùng ấm áp, ôm một hồi thì khẽ đẩy Huy Kha ra.
_ Ôm anh chặt như vậy, không sợ phía sau bị động đau sao?
_ Không có, có anh hai thì em không biết đau là gì nữa.
Huy Kha hề hề cười.
Huy Tường nhìn nhìn, nhận thấy miệng vết thương của em không chảy máu tâm mới yên.
_ Bây giờ đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, anh hai bảo anh ba đưa đồ ăn sáng lên.
_ Anh hai, miệng rất đắng, em không muốn ăn.
Quả thật đói bụng, nhưng lại không muốn ăn. Miệng đắng muốn chết, nghĩ đến thức ăn liền nhớ tới hơi rượu hôm qua, thật buồn nôn.
_ Không được, ngày hôm qua đến giờ có cái gì vào bụng chưa? Anh hai biết em mà. Đi ăn tiệc nhất định sẽ không ăn nhiều. Lười ăn, không có anh hai anh ba coi chừng lại càng không chịu ăn.
_ Anh hai à… – Huy Kha dụi dụi đầu làm nũng.
_ Được rồi được rồi, anh hai đút cho Huy Kha ăn được không? – Huy Tường biết chỉ còn cách này.
_ Anh hai tốt nhất.
Huy Kha nhận thấy ý đồ đã đạt được, mặc dù ăn lúc này mà nói với cậu là cực hình nhưng cũng thật vui vẻ hưởng ứng.
Được anh hai chăm sóc là phần thưởng vô giá, có cái gì không đánh đổi được chứ.